"Cắt, tốt lắm. Chuẩn bị cho cảnh tiếp theo."

Lê Nguyệt Trâm vừa dứt lời, Tiêu Mặc đã ngay lập tức đưa ô che cho Lục Nhiên, sau đó lại lấy khăn bông từ chỗ trợ lý Tiểu Nha để lau nước trên người cô. 

Cảnh Lục Nhiên vừa quay là một cảnh dưới mưa, khó tránh khỏi việc quần áo và tóc đã ướt đẫm.

Lê Nguyệt Trâm nhìn cặp đôi trẻ, lắc đầu trêu chọc Lục Nhiên: "Nhiên Nhiên, cảnh quay của em hôm nay đều xong hết rồi, về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi. Em xem, bạn trai của em đã lo lắng đến độ mắt một giây cũng không rời khỏi em kìa. Cứ để cậu ta ở lại đây tiếp, sợ là nhân viên đoàn phim bị doạ sợ đến độ không quay phim được nữa mất!"

Lục Nhiên cười ôn nhu, nắm tay Tiêu Mặc nói: "Vâng ạ, vậy em tan làm trước nhé. Tiền bối và mọi người vất vả rồi, mai gặp lại ạ."

Vì khách sạn mà đoàn phim thuê đều rất gần phim trường, Lục Nhiên và Tiêu Mặc chậm rãi đi bộ đến đó.

Lục Nhiên do bị ngấm nước mưa mà cả người đều lạnh cóng. Tiêu Mặc cởϊ áσ khoác của mình mặc lên cho cô, sau đó ôm vai cô song song bước đi trong làn mưa.

Về đến khách sạn, Lục Nhiên mệt đến độ toàn thân rã rời, chỉ muốn thay đồ rồi ngã lăn ra giường.

Tiêu Mặc nhẹ cốc đầu cô: "Em phải đi tắm trước đã, bị ngấm nước mưa mà không tắm nước nóng, sẽ bị cảm."

Lục Nhiên chọc ghẹo anh: "Em lười lắm. Hay là anh tắm giúp em đi."

Thấy Tiêu Mặc không trả lời, Lục Nhiên cho rằng anh đã từ bỏ việc thuyết phục mình đi tắm, thoả mãn nhắm mắt muốn đi ngủ.

Bỗng cả người cô bị bế bổng lên, cánh tay người đàn ông rắn chắc, bước chân vững vàng, bế thẳng cô về phía phòng tắm.

Tiêu Mặc ôn nhu nói: "Nước ấm đã chuẩn bị xong cả rồi. Anh giúp em tắm."

Lục Nhiên lúc này đã hoảng hốt thật sự: "Không, không cần đâu. Em đùa thôi, để em tự làm."

Tiêu Mặc giúp cô cởi đồ, lại đặt cô vào bồn tắm, nói: "Chúng ta đã xem như là vợ chồng rồi. Hơn nữa, cơ thể của em, còn chỗ nào anh chưa thấy qua, chưa sờ qua? Chuyện này cứ để anh lo liệu."

Lục Nhiên không ngờ một câu nói đùa của mình lại tự đẩy bản thân vào tình huống ngại ngùng này. Quả nhiên, muốn trêu chọc người khác, còn phải chú ý xem da mặt người đó có dày hay không.

Tắm xong, Tiêu Mặc lại quấn một cái khăn lông to xụ lên người cô, bế cô đặt ở trên giường.

Sau đó, anh lại đi vào phòng tắm, cầm máy sấy tóc nhẹ nhàng làm khô tóc cho cô.

Lục Nhiên khen ngợi anh: "Tiêu Mặc, anh thật tốt."

Tiêu Mặc ôm cô từ phía sau, nói: "Vậy nên em không được bỏ anh đi theo người khác đâu đấy!"

Lục Nhiên bật cười: "Em làm sao có thể! Anh hấp dẫn như vậy, ai cũng không bằng. Em yêu anh còn không hết cơ mà!"

Tiêu Mặc lúc này mới thoả mãn, đè cô xuống giường, lại hôn lên môi cô, cười nói: "Nếu em đã nói vậy, anh không còn cách nào khác đành phô bày sức quyến rũ của bản thân nhiều hơn để giữ lấy em."

Tiêu Mặc nói rồi hôn sâu hơn nữa, Lục Nhiên cũng thuận thế đáp lại nụ hôn của anh.

Hai người cứ như thế trải qua một đêm tình nồng hoan hỉ. 

-----

Lúc bộ phim "Toả sáng" đóng máy, cũng là khi Lục Nhiên quay trở lại thành phố A. 

Vốn dĩ Tiêu Mặc muốn bay về cùng cô, nhưng mấy ngày trước vì trong công ty xảy ra chuyện, nên Tiêu Mặc đã lên máy bay về trước.

Vừa xuống sân bay, Lục Nhiên liền gọi điện thoại cho Tiêu Mặc, nhưng đầu dây bên kia không có ai bắt máy.

Lục Nhiên bỗng nhiên cảm giác như có chuyện không lành gì đó sắp xảy ra, nhịn không được trở nên lo lắng, bước chân cũng theo đó mà nhanh hơn.

Lục Nhiên nói với Dương Mạnh: "Em muốn đi đến công ty của Tiêu mặc."

Dương Mạnh cười trêu chọc cô: "Mới có hai ngày không gặp mà em đã nhớ Tiêu tổng vậy rồi hả? Haizz, đúng là yêu đương vào có khác, trước đây sao anh không biết em lại mê trai như thế nhỉ?"

Lục Nhiên lắc đầu: "Không hiểu sao em có cảm giác không tốt lắm. Em gọi điện cho Tiêu Mặc nhưng anh ấy không bắt máy."

Thấy Lục Nhiên bồn chồn như thế, Dương Mạnh không đùa giỡn nữa, nói: "Em gọi thử cho trợ lý Trần đi, biết đâu Tiêu tổng đang họp?"

Lục Nhiên nghe lời anh bấm số gọi điện cho Trần Vĩ. Sau hai tiếng tút, là giọng đàn ông ồm ồm vang lên: "Lục tiểu thư, tôi cũng đang muốn gọi cho cô."

Tim Lục Nhiên như hẫng một nhịp, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì? Tôi không gọi được cho Tiêu tổng nhà anh, anh ấy không sao chứ?"

Trần Vĩ trong giọng nghe ra được sự khác lạ, nói: "Lục tiểu thư, cô phải bình tĩnh. Tiêu tổng xảy ra chuyện rồi. Bị tai nạn giao thông, bây giờ đang  ở phòng cấp cứu ở bệnh viện thành phố A."

Lục Nhiên nghe vậy thì bàn tay cầm điện thoại cũng trở nên run rẩy. Vội cúp điện thoại rồi bảo Dương Mạnh lái xe đến bệnh viện.

Lục Nhiên lao khỏi xe, chạy như bay về phía phòng cấp cứu mà Trần Vĩ nói, Dương Mạnh hổn hển đuổi theo từ phía sau.

Trần Vĩ thấy cô tới thì gật đầu chào hỏi rồi nói đại khái tình hình: "Chuyện xảy ra cách đây mấy tiếng thôi, lúc đó Lục tiểu thư đang ở sân bay nên tôi không liên lạc với cô được. Mấy hôm trước, một cổ đông lớn trong công ty bị phanh phui chuyện cố ý bán dữ liệu quan trọng của công ty, nên Tiêu tổng đã trở về giải quyết. Người này thấy mình không thoát tội được, muốn kéo Tiêu tổng xuống nước, nên đã thuê người lái xe gây tai nạn rồi bỏ trốn. Tiêu tổng lúc đó đang trên đường đến sân bay để đón Lục tiểu thư, chỉ là không ngờ. Bây giờ bác sĩ vẫn đang làm phẫu thuật cho ngài ấy. Lục tiểu thư, xin lỗi, là tôi đã không bảo vệ tốt ông chủ."

Lục Nhiên lắc đầu: "Không phải lỗi của anh. Tôi biết anh còn nhiều chuyện khác phải giải quyết, anh cứ đi trước đi. Tôi sẽ đợi ở đây."

Trần Vĩ gật đầu rồi đi khỏi bệnh viện. 

Lục Nhiên lúc này mới ngồi dựa vào tường, sức lực của cả người cô đều như bị rút sạch. Là cô đã gián tiếp hại anh, nếu như anh không trên đường ra sân bay đón cô, thì những kẻ xấu kia sẽ không có cơ hội hành động như vậy. 

Lục Nhiên cố gắng ngăn tiếng nấc phát ra từ cổ họng, nhưng trên gương mặt xinh đẹp, từng giọt từng giọt nước mắt thi nhau rơi tí tách. 

Dương Mạnh vỗ vỗ vai cô: "Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Lục Nhiên cũng tự trấn an bản thân trong lòng, đúng vậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tiêu Mặc, anh ấy sẽ ổn thôi. Cô đã từng cảm thấy vô vọng và xa lạ khi bị xuyên đến thế giới này. Cảm giác xung quanh không một người thân thích, thật trống rỗng. 

Nếu như Tiêu Mặc có chuyện gì, cô phải làm sao? Anh là điều may mắn nhất cô gặp được ở thế giới này. Là người mà suốt cả đời này, cô đều muốn có ở bên cạnh. Lục Nhiên rất hối hận, tại sao trước đây, cô chỉ vì sự tự ti của bản thân mà làm tổn thương anh? Nếu như cô mạnh mẽ hơn, thì hai người đã có thể sớm ở bên nhau, làm hết mọi chuyện muốn làm. 

Thời gian cứ như bị chất keo dán chặt lại, cảm giác mênh mông vô tận. Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, một vị bác sĩ dẫn đầu đoàn nhân viên y tế nói: "Người nhà của bệnh nhân là ai?"

Lục Nhiên lau nước mắt, đứng dậy nói: "Là tôi, tôi là vợ anh ấy."

Bác sĩ gật đầu với cô, trong mắt xen lẫn sự ngạc nhiên: "Ca phẫu thuật đã thành công. Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Nhưng việc có thể tỉnh lại được hay không, còn phải xem ý chí của bệnh nhân và sự chuyển biến hậu phẫu thuật. Bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng điều trị đặc biệt, người nhà có thể đến thăm."

Lục Nhiên luôn miệng nói cảm ơn với bác sĩ, rồi nhanh chóng cùng với Dương Mạnh đi đến phòng bệnh để gặp Tiêu Mặc.

Ở phía sau, một vị bác sĩ trẻ lên tiếng: "Cô gái này, không phải là minh tinh nổi tiếng Lục Nhiên sao? Vừa nãy, cô ấy nói, là vợ của bệnh nhân?"

Vị bác sĩ dẫn đầu lúc nãy nói chuyện với Lục Nhiên gật đầu: "Đúng là cô ấy, con gái tôi rất thích bài hát của cô ấy. Chuyện này, đừng nói với bên ngoài."

Mấy vị bác sĩ gật gật đầu, thôi không bàn luận vấn đề này nữa. 

------

Lục Nhiên đưa mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, cầm chặt bàn tay anh.

Lục Nhiên cười ôn nhu nhìn anh, trong mắt là vẻ chua xót cùng đau đớn, nói: "Tiêu Mặc, là em, em về rồi. Tiêu Mặc, anh phải nhanh chóng tỉnh lại. Anh đã hứa chúng ta sẽ cùng nhau đi xem cực quang ở đất nước Iceland xinh đẹp, anh còn hứa, sẽ dẫn em đi xem lá phong vào mùa thu ở Canada, mùa hạ sẽ dắt tay nhau đi dạo trên bãi biển ở hòn đảo Jeju xinh đẹp, cùng nhau ngắm hoàng hôn và bình minh. Tiêu Mặc, đợi anh tỉnh dậy, chúng ta sẽ nắm tay nhau đi hết những nơi xinh đẹp đó, được không anh? Em xin lỗi, là em đã đến trễ, em ước gì người đang nằm ở đây là em, chứ không phải là anh. Tiêu Mặc, anh tuyệt đối không được rời xa em, anh nhất định phải tỉnh lại."

Từng lời, từng lời đều là những lời nói mà trước nay Lục Nhiên muốn nói với Tiêu Mặc, nhưng cô còn chưa có cơ hội. 

Lục Nhiên ngồi ở đó, nước mắt từng giọt lăn dài trên má, nhớ lại những kỉ niệm của hai người.

Những ngày tiếp theo, Lục Nhiên đều ở lại bệnh viện chăm sóc cho Tiêu Mặc. Cô đã nói với Dương Mạnh huỷ hết các lịch trình cho đến khi Tiêu Mặc tỉnh lại.

Ông bà Tiêu cũng bay từ Mỹ về, sau khi ghé qua thăm Tiêu Mặc ở bệnh viện, liền gấp rút đến công ty để giải quyết những việc dang dở. Những năm qua, tập đoàn Tiêu Thị đều do một tay Tiêu Mặc quản lý.Lần này Tiêu Mặc hôn mê không biết khi nào mới tỉnh lại, ông Tiêu vốn rời xa thương trường nhiều năm đành phải quay về quản lý tập đoàn. 

Hai tuần qua đi, tên cổ đông và hung thủ gây tai nạn đều đã bị bắt. Vị luật sư biện hộ bên Tiêu Mặc chính là Lục Nam, người được mệnh danh là luật sư hoàng kim của giới luật. Tên cổ đông không những phải đền bù những tổn thất tài chính, mà còn bị phạt 20 năm tù giam. Đồng phạm của ông ta bị phạt 10 năm tù.

Hai tháng trôi qua, phân đoạn chỉnh sửa hậu kì của bộ phim "Toả sáng" đã hoàn tất, chính thức bước vào giai đoạn tuyên truyền. Lục Nhiên lấy lí do chăm sóc người nhà bị bệnh, không tham gia bất kì hoạt động nào, như thể lặn mất khỏi giới giải trí. Thời tiết ẩm nóng ngày hè cũng dần bị thay thế bằng những cơn gió mát lạnh đầu thu. 

Lục Nhiên cẩn thận lau tay cho Tiêu Mặc, anh vẫn hôn mê không tỉnh. Mỗi ngày, cô đều ở bên cạnh trò chuyện hoặc đọc sách cho Tiêu Mặc nghe. 

Lục Nhiên không nhịn được nắm chặt bàn tay bất động của Tiêu mặc, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, nói: "Tiêu Mặc, thời tiết đầu thu này, thật thích hợp để tản bộ dưới tán cây xanh ở công viên gần nhà chúng ta. Đợi anh tỉnh dậy, anh phải dẫn em đi nhé!"

Bốn tháng trôi qua, bộ phim "Toả sáng" chính thức được công chiếu trên màn ảnh rộng khắp cả nước, vượt qua bộ phim "Nặc Thanh Trì" trở thành tác phẩm có lượt vé bán ra cao nhất của làng phim điện ảnh. Tiết trời cũng chuyển từ đầu thu sang cuối thu, màu lá đã ngã vàng, nhìn từ trên cao, màu vàng và đỏ của lá cây trông giống như từng chùm pháo hoa lay động trong gió. 

Lục Nhiên đặt một chậu cây bạc hà bên cạnh giường bệnh của Tiêu Mặc, khẽ hôn lên trán anh, dịu dàng nói: "Tiêu Mặc, lá đã chuyển màu rồi. Anh nói xem, nếu bây giờ ở Quebec, cảnh sắc có phải sẽ rất đẹp không? Em nghe nói vào mùa thu, lá cây ở đó có màu đỏ rực, ngồi bên bờ sông có thể vừa ngắm cảnh, vừa nướng thịt, thật tốt biết bao. Tiêu Mặc, lúc anh tỉnh dậy, nhất định phải dẫn em đến đó cùng ngắm lá vàng mùa thu nhé!"

Sáu tháng trôi qua, chỉ còn một tháng nữa là đến lễ trao giải thường niên cuối năm. Bộ phim "Toả sáng" được đề cử là "Bộ phim điện ảnh xuất sắc nhất của năm", Lục Nhiên nhờ tác phẩm này cũng được đề cử là "Nữ diễn viên xuất sắc nhất", lần đầu tiên bước vào hàng ngũ diễn viên tranh giải Ảnh Hậu.

Lục Nhiên nhìn thiệp mời được gửi đến từ ban tổ chức lễ trao giải, ngồi nghiêng tựa đầu mình lên người Tiêu Mặc. Nửa năm đã trôi qua, Lục Nhiên cảm thấy thật nhớ giọng nói trầm ấm ôn nhu của anh. 

Lục Nhiên dịu dàng nói: "Tiêu Mặc, ngoài trời tuyết rơi thật dày. Từng bông tuyết trắng thật đẹp đẽ. Mùa đông ở Iceland rất lạnh, phải không anh? Anh từng nói hai người yêu nhau nếu cùng ngắm nhìn cực quang ở đó, thì tình yêu ấy chính là tình yêu được trời đất tác hợp. Đợi anh tỉnh lại, chúng ta cùng đi nhé! Đúng rồi, em được đề cử giải Ảnh Hậu đấy, anh nhanh tỉnh lại có được không? Em muốn cùng anh đi trên thảm đỏ, lớn giọng nói với mọi người, anh là chồng của em."

Lục Nhiên vẫn như cũ chậm rãi trò chuyện với Tiêu Mặc, dù biết có thể anh không nghe thấy những lời cô nói. Bỗng Lục Nhiên cảm nhận được một bàn tay ấm áp khẽ sờ đầu mình.

Trong không khí tưởng như đặc quánh, thời gian như ngừng lại, chỉ có một giọng nói trầm khàn vang lên: "Được."

Lục Nhiên hốt hoảng ngồi dậy, đưa mắt nhìn gương mặt trước mặt. Giọng nói này, đã bao lâu rồi cô không được nghe thấy. Đôi mắt này, đã bao lâu rồi cô không được nhìn sâu vào trong đó?

Lục Nhiên không nhịn được, nước mắt lăn dài trên má. Cô ôm chầm lấy Tiêu Mặc, khóc nấc lên: "Tiêu Mặc, anh, anh tỉnh rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Anh có biết em đã nhớ anh biết bao nhiêu, nhớ giọng nói của anh, nhớ nụ cười của anh, nhớ ánh mắt của anh, nhớ mỗi lần anh chạm vào tóc em."

Tiêu Mặc ôn nhu ôm lấy cô, khàn giọng nói: "Vợ à, anh cũng nhớ em, rất rất nhớ em."

Lục Nhiên không biết mình đã ở trên vai anh khóc bao lâu, đến khi định thần lại mới nhớ phải gọi bác sĩ vào kiểm tra.

Lục Nhiên nói: "Anh đợi một chút, em đi gọi bác sĩ!"

Một đoàn người gồm những bác sĩ tốt nhất của cả thành phố A nhanh chóng tiến vào, làm một đợt kiểm tra mới xác định sức khoẻ của Tiêu Mặc đã ổn định hẳn, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là có thể xuất viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play