Ngày hôm sau,trời còn chưa sáng, Tô Giáng Thần đã bị nha hoàn do Tống thị phái tới đánh thức, đầu tiên là một phen rửa mặt chải đầu, sau đó Tống thị liền dắt nàng đi đến phòng lão thái thái . Lão thái thái đã sớm đoán được mẹ con Tống thị đến, cũng đã sớm thức dậy rửa mặt chải đầu một phen. Nàng hôm nay cố ý mặc một kiện áo lụa thêu một nhành hồng mai màu vàng , váy mã diện thêu hoa ngũ sắc, vừa thấy mẹ con Tống thị đến, trên mặt nồng đậm vẻ không nỡ, đợi mẹ con hai người hành lễ xong, liền phân phó nha hoàn lấy điểm tâm, lập tức vẫy ta để cho Tô Giáng Thần đến bên người nàng , cầm tay Giáng Thần thở dài: "Ai, ta đã già , cũng không biết còn có thể nhìn con mấy lần. Vốn nghĩ để cho con ở bên cạnh bồi lão thái bà ta lâu một chút, nhưng cũng không đành lòng để cho cả nhà các ngươi cốt nhục chia lìa. Mắt thấy ngày tết sắp đến, ta cũng không thể ngăn cản các ngươi về nhà. Ai, ta thật là luyến tiếc con ."
Tô Giáng Thần nhìn sang Tống thị , thấy nàng chỉ mỉm cười, dường như không có ý mở miệng, lập tức giòn giã nói với lão thái thái : "Ngoại tổ mẫu không cần lo lắng, phải chú ý đến thân thể, con sau này sẽ thường xuyên tới thăm ngoại tổ mẫu ."
Lão thái thái bỗng nhiên ướt mắt, ôm Tô Giáng Thần vào trong lòng, nói: "Nhìn xem, tiểu tâm can của ta thật hiểu chuyện, thật không uổng công ngoại tổ mẫu thương ngươi như vậy ."
Tô Giáng Thần thờ ơ lạnh nhạt , trên mặt tuy rằng vẫn là một bộ dạng không nỡ chia xa, nhưng trong lòng lại ước gì có thể sớm một chút rời đi, nhất là thời điểm nhìn lão thái thái kia nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống , nàng càng muốn phủi tay ra, miễn cho chính mình sẽ bị sắc mặt này của bà ta làm cho ghê tởm . Một màn lão thái thái trở mặt vô tình kia , đến bây giờ vẫn khắc sâu ở trong đầu nàng , đối với lão thái thái trong ngoài không đồng nhất này, nàng thật sự là đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức lão thái thái chau mày , nàng liền biết lão thái thái muốn diễn tiết mục gì. Nhìn lão thái thái nắm chặt cổ tay nàng, Tô Giáng Thần lựa chọn coi thường. Hiện tại, còn không có thể cùng nàng trở mặt, dù sao, làm một kẻ vãn bối lại bất kính đối với trưởng bối , truyền ra chỉ biết sẽ làm mất thể diện của Tô phủ, chứ không phải là thể diện của lão thái thái .

Tống thị lại khác, đôi mắt đỏ lên nói: "Nương, người trăm ngàn lần chớ để ưu thương, thân mình quan trọng hơn, nữ nhi về sau sẽ thường xuyên mang nữ nhi lại đây xem người, thời điểm con không ở bên người , người nhưng trăm ngàn lần phải bảo trọng thân mình, đừng cùng đám người tiểu nhân kia bực mình, thân mình là quan trọng nhất."
"Ta biết,ta biết." Lão thái thái cầm khăn tay lau lau khóe mắt, nha hoàn bưng lên trên bàn một món điểm tâm tinh xảo , lão thái thái lập tức lôi kéo Tô Giáng Thần ở bên người ngồi xuống, nói: "Con ăn điểm tâm đi."
"Vâng." Tô Giáng Thần ngoan ngoãn ngồi ăn điểm tâm, không hề quấy rầy lão thái thái và Tống thị nói chuyện, lúc này một nha hoàn khác bưng đến một cái khay, mặt trên đặt ba cái ha bao lụa thêu bách tử thiên tôn màu đỏ thẫm , lão thái thái nói: "Đây là ta trước đó vài ngày phân phó phòng châm tuyến làm , bên trong có Đinh Hương, cúc hoa . Nghe người ta nói, mấy thứ này có thể giúp ngủ ngon, còn có thể tiêu trừ mệt nhọc. Ta nghĩ ngươi chủ trì việc bếp núc, ngày thường khó được thanh nhàn, thứ này ngươi cầm lại đặt ở dưới gối đầu , cũng tốt hơn phần nào. Nói tới đây, lão thái bà vẫn muốn nhắc nhở với ngươi vài câu, sự vụ trong phủ là không thể trì hoãn, nhưng cũng không thể để ảnh hưởng đến bản thân thân mình, sau khi ngươi trở về , nên cẩn thận điều dưỡng thân mình, cũng có thể sớm ngày sinh một ngoại tôn để cho ta ôm." Dừng một chút, sau đó nói: "Còn có một chút thứ này nọ, ngươi cũng nhất tịnh phải cầm theo, coi như là người làm mẫu thân ta đây , một điểm tâm ý ."Đại nha hoàn này lại đem một vài thứ trình lên , Tống thị nhìn thoáng qua, liền nhận. Ngược lại ba cái hà bao kia, Tống thị lại nhìn thêm vài lần.
"Cảm ơn nương." Tống thị tươi cười nói: "Mọi người đều nói, trên đời này người tri kỷ nhất chính là mẫu thân của chính mình, lời này quả nhiên không sai."
Lão thái thái nghe vậy, mặt mày giãn ra , nói với Tống thịi: "Chỉ có ngươi dẻo miệng."
Tô Giáng Thần cúi đầu ăn điểm tâm, đôi mắt cũng lơ đãng đảo qua hà bao trong tay Tống thị , trong lòng vừa động.
Bái phỏng xong đại phòng và nhị phòng, Tống thị và Tô Giáng Thần trở về đến viện. Vừa tiến vào, Tô Giáng Thần liền làm nũng với Tống thị , đòi bằng được cùng nàng thu thập hòm xiểng, Tống thị không lay chuyển được nàng, chỉ phải đồng ý , nghĩ qua mấy canh giờ liền phải quay về , không cần phải ở tại đây nhùng nhằng cùng nữ nhi tốn thời gian .
Ngồi ở trong xe ngựa, Tô Giáng Thần nắm hà bao trong tay , khóe miệng lướt qua một tia cười lạnh, sau đó nói với Trân Châu và Tử Ngọc : "Đem cái hà bao này mở ra , đem mấy đóa hoa này nhét vào đi." Trân Châu và Tử Ngọc có chút kinh ngạc, những đóa hoa này nhìn rất quen thuộc, lại không biết nói từ đâu tới ? Còn có, đồ án của hà bao , cũng không giống với những kiểu hà bao thường ngày tiểu thư đeo .
"Thất thần làm cái gì, nhanh đem hà bao này mở ra, đúng rồi, đường chỉ phải làm lại giống hệt như lúc trước, không thể để lỗ kim dư ra, phải dọc theo đường thêu cũ, biết không?" Tô Giáng Thần cầm lấy một cây kéo, thật cẩn thận tiễn cắt đứt đầu chỉ, sau đó cẩn thận kéo đầu sợi chỉ, hà bao lập tức tách ra thành hai phần, Tô Giáng Thần lôi một ít đóa hoa ra, lại nhét một ít đóa hoa vào, sau đó dọc theo lỗ kim có sẵn, cẩn thận khâu lại , mà hai nha hoàn kia cũng bắt chước Tô Giáng Thần bắt đầu vào việc.

Trở lại Tô phủ, Tô Giáng Thần nghỉ ngơi không đến một canh giờ, Tử Ngọc liền vén rèm tiến vào, Tô Giáng Thần đang ở trên tháp nghiêng người nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh mở to mắt, nhìn lên Tử Ngọc nhân tiện nói: "Hòm xiểng của phu nhân đều đã xuống xe rồi?"
"Đều đã chuyển đến trong viện của phu nhân ." Tử Ngọc cúi đầu nắm chặt hai bàn tay vào nhau nói, đối với tiểu thư, nàng chưa bao giờ dám nói nhiều một câu, rất sợ vị tiểu thư tâm tư khó lường này sẽ ghét bỏ chính mình.
Tô Giáng Thần nhìn thoáng qua hà bao trong tay chính mình , sau đó nói: "Nếu như vậy, ta cũng phải đi qua giúp đỡ mới phải." ——
Tống thị nhìn thấy Tô Giáng Thần, ngạc nhiên nói: "Con như thế nào không nghỉ ngơi một chút, tàu xe mệt nhọc , con không mệt sao?"
"Nữ nhi vừa rồi ở trên xe ngựa đã ngủ một đường, hơn nữa, vừa mới trở về, còn có điểm không quen lắm, cứ tới đây nhìn một cái, xem nương có chuyện gì muốn nữ nhi giúp bắt tay hay không." Tô Giáng Thần rúc vào bên người Tống thị.
"Xem xem ngươi nói , viện này có bọn nha đầu làm thì tốt rồi, làm sao còn cần tiểu chủ tử ngươi động thủ?" Tống thị trêu ghẹo nói .

"Nương ——" Tô Giáng Thần nắm lấy cánh tay Tống thị khẽ lay ,đôi mắt sáng ngời cũng không ngừng chuyển động.
Động tác nhỏ này của nàng tự nhiên trốn không qua nổi ánh mắt kia của Tống thị , nàng sủng nịch cười nói: "Tiểu cô nãi nãi của ta, ngươi lần này đến, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng sao? Nhưng không cho phép gạt nương, nương không phải là người người có thể hồ lộng ."
Tô Giáng Thần cúi đầu, có điểm ngượng ngùng nói: "Nương, nữ nhi thực là việc gì cũng đều không thể gạt được người. Hôm nay , ngoại tổ mẫu không phải đã tặng cho nương ba cái hà bao, ta coi kia hình thêu cũng không tệ, liền nghĩ muốn vẽ mẫu hồ lô, làm chiếu theo mấy cái hà bao kia để cho nương mang theo bên người, làm vật may mắn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play