“Nương, phụ thân là con ruột của nãi nãi sao?” Trần Ngư bĩu môi, hỏi vấn đề trong lòng đã sớm hoài nghi.

“Nói bậy cái gì đâu?” Lâm thị vừa nghe, dở khóc dở cười nói: “Nãi nãi con chính là người như thế, đối với ai đều tâm ngoan, bằng không đùi Nhị bá con cũng sẽ không bị phế, đây việc là cả thôn đều biết, con a, tuổi còn nhỏ thì đừng nghĩ ngợi lung tung, a!”

“Nga!” Hi vọng trong lòng sụp đổ, Trần Ngư tẻ ngắt cúi đầu. (QA: Con cá nhỏ a, nhà ngươi đang hi vọng cái j zậy trời!? -_-!!!)

Mấy ngày này dưỡng thương, Trần Ngư đều an ổn ngốc ở trong nhà, thỉnh thoảng có người tới đây nhìn xem Ngư nhi, cũng cùng Lâm thị tâm sự, trấn an lòng nàng. Từ trong bát quái bọn họ nghị luận, Trần Ngư biết rất nhiều chuyện của Trần gia, cũng biết càng nhiều chuyện cực phẩm, tâm lý đối với tương lai tràn đầy lo lắng.

Trần gia này sinh ra nhiều cực phẩm như vậy, có Trương thị cùng Hồ thị ở đây, mọi người muốn sống những ngày đơn giản, là không thể. Nhưng là, chờ bọn họ kiếm bạc, hai người này sẽ có thể yên tĩnh sao? Đáp án này là phủ định.

Hồ thị không thể nhìn người khác so với bà tốt hơn, trong đầu vẫn nhận định con dâu chính là lấy về để nhào nặn ngược đãi, gây khó dễ, bà muốn thế nào thì là thế ấy, không thuận theo thì một khóc hai nháo ba thắt cổ, dùng hiếu đạo đè chết người. Còn có Trương thị, chuyện bỏ đá xuống giếng sẽ làm, đến lúc đó thời điểm tính toán bạc, còn có thể nương tay sao? Càng huống chi, sau lưng của nàng còn có một Trần Thu Sinh.

Nam nhân này mới đáng sợ, giả bộ bệnh liền giả bộ mười mấy năm, vậy mà không ai phát hiện, không thể nói là không kinh hãi. Hắn có thể đem người thân của mình tính toán bên trong, còn sẽ để ý huynh đệ của mình sao? Dựa theo tình cảnh ngày đó cãi nhau, hắn chính là một người cực kỳ bao che khuyết điểm lại không phân rõ phải trái, đến lúc đó, khó xử vẫn là phụ thân.

Ai, nên làm thế nào để có thể cách xa bọn họ đâu?

Tay nhỏ gõ đầu, Trần Ngư cảm thấy đầu không đủ dùng, nghĩ không ra biện pháp, xoắn xuýt hết sức.

“Ngư nhi, đang nghĩ cái gì vậy?” Trần Yến nhìn thương thế trên mặt nàng chỉ còn nhàn nhạt, trong lòng thở phào một hơi, lại thấy nàng như là tiểu đại nhân, gõ đầu nhỏ của mình, thì buồn cười hỏi.

“Tỷ,” Trần Ngư chuyển chuyển vị trí, đem nửa cái ghế nhỏ nhường lại, ra hiệu nàng ngồi xuống. Nhìn nàng ngồi xuống xong, duỗi tay kéo giữ cánh tay nhỏ của nàng, nhỏ giọng nói thầm: “Tỷ nói có biện pháp gì có thể làm cho chúng ta không cần sống ở chỗ này sao?”

“Cái gì?” Trần Yến trong lòng cả kinh, thiếu chút kêu ra, lại bị Trần Ngư dùng tay nhỏ bưng kín.

“Nói nhỏ chút,” Trần Ngư nhìn xung quanh một chút, thấy không ai chú ý bọn họ, tiếp tục nói: “Tỷ nghĩ xem, nãi nãi cùng Nhị bá mẫu muốn tới thì tới, còn lục tung, đem đường trái cây râu rậm thúc thúc tặng đều trộm đi, tỷ nói về sau các nàng sẽ không làm như vậy sao? Chờ về sau chúng ta tại bến tàu lớn buôn bán kiếm bạc, nãi nãi cùng Nhị bá mẫu sẽ không mơ tưởng sao? Đến lúc đó, chúng ta nên làm thế nào xử lý?”

Trần Yến thấy nàng là bị dọa sợ, cho nên mới nghĩ nhiều. Nhưng sau khi tử tế nghe lời Ngư nhi nói, nàng lại cảm thấy chuyện này thực khó giải quyết đúng như Ngư nhi nói, thì nhỏ giọng nói: “Này làm sao xử lý đây?”

Trong tay có bạc, nhưng trong nhà vẫn là ăn những thứ này, thực làm người ta bực tức. Cũng may mà nương tiết kiệm, không mua vải dệt đồ vật này nọ vân vân, nếu không thì thực tiện nghi cho các nàng.

“Tỷ nói chúng ta làm sao chọc giận nãi nãi, khiến bà đuổi chúng ta đi, tỷ nói được không?” Trần Ngư nháy mắt mấy cái, ngây thơ hỏi.

“Vậy chúng ta sống ở đâu?” Có thể cùng nãi nãi tách ra, nàng đương nhiên cao hứng, chính là không có chỗ ở, thì không được a!

“Chúng ta nỗ lực kiếm bạc, tự mình mua đất xây gian phòng!” Trần Ngư rất hào khí nói.

“Ta cũng muốn a, nhưng là xây gian phòng cần thực nhiều bạc, nhà ta hiện tại chỉ có hai lượng bạc, mua đất cũng không đủ!” Trần Yến không có hào khí hàng vạn hàng nghìn như Trần Ngư, chỉ là thấp giọng nỉ non.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play