Trần Đông Sinh nhìn hài tử đầy mặt phẫn nộ, nhìn nương tử thương tâm muốn chết, lại nhìn nhìn mẫu thân cố tình gây sự, trong lòng giãy dụa, sau cùng trịnh trọng nói với Hồ thị: “Nương, ta sẽ không hưu thê!” Xuân Nương tốt, hắn đều xem ở trong mắt, người một nhà bọn hắn tốt như vậy, vì cái gì nương luôn muốn gây khó dễ Xuân Nương đây?
“Ngươi… Ngươi thằng con bất hiếu,” Hồ thị vẫn thấy con thứ ba của mình là dễ bắt chẹt nhất, nghe lời nhất, không nghĩ tới bây giờ không nể mặt mình như vậy, còn trực tiếp cự tuyệt, tức giận xanh cả mặt, duỗi tay chỉ hắn, nửa ngày nói không ra lời.
“Nãi nãi, tiểu Vân muốn ăn bánh ngọt, ta cho hắn là được, ngươi đừng làm khó dễ Tam thẩm,” Trần Dũng đầy mặt hổ thẹn, nếu như không phải mình không cẩn thận, thì làm sao sẽ phát sinh chuyện như vậy.
“Chuyện người lớn, tiểu hài tử đừng nói leo,” Hồ thị mặc kệ Trần Dũng khuyên bảo, hướng Lâm thị kêu lên: “Ngươi thực có bản lĩnh, nữ nhân phá sản, có bạc liền mua ăn, ngươi chết thèm ăn a, bạc hiếu kính năm nay đều vẫn chưa đưa, đã nghĩ ăn, tại sao không thấy ngươi ăn ra nhi tử a!?”
Lại là nhi tử, ni mã, ngươi sinh ba nhi tử, giỏi lắm phải không? Trần Ngư ở trong lòng tức giận mắng, nhưng trên mặt lại ngưng tụ lửa giận, nhìn bộ dáng kiêu ngạo đến cực điểm kia của Hồ thị, đột nhiên lớn tiếng khóc lên. “Ngư nhi có ca ca, Ngư nhi có ca ca…,”
“Ngư nhi đừng khóc,” Ngư nhi vừa khóc, mấy người lập tức vây quanh nàng dỗ, Lâm thị hốc mắt cũng hồng, ôm Trần Ngư nghẹn ngào nức nở, không biết mình vì cái gì lại cùng Hồ thị không hợp nhau như vậy.
“Gào khóc cái gì gào khóc? Ta còn chưa chết đâu, gào khóc tang cái gì?” Hồ thị vừa nghe có người khóc, thì đầy mặt xui xẻo. Người già, kiêng kỵ nhất chính là có người hướng bà khóc lớn, cho nên mỗi lần ai khóc, bà đều tức giận mắng như vậy.
Trần Dũng thấy sự tình không thích hợp, thì dặn dò Trần Lâm vẫn đi theo phía sau, muốn hắn tìm nương nói một tiếng… Trần Lâm vừa nghe, lập tức lén lút chuồn đi.
“Nãi nãi, thịt, thực nhiều thịt,” Ngay tại thời điểm bọn họ tranh cãi, Trần Thủy nhà Nhị phòng đã sớm lén lút lùi vào phòng bếp nhỏ nhà Trần Ngư, thấy trên bếp kia tràn đầy tóp mỡ, lập tức nước miếng chảy ròng, lớn tiếng ồn ào.
“Cái gì?” Hồ thị vừa nghe, sắc mặt biến đổi, vọt vào phòng bếp vừa xem, chỉ thấy trên bếp lò tràn đầy một chậu tóp mỡ, bà tiến lên mở cái nắp trên bình sứ để ở một bên ra, thấy bên trong nổi lên từng trận hương vị, trên bình sứ còn có dầu nóng, thì hai mắt mãnh liệt trầm xuống, xoay người hướng Lâm thị gào lên: “Ngươi cái đồ đê tiện không biết xấu hổ, nhi tử sinh không được mấy đứa, bản lĩnh trộm lười dùng mánh khoé học được không ít, Lâm gia cũng ra mặt hàng không biết xấu hổ như vậy…,”
“A mẫu, ngươi có lửa giận nhằm vào ta, cha mẹ ta khi nào thì đắc tội ngươi?” Lâm thị vừa nghe, mặt kệ, nàng cảm thấy mình cả đời này thực xin lỗi nhất chính là phụ mẫu của mình, trong nhà nghèo, không thể có khả năng hiếu kính bọn họ, hiện tại nghe được Hồ thị nhục nhã bọn họ như vậy, nơi nào còn nhịn được, liền trực tiếp cùng nàng tranh luận.
“Tên trộm,” Trần Ngư đối với Hồ thị là cực độ bất mãn, vừa mới mở miệng muốn nói, kết quả nhìn thấy Trần Vân muốn duỗi tay giành tóp mỡ, thì lớn tiếng kêu gào lên.
“Ngươi nói ai tên trộm vậy?” Trần Thủy bất chấp, sắc mặt không tốt tới đây đã muốn duỗi tay đánh người.
“Nơi này là nhà ta, các ngươi đi ra ngoài cho ta!” Trần Yến cùng Trần Hải đi lên bảo vệ Trần Ngư, một chút đều không lùi bước.
“Nãi nãi, ta muốn ăn tóp mỡ,” Trần Thủy cùng Trần Vân thấy mình chỉ có hai người, cùng Trần Ngư bọn hắn ba người đánh, khẳng định sẽ bị thiệt thòi, lập tức quay đầu nhìn Hồ thị nũng nịu cầu xin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT