Mộ Đình Tiêu sắc bén nhìn về phía Tiểu Quan: "Là ai?"
"Hung thủ tên Tề Uy, 42 tuổi, là bác sĩ giải phẫu, ở giới y học của thành phố S rất có tiếng."
"Ông ta có quan hệ gì với Tống Tinh Thần? Động cơ bắt cóc là gì?"
Tiểu Quan đáp: "Trước mắt vẫn chưa tra hắn có quan hệ gì với Tống Tinh Thần. Nhưng có 1 điều chắc chắn là vị bác sĩ phẫu thuật này là người điên, ngày thường rất thích giải phẫu động vật. Bởi vì giãi phẫu với cơ thể sống nên cũng bị người trong giới lên án. Khi hắn còn nhậm chức chủ nhiệm khoa ở thành phố S đã bị người khác thấy cơ thể động vật sống bị giải phẫu động vật. Xong cũng bị chụp lại và lên án, lại vì danh tiếng quá lớn nên chuyện này không giải quyết được gì...."
"Tin tức gần nhất cho biết, hắn có bệnh về thần kinh. Bệnh viện buộc hắn phải tiếp thu trị liệu, nhưng hắn đã cự tuyệt mới dẫn tới bị cách chức."
Ánh mặt Mộ Đình Tiêu xẹt qua một tia hung ác, hỏi: "Ông ta bắt cóc Tống Tinh Thần là muốn giải phẫu cô ấy?"
"Dựa theo dụng cụ ở hiện trường và dao phẫu thuật, quả thật là như vậy."
Mộ Đình Tiêu tức giận vung một quyền đánh lên tường, mu bàn tay trầy da, máu tươi nhanh chóng nhiễm lên bức tường màu trắng.
Tiểu Quan khuyên nhủ: "Thái tử gia, ngài bảo trọng sức khỏe. Trước mắt vẫn chưa tra được hắn ta rốt cuộc có thù riêng với Tống tiểu thư, hay có người bắt cóc Tống tiểu thư rồi đưa đến tay hắn ta. Dù sao chuyện hắn ta cuồng giải phẫu cơ thể sống cũng không phải là bí mật gì trong giới."
Cứ nghĩ đến 4 chữ giải phẫu cơ thể sống, bốn chữ này khiến Mộ Đình Tiêu khó mà trấn tĩnh được.
Phải có bao nhiêu cừu hận, mới phát rồ như vậy.
Ngoại trừ mấy người ở Tống gia, Tống Tinh Thần cũng không kết thù với ai. Anh đã điều tra qua quá khứ của cô, cơ hồ là đều không có. Như vậy, chuyện này nhất định là mấy người Tống gia làm.
Mộ Đình Tiêu hạ lệnh: "Mỗi người ở Tống gia đều phái người giám sát thật kĩ cho tôi..."
Tiểu Quan khó xử nói: "Thái tử gia, ngài đã ở thành phố S chậm trễ vài ngày nên Mộ lão tức giận còn ở ngay trong lúc công khai hùng hùng hổ hổ mắng ngài. Hiện giờ ngài còn đem người điều về đây, Mộ lão chỉ sợ sẽ càng tức giận."
"Không cần để ông biết."
Tiểu Quan bất đắc dĩ đồng ý: "Vâng."
Cửa thang máy mở ra, Sở Vân từ thang máy nhanh chóng đi tớ trước mặt Mộ Đình Tiêu: "Thái tử gia, hung thủ đã tỉnh, thoát khỏi cơn nguy kịch."
"Hỏi ra động cơ hắn gây án, nếu là bị người ta sai sử, phải vén bức màn phía sau lên tìm ra thủ phạm."
"Vâng."
"Đi làm đi."
Sở Vân xoay người rời đi.
......
Tinh Thần mơ một giấc mơ rất dài, cô mơ thấy bản thân đang chém gϊếŧ với một người.
Một người đàn ông mặc áo khoác trắng đuổi cô, dùng súng cao áp điên cuồng phun lửa lên người cô.
Người đàn ông kia dữ tợn cười nói: "Mày sẽ trốn không thoát đâu. Ngoan, tao không muốn tác phẩm nghệ thuật của tao có một chút vết thương bị bỏng nào, như vậy da thịt sẽ không đủ hoàn mỹ."
Người đàn ông vì thuyết phục Tinh Thần, liền tắt súng cao áp trước.
Lửa tắt, Tinh Thần siết chặt dao nhỏ vọt tới trước mặt hắn, chém một đường lên tay hắn.
Cánh tay của người đàn ông chảy đầm đìa máu, nhưng hắn vẫn không chịu buông súng phun lửa xuống.
Tiếp theo, hai người điên cuồng xông vào đánh nhau, hắn bóp chặt cổ cô, dùng súng phun lửa chế trụ...
Hắn tàn nhẫn mắng: "Tiểu tiện nhân cư nhiên lại dám đâm tao, hôm nay tao nhất định phải cắt từng khối thịt trên người mày, cùng với thịt đông lạn làm thành thức ăn chăn nuôi..."
Tinh Thần bị hắn kích động, một nhát đam vào bụng hắn.
Gã đàn ông như thể lên cơn điên, cho dù bị thương như vậy nhưng vẫn không buông tay.
Hơi thở Tinh Thần ngày càng yếu, hơn nữa dưới sự tác dụng của dược hiệu mà toàn thân cô hoàn toàn không có lực. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, dao nhỏ vẫn không ngừng đâm vào bụng cùng cánh tay hắn.
Cuối cùng, gã cũng buông tay, hai người đồng thời ngã trên mặt đất.
Ngọn lửa càng lúc càng lớn, nhiệt độ cực cao, không khí trong sặc mùi khói đặc, khiến cô thở càng khó khăn, hoàn toàn mất đi ý thức.
Cô sắp chết.
Cô nhanh như vậy đã chết, chết tiệt, cực kì không cam lòng!
Lâm Giai Vi đến mặt cũng chưa nhìn thấy, Mộ Lệ Sâm cùng chưa đã chịu ứng trừng phạt, cô vần chưa thể ở bên nhau cùng Mộ Đình Tiêu...
Cô không muốn chết.
Lúc sắp chết, cô thấy Mộ Đình Tiêu từ trong ánh lửa đi tới, khuôn mặt lạnh lùng, thân ảnh cao lớn vĩ ngạn, đi thẳng đến đến trước mặt cô, bế cô lên.
Là mơ đi, Mộ Đình Tiêu đã sớm về Đế Đô, làm sao có thể xuất hiện tại nhà xưởng bỏ hoang trong khu vực ngoại thành này để cứu cô được
......
Mộ Đình Tiêu ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Tinh Thần, hai chân bắt chéo, mặc một chiếc áo khoác màu đen, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Tinh Thần, con ngươi sâu thẳm vẫn di chuyển mà nhìn cô.
Đêm qua, khi cứu được cô, dưới tình huống nguy hiểm như vậy, người mà cô ngày đêm nhớ nhưng, không buông bỏ được lại chỉ duy nhất mình anh.
Vì sao?
Cô đối với anh có chấp niệm rất sâu, đó là chấp niệm như nào?
Đến giờ Mộ Đình Tiêu nhớ lại, trong lòng vẫn chấn động như cũ.
Lúc này, Tinh Thần đang nằm ở trên giường có cử dộng, tay nắm chặt khăn trải giường, một lớp mồ hôi mỏng lấm tấm trên trán, đôi môi tái nhợt, thì thào nói::Không, không muốn... chết."
"Mộ Đình Tiêu, em không muốn... chết."
Tiểu Quan thấp giọng nói: "Thái tử gia, tôi đi gọi bác sĩ."
Mộ Đình Tiêu gật đầu.
Sau khi Tiểu Quan rời khỏi đây, Mộ Đình Tiêu ngược lại lại nắm tay Tinh Thần.
Khi Tinh Thần chạm được tay anh, cô liền buông khăn trải giường ra, gắt gao nắm chặt tay Mộ Đình Tiêu.
Anh có thể làm cô an tâm.
Sắc mặt cô tốt chút không còn tái nhợt nữa, đôi mắt chậm rãi mở ra, mông lung nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác đen ngồi trước mặt.
Cô buột miệng thốt ra: "Mộ Đình Tiêu."
Mộ Đình Tiêu rút tay ra, khôi phục trạng thái cao ngạo, lành lùng như ngày thường, cũng không đáp lại cô.
Tinh Thần tỉnh táo lại chút, nhìn khuôn mặt cực soái trước mặt, không phải Mộ Đình Tiêu thì còn ai.
Từ trong ánh lửa tới cứu cô, thật sự là Mộ Đình Tiêu.
"Em có 1 giấc mơ, mơ thấy anh đã cứu em, không ngờ đó lại là sự thật. Cảm ơn anh, Mộ Đình Tiêu..."
Mộ Đình Tiêu không để ý cô, chỉ là xoay đầu lại để cho cô một bên mặt lạnh lùng.
"Anh không phải đã về Đế Đô sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Mộ Đình Tiêu quay đầu lại, hai mắt lạnh lùng híp lại, cười lạnh châm chọc nói: "Tống Tinh Thần cô được lắm, cô có biết cô thiếu chút nữa là đã chết rồi không? Ở Tống gia, cô oán trời oán đất, thì Dương Như cũng đều không phải đối thủ của cô. Cô lợi hại như vậy, vậy làm sao lại thiếu chút nữa là bị lửa thiêu chết."
Mộ Đình Tiêu nói cho đến mức Tinh Thần không còn chỗ dung thân.
Cô vẫn còn quá trẻ nên mói bị mắc mưu, đại giới phải trả không phải bị thiêu chết thì cũng là bị ngàn đao xẻ ra.
Sự việc lần này, là một cảnh báo nghiêm trọng.
Sau khi trọng sinh hết thảy đều quá thuận lợi, thuận lợi đến mức cô cho rằng bản thân tựa như đã được mở khóa vậy. Huỷ hoại Tống Tinh Nguyệt, kéo Dương Như xuống ngựa ngay cả ông nội cũng đều đối đãi cực tốt với cô, cho cô 5% cổ phần, hằng ngày ân cần hỏi han.
Lòng cảnh giác của cô ở trong hoàn cảnh như vậy, nước ấm nấu ếch xanh từng chút biến mất, kết quả là làm chính mình thiếu chút nữa mất mạng.
Sự việc đêm qua, cô nhớ kỹ rồi.
Cô sẽ đòi lại gấp bội lần từ trên người bọn họ.
Mộ Đình Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt cô nói: "Biết ai ra tay không?" Khuôn mặt nhỏ của cô vẫn tái nhợt, trầm tĩnh nói: "Ở tổ trạch, chỉ có Khuê thúc có thể động tay động chân lên sinh hoạt cá nhân của em,ngoại trừ chú ấy không có người khác. Nhưng em không thể nghĩ ra lý do vì sao chú ấy lại làm vậy. Rốt cuộc chức tổng giám đốc tiêu thụ trong công ty em cũng thuận nước đẩy thuyền đưa cho cháu trai chú ấy, vậy động cơ của chú ấy là gì?"
"Ở Tống trạch, cô có thể phỏng đoán được tấm lý của mỗi người. Cô có thể thấy rõ Tống Tinh Nguyệt, có thể thấy rõ Dương Như, nhưng lại bỏ lỡ Lê Khuê, bỏ lỡ mục đích thật sự của hắn."
Mộ Đình Tiêu mở ra sổ con, bên trong có mấy tấm ảnh chụp đưa cho Tinh Thần xem.
Tinh Thần vừa thấy ảnh chụp, hai mắt đột nhiên mở to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT