Edit: Small

Nhưng vậy thì sao, hiện tại cô ta thay đổi phương hướng, tích cực hòa nhập vào tập thể, nhưng đã không thể cứu vãn, dù có cố gắng thì lực ảnh hưởng ở trong trường cũng không bằng một phần mười của Tinh Thần.

Ngay cả Âu Dương Phúc Thụy cũng trêu ghẹo nói: "Cậu ta đây là bị gió thổi trúng gì à?"

Tinh Thần hỏi cậu: "Cô ta muốn hòa hợp với tập thể, lớp trưởng cậu không vui à?"

Âu Dương Phúc Thụy lắc đầu, có chút suy nghĩ nói: "Một người có dáng vẻ như nào, hơn ba tháng ở chung đã sớm nhìn ra. Thay đổi à, thói quen đã ăn sâu bén rễ làm sao có thể thay đổi cơ chứ, mình không tin cậu ta có thể sửa."

An Ninh bàn bên cạnh thò qua, cười hì hì nhỏ giọng nói với bọn họ: "Các cậu đã xem qua ba bài luận cậu ta đăng chưa?"

Tinh Thần lắc đầu: "Không xem."

Âu Dương Phúc Thụy nói: "Mình không có hứng thú."


An Ninh nói khẽ với nói hai người: "Ba bài đó mình đều xem qua, có hai bài là sao chép bài luận của nước ngoài đăng lên tuần san cực kỳ ít người biết đến, còn có một bài là bản thảo bỏ đi của một đại thần nào đó trong nước chưa từng công bố ra, nhưng bằng cách nào đó lại đến tay cô ta."

Âu Dương Phúc Thụy giật mình: "Cậu ta sao chép?"

"Không phải y nguyên hoàn toàn, mà có là 80% nội dung chép nguyên văn."

"80% còn không nhiều sao, đã sắp gần hết toàn bộ rồi."

"Thật là dũng cảm mà, còn bịt tai trộm chuông nữa chứ, cho rằng không sẽ ai trèo tường đọc bài luận nước ngoài, lại không ngờ rằng mình sẽ tìm ra."

Tinh Thần nhìn về phía các bạn học đang thảo luận về Lâm Giai Vi, cô nói rõ: "Mình còn đang nói làm sao một tuần có thể năng suất viết được ba bài như vậy, hóa ra là sao chép, không cần phải làm lại thí nghiệm, thực hành, vắt óc."


Mắt An Ninh sáng lên cười nói: "Có muốn tố cao không?"

Tinh Thần lắc đầu: "Không vội, loại sao chép thấp kém này sẽ bị nghiện."

Con người một khi leo đến độ cao của lĩnh vực nào đó, thì sẽ muốn vĩnh viễn đứng trên đỉnh, không muốn bị bất kỳ kẻ nào xuất sắc hơn.

Tinh Thần đứng ở lĩnh vực máy bay không người lái, nhận được vô số vinh quang cùng tiếng vỗ tay. Nếu có một ngày, cô từ trên đỉnh lĩnh vực này ngã xuống, cảm giác chênh lệch quá lớn cũng sẽ khó chịu y vậy.

Nhưng dù sao cô cũng đã trải qua đau khổ đời trước, rất nhanh là có thể điều chỉnh tâm trạng rồi làm lại từ đầu.

Lâm Giai Vi đời này chưa từng trải qua thất bại nào, đối với cô ta mà nói, thất bại lớn nhất chỉ có đến từ bản thân.

Cho nên... không bằng để cô ta nếm thử cảm giác gặt hái danh lợi trên con đường nghiên cứu khoa học trước, tích lũy được độ cao nhất định. Khi lên đến đỉnh thì chọc ra, thế giới sẽ như tháp xếp gỗ bỗng nhiên sập xuống.


Khi đó đả kích cô ta phải chịu sẽ là trí mạng, thậm chí cuối cùng còn không đứng dậy nổi.

Như thế mới đủ sảng khoái!

An Ninh hỏi lại Tinh Thần nữa: "Thật sự không tố cáo sao? Cậu ta dù gì cũng nhằm vào cậu, để cậu ta leo lên một chút thì lòng cậu dễ chịu không?"

"Rất dễ chịu ấy chứ, sao chép không phải thực học*, mình ngược lại còn muốn xem về sau cô ta giải quyết những lời nói dối đó ra sao."

*Thực học là học thật, tri thức có thật, hiểu biết có thật.

An Ninh gật đầu: "Được thôi, nếu cậu nói như vậy, vậy mình mắt nhắm mắt mở vậy."

"Đưa mình một bài bài luận nguyên tác mà cô sao chép với."

"OK."

Đột nhiên nghe thấy cạnh~ một tiếng, bút vẽ Cảnh Thần Diễn trong tay gãy thành hai đoạn.

An Ninh cùng Tinh Thần hai mặt nhìn nhau, khi hai người các cô nói chuyện phiếm đã không chú ý đến Cảnh Thần Diễn - người mến mộ Lâm Giai Vi số một, mà cậu còn đang ngồi bên cạnh An Ninh nữa.
Cậu nghe thấy thì sẽ đi nhắc nhở Lâm Giai Vi, bảo cô ta ngừng sao chép!

Tinh Thần nghĩ, hiện giờ Lâm Giai Vi đang hô mưa gọi gió trong lớp, được các nam sinh tâng bốc làm cô ta cực kỳ hưởng thụ, hoàn toàn đối lập với khi mới vừa khai giảng kia.

Cho dù Cảnh Thần Diễn có khuyên cô ta thì cũng không ngăn cản được.

Thậm chí, Lâm Giai Vi còn sẽ cảm thấy may mắn rằng cô ta hẳn nên làm sớm hơn, vậy thì cũng không đến mức bị Tinh Thần chèn ép thảm như vậy.

Cảnh Thần Diễn nghe được liền thôi, đơn giản là mặc kệ cô ta.

Tinh Thần nói với An Ninh: "Đúng rồi, buổi chiều chúng ta sẽ đi một nơi."

An Ninh hỏi: "Nơi nào?"

"Đi rồi cậu sẽ biết." Cô nhìn qua An Ninh, hỏi Cảnh Thần Diễn: "Này, đối thủ, buổi chiều có thời gian không? Cùng đi đến một chỗ."

Cảnh Thần Diễn giọng điệu bất thiện từ chối Tinh Thần: "Tôi và cô không thân."
"Đừng cứng đầu, mọi người đều là một đội, một lớp, nói không thân thì quá không có ý nghĩa."

"Tôi nói, không đi!"

"Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng lại có liên quan đến An Ninh, cậu ấy biến thành dáng vẻ này, Lâm Giai Vi chiếm một phần lớn nguyên nhân. Nhưng quan hệ bọn họ cậu cũng biết, đến đối mặt cũng nhìn đối phương dù chỉ một cái, cậu chỉ cần đi một chuyến thôi, tôi và lớp trưởng cũng sẽ đi."

Cảnh Thần Diễn lạnh mắt liếc nhìn Tinh Thần: "Chuyện Lục An Ninh có liên quan gì tới tôi?"

Ha hả, có liên quan gì đến cậu ta ấy hả, liếc mắt một cái cũng thật sạch.

"Đương nhiên là có liên quan, cậu ấy chính là bạn ngồi cùng bàn của cậu. Ai bảo lúc ấy miệng cậu thiếu đòn làm lớp trưởng tức giận bỏ đi, cả lớn không ai nguyện ý cùng bàn với cậu trừ An Ninh..."
An Ninh thì kỳ quái, hỏi Tinh Thần: "Chuyện gì của mình mà cậu gọi nhiều người như vậy?"

Tinh Thần cố ý nửa úp nửa mở.

"Tới rồi cậu sẽ biết."

......

Buổi chiều, mấy người đi xe Âu Dương Phúc Thụy đi đến trước cửa biệt thự tư nhân ở nơi nào đó.

Biệt thự rất lớn, xung quanh trồng đầy đủ loại cây phong, mùa hè còn không có lá đỏ mà xanh mượt một mảnh, ve sầu kêu to, khung cảnh rất dễ chịu.

An Ninh vừa xuống xe liền nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, ngẩng đầu liền có thể thấy hai chữ Lục trạch trên biển ở cổng, bước chân dừng lại.

Cô lớn tiếng nói: "Tinh Thần, sao cậu mang mình tới nơi này, mình sẽ không đi vào."

Tinh Thần đang đứng trước lan can bằng sắt thiết kế theo phong cách Châu Âu nhìn trộm vào trong. Căn nhà tráng lệ, bên trong còn có đài phun nước, bể bơi, vườn hoa, cái gì cần có cũng đều có.
Cô quay đầu lại nhìn An Ninh: "Không đi vào? Cậu sợ?"

An Ninh giận dỗi nói: "Sao mình sẽ sợ cơ chứ!"

"Không sợ, vậy cậu vì sao không dám đi vào?"

"Mình, mình chỉ là đã buông lời cay nghiệt, nói không bao giờ sẽ bước vào Lục gia nửa bước."

Tinh Thần xoay người đối mặt với cô ấy, khoanh tay trước ngực cười nói: "Không tồi, có chí khí, bỏ nhà trốn đi nha."

"Tinh Thần, nếu không chúng ta đi đi."

"Không đi, vì sao phải đi, Lục An Hinh còn nợ mình 150 vạn chưa trả, cô ta khiến cậu ngất trên đường thế kia cậu cứ bỏ qua như vậy? Dù cậu có bỏ qua thì mình cũng không ăn cái thiệt này."

150 vạn là một khoản tiền không nhỏ, ngay cả khi Tinh Thần có quyên góp cho tổ chức từ thiện thì cũng sẽ khiến Lục An Hinh nhổ hết ra.

An Ninh không nói chuyện.

Dù sao cũng là Tinh Thần đã giúp cô, còn nữa, 150 vạn kia quả thật là số tiền không nhỏ.
Cô không lý do để Tinh Thần xóa bỏ.

Thấy hai người vẫn đang giằng co, Cảnh Thần Diễn không kiên nhẫn thúc giục: "Các cậu rốt cuộc muốn làm gì thì nhanh chút, một giờ sau tôi còn phải đi phòng nghiên cứu khoa học."

"Gấp cái gì, cũng không mất bao lâu."

Tinh Thần xoay người bấm chuông cửa.

Chuông cửa video được kết nối, đó là một vị hầu gái trung niên đeo chiếc tạp dề màu trắng, bà nhìn thấy Tinh Thần, còn có Lục An Ninh đứng ở phía sau cô, ngạc nhiên nói: "Lục An Ninh?"

Nói thẳng tên An Ninh ra như này, địa vị trong nhà của An Ninh cũng có thể nghĩ.

Tinh Thần quay đầu lại nói: "Địa vị của cậu ở cái nhà này thấp như vậy?"

An Ninh cúi đầu, không nói chuyện.

"Xin hỏi các cô..." Hầu gái dò hỏi.

Tinh Thần nói thẳng mục đích mình đến.

"Tôi tên Tống Tinh Thần, tới tìm Lục An Hinh có việc, xin hỏi Lục An Hinh có ở đây không?"
Hầu gái dừng một chút rồi nói: "Xin lỗi, tiểu thư An Hinh không có ở."

"Vậy cô nói cho Lục phu nhân, nói Tống Tinh Thần và Cảnh Thần Diễn - một trong Mười nhân vật truyền cảm hứng của nước Z đến thăm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play