Sắc mặt của Vân tôn chủ khó coi chưa từng có trước đây, hắn lạnh lùng nhìn Cố Tòng Nhứ, phía chân trời bỗng giáng xuống một tia sét.
Tri Tuyết Trọng cười ra tiếng, nói: “Tức giận lớn như vậy làm gì? Tụi nhỏ đều trở về.”
Ánh mắt Vân tôn chủ vẫn còn rất lạnh.
Tương Trọng Kính vốn đang lo lắng Vân tôn chủ sẽ độc miệng không khách khí với Cố Tòng Nhứ, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý để ứng phó, nhưng không ngờ Thiên đạo lại tặng cho hắn một món quà bất ngờ như vậy.
Tương Trọng Kính nghĩ tới đây, trong mắt ánh lên ý cười.
Lại thêm một tiếng sấm nữa vang lên.
Tri Tuyết Trọng kinh ngạc nói: “Không có, hắn cười khi nào?”
Vân tôn chủ trợn mắt liếc Tương Trọng Kính, trong mắt viết đầy ‘Đã cười, ta thấy rõ ràng’.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính không những không thu liễm, trái lại còn cong mắt cười một tiếng, nói: “Ta trở về Vân Trung Châu gặp mẫu thân nên mới cười vui vẻ như vậy, Phụ tôn không cho phép sao?”
Vân tôn chủ: “…”
Tri Tuyết Trọng bị những lời này của Tương Trọng Kính dụ mát gan mát ruột, khẽ liếc Vân tôn chủ, Vân tôn chủ hơi không được tự nhiên thu hồi tầm mắt về, không kêu sấm sét tới nữa.
Tương Trọng Kính trở về Vân Trung Châu, Tri Tuyết Trọng rất vui vẻ, kéo tay hắn đi đến Tuyết Trọng Uyển, Vân tôn chủ không tình nguyện đứng dậy khỏi ghế mây, phất tay áo không tỏ cảm xúc đi theo sau.
Cố Tòng Nhứ lạnh nhạt liếc Vân tôn chủ, y vẫn còn ghi hận Vân tôn chủ đã giáng thiên lôi uy hiếp bọn họ khi đang tiến hành nghi thức kết đạo lữ, không thèm cho hắn một ánh mắt.
Vân tôn chủ đã sống nhiều năm nhưng chưa từng bị người khinh thường ra mặt như vậy, cộng thêm trên người Tương Trọng Kính nồng nặc long khí, thù mới hận cũ cùng lúc xộc thẳng lên đầu khiến hắn hoàn toàn không nhịn được, lặng lẽ huơ tay tạo ra một luồng linh lực.
Cố Tòng Nhứ cũng không thèm nhìn, năm ngón tay hơi co lại thành quyền, đầu ngón tay bỗng chốc hóa thành vuốt rồng, phất nhẹ một cái giống như hất tóc, linh lực trắng mỏng tựa mây kia lập tức tan biến.
Vân tôn chủ vốn định dùng luồng linh lực nhẹ này để cho Tam độc long một bài học nhỏ, không ngờ y lại dễ như trở bàn tay đánh tan linh lực của hắn.
Con rồng này… Hoàn toàn khác xa với lần trước tới Vân Trung Châu.
Con ngươi của Vân tôn chủ càng thêm lạnh lùng.
Thần hồn của ác long vững chắc, long cốt hoàn chỉnh, lại trực tiếp kết khế ước đạo lữ với Tương Trọng Kính, nếu Thần hồn của hai người giao hòa với nhau, có thể dễ dàng khiến Tương Trọng Kính nhập ma ngay trong một lần duy nhất.
Con trai ruột của hắn trời sinh tiên cốt, là Thiếu tôn của Vân Trung Châu, há có thể vì một con rồng mà nhập ma?
Vân tôn chủ nghĩ vậy, càng hung hăng quất tới một luồng linh lực, chẳng qua là lần này linh lực mang theo sương lạnh cuồn cuộn, không hề hạ thủ lưu tình như hồi nãy.
Cố Tòng Nhứ đã sớm đề phòng Vân tôn chủ mặt mũi lạnh tanh này sẽ làm khó mình, khi thấy hắn ra tay thì không mấy kinh ngạc, y nhấc cánh tay phủ đầy vảy rồng đen nhánh gặp chiêu phá chiêu, không chút tốn sức phá giải từng chiêu thức tấn công của Vân tôn chủ.
Tương Trọng Kính loáng thoáng nghe thấy tiếng động kì lạ, nghi ngờ quay đầu lại.
Cố Tòng Nhứ và Vân tôn chủ đang đi theo phía sau, mặt ai nấy đều thờ ơ lạnh nhạt, không chút khác thường nào.
Cố Tòng Nhứ thấy Tương Trọng Kính quay đầu nhìn thì khẽ cười với hắn, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Tương Trọng Kính thấy hai người họ không đánh nhau, lúc này mới quay đầu lại tiếp tục trò chuyện với Tri Tuyết Trọng.
Ở nơi Tương Trọng Kính không thấy, Cố Tòng Nhứ và Vân tôn chủ không hẹn lại lần nữa giơ tay bắn linh lực ra, linh lực tam độc đục ngầu và linh lực Vân Trung Châu tinh khiết đụng mạnh vào nhau, cộng hưởng tạo thành mưa rơi lộp bộp, còn mọc ra cầu vồng.
Tam độc trong cơ thể Cố Tòng Nhứ quá mức khổng lồ, sau khi toàn bộ đều tập hợp chui vào nguyên đan và hóa thành linh lực có thể tự do điều khiển, ngay cả linh lực của Vân tôn chủ cũng có thể dễ dàng đỡ được.
Tương Trọng Kính và Tri Tuyết Trọng chậm rãi đi tới Tuyết Trọng Uyển, trên vạt áo của Vân tôn chủ và Cố Tòng Nhứ đều thấm ướt nước mưa.
Tương Trọng Kính biết Tri Tuyết Trọng đã mệt nên khuyên nàng vào trong nghỉ ngơi trước, sau khi đợi Tri Tuyết Trọng đi nghỉ ngơi thì mới quay người lại, phát hiện hai khuôn mặt song song của Cố Tòng Nhứ và Vân tôn chủ đều lạnh lùng không cảm xúc gì, nhưng trên người lại tỏa ra khí thế và bất mãn cực kỳ nồng đậm.
Tương Trọng Kính nhướng mày: “Đây là sao?”
Cố Tòng Nhứ đi tới đón, cầm tay Tương Trọng Kính quơ quơ, nói” “Không sao hết.”
Vân tôn chủ im lặng lạnh lùng hừ một tiếng.
Cố Tòng Nhứ ỷ bây giờ Vân tôn chủ bị cấm ngôn mà thêm mắm dặm muối: “Chỉ là Vân tôn chủ muốn thử tu vi của ta sâu cạn bao nhiêu, nên đã đấu mấy chiêu với ta.”
Tương Trọng Kính sợ hết hồn, lật đật kéo y tới nhìn lên nhìn xuống cả người y, nói: “Vậy ngươi có sao không?”
Cố Tòng Nhứ che ngực, khẽ nhíu mày nói: “Ta thì làm gì có cửa sánh bằng Vân tôn chủ, bây giờ ngực của ta hơi nhoi nhói.”
Tương Trọng Kính vội vàng xoa ngực cho y.
Vân tôn chủ đứng một bên: “…”
Cơn giận trong mắt Vân tôn chủ như sắp hóa thành thực thể, thiên lôi ở trên trời vang lên ầm ầm nhưng không giáng xuống, hắn thật sự rất muốn mắng con ác long đảo lộn trắng đen này một trận, nhưng vì Thiên đạo phạt cấm ngôn nên không thể nào mở miệng được, chỉ có nhìn Cố Tòng Nhứ với ánh mắt sắc lẹm như đao.
Cố Tòng Nhứ ‘Hức’ một tiếng ôm lấy Tương Trọng Kính, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ của hắn như thể bị dọa giật mình hoảng sợ.
Cố Tòng Nhứ học được chiêu này ở trong thoại bản, nghe nói thử trăm lần hiệu quả cả trăm.
Đúng như dự đoán, Tương Trọng Kính lật đật dỗ dành y, ánh mắt của hắn nhìn Vân tôn chủ chứa đầy khiển trách.
Vân tôn chủ: “…”
Cuối cùng Vân tôn chủ không nhịn được nữa, giận đến mức bước nhanh vào Tuyết Trọng Uyển, không để ý tới bọn họ.
Cố Tòng Nhứ cười ngã nghiêng ngã ngửa.
Tương Trọng Kính kéo Cố Tòng Nhứ đến chỗ ở sát vách, Vân Nghiễn Lý đang ở trong sân cắt tỉa chăm bón hoa cỏ, thấy bọn họ mới đó mà đã trở về thì kinh ngạc hỏi: “Phụ tôn không tức giận sao?”
Tương Trọng Kính cười nói: “Đúng là đã rất tức giận…”
Cố Tòng Nhứ tiếp lời: “Nhưng không có cách nào trút ra ngoài được.”
Vân Nghiễn Lý tỏ vẻ nghi ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tương Trọng Kính kể lại chuyện Vân tôn chủ bị phạt cấm ngôn, Vân Nghiễn Lý nghe xong suýt chút nữa cười ngã lăn vào bụi hoa, cái kéo trong tay hắn mém xíu cắt phăng một đóa hoa Ngọc Chu nở rộ.
“Ta vẫn nghĩ ngoài mẫu thân ra sẽ không có ai dám làm gì Phụ tôn.” Vân Nghiễn Lý cười khanh khách: “Không ngờ, Thiên đạo đúng là Thiên đạo, xem ra những tế phẩm mà Mãn Thu Hiệp hiến tế cho Thiên đạo không phải là không có tác dụng.”
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên ngoài cửa có người lên tiếng: “Thiếu tôn Ngọc Chu.”
Tương Trọng Kính sửng sốt hồi lâu mới nhận ra là đang gọi hắn, hơi nhíu mày nói: “Vào đi.”
Chỉ trong chốc lát, những người áo trắng theo hầu Vân tôn chủ từng người một bưng mấy chục quyển sách lục đục nối đuôi nhau đi vào, sau khi cung kính hành lễ thì nói: “Đây là Vân tôn chủ phân phó đưa đến cho ngài.”
Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn những chồng sách có vẻ ngoài tinh xảo óng ánh kia, nói: “Đưa cho ta?”
“Dạ vâng.”
Tương Trọng Kính không hiểu lắm, nhưng cũng không tiện cự tuyệt, nói: “Ừm, làm phiền đặt vào trong phòng cho ta.”
Những người hầu áo trắng ở Vân Trung Châu từ lâu đã quen làm việc theo mệnh lệnh, chợt nghe thấy hai chữ ‘làm phiền’ thì không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh, vẻ mặt càng thêm hòa nhã thân thiện, bọn họ lập tức mang tất cả sách đặt vào trong phòng khách, còn cố ý dựng một kệ sách rồi xếp sách lên vô cùng chỉnh tề ngay ngắn.
Mọi người xong việc liền nối đuôi nhau đi ra, Tương Trọng Kính lười biếng ngồi trên ghế bên cạnh lan can, chống cằm nhìn Vân Nghiễn Lý chăm sóc hoa cỏ trong vườn, nhàn nhạt nói: “Ngươi nói ông ấy đưa sách cho ta là có ý gì, chẳng lẽ là chê ta lớn lên ở đất Cửu Châu ‘quê mùa lạc hậu’, không được đọc nhiều sách?”
Vân Nghiễn Lý cắt một nhành hoa cài vào bên tóc mai, nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ những quyển sách kia có liên quan đến sự tích của chân long, ta nghe nói vài ngày trước cha kêu người thu gom rất nhiều sách, chắc là muốn để ngươi ý thức được tính nguy hiểm của Tam độc long.”
Tương Trọng Kính đột nhiên trỗi dậy hứng thú, đứng dậy đi vào phòng.
Cố Tòng Nhứ có chấp niệm vô hình với sách, y còn tưởng những quyển sách kia cũng giống như thoại bản mà Tương Trọng Kính đọc cho mình nghe, đang ngửa đầu cố gắng nhận mặt chữ trên bìa sách.
Tương Trọng Kính đi tới đứng bên cạnh y, liếc qua từng tựa sách trên bìa, khẽ híp mắt lại.
Quả nhiên những quyển sách này đều là sách ghi chép về những tài liệu có liên quan đến chân long.
Tương Trọng Kính tiện tay lấy xuống một quyển, Cố Tòng Nhứ hơi mở to mắt long lanh nhìn hắn, mong đợi nói: “Đọc thoại bản?”
Tương Trọng Kính lắc đầu cười khẽ: “Đây đều là những quyển sách ghi chép về chân long từ xưa đến nay, ta nhìn xem có thể tìm được lai lịch của ngươi không.”
Cố Tòng Nhứ hơi nhíu mày thất vọng, từ nhỏ đến lớn y chưa từng có ý định điều tra về xuất thân của mình, chuyện này vốn chẳng quan trọng gì với chân long đại nhân.
Nhưng Tương Trọng Kính vẫn lo lắng phần tam độc trong cơ thể y, hắn cầm sách ngồi xuống ghế mềm, nhẹ nhàng lật xem từng trang.
Cố Tòng Nhứ yêu nhất chính là dáng vẻ này của hắn, chỉ là Tương Trọng Kính đọc sách quá mức nghiêm túc, một hồi lâu sau trong mắt hắn chỉ có những chữ viết ngoằn ngoèo phức tạp trên trang giấy, không hề để ý tới y.
Ác long hơi mất hứng, y ngồi bên cạnh nhấc ngón tay đâm vào khế ước đạo lữ trên gáy của Tương Trọng Kính, hắn bị đâm nên có chút nhột, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nghiêng đầu sang, mắt vẫn dán chặt vào sách, không để ý nói: “Canh Ba đừng quậy.”
Cố Tòng Nhứ dùng thêm tí sức.
Tương Trọng Kính không kịp đề phòng suýt chút nữa sặc nước miếng, đành phải rời mắt khỏi trang sách, ngẩng đầu lên trừng Cố Tòng Nhứ: “Sao vậy?”
Tương Trọng Kính dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Ngươi không muốn biết lai lịch của mình?”
Cố Tòng Nhứ trả lời không chút do dự: “Không muốn.”
Tương Trọng Kính liếc y nói: “Nhưng ta muốn.”
Cố Tòng Nhứ do dự một hồi, cuối cùng đành phải để tay xuống, không tình nguyện nói: “Vậy ngươi xem tiếp đi.”
Y không muốn để tam độc trong cơ thể mình làm Tương Trọng Kính bị thương, thấy Tương Trọng Kính nghiêm túc đọc sách bèn hóa thành rồng nhỏ quấn trên cánh tay hắn, cùng Tương Trọng Kính xem sách.
Nửa ngày Tương Trọng Kính đã đọc xong kha khá sách ở đây, thế nhưng đa số trong đó đều là ghi chép của người đời về chân long từ xưa đến nay, không hề liên quan đến tam độc hay địa mạch.
Hắn cảm thấy nhàm chán mà ngáp một cái, còn Cố Tòng Nhứ tựa đầu vào vai Tương Trọng Kính ngủ say hồi nào không hay.
Tương Trọng Kính lại tiện tay chọn một quyển sách bất kì trên kệ mở ra, lật xem hết cuốn này đến cuốn khác một hồi lâu, bỗng phát hiện ra mấy dòng chữ nhỏ trên một trang sách hơi ố vàng.
“Năm hợi, tam độc hoành hành, lửa độc thiêu cháy long phôi, chân long giáng thế, chiếm đoạt tam độc.”
“Tam độc long, mệnh thiên sát, người tiếp xúc tất sinh ra tam độc, vô phương cứu chữa.”
“Cẩn…”
Dòng chữ bên dưới bị nhòe theo thời gian, không thấy rõ là chữ gì.
Từ trước đến giờ Tương Trọng Kính luôn thông minh, chỉ cần đọc những dòng trên là có thể đoán ra ý đại khái.
Từ xưa đến nay, tự lòng người sinh ra tam độc, cứ cách mỗi khoảng thời gian sẽ bùng nổ một lần, địa mạch có thể trấn áp và diệt trừ một phần nhỏ tam độc.
Cho đến khi lửa tam độc bù đắp linh lực cho phôi rồng ấp ra chân long, vậy là tạo thành Tam độc long độc nhất vô nhị.
Mệnh thiên sát?
Tương Trọng Kính liếc nhìn Cố Tòng Nhứ đang quấn trên người mình, không thể tin nổi con rồng ngốc này mà lại có mệnh thiên sát tào lào đó.
Trong sách này ghi rõ tiếp xúc với Tam độc long sẽ sinh ra tam độc, đã thế còn ‘vô phương cứu chữa’, vậy thì tại sao hắn lại không bị gì?
Cố Tòng Nhứ nhận ra ưu tư của Tương Trọng Kính chập chờn không ổn định nên mơ màng tỉnh lại, cạ sừng rồng vào má Tương Trọng Kính, nói: “Sao thế?”
Tương Trọng Kính để y cạ tùy ý, nhíu mày nói: “Tìm được xuất thân của ngươi, nhưng có chút không đúng.”
Cố Tòng Nhứ: “Hửm?”
Tương Trọng Kính đọc mấy hàng chữ kia cho Cố Tòng Nhứ nghe, còn sợ y không hiểu mà nghiêm túc giải thích thêm.
Cố Tòng Nhứ ‘Ờ’ một tiếng, không cảm thấy có gì to tát.
Dù sao dựa theo ghi chép trong quyển sách này, bản thân y vốn cũng là phôi rồng mồ côi không thể nào tự ấp tự nở ra được, nhưng sau khi phá vỏ trứng chui ra thì người đầu tiên y nhìn thấy chính là Tương Trọng Kính, đối với y mà nói đó là một điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời này.
Chỉ là…
“Không thể tiếp xúc Tam độc long?” Cố Tòng Nhứ nghi ngờ hỏi: “Có nói là tiếp xúc như thế nào không?”
Những năm gần đây, Cố Tòng Nhứ chỉ thân mật với mỗi mình Tương Trọng Kính, ngoài ra thì không có tiếp xúc với người khác.
Tương Trọng Kính nói với vẻ thâm sâu: “Còn chỗ nào trên người của ta mà ngươi chưa tiếp xúc qua?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ quấn trên người hắn, cái đuôi móc lấy mắt cá chân của Tương Trọng Kính, mắt rồng màu vàng nóng rực nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Thần hồn của chúng ta còn chưa giao hòa với nhau.”
Cả người Tương Trọng Kính cứng đờ, không hiểu sao cảm thấy hơi kinh hoảng.
Lúc trước chỉ là song tu bình thường, nhưng đã khiến Tương Trọng Kính mất toi nửa cái mạng, nếu Thần hồn mà đụng nhau thật, Tương Trọng Kính cảm thấy Định Hồn Quan có lẽ sẽ sớm được tái sử dụng.
Tương Trọng Kính thử nói: “Trong quyển sách này ghi tiếp xúc, chắc là nói về Thần hồn tiếp xúc.”
Chỉ có vào những lúc như vậy, đầu óc của Cố Tòng Nhứ mới vận động hết công suất, y chỉ suy nghĩ một chút rồi lập tức truy hỏi: “Nhưng ta dùng long cốt bảo vệ Thần hồn của ngươi, tính ra long hồn của ta và Thần hồn của ngươi đã quấn quýt với nhau suốt ngàn năm, sao lại không thấy xảy ra chuyện gì?”
Tương Trọng Kính hơi ngẩn ra, đột nhiên cũng nhận ra điểm này.
Lời nói này của Cố Tòng Nhứ nghe có vẻ vô lý, nhưng ngẫm lại có thể tìm ra manh mối từ đây.
Ví dụ như tại sao Tương Trọng Kính không có chút cảm giác gì với đụng chạm của người khác, nhưng khi bị Cố Tòng Nhứ nắm mắt cá chân thì lại nhạy cảm thở dốc.
Vì sao khi hai người kết khế ước đạo lữ, hai giọt máu lại hòa quyện vào nhau với tốc độ cực nhanh…
Tương Trọng Kính im lặng hồi lâu, rốt cuộc hoàn toàn yên tâm.
Vân tôn chủ luôn lo lắng cũng chỉ vì e sợ sau khi Cố Tòng Nhứ bổ sung hoàn chỉnh long cốt, tam độc trong cơ thể y sẽ biến Tương Trọng Kính thành quái vật không thần trí chỉ biết chém giết, nhưng Thần hồn bể tan tành của hai người quấn quýt bên nhau ngàn năm, cho dù bây giờ đã trở về cơ thể của mình vẫn không thể phân biệt được ngươi ta.
Nếu tam độc có thể ngoan ngoãn an phận trong cơ thể Cố Tòng Nhứ, tự nhiên sẽ không gây ảnh hưởng gì với Tương Trọng Kính, nhiều nhất cũng chỉ là bị dính chút tam độc sau khi song tu, phất tay một cái là tản ngay.
Tương Trọng Kính nhẹ nhàng giãn chân mày ra, giống như tảng đá nặng treo lủng lẳng trong tim đã được đặt xuống, chậm rãi thở phào một hơi.
Cố Tòng Nhứ vẫn còn cạ sừng rồng vào mặt hắn, Tương Trọng Kính có chút nhột nghiêng đầu sang né tránh, đưa tay tới nắm chặt lấy sừng rồng của Cố Tòng Nhứ.
Con ngươi của Cố Tòng Nhứ bỗng chốc co lại.
Tương Trọng Kính nhàn nhạt nói: “Nếu muốn Thần hồn giao hòa, thân thể của ngươi không được biến lộn xộn.”
Cố Tòng Nhứ khẽ nhíu mày nói: “Một bên song tu một bên Thần hồn giao hòa, không làm trễ nãi.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính suýt chút nữa bị tức cười, tay nắm sừng rồng càng thêm dùng sức, bực bội nói: “Không được— Ngươi biến về hình người trước đi.”
Cố Tòng Nhứ dụi vào má hắn, nói: “Ngươi sẽ thích cho coi.”
Tương Trọng Kính thấy trước mắt mình tối sầm, suýt chút nữa không khống chế được kéo Cố Tòng Nhứ xuống khỏi người mình rồi ném ra ngoài.
Vân Nghiễn Lý bận rộn ngoài vườn hơn nửa ngày, cuối cùng đã cắt tỉa vườn hoa Ngọc Chu gọn gàng xinh đẹp, sau đó vô tư hồn nhiên tung tăng đi vào nhà tìm Tương Trọng Kính, nhưng vừa bước chân lên thềm thì phát hiện một bức tường kết giới vô hình chắn trước mặt, ngăn cách toàn bộ căn phòng với bên ngoài— Dù là tu vi cao thâm như Vân Nghiễn Lý cũng không thể thấy được chuyện gì đang diễn ra ở bên trong.
Mới nãy còn đọc sách bình thường mà, sao bây giờ đột nhiên muốn giăng kết giới, hai người họ… Chẳng lẽ đang làm chuyện gì đó mà không muốn người khác biết?
Vân Nghiễn Lý không nghĩ con rồng kia lại dám to gan làm chuyện mây mưa xằng bậy ở Vân Trung Châu dưới mí mắt của Vân tôn chủ, hắn không khỏi ôm cái mặt đỏ bừng chạy đi.
***
Vân tôn chủ bị cấm ngôn bảy ngày, trong thời gian này ở Vân Trung Châu vang lên tiếng sấm đùng đùng không dứt, như đang thể hiện cơn thịnh nộ không chỗ trút xả của Vân tôn chủ.
Mãi đến sáng sớm ngày thứ tám, hình phạt cấm ngôn cuối cùng cũng kết thúc.
Tương Trọng Kính đúng lúc kéo Cố Tòng Nhứ đến trước Đại điện tìm Vân tôn chủ.
Vân tôn chủ u ám cười một tiếng, đang định lên tiếng trách mắng Tương Trọng Kính, thì nghe thấy Tương Trọng Kính mang theo vẻ mặt tái nhợt và cơ thể tràn đầy long khí nắm tay Cố Tòng Nhứ đi tới, mỉm cười nói: “Phụ tôn, ta muốn hợp tịch với Cố Tòng Nhứ.”
Vân tôn chủ: “…”
Vân tôn chủ bị đả kích cực lớn ngay tại chỗ, thậm chí còn quên giáng sét ầm ầm, hắn đờ người ngồi trên ghế mây hồi lâu mới nặng nề lên tiếng: “Lúc trước ta đã nói với ngươi…”
“Không sao.” Tương Trọng Kính thản nhiên nói: “Thần hồn của ta và hắn đã quấn quýt với nhau suốt ngàn năm, vốn không hề bị tam độc ảnh hưởng gì cả.”
Vân tôn chủ nhíu mày, trên mặt phủ đầy sương lạnh.
“Ta không lừa ngài đâu.” Tương Trọng Kính hiếm khi bình tĩnh giải thích rõ ràng: “Những cuốn sách mà ngài đã đưa cho ta, trong đó có ghi Tam độc long không thể nào tiếp xúc với người, nhưng Tòng Nhứ lại khác biệt, chúng ta đã kết thành đạo lữ, tam độc trên người hắn cũng không ảnh hưởng gì đến ta.”
Vẻ mặt của Vân tôn chủ hơi dịu xuống.
Nhưng Tương Trọng Kính lại tặng thêm một câu: “Chúng ta đã song tu mấy lần, nếu thật sự xảy ra chuyện, ta làm gì còn mạng đứng ở đây thưa chuyện với ngài?”
Vân tôn chủ: “…”
Sắc mặt của Vân tôn chủ xanh lè, trợn mắt nhìn cái mặt thỏa mãn no nê của ác long bên cạnh, cuối cùng triệt để không nhịn được, thốt ra chữ đầu tiên sau bảy ngày cấm ngôn.
“Cút.”
Tương Trọng Kính thấy Vân tôn chủ như sắp nhào tới ăn thịt người, lập tức kéo Cố Tòng Nhứ chuồn mất.
Vân tôn chủ không phản đối, Tương Trọng Kính liền xem như hắn đã ngầm đồng ý, sau khi trở về liền vui vẻ bàn chuyện hợp tịch với ác long.
Người sống ở Vân Trung Châu giống như thần tiên xa lánh bụi trần vậy, đã quen thanh tâm quả dục, do đó vốn sẽ không công khai tổ chức Đại điển hợp tịch các kiểu, náo nhiệt nhất cũng chỉ là những buổi tiệc rượu họp mặt trong gia tộc.
Tương Trọng Kính cũng không tính ở lại Vân Trung Châu quá lâu, vì vậy đã khéo léo từ chối lời mời tiệc rượu của Tri Tuyết Trọng— Dù sao Tương Trọng Kính không quen biết một tộc nhân nào trong gia tộc họ Vân, còn không bằng gia đình năm người bọn họ cùng nhau quây quần bên mâm cơm nhỏ.
Tri Tuyết Trọng hơi mất mác, từ tốn nói: “Ngọc Chu, con nhất định phải trở về Cửu Châu sao?”
Tương Trọng Kính không đành lòng mở miệng, nhưng lại không muốn trả lời qua loa lấy lệ với Tri Tuyết Trọng, nói nhỏ nhẹ: “Vâng, dù sao con cũng đã sống ở Cửu Châu nhiều năm, hơn nữa… Tòng Nhứ là Tam độc long, con và hắn mà ở lại Vân Trung Châu lâu ngày, sợ là…”
Hắn ngừng lại không nói hết câu, nhưng Tri Tuyết Trọng đã hiểu ý hắn muốn nói.
Trong mắt Tri Tuyết Trọng ngấn lệ, nàng cố nén không cho nước mắt rơi xuống, đưa tay tới dịu dàng vuốt ve gò má của Tương Trọng Kính, buồn bã nói: “Vậy Ngọc Chu sẽ thường xuyên trở về thăm cả nhà chứ?”
Tương Trọng Kính mỉm cười nói: “Chỉ cần con đường Lạc Xuyên còn thông thuận, con tự nhiên sẽ thường xuyên trở về thăm mọi người.”
Lúc này Tri Tuyết Trọng mới yên tâm mỉm cười, vươn tay ôm lấy Tương Trọng Kính, nhẹ nhàng xoa gáy của hắn, lẩm bẩm nói: “Vậy thì tốt.”
Nàng nợ đứa bé này quá nhiều, dù không nỡ để hắn đi nhưng cũng không muốn vì mình mà khiến hắn phiền toái và khổ não.
Chỉ cần đứa bé này có thể thường xuyên trở về thăm nàng, trò chuyện với nàng, như vậy là nàng thỏa mãn lắm rồi.
Vân Nghiễn Lý lại khác với Tri Tuyết Trọng, khi hắn biết được Tương Trọng Kính muốn về Cửu Châu, trực tiếp lao thẳng vào người Tương Trọng Kính, tức giận nói: “Không cho phép đi! Quay về mảnh đất nghèo nàn kia làm gì? Ở Vân Trung Châu không sướng sao?! Làm Thiếu tôn Vân Trung Châu không oai sao?!”
Tương Trọng Kính dở khóc dở cười, nói: “Ngươi xuống khỏi người ta trước đã…”
Vân Nghiễn Lý hung dữ nói: “Ta không—”
Tương Trọng Kính tỏ vẻ thâm sâu nói: “Eo của ta đau.”
Vân Nghiễn Lý: “…”
Vân Nghiễn Lý lập tức giống như con thỏ nhảy phắt ra khỏi người Tương Trọng Kính, mặt mũi đỏ bừng như thể bị người ta trêu ghẹo.
“Ngươi… Ngươi sao có thể nói thẳng ra như vậy chứ?!”
Tương Trọng Kính vô tội: “Ta nói gì cơ?”
Vân Nghiễn Lý bị á khẩu, cúi đầu lẩm bẩm trong miệng một hồi lâu sau mới hít sâu một hơi, mưu toan muốn dụ hắn ở lại: “Phụ tôn rất xem trọng ngươi, nếu ngươi ở lại Vân Trung Châu, qua ít ngày nữa, chủ vị Tôn chủ chắc chắn sẽ thuộc về ngươi, bây giờ ngươi lại muốn về Cửu Châu, có bị ngu không?”
“Không phải lúc trước ngươi nói nhất định phải lấy được chủ vị Tôn chủ sao?” Tương Trọng Kính kinh ngạc nói: “Lẽ ra ta đi ngươi phải vui vẻ mới đúng chứ, sao giờ lại muốn ta ở lại?”
Vân Nghiễn Lý đỏ mặt, lầu bầu trong miệng: “Ta… Ta cảm thấy không muốn làm Tôn chủ cho lắm.”
Tương Trọng Kính bật cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Vân Nghiễn Lý, nói: “Ta sẽ thường xuyên trở về.”
Mặt của Vân Nghiễn Lý càng đỏ tợn hơn, nghiêng đầu qua một bên hừ một tiếng không nói gì.
Dù sao hắn biết, một khi Tương Trọng Kính đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được.
Tương Trọng Kính ở lại Vân Trung Châu thêm nửa tháng, trong thời gian này Vân tôn chủ vẫn còn giận nên không gặp hắn.
Mãi đến ngày lên đường trở về Cửu Châu, Vân tôn chủ được Tri Tuyết Trọng khuyên bảo dẹp tính tình quái gở qua một bên, mặt mày không cảm xúc đi tới gặp Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính đang đứng bên cạnh lối vào trên sông Lạc Xuyên chuẩn bị lên Linh thuyền xuất phát, bỗng nhìn thấy Vân tôn chủ đạp gió bay tới thì khẽ nhíu mày.
Hắn còn tưởng ông cha biệt nữu này sẽ không tới tiễn hắn.
Cố Tòng Nhứ tưởng Vân tôn chủ đến để giữ Tương Trọng Kính ở lại, y hơi nhe nanh trợn mắt nhìn hắn đầy cảnh giác.
Tương Trọng Kính kéo Cố Tòng Nhứ để y lên thuyền đợi, còn mình đi tới đón tiếp Vân tôn chủ.
“Phụ tôn.” Hắn hành lễ.
Vân tôn chủ bất đắc dĩ gật đầu, một hồi lâu sau mới lãnh đạm nói: “Thật sự phải đi?”
Tương Trọng Kính gật đầu: “Cần phải trở về.”
“Hừ.” Vân tôn chủ quen miệng khịa hắn: “Vô số người Cửu Châu tranh giành sứt đầu mẻ trán để phi thăng vào Vân Trung Châu, còn ngươi thì lại chê…”
Tương Trọng Kính nhìn hắn, Vân tôn chủ ngừng nói, lúc này mới nhận ra bệnh cũ của mình lại tái phát.
Vân tôn chủ không khỏi hơi ão não nhưng vẫn cố banh chặt cơ mặt tỏ ra lạnh lùng, liếc ác long trên thuyền đang ló nửa cái đầu ra cảnh giác trừng mình, lạnh lùng nói: “Nếu con rồng kia làm ngươi bị thương, ta sẽ cho hắn nếm mùi bị thiên lôi đánh.”
Tương Trọng Kính nghi ngờ nói: “Sau đó ngài lại bị Thiên đạo cấm ngôn thêm bảy ngày?”
Vân tôn chủ: “…”
Thằng con này, vẫn là nên vứt đi thì hơn.
Vân tôn chủ lườm hắn, lại im lặng thêm hồi lâu mới nói: “Ngọc Chu, ngươi khác với Nghiễn Lý, năm đó là ta không bảo vệ ngươi chu toàn, mới để ngươi lưu lạc ở hạ giới, chịu nhiều đau khổ.”
Tương Trọng Kính hơi khựng lại, ngẩng đầu mờ mịt nhìn Vân tôn chủ, không biết tại sao hắn lại nói như vậy.
Vân tôn chủ đích xác là không phù hợp nói ra những lời này, chỉ nói được một câu thì đã muốn đánh trống rút lui, Tri Tuyết Trọng đứng cách đó không xa vẫy tay với hắn, tỏ ý ‘Mau nói đi, không nói là không còn cơ hội nữa đâu’.
Vân tôn chủ: “…”
Cả đời này của Vân tôn chủ chưa từng khó xử như bây giờ, dưới ánh mắt kinh ngạc tò mò của Tương Trọng Kính, hắn hơi rũ mắt, cất giọng lạnh lùng: “Ta và Tuyết Trọng không có ơn nuôi dưỡng ngươi, không có lập trường can thiệp vào quyết định đi hay ở của ngươi, nhưng ngươi chung quy vẫn là con của chúng ta…”
Tương Trọng Kính hơi mở to mắt, một dòng nước ấm trực tiếp rót vào trái tim của hắn.
Vân tôn chủ nói đến đây đã là cực hạn, hắn nhắm mắt lại, đột nhiên tự giận mình, nói: “Được rồi, không còn gì để nói nữa, đi thôi.”
Tương Trọng Kính ngẩn ngơ, có lẽ Vân tôn chủ là sợ hắn sẽ mở miệng nói lời cười nhạo mình bèn trực tiếp vung tay áo lên, một làn gió linh hoạt bay tới cuốn lấy hắn, trực tiếp bỏ người lên linh thuyền.
Con đường Lạc Xuyên mở ra, linh thuyền chầm chậm xuôi dòng trở về hạ giới.
Tương Trọng Kính vịn lan can, nhìn nam nhân tóc trắng áo trắng bên dưới với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Tri Tuyết Trọng đứng trên núi mây cách đó không xa vẫy tay với hắn, có lẽ là đau lòng nên xoay người vùi mặt vào vai Vân Nghiễn Lý khóc nức nở.
Vân Nghiễn Lý cũng đau buồn không kém, thấy vậy vội vàng dỗ nàng.
Vân tôn chủ đứng một mình bên trên Lạc Xuyên, nhấc tay bấm quyết, phía chân trời đột nhiên bay tới một biển mây trắng phau.
“Ngọc Chu.”
Tương Trọng Kính nghe thấy hắn gọi mình.
Vân tôn chủ nhìn hắn, bất ngờ nở một nụ cười nhạt hiếm thấy.
Nụ cười kia chỉ thoáng qua trong nháy mắt, ngắn ngủi đến mức tưởng như nó chưa từng tồn tại.
Vân tôn chủ vung tay áo lên, biển mây đáp xuống Lạc Xuyên tầng tầng lớp lớp, giống như một thác mây chảy tràn xuống hạ giới.
Tương Trọng Kính kinh ngạc phát hiện, theo dòng mây chảy vào Cửu Châu, trong đó còn mang theo linh lực tinh khiết dồi dào của Vân Trung Châu.
Thác mây cuồn cuộn đổ ập xuống Cửu Châu, men theo Lạc Xuyên cùng nhau tụ vào địa mạch của Cửu Châu, liên tục bơm linh lực chảy ào ạt vào địa mạch, hỗ trợ với linh lực của địa mạch áp chế tam độc ở nơi sâu nhất, dần dần đánh tan chúng đến khi hoàn toàn hết sạch.
Linh thụ ngợp trời từ từ thu nhỏ lại, biến trở về một cây cổ thụ xum xuê bình thường.
Cuối cùng bí cảnh tam độc chậm rãi hạ xuống an vị trên mặt đất, phát ra một tiếng ầm khiến cả Cửu Châu chao đảo dữ dội, cơn chấn động kéo dài đến một lúc lâu sau mới dừng lại.
Thác mây từ Vân Trung Châu chảy xuống Cửu Châu hoàn toàn hóa thành một con đường, có thể cho linh thuyền xuôi dòng thông thuận không chút trở ngại.
Mây của Vân Trung Châu mang theo linh lực dồi dào áp chế tam độc triệt để, toàn bộ Cửu Châu từ bây giờ cho đến ngàn vạn cái tết về sau không cần phải phát sầu vì tam độc nữa, thậm chí có thể tu luyện tới cảnh giới cao nhất, bay đến Lạc Xuyên trải qua lôi kiếp phi thăng vào Vân Trung Châu.
Con đường phi thăng ở Cửu Châu bị đứt gãy ngàn năm, cuối cùng cũng được tu sửa khôi phục lại như mới.
Vân tôn chủ đứng giữa biển mây bao la, tóc trắng và áo bào trắng phảng phất như hòa làm một với mây trắng, hắn lạnh nhạt lên tiếng.
“Đây là đại lễ hợp tịch ta tặng cho các ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT