Trần Đông Sinh cùng Lâm thị giống như quen bộ dáng người ta như vậy, cũng không có mất hứng, trái lại có chút hèn mọn đi tiếp đón, đưa nước dâng trà, khóe miệng vẫn lộ ra tươi cười thích thú.
“Đại cô,” Trần Yến sau khi nhìn thấy người này, ôn nhu kêu một tiếng, nhưng không đợi tới lúc tươi cười trên mặt nàng càng thêm xán lạn, phụ nhân kia đã đột nhiên ghét bỏ mở miệng ngắt lời nói: “Đừng, ta không thể đảm đương nổi!”
Người kia là cô nương đã xuất giá của Vu gia, gọi nàng là Vu thị. Vu thị lời nói vừa nói ra khỏi miệng, tất cả người Trần gia đều sửng sốt, Trần Ngư đang theo Trần Hải vui cười cũng kinh ngạc đến ngây người một chút, trong lòng nhất thời hiện lên một ý nghĩ không tốt… Trong lòng mới xẹt qua đạo ý nghĩ kia, Vu thị đã nói ra lời nói làm cho mọi người chấn kinh: nàng hôm nay tới Trần gia, là tới từ hôn.
“… Vì cái gì?” Lâm thị hơn nửa ngày mới tìm về thanh âm của mình, run rẩy hỏi. “Hôn ước này là sớm đã định ra, Yến nhi nhà ta lại không làm chuyện gì sai, dựa vào cái gì muốn huỷ hôn?” Tâm tình vui sướng trong phút chốc từ thiên đường ngã xuống đến địa ngục, loại tâm tình nhấp nhô lên xuống kịch liệt kia, khiến Lâm thị nắm thật chặt tay mình, sợ nhịn không được, sẽ hướng nữ nhân kiêu căng trước mắt này vung qua.
Nàng ta chẳng lẽ không biết huỷ hôn đối với một vị cô nương mà nói, là đại biểu cái gì sao? Yến nhi của nàng mới mười tuổi, hài tử mười tuổi đã phải chịu nhục nhã bị từ hôn, vậy cả đời này của Yến nhi đều xong rồi, còn có cái gì có thể trông? Không, nàng kiên quyết không đồng ý, chết cũng không thể đồng ý quyết định của bọn họ.
“A ô, kia chỉ là nói giỡn một chút, ai có thể cho là thật? Hơn nữa, dựa vào nhà ngươi như thế, có thể bấu víu lên nhà ta sao? Nói cho ngươi biết, Vũ nhi nhà ta chính là người làm trạng nguyên, tương lai xứng là thiên kim tiểu thư nhà quan lớn hầu phủ, làm sao là thô bỉ nông cạn như nhà người có thể xứng được!” Vu thị nói chuyện tương đối chanh chua cay nghiệt, tận sâu trong mắt là trào phúng.
Trần Yến từ sau khi nghe lời nói của nàng ta, ngượng ngùng thản nhiên trong mắt kia đã sớm bị cô tịch thay thế. Nàng vẻ mặt chết lặng đứng, Trần Ngư duỗi tay gắt gao nắm tay nàng, nàng mới phục hồi tinh thần lại, lộ ra tươi cười buồn rầu không thuộc về tuổi này của nàng.
Nữ tử cổ đại trưởng thành sớm, đối với hôn ước cùng thanh danh xem trọng còn hơn mạng của mình, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, không muốn nói người khác, những người Trần gia còn lại cũng sẽ không buông tha Yến nhi, nhục nhã cùng nhục mạ sợ là không thiếu được.
Vu gia làm chuyện này, quá hèn hạ vô sỉ!
Vu gia là bởi vì muốn nhà mình phát đạt, cho nên mới muốn từ hôn — Người như vậy, cho dù Lâm thị cường ép, Yến nhi thực sự gả vào, sau cùng cũng không nhất định sẽ hạnh phúc.
“Ngươi… Vu gia ngươi cao quý, lúc trước tại sao lại tha thiết mong chờ muốn định ra Yến nhi nhà ta? Hừ, hiện tại ghét bỏ, lúc trước tại sao không nghĩ cho tốt?” Lâm thị vì nữ nhi, đanh đá đặc hữu của nữ nhân trong khung xương cũng hiển hiện ra, từng chữ từng câu hừ nói: “Ta nói cho ngươi biết, từ hôn, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng, cùng lắm mọi người đều không được chỗ tốt!”
“Ngươi uy hiếp ta?” Vu thị tâm lý cũng là có chút chột dạ, dù sao chuyện hôn ước đối với Trần Yến nhi mà nói, thương tổn là vô cùng lớn, nhưng là tưởng tượng đến nói lời của tẩu tử, trong lòng đã bắt đầu cuốn tâm tư, vẻ mặt cười lạnh: “Vũ nhi nhà ta hiện tại là tú tài, về sau làm quan, chỉ bằng một cái nữ nhi không biết chữ của ngươi kia, làm sao có thể chống đỡ được? Không bằng ta đáng thương đáng thương, để nàng đi làm tiểu thiếp cho Vũ nhi nhà ta đi!?” Như vậy, cũng xem như giải quyết lúng túng cho mọi người.
“Cút!” Trần Đông Sinh vẫn trầm mặc đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ vào cửa lớn lạnh lùng nói: “Hôn sự như vậy hủy bỏ, Xuân Nương, cầm cây trâm trả lại cho nàng ta, để cho nàng ta lăn xa một chút, về sau dám tới Trần gia ta, ta gặp một lần đánh một lần…,”
Lâm thị mở miệng muốn nói gì đó, nhưng là không tiện làm mất mặt Trần Đông Sinh, đành phải oán hận liếc mắt khoét Vu thị một cái, xoay người vào trong cầm tín vật đính hôn, nắm chặt ở trong tay ra, sau đó đối Vu thị chất vấn: “Tín vật nhà ta đâu?”
Vu thị bĩu môi, từ trong lồng ngực lấy ra một cái hà bao nhỏ, ngó cũng không thèm ngó liền ném ở trước mặt Lâm thị, sau đó duỗi tay giật đi cây trâm trong tay Lâm thị, lắc mông giễu cợt nói: “Hừ, hôn sự này hủy bỏ, đánh chết ta, ta cũng sẽ không đến nhà ngươi, nhìn một dạng chật hẹp còn nghèo rớt nữa, ta phi!”
Giễu cợt xong sau đó, nàng thấy Trần Đông Sinh biến sắc mặt, thì vội vội vàng vàng chạy.
Trần gia viện tử, rất âm trầm, gió thổi qua, cuốn lên mấy mảnh lá cây, làm cho người ta cảm giác được một tia hơi lạnh thấu xương….
“Yến nhi,” Lâm thị tiến lên đem Trần Yến đang đứng ngốc ôm vào trong lòng, nén lệ nức nở nói: “Hài tử đáng thương của nương, cuộc đời này… Đều trách nương không tốt, không nên vì ngươi định cửa hôn sự này…,” Trong lòng hối hận, đã không cách nào dùng ngôn ngữ đi hình dung.
Trần Đông Sinh chỉ là trầm mặc không nói nhìn bọn họ, không có lửa giận như vừa rồi, trong hai mắt chỉ có đau lòng.
Trần Ngư nhìn Trần Đông Sinh một cái, biết hắn vừa rồi bùng nổ là không muốn Vu thị lại nhục nhã Trần Yến thêm nữa, bị từ hôn còn không tính, còn muốn để Trần Yến làm thiếp, người Vu gia này đầu óc còn thực đủ xấu xa. Trần Ngư ở trong lòng âm lãnh oán thầm: Vu gia, đừng để ta bắt được cơ hội, hi vọng các ngươi không hối hận quyết định hôm nay! (QA: Vu gia sẽ nhanh chóng hối hận thôi! Đặc biệt là Vu thị với Vu tiểu tử xấu xa kia!!)
Chuyện Trần Yến bị từ hôn, nháy mắt đã truyền ra trong thôn xóm — Đương nhiên, người nói ra không phải người nhà Trần Ngư, mà là Vu thị. Nàng tại sau khi rời đi Trần gia, trong lòng càng nghĩ càng uất ức, đã lải nhải mấy câu với mấy người đàn bà đang ngồi ở ngoài cửa thêu hoa, sau đó người cả thôn xóm đều biết.
“Bang bang…,” Ngay lúc Lâm thị che chở Trần Yến an ủi nàng, tâm tình mọi người cũng hơi tốt hơn một chút, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa thật mạnh, khiến người một nhà đều hướng ngoài cửa nhìn lại….
“Đông Sinh, ngươi mở cửa cho ta, mở cửa, có nghe thấy không?” Còn không chờ Trần Ngư đứng lên, đã nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng quát tháo của Hồ thị cùng với giọng nói bén nhọn kia. “Ta biết ngươi ở nhà, ngươi mở cửa cho ta, nghe thấy không?”
Trần Ngư đứng lên, đôi tay nắm chặt, nàng biết lúc này Hồ thị tới nơi này khẳng định không có chuyện gì tốt. Trong đầu nàng cũng không nghĩ tới Hồ thị sẽ bởi vì Trần Yến bị từ hôn mà sinh lòng thương tiếc, bà có thể không bỏ đá xuống giếng thì đã may mắn lắm rồi.
“Ta mang Yến nhi vào phòng,” Lâm thị liếc qua Trần Đông Sinh, sau đó ôm Trần Yến đi vào trong nhà đi.
Trần Đông Sinh nghe thấy thanh âm líu ríu bên ngoài, lông mày rậm nhăn cùng một chút, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng lập tức đứng lên hướng ngoài viện đi đến, Trần Ngư cùng Trần Hải theo sát tại phía sau hắn….
“Kẽo kẹt,” Một tiếng, cửa mở, chỉ nghe thấy Hồ thị nước miếng tung bay đối với người bên ngoài xem náo nhiệt chế giễu: “Trước kia còn nói hàng lỗ vốn, tốt, hiện tại ngay cả tiền đều không cần bồi, cả đời này, xem ai còn dám muốn, thực là xấu mặt muốn chết!”
“Nương,” Trần Đông Sinh vừa nghe thấy nàng nói, lập tức âm trầm hô một tiếng.
“Làm gì?” Hồ thị quay người lại nhìn hắn, oán hận trừng mắt một cái sau đó chất vấn: “Yến nhi đâu? Để nàng ra, này mất mặt xấu hổ, ngay cả nam nhân đều quản không được…,”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT