Edit: Small

"Cháu ở Tống gia vẫn luôn bị bắt nạt, nhiều năm như vậy tất cả đều là giả vờ?" 

Khóe môi Tinh Thần kéo lên, cười lạnh nói: "Ông nội lúc đó không phải cũng giả bộ sao? Biết cháu bị Dương Như ức hiếp, vài lần khiến cháu thiếu chút nữa chết đi, ông vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Nếu không phải cháu mạng lớn, đoán chừng cũng sẽ không sống đến giờ. Cháu cũng là bị ép, Duơng Như ở Tống gia muốn đẩy cháu vào chỗ chết, không phản kháng, cháu còn có thể sống sót?"

"Nếu ông cảm thấy tâm cơ của cháu quá sâu, lòng mang nặng thù, thậm chí tính cách vặn vẹo...... Vậy ông cứ xem như là vậy là được rồi, hiện giờ trong lòng ông nghĩ như thế nào về cháu, cháu đã không để bụng."

Tinh Thần cúi người với ông nội Tống một cái rất sâu, 90 độ tiêu chuẩn.

"Tinh Thần cảm ơn công ơn dưỡng dục của Tống gia mười tám năm, không có Tống gia, sẽ không có hiện tại Tinh Thần, cảm ơn ông, ông nội."

Nói xong, Tinh Thần mang theo Đàm Quân Trạch xoay người rời đi.

Khi cô nhảy xuống bục, ông nội Tống ở sau lưng cô tức giận hét: "Cháu quay lại cho ông, quay lại, cháu muốn đi đâu?"

Tinh Thần không quay đầu lại, chỉ tự nhiên nói câu: "Trời đất bao la, luôn có chỗ để cháu dung thân."

"Tống Tinh Thần, cháu mới 17 tuổi, đã dám làm ầm với ông muốn rời nhà đi ra ngoài phải không?"

"Tinh Thần không dám."

"Vậy thái độ hiện giờ cháu là gì?" 

"Cháu cần ở bên ngoài bình tĩnh mấy ngày, cháu đối với Tống gia, rốt cuộc là dạng tồn tại gì? Mẹ muốn hại chết cháu, ba chưa từng đối đãi với cháu như con gái của mình, ngay cả ông nội duy nhất thương cháu đối mặt với nghi ngờ của người khác nghi ngờ, ông đều có thể dễ dàng buông bỏ cháu. Ông nội, cháu ở Tống gia rốt cuộc là dạng gì tồn tại xấu hổ gì, ông không nói, lòng cháu cũng hiểu rõ. "

"Hơn nữa ông rất bận, có rất nhiều việc cần xử lý, tang lễ của Khuê thúc, lễ ký hợp đồng tiếp theo, mấy ngày nay còn phải ứng phó phóng viên, vụ kiện Dương Như và Kim Hoa Thanh cũng cần ông đi đi giải quyết. Ông bận như vậy, cháu sao có thể làm phiền ông lo lắng."

Con bé là đang đổi biện pháp, oán trách không đủ quan tâm nó?

"Cháu chỗ nào cũng không được đi, công việc của ông dù có thế nào cũng không quan trọng bằng kỳ thi đại học của cháu."

Tinh Thần quay đầu lại nhìn vào mắt ông nội Tống, cười nói: "Không cần đâu ông nội."

Nói xong, thu lại tươi cười, mặt mày lạnh lại, cùng Đàm Quân Trạch từ giữa sân đi ra ngoài.

"Cháu quay lại cho ông, cháu là đang trách ông?"

"Tống Tinh Thần, cháu muốn phản phải không?"

"Đứng lại, cháu lại đi thêm vài bước thử xem, đi cũng đừng trở về."

Mặc kệ ông nội Tống ở phía sau giận tím mặt, tức giận thành cái dạng gì, Tinh Thần cũng không có dừng lại, đi khỏi bữa tiệc, biến mất ở cửa.

Trần Văn đỡ ông nội Tống, an ủi hắn: "Ngài chớ tức giận, tam tiểu thư tính tình trẻ con, thêm hai ngày thì tốt rồi."

"Thêm hai ngày? Tôi thấy nó chính là cố ý, cánh dài cứng cáp rồi liền muốn tự bay, tức chết tôi."

"Mười bảy mười tám là độ tuổi phản nghịch, lại nói ngài là người giám hộ hợp pháp của cô ấy, cô ấy còn có thể chạy đi đâu."

"Tìm người đi theo nó."

"Vâng, lão gia tử!"

......

Tinh Thần đi ra cửa lớn, Tiểu Đào tươi cười ra đón.

"Tam tiểu thư, chúc mừng lần này thắng lớn." Tiểu Đào cười tủm tỉm sát vào bên cạnh Tinh Thần, thấp giọng nói: "Thái tử gia ở trên lầu, vừa rồi tiểu thư có bao nhiêu nổi bật, thái tử gia đều thấy, lên tầng tâm sự với anh ta chứ?"

Tinh Thần gật đầu: "Chị dẫn đường."

"Được, còn có vị đại ca này, mời anh lên tầng với tôi."

Chuyển thang máy lên tầng, trước một gian phòng xa hoa, Tiểu Quan cùng Sở Vân thấy Tinh Thần, Sở Vân liền giơ ngón tay cái lên với cô.

"Tuyệt vời, tam tiểu thư, một gậy cô đánh vừa rồi kia thật sự quá đẹp, Dương Như trực tiếp bị cô đánh mông, đều không thể đánh trả."

Tinh Thần mỉm cười nói với Sở Vân: "Đình Tiêu ở trong?"

"Ở trong, vẫn luôn nhìn tiểu thư, tiểu thư anh minh thần võ, tỏa sáng rực rỡ nghiền áp hết thảy, ngài ấy đều thấy rõ."

Sở Vân dùng từ quá khoa trương.

"Hiện tại, Tống gia không ai dám ức hiếp tiêủ thư rồi."

Tống Tinh Nguyệt bị đuổi ra Tống gia, cô vẫn sẽ không ngừng lại.

Đưa Dương Như vào tù, Tống Tinh Nhật sẽ không chịu để yên.

Tính cách cô ta so với Dương Như còn tàn nhẫn hơn, càng thêm có thù tất báo, nhưng không dễ đối phó.

Nhưng mà, Tống Tinh Nhật rất bận, nên vẫn có thể kéo dài cô ta hai ngày, trước mắt phải phát huy thật tốt trong kỳ thi đại học mới là quan trọng nhất.

Cô gõ cửa, nói với Đàm Quân Trạch: "Anh chờ tôi ở ngoài trước."

"Được."

Hắn đeo ba lô, liếc mắt nhìn Sở Vân cùng Tiểu Quan một cái, tự giác đứng một góc.

Sở Vân cùng Tiểu Quan hai mặt nhìn nhau, xắn tay áo lên, tới gần chỗ trong một góc. Vừa rồi bọn họ ở trên tầng cũng thấy rõ, người đàn ông này, nhất định là người biết võ, hơn nữa còn là cao thủ.

Tam tiểu thư từ đâu ra tìm được một người đàn ông như vậy, có thể tin được không?

Thân thủ so với bọn họ thế nào?

...... 

Tinh Thần tiến vào phòng, Mộ Đình Tiêu đang ngồi trên ghế dài, tư thái tôn quý, tóc ngắn vuốt lên lộ ra cái trán no đủ, mũi đẹp tinh tế rõ ràng, đường nét ngũ quan rõ ràng, mặc một bộ lẽ phục màu đen. Dù có ngồi ở nơi nào, anh vẫn kiêu ngạo, cao cao tại thượng, tựa như quân vương.

Tầm mắt anh lạnh lùng quét qua Tinh Thần một cái.

Chỉ là liếc mắt một cái, Tinh Thần cũng đọc ra tâm trạng anh rất không tốt.

Tinh Thần đến gần, đứng ở phía sau anh, cách tấm kính có thể thấy toàn bộ hội trường phía dưới, cùng trên bục đặc biệt rõ ràng.

"Dương Như đền tội, tôi hẳn nên nói chúc mừng cô?" Anh lạnh nhạt nói.

Tinh Thần dựa vào sau lưng anh, giọng điệu vui sướng, cười nói sang chuyện khác: "Mộ Đình Tiêu, thi đại học xong đại học, anh làm bạn trai em đi."

Lời này đột nhiên không kịp phòng bị, làm đáy lòng Mộ Đình Tiêu chấn động mãnh liệt.

Trên khuôn mặt anh tuấn vẫn lạnh như băng, nhưng ngón tay run lên rất khẽ, bán đứng đáy lòng anh ở ngoài nhìn như lạnh nhạt bình tĩnh.

Hắn liếc mắt nhìn Tinh Thần một cái, cẩn thận đánh giá dáng người cô trên dưới một phen, môi mỏng lạnh lùng mở ra: "Tôi không có hứng thú với trẻ vị thành niên."

Tươi cười trên mặt Tinh Thần lập tức cứng lại.

Vị thành niên!

Năm nay cô đã đủ 18 tuổi, chẳng qua còn thiếu mấy tháng mùa đông mới tròn.

Lại nhìn xuống lễ phục ' nổi bật dáng người ' của mình, những gì phụ nữ có cô đều có. Tuy không đầy đặn như Tống Tinh Nguyệt, nhưng nhìn ra cũng không nhỏ

Anh lại nói cô vị thành niên, ám chỉ cô không đủ?

Vậy mà bị ghét bỏ, Tinh Thần nổi giận.

Cô cúi người, tới gần Mộ Đình Tiêu, lễ phục trên vai lễ phục có xu thế trượt xuống đất. Lộ ra cánh tay mượt mà, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, đẹp đến chấn động lòng người.

Đối với giá trị nhan sắc của mình, cô từ trước đến nay vẫn luôn rất tự tin. Người ngoài cũng vô số lần nói qua, trong ba chị em Tống gia, xinh đẹp nhất chính là cô út.

Cô cúi nửa đầu, soạt ~ lễ phục rơi xuống đất, lộ ra dáng người duyên dáng nhỏ nhắn, làn da trắng nõn như sứ, xương quai xanh tinh xảo.

Cô buồn buồn, vẻ mặt mang theo ủy khuất, nói: "Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, em không chỗ để đi, đã ầm ĩ lớn với ông nội rồi, vậy anh thu lưu em đi."

Cô đã như này, hy sinh lớn như vậy, sẽ không tin anh không động tâm.

Đuôi mắt Mộ Đình Tiêu hơi nhìn thoáng qua người bên cạnh, thấy cánh tay xinh đẹp thon dài như ngọc, đầu vai bóng loáng mượt mà tản ra hương thơm thanh mát, vòng một miêu tả sinh động.....

Dáng người  cô quả thực hoàn mỹ, mặc dù anh không tiếp xúc nhiều với phụ nữ, cũng xao động khó nhịn.

Thật sự, hô hấp anh dồn dập, hầu kết khẽ lên xuống, mạch máu toàn thân đều tụ lại ở nơi nào đó.

Ngón tay kéo cà vạt, nới lỏng cổ áo, áo sơmi cởi ra hai cúc, lộ ra xương quai xanh gợi cảm...... Cảm giác khô nóng vẫn không hết.

Anh đứng lên, đứng trước kính, đưa lưng về phía cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play