"Tranh công? Muốn công gì?" Tô Duệ ở ngoài cửa nghe câu này, thuận miệng chen vào một câu: "Hai mẹ con , ở sau lưng ta tranh công gì hả?"
"Cha." Tô Giáng Thần chạy lại ôm chân Tô Duệ nói: "Ôm một cái."
Tô Duệ cười ôm lấy Tô Giáng Thần, nói với Tống thị : "Nữ nhi đã lớn như vậy , còn làm nũng." Xoay mặt nhìn Tống thị một cái ,nói: "Việc trong phủ ngoài phủ nhiều quá, chắc đã làm nàng mệt mỏi lắm rồi."
Tống thị đang chuẩn bị đứng dậy, Tô Duệ chạy nhanh ngồi vào bên cạnh mép giường , một bàn tay ôm đặt Tô Giáng Thần ở trên đùi của mình, tay kia thì ngăn Tống thị đứng dậy , "Nàng cứ nằm đi, lão phu lão thê , làm sao lại khách khí như vậy?"
Tống thị mỉm cười, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng nói: "Lão gia tiến vào, cũng không cho người thông truyền một tiếng, làm hại thiếp thân trở tay không kịp, đã làm cho lão gia chê cười."
Tô Duệ cười vuốt hai má của nữ nhi nói: "Nữ nhi hấp tấp chạy tới , là tới tranh công gì ?"

Tô Giáng Thần nhìn Tống thị , sau đó lại nhìn Tô Duệ nói: "Con nói ra, phụ thân có phải hay không có thưởng?"
"Ha ha, đứa nhỏ này." Tô Duệ sờ tóc nữ nhi, "Từ bao giờ lại trở nên cổ quái tinh linh như thế hả ?"
Tống thị nghe vậy, bĩu môi nói: "Còn không phải bị đám nha hoàn, bà tử dung túng hỏng rồi, thiếp xem , càng lớn càng không ra gì."
"Trẻ con hoạt bát một chút cũng tốt." Tô Duệ không cho là đúng, "Hơn nữa, nó tuổi còn nhỏ, từ từ dạy cũng được, nàng không cần phải nóng vội."
Vừa nói xong, Tống thị lộ ra tươi cười nói: "Vâng, lão gia nói phải."
Tô Duệ lại sờ tóc nữ nhi , nói tiếp: "Trong phủ từ trên xuống dưới, trên trăm người, đều toàn dựa vào một mình nàng lo liệu , thật sự là làm khó nàng rồi." Dừng một chút, Tô Duệ lại tiếp tục nói: "Ta nghĩ , cảm thấy có một số việc, cũng không nhất định do nàng tự thân xuất mã, không bằng liền phân một chút việc cho di nương, miễn cho suốt ngày gây chuyện thị phi, khiến cho nàng ngột ngạt, nàng nói được không?"
Tống thị nghe vậy, đôi mắt căng thẳng, tầm mắt không tự chủ được hạ xuống , tâm tình vốn dĩ vui sướng cũng lập tức trở nên trầm trọng, vốn tưởng rằng Tô Duệ là quan tâm đến sức khỏe của mình, ai có ngờ, hắn cư nhiên đã có chủ ý đến quyền quản gia trong phủ. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không dễ dàng đoạt đi quyền quản gia của nàng, chỉ là nâng đỡ di nương tước bớt quyền lợi của nàng mà thôi. Đến tột cùng là ai ở trước mặt hắn nói điều gì?

Còn Tô Duệ cũng không gấp, ở một bên vui đùa cùng nữ nhi.
"Lão gia nói như vậy, thiếp thân còn có thể nói gì khác. Việc này, lão gia người xem, an bài như thế nào mới thỏa đáng?" Tống thị đem vấn đề ném trở về, nếu đã muốn nâng đỡ di nương, như vậy chọn di nương nào ra giúp đỡ, nhưng lại là cả đại đại học vấn ở bên trong. Tống thị biết việc này nếu như nghịch lại Tô Duệ, chỉ tạo cơ hội cho người khác xúi giục ly gián , chi bằng sảng khoái đáp ứng, lại từ tính toán.
Tô Duệ thấy Tống thị mặt mày vẫn tươi cười như cũ , tâm tình tốt hẳn, nói: "Việc này, nàng xem rồi làm. Trong phủ mọi việc lớn nhỏ, nàng là rõ ràng nhất, ta làm sao dám nhúng tay?"
"Cha, còn con thì sao?" Tô Giáng Thần dương mặt hỏi: "Di nương đều có thể giúp nương, vì sao Giáng Thần không thể?"
"Con còn nhỏ." Tô Duệ điểm vào mũi của nữ nhi nói: "Chờ con lớn, con mới có thể lo liệu sự vụ trong phủ , đến lúc đó, cha sẽ để cho nương đích thân dạy con, như thế nào?"
Tống thị nghe vậy, không thoải mái trong lòng cũng giảm bớt không ít, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Ngươi một tiểu nha đầu , không gây chuyện cho nương , nương đã phải niệm vài tiếng a di đà Phật rồi, chờ mong con giúp ta, thật đúng là trời sắp sập rồi ."
Tô Giáng Thần nghe vậy, không thuận theo, miệng còn nói: "Cha, nương, các người rõ ràng là khi dễ con nhỏ tuổi. Trong phủ di nương đều có thể làm, vì sao con là chủ tử chân chính lại không thể làm?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play