(成语接龙 – Thành ngữ domino là trò chơi dùng chữ cuối trong câu trước biến thành chữ đầu của câu tiếp theo (tương tự trò chơi nối chữ trong tiếng Anh). Ví dụ: người thứ nhất đọc thành ngữ “Ếch ngồi đáy giếng” (坐井观天) có chữ 天 ở cuối, người thứ hai phải tìm một thành ngữ nào đó có chữ 天 mở đầu, như “Thiên trường địa cửu” (天长地久, vậy đó, cứ thế mà chơi.Theo Tiếng Trung Aha)

Tương Trọng Kính không nhúc nhích, nghe vậy gai ốc trên người lập tức nổi hết cả lên: “Không được!”

Hắn e sợ Cố Tòng Nhứ sẽ giống như lần trước trực tiếp há miệng cắn nên cả người cẳng thẳng không kiềm được phát run, nhưng ai có thể ngờ lần này có vẻ như Cố Tòng Nhứ nhớ lần trước cắn đau Tương Trọng Kính, không nghe thấy lời cho phép nên vẫn không dám hạ miệng dù trong lòng khó chịu muốn chết.

Hô hấp của Cố Tòng Nhứ hơi nhanh, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ của Tương Trọng Kính, y vừa khổ sở vừa nóng nảy nhưng vẫn cố gắng chịu đựng xung động muốn cắn lên, đáng thương nói.

“Trọng Kính.”

“Trọng Kính, có được không?”

Tương Trọng Kính vẫn cự tuyệt: “Không được! Ngươi buông ta ra, ta tìm cái gối cho ngươi cắn đỡ.”

Cố Tòng Nhứ nhíu mày, buồn bực nói: “Không muốn, chỉ muốn ngươi.”

Tương Trọng Kính run rẩy yếu ớt, mặc dù thường ngày hắn nói năng không giữ kẽ gì, ngay cả những lời bỡn cợt lưu manh cũng có thể thản nhiên nói ra, nhưng khi thật sự đụng phải chuyện này thì hắn lại kinh sợ bối rối, chỉ cảm thấy nơi bị chạm nóng bỏng dữ dội, giống như cả cơ thể bị bén lửa và bị thiêu cháy từng chút đến khi không còn một mảnh.

Tương Trọng Kính sắp khóc tới nơi.

Cố Tòng Nhứ gọi ‘Trọng Kính’ mãi nhưng không thấy trả lời, y dùng cái đầu bị đụng ngu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên thay đổi xưng hô.

Tương Trọng Kính còn đang nghĩ cách làm sao để lặng lẽ dời eo không gây chú ý, đột nhiên nghe Cố Tòng Nhứ dụi cằm vào hõm cổ của Tương Trọng Kính, thấp giọng gọi hắn.

“Chủ nhân.”

Tương Trọng Kính: “…”

Cố Tòng Nhứ cách quá gần, phả ra hơi nóng làm cho vành tai của Tương Trọng Kính bỗng chốc đỏ bừng lên.

Tương Trọng Kính giống như bị ném mất cái lưỡi, đỏ mặt lắp bắp: “Ngươi… Ngươi gọi cái gì?”

Cố Tòng Nhứ ôm hắn thật chặt, nghĩ là hắn không nghe thấy nên lặp lại cùng lúc hai câu hồi nãy: “Chủ nhân, ta có thể cắn ngươi thêm cái nữa được không?”

Con ngươi của Tương Trọng Kính co thành chấm nhỏ, bị lời nói này khiến cho bộ não tạm dừng hoạt động, không biết bây giờ là ngày mấy tháng mấy năm nào.

Quỳnh Nhập Nhất cũng kêu hắn là chủ nhân, mỗi lần Tương Trọng Kính nghe đều không có cảm giác gì, cũng không chớp mắt lấy một cái.

Nhưng Cố Tòng Nhứ lẩm bẩm trong miệng hai chữ ‘chủ nhân’ thì lại khiến Tương Trọng Kính như bị sét đánh ngay tại chỗ, thân thể vốn cứng ngắc chớp mắt mềm nhũn như bùn.

Bởi vì Thần hồn hòa vào nhau nên hiện tại hai người đã hoàn toàn đón nhận chuyện Tương Trọng Kính là chuyển thế của Tiên quân, chẳng qua có lẽ trong tiềm thức của Cố Tòng Nhứ có gì đó mà ngay cả bản thân y không thể phân biệt được nên mãi không chịu mở miệng gọi Tương Trọng Kính một tiếng ‘chủ nhân’.

Lần này Cố Tòng Nhứ mơ màng gọi một tiếng ‘chủ nhân’, không chỉ làm Tương Trọng Kính kinh ngạc mà ngay cả Cố Tòng Nhứ cũng sinh ra cảm giác hưng phấn khó tả.

Ôm chặt người mà mình luôn tôn sùng như một vị Thần, là ánh trăng sáng trên trời cao vào lòng, cái cảm giác chỉ cần mình thích là có thể thỏa sức xâm phạm thực sự quá phấn khích, điều này làm cho ác long hưng phấn đến nỗi thụ đồng co rụt thành cây kim.

Một câu nói ‘chủ nhân’ luôn làm ác long khó có thể mở miệng nay lại giống như một cú đấm đánh sâu vào trong nội tâm của ác long, thậm chí ngay cả y chưa nếm trải cảm giác gây tội ác thì hai chữ chủ nhân này giống như thủy triều hết đợt này đến đợt khác vỗ vào xương tủy của ác long.

Vấy bẩn hắn, làm hỏng hắn.

Như vậy hắn sẽ không bao giờ bay về nơi mà mình không thể với tới.

Hậu quả của việc ác long hưng phấn là Tương Trọng Kính nhận ra cảm giác nguy cơ bị cắn nuốt hôm bữa lại ùn ùn kéo đến, hắn không thèm để ý đến việc phải cẩn thận kẻo đụng phải chỗ không nên đụng nữa, cố sức vùng vẫy đẩy mạnh Cố Tòng Nhứ ra rồi bật dậy vọt lẹ ra ngoài.

Cố Tòng Nhứ ngơ ngác nhìn hắn cho đến khi hắn chỉ còn nửa bước chân là vượt khỏi tầm tay của Cố Tòng Nhứ, khi thấy tự do ở ngay trước mắt thì ác long đột nhiên duỗi tay ra bấu lấy eo hắn, lại lần nữa ôm người trở về.

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính giãy giụa nửa này cũng không giãy ra được, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ta đã nói không được là không được, Cố Tòng Nhứ, ngươi còn làm vậy nữa ta sẽ tức giận!”

Chỉ là trong tiềm thức của Tương Trọng Kính cho biết với sức mạnh của ác long thì có thể tùy tiện đè hắn xuống đất muốn làm gì thì làm, nhưng y chỉ dám giữ hắn trong lãnh địa của mình, chỉ có việc cắn gáy thôi cũng phải tỏ ra tội nghiệp xin tới xin lui, không có được câu trả lời khẳng định thì kiên quyết không dám há miệng, nào có làm ra chuyện gì quá đáng.

Cố Tòng Nhứ ngơ ngác thì khuôn mặt xinh đẹp nổi giận đùng đùng của Tương Trọng Kính, đáng thương nói: “Vậy ngươi cho ta ôm một cái đi, chủ nhân, ta khó chịu quá.”

“…” Tương Trọng Kính tức giận không chỗ xả, nói không lựa lời: “Ngươi ôm ta càng khó chịu hơn!”



Cố Tòng Nhứ nghiêng đầu, không hiểu ý câu nói này.

Từ trước đến nay Tương Trọng Kính rất tự tin vào sức quyến rũ của mình, thường ngày hắn có thể phun ra hàng trăm câu nói hạ lưu vô liêm sỉ mà không biết ngượng miệng, hơn nữa càng nói sẽ càng lộ ra nét hấp dẫn.

Chẳng qua dưới tình huống này, Tương Trọng Kính vô thức nói ra lời bỡn cợt trong lúc tức giận, ác long còn chưa có phản ứng thì hắn đã mắc cỡ đến nỗi cả người đỏ ửng như tôm luộc.

Tương Trọng Kính rên khẽ một tiếng, rốt cuộc cũng chịu nhận thua, vô lực nói: “Ngươi cắn đi, chỉ được cắn một cái… Ưm!”

Hắn còn chưa nói xong thì Cố Tòng Nhứ luôn chực chờ nãy giờ liền mở to cặp mắt sáng rực, há miệng cắn vào gáy của Tương Trọng Kính— Vẫn là vị trí cũ.

Tương Trọng Kính rên khẽ, cảm giác được sau lưng có xúc cảm kì lạ, rất giống kiểu vò đã mẻ lại sứt.

(Vò đã mẻ lại sứt – 破罐破摔, là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 [子 thường đọc nhẹ giọng]: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.)

Lần trước Cố Tòng Nhứ cắn một phát đã làm gáy hắn đổ máu, Tương Trọng Kính đau đến nổi khẽ xoay cổ thôi cũng cảm thấy đau, lúc này hắn lấy ra tâm tính liều chết oanh liệt để ác long cắn hắn đổ máu thêm lần nữa.

Vốn tưởng lần này sẽ đau hơn lần trước, nhưng không ngờ lần này không biết có phải ác long lương tâm cắn rứt hay không, y chạm răng vào cũng chỉ ngậm để đó rồi nhẹ nhàng mài lên thịt, vốn không hề dùng sức cắn phập vào.

Nhưng cảm giác này càng khiến Tương Trọng Kính tan vỡ hơn, mới bị cắn một chút thì hắn đã không chịu nổi mà xụi lơ, cố sức nói ngắt quãng: “Đủ rồi, Cố… Cố Canh Ba, Cố Tòng Nhứ! Ác long—”

Cố Tòng Nhứ cắn một phát liền hóa giải xung động muốn vỡ để trong nội tâm, y nghe lời nhả ra rồi lười biếng dụi mặt vào hõm cổ của Tương Trọng Kính, hài lòng nhắm mắt lại.

Lại ngủ.

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính không cảm xúc, nhấc tay trái lên muốn bóp cổ Cố Tòng Nhứ, trông bộ dáng có vẻ muốn làm thịt con rồng trước mắt này.

Tay của hắn còn chưa chạm vào cổ Cố Tòng Nhứ thì ác long giống như phát hiện ra gì đó, y trực tiếp há miệng cắn chính xác không lệch một li vào đầu ngón tay của Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính: ? ? ?

A a a!!!

Tương Trọng Kính suýt chút nữa bị con rồng này ép điên lên.

***

Mãn Thu Hiệp đang vẽ tranh ở trong phòng dành cho khách ở Khứ Ý Tông, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị người đá văng— Nghe âm thanh là biết người đá cửa tức giận đến cỡ nào.

Mãn Thu Hiệp nghi ngờ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tương Trọng Kính ăn mặc xốc xếch, vác cái mặt lạnh tanh đi vào.

Con ngươi của hắn không tiêu cự, trong tay còn cầm linh kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mãn Thu Hiệp, tầm mắt khẽ rũ xuống rơi vào bức tranh sắp vẽ xong của Mãn Thu Hiệp.

“Hay lắm, xuân cung đồ.” Tương Trọng Kính hờ hững nói: “Làm thịt nốt tên này luôn.”

Mãn Thu Hiệp khẽ run lên, lặng lẽ siết chặt vặt áo, thử thăm dò: “Kiếm tôn, tìm ta có chuyện gì không?”

Tương Trọng Kính cầm linh kiếm nhẹ nhàng múa hai đường kiếm, bức tranh rồng quấn mỹ nhân trước mặt Mãn Thu Hiệp tức khắc biến thành vô số mảnh vụn rơi lả tả như tuyết, cái bàn bằng gỗ tử đàn cũng rầm một tiếng sập tanh bành, suýt chút nữa rơi trúng chân Mãn Thu Hiệp.

Mãn Thu Hiệp co giò ôm gối ngồi trên ghế, không những không bị dọa sợ, trái lại còn nhìn chằm chằm vào cái tay cầm kiếm hơi run của Tương Trọng Kính.

Bình thường Tương Trọng Kính cầm kiếm rất vững vàng, nhiều năm qua chưa từng xảy ra chuyện này.

Tương Trọng Kính không biết Mãn Thu Hiệp đang nghĩ gì trong đầu, lạnh lùng nói: “Nói ta biết, làm sao để hầm thịt rồng?”

Mãn Thu Hiệp: “…”

Mãn Thu Hiệp lập tức bừng tỉnh hiểu ra, rốt cuộc biết nguyên nhân vì sao Kiếm tôn lại tức giận đến nỗi run tay.

“Thân thể của chân long đại nhân cường hãn, nước lửa bất xâm, không thể tùy tiện hầm được.” Mãn Thu Hiệp nghiêm túc hiến kế cho hắn: “Dùng u hỏa thử xem?”

Hai đốm u hỏa lộc cộc bay ra khỏi bông tai, viết đầy dòng chữ ‘sức lửa cạn khô’.

Mãn Thu Hiệp: “…”

Có vẻ đã thử qua nhưng vô dụng.



Mãn Thu Hiệp tỏ vẻ sợ hãi, không ngờ Tương Trọng Kính thế mà lại thật sự muốn nướng sống rồng, hắn còn định kêu hai người họ làm mẫu vẽ tranh, vội vàng khuyên nhủ: “Kiếm tôn à, chuyện đâu còn có đó, sao lại động tay động chân như thế, có gì đóng cửa bảo nhau, hà cớ gì quậy um lên khó coi vậy chứ?”

Tương Trọng Kính nghe vậy, lửa giận vốn đang từ từ lắng xuống lập tức phừng lên bùng cháy dữ dội, u hỏa cũng theo tâm tình của hắn nổ thành hai ngọn lửa cao lên tới trần nhà.

Đứng trong ngọn lửa đỏ lam đan xen, sắc mặt của Tương Trọng Kính cực kỳ u ám, trông còn đáng sợ hơn ác quỷ, hắn trầm giọng nói: “Ta quậy um khó coi chỗ nào?”

Mãn Thu Hiệp thấy hắn dường như tức giận hơn, cẩn thận nói: “Thế thì tại sao ngươi lại dùng u hỏa đốt rồng?”

Tương Trọng Kính hung dữ trừng hắn: “Ta chỉ là kêu u hỏa kéo hắn vào phòng, chứ không lẽ ngươi nghĩ ta để hắn ngủ một đêm ngoài bụi cỏ sao?!”

Mãn Thu Hiệp: “…”

Chậc, dã chiến trong bụi cỏ….

Thật kích thích.

Chẳng qua những lời này của Tương Trọng Kính chỉ là đang oán trách ác long, nhưng Mãn Thu Hiệp nghe vào tai lại thấy quái quái, hắn vắt óc nghĩ mãi nhưng không tìm ra chỗ nào quái quái, nên đành nói: “Vậy là chân long đại nhân đã làm gì khiến ngươi không vui?”

Tương Trọng Kính làm gì có mặt mũi nói ra chuyện mình bị ôm bị gặm bị cắn gáy, hắn cười lạnh kêu Quỳnh Nhập Nhất hóa thành người rồi nhấc cằm của Quỳnh Nhập Nhất còn đang mắt nhắm mắt mở vì ngáy ngủ lên, lạnh lùng nói: “Gọi ta chủ nhân.”

Quỳnh Nhập Nhất mơ màng chưa tỉnh ngủ, nghe thấy Tương Trọng Kính nói vậy liền theo bản năng nói: “Chủ nhân.”

Tương Trọng Kính nghe nhưng không có cảm xúc gì: “Gọi nữa.”

Quỳnh Nhập Nhất ngoan ngoãn lặp lại: “Chủ nhân.”

“Không có cảm xúc.” Tương Trọng Kính nói: “Gọi lại!”

Quỳnh Nhập Nhất: “…”

Mãn Thu Hiệp: “…”

Quỳnh Nhập Nhất dụi mắt lấy làm lạ nói: “Chủ nhân, ngài bị cái gì kích thích sao?”

Tương Trọng Kính vẫn không có cảm giác gì, Quỳnh Nhập Nhất gọi một tiếng ‘chủ nhân’ dõng dạc rõ to không thua gì mấy người bán hàng ngoài chợ, nhưng hắn chỉ muốn nghe tiếng gọi giống như Cố Tòng Nhứ…

Nhất thời từ sâu trong xương tủy của Tương Trọng Kính truyền đến cảm xúc tê dại, hai tay lại bắt đầu run lẩy bẩy không kiểm soát được.

Mãn Thu Hiệp thấy hắn không ổn, hỏi: “Trọng Kính, rốt cuộc là bị sao?”

Không biết Tương Trọng Kính có phải bối rối hay không, nghe hỏi như vậy thì không thể nhịn nổi cơn xung động kì quái, hắn quay mặt nhìn Mãn Thu Hiệp phun ra một tràng dài không rõ đầu đuôi.

“Tại sao Nhị Thập Nhất gọi ta chủ nhân ta lại không có cảm giác gì, thậm chí còn muốn đánh hắn.”

“…” Quỳnh Nhập Nhất: “Ủa chủ, chủ nhân?!”

Tương Trọng Kính tiếp tục tự lẩm bẩm: “…Nhưng mà ác long cũng gọi ta là chủ nhân giống vậy mà ta lại trở nên kì lạ, giống như uống lộn thuốc, dưới chân bồng bềnh như đi trên mây?”

Mãn Thu Hiệp: “…”

Hả?

Tương Trọng Kính nói năng lộn xộn: “Rõ ràng ta đã nói cho hắn cắn một cái rồi thôi, nhưng sao hắn không cắn mà chỉ nhẹ nhàng ngậm như thế? Xem thường bổn kiếm tôn ta sao?”

Mãn Thu Hiệp: ? ? ?

Ủa ủa?

Mãn Thu Hiệp và Quỳnh Nhập Nhất đần mặt nhìn Tương Trọng Kính vừa đỏ mặt vừa tự lảm nhảm một mình, thái độ khác hẳn ngày thường.

Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không biết bây giờ mình đang nói gì— Xem ra thật sự bị ác long kích thích làm lú đầu.

Tương Trọng Kính tức chết: “Ngươi nói đi, dựa, dựa vào cái gì?! Tại sao? Bây giờ ta muốn hầm thịt rồng thì sai chỗ nào?!”

Mãn Thu Hiệp: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play