Tô Duệ dỗ nửa ngày, cũng không thấy tiếng khóc nữ nhi giảm bớt, ngược lại càng lúc càng lớn hơn, đến cuối cùng, Tô Giáng Thần vừa khóc vừa nấc , bộ dạng này, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu đáng thương. Tô Duệ thấy thế, càng đau lòng ,đem nữ nhi ôm vào trong lòng, dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng, nhẹ giọng dỗ dành.
"Lão gia, vẫn là để thiếp đi." Tống thị nhìn Tô Duệ có chút mệt mỏi, liền muốn đón lấy dỗ nữ nhi, ai biết Giáng Thần vòng tay gắt gao ôm cổ phụ thân nói: "Không cần, con chỉ muốn phụ thân, chỉ muốn phụ thân."

"Tốt, tốt." Tô Duệ nở nụ cười, "Đứa nhỏ này, từ nhỏ liền bám ta, nàng cũng không phải không biết."
"Đó cũng là bởi vì lão gia yêu thương nàng, nuông chìu nàng." Tống thị nở nụ cười, ánh mắt không tự giác liền nhìn về phía bụng Tú Cần di nương , chỉ cần không phải con trai, ai cũng không thể vượt qua con gái của nàng.
"Ta không nuông chiều nữ nhi, còn nuông chiều ai?" Tô Duệ thấy Tô Giáng Thần mặt mày dãn ra, lộ ra nụ cười, liền nhẹ giọng hỏi "Nữ nhi, là ai cho ngươi kêu Tú Cần di nương là Lục di nương ."
"Trước kia tổ mẫu đã từng nói với nữ nhi, trưởng ấu hữu tự ( *lớn bé có thứ tự). Người nói, con là đại tỷ, về sau còn có Nhị đệ Tam đệ tứ tỷ ngũ tỷ , cho nên nữ nhi nhất định phải gương mẫu, không thể rối loạn trưởng ấu thứ tự, càng không thể bởi vì con là đại tỷ , mà có thể khi dễ các huynh đệ tỉ muội khác, còn phải chiếu cố thật tốt huynh đệ tỉ muội .”
Tô Giáng Thần mỗi câu đều có lí , "Trong nhà không phải có năm di nương sao? Mới tới di nương không phải là thứ sáu cái sao? Chẳng lẽ ấn theo trình tự kêu, cũng là sai sao?"

Tô Giáng Thần chớp mắt to nhìn Tô Duệ, Tô Duệ nhìn trong mắt nữ nhi lóe lên quang mang thiên chân vô tà , tâm không khỏi mềm. Hắn như thế nào đã quên, nữ nhi của mình vẫn là tiểu hài tử tám tuổi, một đứa nhỏ mới tám tuổi làm sao hiểu được sự phức vòng vèo trong lời nói của người lớn ,huống chi, chuyện lần này cũng không phải Tống thị xúi giục mà ra , chỉ là một tiểu hài tử tám tuổi dựa theo quy củ do tổ mẫu dạy để gọi thứ mẫu của mình,cũng không coi là cái gì đại sai.

"Lão gia." Tú Cần di nương khẩn trương hô lên một câu, nàng sợ Tô Duệ trước mắt thật sự đem thân phận của chính mình định xuống hẳn , phải biết rằng, nếu như di nương trong nhà không có phân lớn nhỏ , như vậy, chỉ cần nàng sinh đứa nhỏ, nếu đứa nhỏ còn là một nam hài tử, như vậy, nàng sẽ vượt qua các di nương khác,trở thành nữ chủ nhân thứ hai của Tô phủ, cũng chính là trắc thất của Tô Duệ . Trắc thất cùng di nương đều là thiếp, nhưng trắc thất là chủ tử trong phủ, người của nhà mẹ đẻ cũng coi như là thân thích, ngày sau nếu như chính thất qua đời, trắc thất còn có cơ hội phù chính , di nương thì không có.
Ánh mắt Tô Duệ lấp lánh, chính lúc muốn nói gì ,Yên di nương bên cạnh đột nhiên nói: "Tiểu thư nói cũng đúng, ngày thường đều gọi là Yên di nương, Phương di nương, dễ bị rối loạn thứ bậc. Chẳng bằng lấy thứ tự lớn bé để sắp xếp lại tốt hơn, vừa có thể chương hiển Tô phủ phong phạm, lại có thể biểu hiện Tô phủ quy củ. Lão gia, ngươi nói có đúng hay không?"
Yên di nương mặc một kiện áo khoác như ý màu đỏ tươi , hạ thân mặc một kiện váy dài hoa hồ điệp , cả người vừa tinh thần, lại quyến rũ động lòng người, Tô Duệ nhìn thấy không khỏi tâm động , nhịn không được đồng ý nói: "Vẫn là Yên nhi nói có đạo lý."

Yên di nương nhẹ nhàng gót sen, đứng ở trước mặt Tống thị , cười nói: "Phu nhân, ngừơi xem, lão gia cũng đã đồng ý , việc này, còn phải phiền toái phu nhân một chuyến."
Tống thị nghe xong việc này, vốn đã vui mừng, lẽ nào lại không thuận nước đẩy thuyền, cười đáp: "Lời hay đều bị lão gia và ngũ di nương nói hết rồi, ta và các di nương khác, nào có lời gì hay hơn để nói. Như vậy đi, liền ấn theo tập tục ngày xưa, lấy vào cửa trước làm lớn, vào cửa sau làm nhỏ, trường ấu hữu tự, mới có thể hòa thuận chung sống, gia đình hòa thuận mới có thể vạn sự hưng. Lão gia, người noí, có phải hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play