Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 144: Đồng chí Trần Ngư bi thống


2 năm

trướctiếp

“Về sau đừng để nàng tùy tiện ra cửa, nếu có thực đơn mới, thì nàng học làm, lại tới dạy đầu bếp ở Đắc Nguyệt Lâu,” hôm nay, xem như đem ba hồn bảy vía của hắn dọa đi một nửa.

“Được!”

“Đúng rồi, ta còn phải quay lại một chuyến, Trần chưởng quỹ biết, đang phái tiểu nhị tại bến tàu lớn tìm đấy, ta phải quay lại thông báo một tiếng,”

“Vậy chàng đi sớm về sớm, trở về vẫn nên ngồi xe bò đi,” Lâm thị là đau lòng hắn chạy tới chạy lui.

“Không ngại, đây là ngân phiếu Trần chưởng quỹ đưa, nàng cất đi,” đem ngân phiếu trên người mình lấy ra đưa cho Lâm thị xong, hắn liền xoay người ra cửa.

Nắm ngân phiếu trong tay, trong mắt Lâm thị hạ một quyết định thật mạnh … Đồng chí Trần Ngư, bi thống!

Chờ đến Ngư Nhi ngủ đủ, tinh thần phấn chấn lên, liền nghe được một cái tin tức bi thống như vậy, lập tức mắt trợn tròn, sững sờ hơn nửa ngày mới nói: “Nương, cái này hôm nay là ngoài ý muốn, nương không thể giống như chim sợ cành cong, cái gì cũng không để con đi ta làm!?” Trời, nàng muốn điên.

“Làm cái gì mà làm, con xem Tình nhi, đoan trang tao nhã, nhìn con xem, giống như một con khỉ, cả ngày tán loạn khắp núi, từ ngày hôm nay bắt đầu, con cùng Tình nhi học làm một cô nương gia ôn nhu như vậy, đừng phí tâm tư lăn qua lăn lại những ngoạn ý kia cho ta,” khó được một lần, Lâm thị phát hỏa với Trần Ngư. (QA: Nhưng mà Ngư nhi không như vậy thì nhà này lấy đâu ra được như bây giờ nhỉ!? -_-!!!)

Ta so với Đậu Nga còn oan hơn, rõ ràng là người ta trêu chọc ta, vì cái gì chịu phạt lại là ta chứ?

Trong lòng Trần Ngư xoắn xuýt, nhưng là không dám cùng Lâm thị trực tiếp nảy sinh xung đột, biết tính cách bánh bao thịt gay gắt lên, mười đầu trâu cũng không kéo lại được. Nàng thấy bộ dáng hé miệng cười trộm của Nhiếp Tình, trợn trắng con mắt, dùng ánh mắt nói cho nàng ta: đều là ngươi hại ta, ngươi nếu không ở chỗ này, ta đến nỗi như vậy sao?

Nhiếp Tình mới lười phải để ý tới ánh mắt u oán của nàng, trái lại có chút vui sướng khi người gặp họa, khó được thấy Trần Ngư ăn một lần nghẹn, tâm tình rất tốt.

Trần Ngư bị cấm túc, đổi thành Lâm thị ra ngoài, dù sao nàng đã hết ở cữ. Chỉ cần hợp thời trở về cho hai đứa bé ăn, cũng có thể ra ngoài một ít thời gian, giúp đỡ Trần Đông Sinh thu thập công việc trong đất.

“Vẫn là các đệ thư thái, ăn no ngủ, ngủ đủ ăn,” Trần Ngư duỗi ra chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của đôi sinh đôi, bất mãn phát tiết phẫn nộ của mình, đương nhiên cũng là nhẹ nhàng.

“Hai tiểu gia hỏa này phúc khí lớn, biết nhà ta mấy năm trước nghèo, thật sự không tới,” Trần Yến sau khi nghe lời Trần Ngư nói, có chút cảm thán nói: “Hiện tại cuộc sống tốt, bọn hắn có thể ăn rất no, ngủ được thư thư thái thái, bằng không a, có thời điểm bọn hắn khóc!” Trước kia, ngay cả người lớn cũng ăn không đủ no, hài tử thì càng không cần phải nói.

“Tiểu Tứ tiểu Ngũ cũng là thứ tốt, a a,” Trần Ngư vừa nghe, vui vẻ.

“Ngư Nhi,” Trần Yến chăm chú nhìn Nhiếp Tình đang ở trong phòng, nhẹ giọng nói: “Nương nói muốn Tình nhi đặt tên cho bọn hắn, muội nói thế nào?”

“Đặt thì đặt thôi,” cái việc này, nàng không tranh, cho dù nàng đặt cùng Nhiếp Tình giống nhau, nương cũng sẽ cảm thấy Nhiếp Tình đặt thực tốt.

Trần Ngư cùng Nhiếp Tình nói một chút, Nhiếp Tình nói oa nhi Trần gia đều là hai chữ, liền tả con sóng lớn cùng sóng, nói là cùng tên Trần Hải đối xứng, cũng có thể biểu hiện ra tên bọn hắn không giống nhau. Lời này nói cũng đúng, chỉ là chí ít trong lòng Trần Ngư thư thái chút, không phải tên Cẩu Thặng, Cẩu Tử có thể dễ nuôi, thì tốt.

Tiểu Tứ, kêu Trần Đào, tiểu Ngũ, kêu Trần Ba, tên này, xem như quyết định rồi.

Nhà Trần Đông Sinh trồng mấy chục mẫu khoai tây, cái này là giấu cũng giấu không xong. Dựa vào người một nhà cũng thu hoạch không xong được, cho nên lại mời người trong thôn xóm cùng nhau….

Lúc này, Trần Ngư không ra mặt, sự tình lại giải quyết không được, cho nên Lâm thị để cho Trần Dũng cùng Trần Lâm đi cùng, để cho bọn hắn một tấc cũng không rời bảo hộ tốt Ngư Nhi, làm cho nàng giống như túm được hai người hộ vệ vậy, thật sự đau đầu.

Sau khi Trần Dũng bọn hắn nghe Lâm thị nói sự tình xong, vung quyền nói nếu gặp được cái không có mắt kia, khẳng định giáo huấn hắn một chút thực tốt, làm cho hắn thu tâm hèn hạ kia lại.

Trần Ngư mang theo khoai tây, tới Đắc Nguyệt Lâu, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vẫn đề nói: “Cha nuôi, thứ này, ăn ngon lại dễ làm, nhưng là số lượng nhà con quá nhiều, thực ăn không hết được, nhìn xem có thể giúp đỡ con hay không, nơi nào còn mua cái này?”

Trần chưởng quỹ vừa thấy viên đồ nhỏ hình tròn, có chút chần chờ hỏi: “Cái này không phải khoai tây bên ngoài tới sao?”

“Đúng a, nhà con trồng ba năm, năm nay trồng mấy chục mẫu, không đưa ra bán cũng không được,” Trần Ngư chán nản nói.

Trần chưởng quỹ nhìn cái tiểu nha đầu trước mắt này, trong lòng hiện lên một tia khác thường, sau đó cười tít mắt nói: “Này đơn giản, con viết mấy cái sách dạy nấu ăn, ta đem cái này mang đến trong thành, cùng mấy bằng hữu cùng mở tửu lâu giống ta thương nghị một chút, con cảm thấy như thế nào?”

“Được, vậy thì cám ơn cha nuôi!” Trần Ngư không phát hiện Trần chưởng quỹ khác lạ, chỉ vừa nghênh đón vừa thấy đau đầu.

Trần Ngư đặc biệt chọn hôm nay tới, vì biết râu rậm cũng tới, cho nên cùng Trần chưởng quỹ thảo luận tốt sau đó, lại gặp râu rậm, đem ý mình tới nói một chút, râu rậm không lập tức đáp ứng, nói đi về hỏi một chút, đến lúc đó lại cho nàng câu trả lời. Râu rậm không muốn khoai tây, lại nói thời tiết dần dần nóng lên, muốn lượng lớn nham y, người trong kinh thành là càng lúc càng thích thủy tinh đậu hủ này, chỉ là số lượng ít.

Thứ này từ sau khi năm thứ nhất râu rậm mang tới, thì bắt đầu thịnh hành, bởi vì số lượng ít, dù sao ở kinh thành nhà giàu nhiều, tranh cướp, số lượng hiển nhiên thiếu, cho nên râu rậm áp lực liền lớn.

Hàng năm đều muốn kêu mấy thứ, nhưng đều là thiếu, căn bản không có biện pháp — Thứ này là bờ biển tự nhiên sinh trưởng, không cách nào dùng nhân công, cũng chỉ có thể càng ngày càng ít.

Người ta đối với khoai tây nhà Trần Ngư đều rất hiếu kỳ, thấy thu hoạch cao, cũng đều đang tìm hiểu, nhưng Trần Đông Sinh cũng không có nhả ra, hàm hồ nói qua, người tới giúp bận rộn cũng ngại ngùng mở miệng tiếp.

Trần Ngư làm thịt kho tàu xào khoai tây, dầu kia được khoai tây hấp thu đi, hương vị không phải ngon bình thường. Lại thêm bánh khoai tây, cho tiểu Lai Quý cùng Nữu Nữu (nữ nhi củaPhùng Vân nhi) khoai tây bùn, còn có chính là trực tiếp ninh khoai tây… Làm tốt sau đó, cũng là gửi cho mấy nhà, số lượng làm cũng nhiều.

“Thứ này, có thể ăn no,” Chu thị ăn một chút sau đó, đưa Ngư Nhi mang chậu trở về, vui vẻ nói: “Tiểu Lai Quý nhà ta, ăn miệng chứa đầy dầu, đem cha hắn vui vẻ hỏng, hung hăng hôn vài cái… Tam đệ muội, thứ này còn thực là tốt a!”

“Tẩu muốn ăn, thì tự mình lấy, dù sao hiện trong nhà đang khắp nơi đều có,” Lâm thị cũng cười trả lời, trong nhà chất thành núi, còn có rất nhiều đều để ở trong hầm chỗ Hồ thị.

“Lấy ta cũng không làm được ăn ngon như vậy,” điểm này, Chu thị nói là thật sự.

“Đại bá mẫu, thịt kho tàu được cho thịt mỡ, như vậy mới ăn ngon, bằng không người cứ rửa sạch sẽ chưng hoặc hầm, ăn như vậy, đối với tiểu Lai Quý cùng Nữu Nữu cũng tốt,” Trần Ngư sau khi nghe lời Chu thị nói, cười tít mắt nói.

“Bây giờ Ngư Nhi thành người lớn rồi, xem một cái cùng một cái, Đại bá mẫu cũng lờ mờ!” Chu thị cười khích lệ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp