Chuyện biết chữ này, được Ngư Nhi để trong lòng, trước mắt, chủ yếu nhất vẫn là chuyện cua muối… Ngay lúc Trần Ngư đang giật mình sửng sốt, Trần Hải nhanh tay nhanh mắt từ trong bình bắt được chân một con cua, nhét vào trong miệng….

“Đệ là cái quỷ tham ăn, ai cùng đệ giành? Có thể ăn được hay không còn chưa biết đã ăn bậy, ăn đến hỏng bụng có lúc đệ khóc,” Trần Yến vừa thấy, lập tức đi lên liền một cái tát, đánh Trần Hải vẻ mặt vốn đang say sưa ngon lành liền biến thành thống khổ không chịu nổi, con cua trong miệng cũng rớt, che đầu đang đau của mình hô: “Tỷ, tỷ lực tay lớn như vậy là cùng đệ có cừu oán a, đau chết đệ!”

“Phốc xích!” Trần Ngư thấy bộ dáng chật vật kia của Trần Hải, nhịn không được duỗi tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nói: “Quỷ tham ăn, xấu hổ xấu hổ!”

“Được a, Ngư nhi, muội cũng trào phúng ca ca,” Trần Hải vừa nghe, không thuận theo, duỗi tay đã muốn gãi ngứa ngứa, làm cho Trần Ngư hét lên một tiếng “A, nương, cứu mệnh a!”

“Ngư Nhi, thế nào? Thế nào?” Lâm thị đang bận rộn làm việc, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của tiểu nữ nhi, lập tức vội vội vàng vàng chạy tới tới đây, thấy Trần Ngư đã chạy tới, liền ôm nàng lo lắng hỏi: “Có phải là bị ngã chỗ nào không? Ngã đau không? Nương nhìn xem…,”

Vốn chỉ là vui đùa ầm ĩ Trần Ngư cũng là không chú ý kêu một tiếng, đến khi được Lâm thị ôm vào trong ngực, đầu vẫn còn mơ hồ, lúc nghe thấy Lâm thị kia tha thiết quan tâm, trong hốc mắt nhịn không được tràn ra nước mắt, ôm nàng cần cổ nghẹn ngào hô một tiếng: “Nương!”

“Ngư nhi không khóc, hài tử ngoan của nương,” Lâm thị vừa thấy nàng khóc, thì càng hoảng, vội nhìn từ trên xuống dưới hỏi: “Nơi nào đau, nói cho nương a, con hài tử này, gấp chết ta!”

Một màn này, làm Trần Hải cùng Trần Yến xem trợn mắt há mồm, đầu óc hiện tại căn bản phản ứng không kịp.

“Nương, Ngư nhi không ngã, vừa rồi cùng tiểu Hải đang chơi đùa đâu,” Trần Yến phục hồi tinh thần lại xong, tiến lên giải thích.

“Con chỉ là hù dọa Ngư nhi một chút, không động thủ với nàng a!?” Trong lòng Trần Hải buồn bực ghê gớm, bình thường lúc cùng Ngư nhi chơi đùa, nàng là hưng phấn kêu to, căn bản không giống như hiện tại, còn thực sự khóc, làm cho hắn cũng ngại ngùng, trong lòng đau hết sức.

Đối với tỷ tỷ muội muội nhà mình, hắn chính là bảo vệ hết sức.

Lời nói của hai tỷ đệ cũng chỉ làm Lâm thị bán tín bán nghi, nàng nâng khuôn mặt hồng hồng của Trần Ngư lên, hồ nghi hỏi: “Thực không bị thương?”

“Ân!” Trần Ngư không được tự nhiên gật đầu, mặt hồng có chút ngại ngùng. Vừa rồi, nàng cũng chỉ là chơi đùa ầm ĩ, nhưng là Lâm thị kia mẫu tính phát huy làm trong lòng nàng cảm động, mình chưa từng được cảm nhận qua, liền khó tránh kích động một phen, không nghĩ đến đưa tới hiểu lầm lớn như vậy, làm cho nàng cũng ngại ngùng nhìn Trần Hải bọn họ.

“Con hài tử này, dọa chết ta!” Thấy hài tử không có chuyện gì, Lâm thị trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là giả bộ giận mắng một câu, cũng không có ý tứ trách cứ.

“Không có chuyện gì muội khóc cái gì?” Trần Hải bất mãn than thở, nghĩ lần sau cũng không dám cùng nàng ầm ĩ như vậy nữa.

Chu mỏ, Trần Ngư thấy bọn họ đều nhìn chằm chằm mình, nếu không cho cái đáp án, bọn họ cũng không yên lòng, liền mềm mại nói: “Vốn lúc cùng ca ca chơi đùa, con cũng là vui đùa ầm ĩ, nhưng là nương vừa tới, ôm con dỗ, con liền không biết thế nào, chính là muốn khóc…,” thực bẽ mặt a, một người ba mươi tuổi, còn ôm người ta khóc lớn, thực là mất hết cả mặt mũi. ( tác giả: con gái, ngươi bây giờ chính là sáu tuổi, khóc rất bình thường, không khóc mới không bình thường, biết không?)

“Con hài từ này…,” có lẽ Lâm thị có thể hiểu rõ tâm tình của nàng, cũng biết hài tử là ỷ lại mình, khóe miệng thoáng giơ lên một nét ôn nhu tươi cười, cười hỏi: “Các con không đi bên ngoài chơi, trốn ở trong phòng làm cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play