Đợi Bạch di nương một hàng nghênh ngang tiêu sái rời đi , Bích Hương nói với Bích Xuân: "Làm sao bây giờ? Có nên đi tìm phu nhân trở về hay không?" Việc hôn nhân cua Bích Xuân nếu như bị Bạch di nương làm cho thất bại, Bích Xuân về sau làm sao bây giờ?
"Không có việc gì." Bích Xuân an ủi nói: "Ta chỉ sợ nàng ta không làm ầm ĩ, nàng ta càng làm ầm ĩ, ta càng có lợi."
Bích hương không hiểu , đây là vì sao?
Bích Xuân ngồi xuống giường, cầm lấy kim chỉ tiếp tục thêu thùa nói: "Ngươi cho là những thư trong tráp đều là thứ tốt hay sao? Hừ, Bạch di nương kia bị vài món đồ tốt thì đã hoa cả mắt, căn bản là không có xem rõ ràng, trừ bỏ những thứ được phu nhân thưởng kia , những thứ khác, đều không đáng mấy đồng, nàng cầm cái tráp kia đi nháo, lão gia nhìn, chỉ sợ sẽ mắng nàng một hồi."
Bích hương vẫn không rõ, Bích Xuân thở dài, nhìn gương mặt vẫn còn mê man kia của Bích Hương , nàng nói: "Ngươi như vậy, còn vọng tưởng làm di nương, thật đúng là tự tìm đường chết." Nhìn mặt mày Bích Hương nhăn nhó , Bích Xuân trực tiếp nói rõ : "Ngươi không nhận thấy là những thứ mà lần này phu nhân thưởng cũng quá tốt hay sao?"

Bích Hương chợt nhớ tới cây trâm điểm thúy khắc kim hỉ tước đăng mai kia , xác thực, người như phu nhân , sẽ không thưởng trâm điểm thúy gì đó cho nha hoàn, Bích Hương lẩm bẩm nói: "Chả trách tối hôm qua, ngươi lấy ra toàn bộ những thứ kia khoe khoang."
Vậy rõ ràng là muốn làm cho Bạch di nương mắc câu a, cây trâm điểm thúy kia, nữ tử nào mà không thích trâm điểm thúy , nhưng cây trâm này cũng thập phần quý trọng, đừng nói là làm bằng vàng ròng đặc , chính là một cây trâm điểm thúy làm bằng bạc, cũng tốn mất mấy lượng bạc a. Huống hồ, Bạch di nương nhà nghèo, sau khi vào Tô phủ , lão gia là thưởng cho không ít trang sức, nhưng so với phu nhân, Bạch di nương còn không bằng mấy nha hoàn hầu hạ ở trước mặt phu nhân như bọn nàng.
"Đây hết thảy đều là ý phu nhân ?" Bích Hương dò hỏi một câu.
Bích Xuân đang thêu món đồ trong tay, nghe Bích Hương dò hỏi, nàng cũng không vòng vo nói: "Ý tứ của phu nhân , chính là ý tứ của nô tài, không có gì khác nhau. Bích Hương, ngươi hiện tại đã biết rõ rồi chứ? Di nương cái miếng ăn này, muốn ăn, cũng phải có thế nuốt xuống mới được."
Bạch di nương nổi giận đùng đùng ra khỏi viện của Tống thị , đi đến thư phòng của Tô Duệ , chẳng bao lâu, đã bị Tô Duệ đuổi ra ngoài. Bạch di nương lau nước mắt rời khỏi thư phòng , lại trùng hợp gặp Từ ma ma, Từ ma ma làm bộ không nhìn thấy Bạch di nương, đợi Bạch di nương đi rồi, trong lòng thầm nghĩ , Bạch di nương này có phải lại gây ra cái phiền toái gì hay không?
Tìm một gã sai vặt, nhét ột chút bạc vụn, nghe gã sai vặt kể lại chuyện nghe được từ những người khác , Từ ma ma cuối cùng cũng hiểu được , suy nghĩ cả nửa ngày, Bạch di nương này là bị Tống thị tính kế , cái gì mà trâm điểm thúy , cái gì mà trâm Phượng vĩ , đều là mồi câu , cũng trách không được Tống thị lại có thể ra đi thống khoái như thế, rõ ràng là đã sớm bố trí sẵn, chỉ chờ một bậc thang để đi xuống. Nếu như vậy, chính mình cũng không có lý do gì tiếp tục bàng quan, Tống thị muốn bậc thang, làm người của nàng ta, tất nhiên phải giúp nàng ta thêm một mồi lửa. Đến giờ phút này, Từ ma ma cuối cùng cũng hiểu , vì sao Tống thị lại để nàng ở lại. Đó là bởi vì, Tống thị rất rõ ràng, lưu lại Ninh ma ma, Tô Duệ sẽ có cảnh giác, sẽ cho rằng Tống thị ở sau lưng điều khiển , nếu như lưu lại một ma ma vừa mới vào phủ không lâu , hơn nữa ma ma này lại không quá gây chú ý, như vậy, Tô Duệ dù cho có đa nghi thế nào, cũng sẽ không hoài nghi đến Tống thị. Nghĩ thông suốt, Từ ma ma càng cảm thấy Tống thị không đơn giản, thủ đoạn và tâm kế đều có thể so sánh với các quý nhân ở trong cung .
Xua gã sai vặt đi, Từ ma ma thoáng sửa sang lại xiêm y, sau đó sai nha hoàn đi vào thông báo một tiếng.
Trong thư phòng, thời điểm Tô Duệ nghe được Từ ma ma cái tên này đến, sửng sốt một chút, trong phủ từ bao giờ có một ma ma họ Từ , đảo mắt lại nghĩ tới Tống thị từng đề cập qua, Ninh ma ma có người đồng hương đến tìm nơi nương tựa.
"Cho nàng vào đi." Tô Duệ khép lại sổ sách trong tay, đứng lên xem bức tranh thêu khổng tước xòe đuôi ở đằng sau.
"Nô tỳ gặp qua lão gia." Từ ma ma trước hành lễ với Tô Duệ , sau đó liền đứng ở một bên, chờ Tô Duệ mở miệng.

Thời gian một ly trà , Tô Duệ mới từ từ nói: "Không biết ma ma đến, có chuyện gì quan trọng?"
"Lão gia, nô tỳ là có một chuyện nhỏ muốn bẩm báo, bất quá, chuyện này sự quan trọng đại, nô tỳ mạo muội hỏi một câu, lão gia có thể cho những người khác lui ra được không?" Từ ma ma tuy rằng là cúi đầu, nhưng Tô Duệ vẫn cảm thấy được uy thế phát ra khi nàng nói câu nói cuối cùng , không giống như những ma ma tầm thường.
Đợi Tô Duệ để cho những người khác lui ra, Từ ma ma lôi ra từ trong lòng một khối ngọc, đặt ở trên bàn của Tô Duệ , sau đó nói: "Nô tỳ trước kia đã từng ở trong cung hầu hạ, hầu hạ qua Ninh hoàng quý phi."
Tô Duệ nghe vậy, cả kinh, Ninh hoàng quý phi nhưng là ái phi được hoàng đế sủng ái nhất , mấy năm trước đã chết vì bệnh, hoàng đế thập phần đau lòng, nghe nói, toàn bộ cung nữ hầu hạ nàng đều bị tuẫn táng(* chôn cùng), Từ ma ma này lại là người của Ninh hoàng quý phi , vừa nghĩ như vậy , Tô Duệ đã chảy mồ hôi lạnh .
Từ ma ma cũng nhìn ra Tô Duệ không ổn , khóe miệng nàng khẽ cong , nói: "Lão gia chớ sợ, nếu như nô tỳ đã có thể từ trong đám người bị tuẫn táng đi ra, liền nhất định sẽ không mang tai hoạ gì cho Tô phủ ."
Tô Duệ nắm chặt nắm tay ở trong tay áo , bất động thanh sắc nói: "Ma ma nói đùa, một câu lão gia này, ta thực không đảm đương nổi."
Từ ma ma cũng không để ý, cười nói: "Ở trước mặt người sáng suốt, nô tỳ cũng không nói bóng nói gió . Nô tỳ lần này đi ra, là nhận ý chỉ của Hoàng Thượng, nói là cho về quê nghĩ dưỡng, kỳ thật là muốn bảo toàn cho nô tỳ một cái tánh mạng mà thôi."

Tô Duệ hơi hơi kinh ngạc, nghe giọng điệu này, Từ ma ma xuất cung tựa hồ che giấu một huyền cơ gì đó.
Từ ma ma cũng không để ý tới sự kinh ngạc của Tô Duệ , đối với Tô Duệ nói: "Nô tỳ thân phận hèn mọn, cho dù làm cung nữ vài năm , được coi trọng vài năm, cũng thoát không được thân phận nô tỳ. Cũng may hoàng quý phi thương tiếc nô tỳ, trước khi chết, cầu Hoàng Thượng cho nô tỳ xuất cung nghĩ dưỡng, Hoàng Thượng từng có ý chỉ, nói nô tỳ ngày sau có thể dựa vào khối ngọc bội này, có thể có được ba nguyện vọng."
Tô Duệ nghe xong, cả người chấn động, đây là loại chuyện cỡ nào vinh quang .
"Ở trong mắt người khác , đây là một loại vinh quang, những ở trong mắt nô tỳ, đây lại là che giấu sát khí." Từ ma ma cúi đầu, thanh âm trở nên cực kỳ cay đắng, "Nô tỳ nếu như thực sự đem khối ngọc bội này lấy ra dùng, chỉ sợ cách ngày chết cũng không xa . Nô tỳ trăm suy ngàn nghĩ, cuối cùng lựa chọn trở về quê nhà, trong nhà thân nhân đều đã mất , còn lại đều là tộc nhân không thân thiể. Nô tỳ cũng có dành dụm được một ít của trong người, nhưng cũng không chịu nổi đám tộc nhân luôn luôn tính kế , cuối cùng, nô tỳ không có biện pháp, nên muốn tìm chỗ để làm nơi nương tựa. Trước đó vài ngày, ở trên đường đụng phải Ninh ma ma, dựa vào quan hệ của nàng vào Tô phủ, vốn định , làm quản sự ma ma là được rồi, những gì đã qua , thôi thì xem như khói bụi phù vân."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play