Ninh ma ma nghe vậy, mắng : "Không sạch sẽ , ngươi nói ai a?"
Nha bà giật mình tỉnh ngộ , đây không phải là đến khách quý cũng bị mắng sao? Vội vàng cười cười bồi tội: "Nói bậy,đều là mụ già ta đây nói bậy, chớ nghe, chớ nghe."
Ninh ma ma nhìn vẻ mặt Bình nhi quật cường, nhịn không được thầm nghĩ, nếu như năm đó chính mình cũng như thế thì tốt rồi. Nghĩ thế, bà liền lặng lẽ keó nha bà sang một bên, ước chừng công phu nửa nén hương , Ninh ma ma nói với Tô Giáng Thần : "Ma ma và nha bà đã thương lượng xong, chủ tử hai người các nàng, mỗi người mười lăm lượng bạc."

Mười lăm lượng ? Nha bà thật sự là đáng hận, nhưng nhìn đến ánh mắt cầu xin của Bình nhi , nàng lại mềm lòng .
Lôi kéo cánh tay Ninh ma ma, Tô Giáng Thần nhỏ giọng nói: "Nếu như mẫu thân biết được, có thể hay không không cần Bình nhi các nàng?"
Nhìn đôi mắt trong veo long lanh của Tô Giáng Thần , Ninh ma ma thở dài một hơi nói: "Mỗi người đều có tạo hóa của mình, liền xem bản thân các nàng . Việc mà nô tỳ có thể làm , chính là trước mắt có thể giúp liền giúp một phen ."
Tô Giáng Thần trầm mặc , đúng vậy, đừng nói là vận mệnh của người khác , chính là vận mệnh của chính nàng, cũng không phải do chính nàng nắm giữ , biện pháp duy nhất, chính là có thể giúp một lần liền giúp một lần.
Trở lại Tô phủ, Tô Giáng Thần trở về trong phòng của nàng nghỉ ngơi,còn Ninh ma ma lại một mình đi đến trong phòng Tống thị thỉnh tội.
Tống thị ngồi ngay ngắn ở trên cẩm tháp , vừa không có lên tiếng răn dạy, cũng không để cho Ninh ma ma đứng dậy.

Ninh ma ma biết, Tống thị đây là giận bà, lại nể tình ở tình cảm nhiều năm nên không đành lòng trách phạt.
Nửa nén hương trôi qua, Tống thị mới nhàn nhạt nói: "Đem đôi chủ tớ kia phái đến trong thôn trang xa một chút, đừng để cho các nàng xuất hiện ở trước mặt tiểu thư ."
Ninh ma ma nghe vậy, trong lòng không khỏi run lên, phu nhân làm như vậy chẳng phải là muốn các nàng tự sinh tự diệt? Ở chốn thôn trang xa xôi hẻo lánh, chớ nói áo cơm không đủ, chính là nếu chỉ sinh một chút bệnh nhỏ, chỉ sợ nửa ngày cũng tìm không thấy đại phu đến xem. Hơn nữa, trong thôn trang trừ bỏ quản sự , chỉ có một số ít nông hộ, những hộ gia đình này đều là đồng khí liên chi (* chỉ quan hệ rất tốt), thình lình đưa đến một đôi nha hoàn không rõ gốc tịch đến , này căn bản chính là biến tướng a ...
"Như thế nào? Chắc không phải là đang trách ta tâm ngoan?" Giọng nói cuả Tống thị : "Ngươi cũng không nhìn xem tiểu thư đã bao nhiêu tuổi, ngươi lại để cho những kẻ có xuất thân như vậy đi theo ở bên cạnh , ngày sau nếu như có điều gì xảy ra, ngươi liệu có đảm đương nổi trách nhiệm này hay không?"
Ninh ma ma khẽ cắn răng , giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, "Phu nhân, nô tỳ tuổi đã lớn, bên người lại không có nhất tử bán nữ . Hôm nay đi đến chỗ người môi giới, nhìn thấy hai nha đầu này, cũng không biết như thế nào lại cảm thấy rất có duyên. Nô tỳ liền hồ đồ làm chủ, mua về hai nha đầu này, không cầu mong cái gì phú quý, cũng chỉ là hi vọng bọn họ ngày sau xem ở ân tình cứu mạng mà chăm sóc nô tỳ lúc về già ." Nói xong , Ninh ma ma nước mắt không ngừng rơi xuống, Tống thị tuy rằng tâm ngoan, giờ phút này cũng không thể không mềm lòng.

Liếc trộm nhìn Tống thị, sắc mặt có chút nguôi giận, Ninh ma ma tiếp tục bỏ thêm một mồi lửa nói: "Hai năm gần đây, nô tỳ thân mình càng ngày càng không bằng trước kia, người lớn tuổi rồi, phải ra đi kia cũng là chuyện sớm hay muộn. Đáng thương nô tỳ một lão bà tử, không con không cháu, trăm năm sau, thật không biết có ai còn nhớ đến thắp cho lão bà tử này một nén nhang..."
Tống thị thở dài, Ninh ma ma này cũng không dễ dàng, con trai và nữ nhi đều không có nuôi lớn nổi, tuổi còn trẻ liền thủ quả, mấy năm nay, vì nàng đi theo làm tùy tùng , không có công lao, cũng có khổ lao, chẳng lẽ nàng thật có thể nhẫn tâm nhìn bà sau khi trăm tuổi lại không người thừa kế sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play