“Phụ thân đi kiếm bạc cho Ngư nhi mua đường ăn,” Trần Ngư thanh âm mềm dẻo yếu đuối vang lên, đánh vỡ sững sờ của mọi người.

“Nói nhảm,” Mã thị hướng Trần Ngư giận dữ hét: “Thời điểm Trần gia ở riêng, lương thực nhà ngươi đã sớm ăn hết, hiện tại các ngươi ăn cái gì? Không phải có cổ quái, nhà ngươi có thể ăn thật no sao?” Nàng cũng không tin, mình châm ngòi như vậy, mọi người còn tiếp tục giúp người Trần gia.

“Ăn có đủ no hay không, ảnh hưởng gì tới ngươi sao?” Chu thị giận quá thành cười, hướng Mã thị cười khẩy nói: “Ta nói nhà Đông Lâm, ngươi là gì của Tam đệ ta đâu? Là cha hắn hay là nương hắn a, quản cũng đủ rộng, thế nhưng quản đến gian phòng nhà người ta đấy. Cho dù Tam đệ ta kiếm bạc, vậy thì thế nào, còn phải giao cho ngươi, cho ngươi dưỡng lão sao?”

“Đúng vậy, chuyện này cũng náo loạn, thực là không biết xấu hổ a!” Ngưỡng cửa lại có thanh âm, nhưng đều đứng về phía Trần gia bên này.

“Lương thực nhà Xuân Nương là ta cho vay,” Lương thị cảm thấy sự tình hôm nay lại náo thành như vậy, cùng mình có liên quan, nên chủ động giúp Trần gia bác bỏ tin đồn.

Này xem, sắc mặt Mã thị đã thực không dễ nhìn. Mấy ngày hôm trước, Trương thị cùng nàng nói thầm, nói lương thực nhà Trần Đông Sinh sớm nên ăn hết, làm sao lại không thấy hài tử kêu đói, nhất định có cổ quái. Hôm nay thời điểm tại cửa thôn, nghe thấy Lư Lan trong lúc vô ý nói một câu, khiến nàng cảm thấy chuyện này không thích hợp, mới để cho nhi tử tới thăm dò, lại chưa từng nghĩ sẽ biến thành như vậy.

“Mã Đông Hoa, ngươi cái đồ đê tiện không biết xấu hổ, lại làm ra chuyện bẽ mặt, xem ta hôm nay không đánh chết ngươi,” một đạo gầm lên giận dữ đi đến, người vây ở ngưỡng cửa đột nhiên tản ra, một người nam nhân trung niên cường tráng vọt vào, nắm trong tay một cây gậy, múa may tiến vào.

“A… Cứu mạng a!” Mã thị vừa rồi còn diễu võ dương oai lập tức nín, chạy thét chói tai.

“Dừng tay,” Tiếng rống giận dữ của Trần Đông Sinh vang lên, hắn căm tức nhìn Vu Đông Lâm nói: “Muốn đánh, lăn ra ngoài mà đánh, đừng làm bẩn nhà ta!”

Phụ thân, uy vũ! Trần Ngư ở trong lòng hò hét.

Sau cùng, Vu Đông Lâm tóm Mã thị, túm Vu Tiểu Cường, trong tiếng cười vang của mọi người, xám xì xám xịt đi. Mà người vây tụ cũng chậm rãi tản ra, chỉ có Chu thị cùng Lương thị còn lưu lại….

“Ngư nhi, còn đau không?” Trần Yến tiến lên cầm một tay khác không bị thương của Trần Ngư, đau lòng hỏi.

“Không đau,” Trần Ngư thoáng lộ ra mỉm cười xán lạn, để nàng an tâm.

“Ngày Tam Phục nóng nực này, cẩn thận một chút, cẩn thận sinh mủ!” Chu thị tử tế dặn dò.

(Tam phục: chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu)

“Đại tẩu, hôm nay, cám ơn tẩu!” Lâm thị nhìn Chu thị, nghẹn ngào nói.

Đối với Chu thị, trong lòng nàng vốn có oán, dù sao lúc trước nàng cùng Nhị tẩu làm tuyệt tình như vậy. Nhưng là hiện tại thấy nàng bảo vệ Ngư nhi như thế, giúp bọn họ, tâm lý oán giận đã sớm biến mất, còn lại chính là nồng đậm cảm kích.

“Nói gì thế, đều là người một nhà. Được rồi, nhanh chóng mang Ngư nhi đi gột rửa, miệng vết thương còn chảy máu,” Chu thị không để ý phất phất tay.

Phong ba, tạm thời lắng xuống.

Bên này, ầm ĩ kịch liệt như vậy, ngay cả phía dưới mọi người đều chạy tới, chỉ có Hồ thị cùng Trương thị cách vách không có tới…. Đối với cái này, Lâm thị cùng Trần Đông Sinh rất có ăn ý không nói tới, nhưng không khó nhìn ra  thất vọng cùng thương tâm trong mắt hai người.

“Nương,” Trần Ngư thấy bọn họ ở bên kia thương tâm yên lặng không nói, trong lòng có chút gấp, bọn họ còn không biết tính nghiêm trọng của vấn đề, thì giả bộ không hiểu mở miệng hỏi: “Bọn họ có phải là biết nhà ta có bạc hay không, muốn tới giành đi a!?” Khi nào thì lớn lên a, nếu không tiếp tục như vậy nữa, thực muốn điên mất. (điên mất cũng muốn ngày từng ngày lớn lên…!)

“Dựa vào cái gì, kia là của nhà chúng ta, người khác không thể xen vào,” Trần Hải có chút giận dỗi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play