Trân châu có chút ngoài ý muốn, nhíu mày nói: "Canh giờ này, tiểu thư thường không ăn cái gì, nếu như miễn cưỡng ăn , chỉ sợ sẽ bỏ ăn. Ở chỗ phu nhân , chúng ta cũng rất khó giao phó lại." Trân Châu vẻ mặt khó xử , tự nhiên cũng thoát không khỏi ánh mắt của tiểu nha hoàn . Ánh mắt của tiểu nha hoàn ánh mắt nhanh như chớp chuyển động , nửa ngày, nàng mới nói: "Những thứ này có thể đặt ở chỗ này, nhưng các ngươi nhất định phải khuyên tiểu thư ít nhiều cũng phải ăn một chút. Bằng không, nô tỳ chỉ sợ..."
"Việc này ngươi cứ an tâm." Trân Châu nhét một cái tiểu hà bao cho nàng nói: "Có chuyện gì, ta chịu trách nhiệm là được." Đuổi tiểu nha hoàn kia đi, Trân Châu vén rèm đi vào.
Tô Giáng Thần đã sớm buông sách xuống, giờ phút này chính ngồi ngay ngắn ở trên tháp , thấy Trân Châu đang cầm bát tổ yến tiến vào, lạnh lùng nói: "Đổ nó đi."
Trân Châu sửng sốt, nàng thật không ngờ tiểu thư sẽ nói như vậy, kỳ thật hôm nay nàng thấy tiểu thư đối với những trưởng bối của Tống phủ này i, trong ánh mắt có một tia xa cách không dễ phát hiện , nếu như không phải chính mình và tiểu thư mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, bằng không, cũng tuyệt không phát hiện ra tiểu thư có điểm khác thường.

Tử Ngọc nghe vậy, liền ra hiệu với Trân Châu , Trân Châu biết điều lui xuống .
Đợi Tô Giáng Thần ngủ, Tử Ngọc mới rời khỏi gian trong, cùng với Trân Châu ngồi trên tháp.
Trân châu còn chưa có ngủ, vừa thấy Tử Ngọc liền nói nhỏ : "Tiểu thư làm sao vậy?"
Tử Ngọc đầu tiên là nhìn về hướng gian trong, sau đó nói: "Tiểu thư, chẳng lẽ ngươi còn nhìn không ra sao?"

Thời điểm vừa mới bắt đầu , Trân Châu nghĩ rằng Tử Ngọc kêu Giáng Thần là tiểu thư, đến khi nhìn thấy ánh mắt Tử Ngọc nhìn chằm chằm vào chính mình, nàng lập tức che miệng Tử Ngọc lại, trách mắng: "Tử Ngọc, ngươi điên rồi sao? Nếu như bị người ta nghe được, kia nhưng là tử tội a. Hơn nữa, Trấn Viễn hầu phủ sớm đã không còn , ta hiện tại còn được tính là tiểu thư sao? Ngươi vẫn nên giống như những người khác, gọi ta Trân Châu, miễn cho ngày sau có chuyện gì, ngươi lại quen miệng, gọi sai ."
Tử Ngọc trầm mặc , ở trong lòng nàng , Trân châu cho tới nay đều là chủ tử của nàng, nhưng trong tình hình hiện tại, cũng không đến phần nàng tranh biện. Chẳng lẽ nàng có thể đòi lại được những thứ đã mất đi của tiểu thư sao? Tử Ngọc không cần nghĩ cũng biết, đó là không có khả năng. Hiện tại điều duy nhất có thể làm , chín là bảo vệ tốt tiểu thư. Nghĩ như vậy , Tử Ngọc liền đổi cách xưng hô trở về , nói với Trân Châu : "Trân Châu, ngươi còn nhớ rõ không, tình cảnh năm đó khi ngươi trở lại nhà ngoại tổ mẫu?"
Trân Châu nghe vậy, nước mắt nhất thời dâng lên, nàng làm sao không nhớ rõ, nàng nhớ rõ rõ ràng ràng, vậy thì thế nào, lúc đó trong nhà xảy ra chuyện, nàng và nương phái bao nhiêu người đi đến nhà ngoại tổ mẫu, nhưng bọn họ, tất cả đều đóng cửa không thấy. Chỉ có cô cô của nàng , mạo hiểm nguy hiểm sinh mệnh mật báo, cũng là cô cô nàng, mạo hiểm nguy hiểm, giúp nàng và Tử Ngọc được bán đến Bình Châu, hiện tại nghĩ đến, nếu như bị bán ở trong kinh thành , hai ngươi các nàng, chỉ sợ sẽ đi vào chốn dơ bẩn . Vừa nghĩ, nước mắt Trân Châu càng giống như đứt dây rơi xuống không ngừng.
"Trân châu, đừng khóc ." Tử Ngọc thầm than, kỳ thật nàng không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng nàng phải làm cho nàng ta hiểu được một việc, chính là Tống phủ này, cùng với Trần phủ lúc trước chẳng có gì khác nhau. Lúc còn phú quý , liền xem nữ nhi , ngoại tôn nữ giống như bảo bối , nếu như một ngày kia, Tô phủ suy tàn, như vậy kết quả cũng đã rõ ràng."Ta nói cho ngươi những điều này, không phải muốn gợi lên vết thương trong lòng ngươi. Chủ yếu là muốn nhắc nhở ngươi một tiếng, người trong Tống phủ này, toàn bộ đều là không có ý tốt. Chúng ta ít nhiều đều phải đề phòng một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play