“Thở dốc?” Trần Ngư vừa mới vào cửa, đã nghe được lời Linh Nhi nói, thì kinh ngạc hỏi: “Tình tỷ tỷ, tỷ có thở khò khè?” Bệnh xấu này thực không dễ khống chế, cho dù ở hiện đại, cũng là gai góc hết sức.

Nhiếp Tình bất mãn trừng Linh Nhi một cái, sau đó cay đắng nói: “Không phải thở dốc, là ta từ trong bụng mẹ ra đã có chứng bệnh này, không thể quá mệt mỏi, cũng không thể đi lại nhiều, nếu không…,”

“Tiểu thư lần trước rơi xuống biển xong, liền sinh bệnh nặng, dưỡng mấy tháng mới dưỡng lại được, đại phu nói quả quyết không thể để tiểu thư lại bị kinh hãi nữa, nếu không… nếu không…,” nói tới đây, Linh Nhi nghẹn ngào không nói ra lời.

Thấy Linh Nhi bộ dáng bi thương, nghĩ đến bệnh của Nhiếp Tình là rất nặng, trong lòng Ngư Nhi lại càng không hiểu rõ, “Nếu thân thể không tốt, vì cái gì còn muốn sống xa nhà, ở chỗ này mua tòa nhà chứ? Phụ mẫu người nhà tỷ đâu?” Không cần nói cho ta, lại là kịch cẩu huyết trong hào môn, vậy sẽ khiến nàng phát điên.

Thường thường trong kịch cẩu huyết, sẽ có nữ nhi dòng chính bị khi dễ, hoặc có ủy khuất vô cùng lớn, mình cũng không có bản lĩnh giúp người ta một phen.

“Phụ mẫu tại kinh thành,” Nhiếp Tình ôn nhu nói, trong mắt có nồng đậm nhớ thương, ngữ khí càng là suy sụp, hình dạng nhỏ kia, Trần Ngư xem cũng chua xót.

“Vậy tại sao lại để một mình tỷ tới nơi này?” Đây mới là mấu chốt.

“Ta là dòng chính nữ trong nhà, tương đối được phụ mẫu trong nhà sủng ái, chỉ là từ nhỏ bị chứng bệnh này, được trong nhà bảo hộ, người khác cũng biết rất ít… Chỉ là, thứ muội kia của ta không cam lòng phụ mẫu sủng ta, liền nảy sinh tâm kế, muốn gả ta ra ngoài, tìm người phú quý lưu manh vô lại, cha mẹ bất đắc dĩ, mới để cho ta rời kinh tránh đi…,”

Trần Ngư thoáng tưởng tượng, liền hiểu rõ ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo trong đó, càng nghĩ đến ngày đó thanh âm kia khóc đến bi thương, thì buồn bực hỏi: “Cái thứ muội kia của tỷ, có phải là cũng theo tới không?”

“Đúng a!” Nhiếp Tình gật gật đầu nói.

“Hôm đó, chính là nàng đẩy tỷ xuống biển?” Trần Ngư hai mắt nhíu lại, âm lãnh hỏi.

“Ân!”

“Nếu lúc trước nàng từng hại tỷ, vì sao tỷ còn muốn mang nàng theo chứ?” Này không phải tự mình muốn chết sao?

“Là cha ta phân phó, muốn nàng chiếu cố ta, nếu không phải nàng xinh đẹp, nàng bị bức bất đắc dĩ, nếu không ta đi, nàng chính là cô nương duy nhất có giá trị trong nhà, đến lúc đó chỉ hôn cửa hôn sự tốt, đủ nàng cả một đời khoe khoang, lại chưa từng nghĩ hại người hại mình…,” nghĩ đến Nhiếp Nhu, trong mắt nàng hiện lên một tia hận ý.

Nhìn hai tỷ muội biến thành như vậy, Trần Ngư cùng Lâm thị là thổn thức không thôi, hai người liếc nhau một cái xong, do Trần Ngư mở miệng tiếp tục hỏi: “Biết rõ nàng không tốt, về sau đề phòng một chút, đúng rồi, nàng hiện tại ở chỗ nào? Tỷ ở nhà ta, có thể có phiền toái gì không?” Người này nếu nảy ra yêu thiêu thân, là cái tâm tư gì cũng có, chỉ sợ nàng một kế không thành, lại sinh độc kế.

“Ta chính là sợ nàng giở trò xấu với ta, mới mua tòa nhà để nàng ở, mình tới nơi này của muội, nàng không biết ta ở nơi nào, tòa nhà bên kia đều là người của ta, chỉ cần ta ăn ngon uống tốt chờ, cho dù về sau hồi kinh, nàng cũng không nói cái gì được!” Cái này, chính là nguyên nhân lúc trước nàng muốn Nhiếp Nhu lăn xa một chút.

“Ai, về sau ở nơi này, đừng xem mình là người ngoài,” Lâm thị sinh lòng đồng tình, thấy nàng tuổi còn nhỏ đã rời xa phụ mẫu đi tha hương, tất nhiên không dễ dàng, liền nghĩ về sau muốn thương nàng nhiều hơn.

“Cám ơn Lâm thẩm!” Nhiếp Tình giơ lên tười cười ôn nhu, cảm kích nói.

Trần Ngư trước không cảm thấy Nhiếp Tình có cái gì không thích hợp, chính là mấy ngày này nàng có ý tưởng muốn rèn luyện Nhiếp Tình một chút, lại phát hiện đi vài bước đường, nàng ta sẽ lại khó thở lợi hại, chút đỉnh khí lực cũng không có, xem là quá dọa người.

“Ta này thân thể không tốt xem không có gì, nhưng vừa đi đã biết, đại phu đổi mười mấy lần, đều nói dùng dược điều hòa, nhưng cho tới bây giờ, trái lại càng lúc càng nặng,” Nhiếp Tình thở phì phò, được Linh Nhi dìu đến bên cạnh hòn đá ngồi, trong mắt sương mù lan tràn. Khi nàng thấy thân ảnh Trần Ngư nhanh nhẹn, vui vẻ, tâm lý hâm mộ càng không cần nói.

Nếu nàng có thể chạy có thể nhảy, thì tốt. Cuộc đời này, tâm nguyện duy nhất cũng là cái này.

Trần Ngư hé miệng xem Nhiếp Tình, cảm thấy Nhiếp Tình vốn thân thể hẳn là bị đại phu trị mệt. Là dược thì ba phần độc, lại ra sức chuốc, trong mười mấy năm, cũng không biết tới cùng cho nàng uống bao nhiêu dược, thấy rõ thân thể nàng tổn hại đến mức nào.

“Ngư Nhi, ta không việc gì, muội đừng thương tâm!” Nhiếp Tình nhìn Trần Ngư đầy mặt âm trầm, thì cười giải thích nói: “Ta đều thông suốt, có thể thừa dịp lần này đi, ta này sống cũng không uổng!”

“Tiểu thư…,” Linh Nhi nghe đến lời nói của tiểu thư tiêu cực như vậy, nước mắt lập tức chảy ra.

“Khóc cái gì,” nghe được tiếng Linh Nhi khóc, Ngư Nhi đầu liền to, lập tức mặt tối sầm khiển trách: “Tiểu thư nhà ngươi không như thế nào đâu, đều sắp bị ngươi khóc ra chuyện rồi… Tiểu thư nhà ngươi cũng không phải không cứu được, khóc cọng lông a!?” Giận dữ, ra miệng thành bẩn.

Nhiếp Tình cùng Linh Nhi nghe lời nàng nói, ngơ ngác nhìn nhau một hồi, Linh Nhi mới kềm chế nghẹn ngào, run giọng hỏi: “Ngư Nhi cô nương, tiểu thư nhà ta… Còn cứu được?”

Ngay cả ngự y cũng nói tiểu thư không cứu được, thế nào Ngư Nhi lại nói có thể cứu chứ? Chẳng lẽ, là lừa các nàng?

Ngay cả Nhiếp Tình cũng là mang theo ánh mắt trông chờ xem nàng, làm cho Ngư Nhi rất là ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Ta cũng không phải thập phân nắm chắc, nhưng có một tia cơ hội, chúng ta vẫn là phải thử một chút, phải hay không?”

“Ngay cả ngự y đều nói không hi vọng, ngươi lại có thể có cái phương pháp gì chứ?” Trong mắt Nhiếp Tình trông chờ biến mất, thừa lại là nồng đậm thất vọng.

“Mấy lang băm kia chỉ biết dùng dược tục, trong miệng than thở là dược ba phân độc, lại ngay ngày cho tỷ uống dược, tỷ cũng uống bao nhiêu năm, không bệnh đều uống ra bệnh tới,” cái này, có lẽ chính là bi ai của thiên kim nhà giàu, nếu đổi thành tại nhà nông, không có tiền mời đại phu, có lẽ càng nhanh khỏi.

Nhiếp Tình cùng Linh Nhi lại một lần nữa bị lời Trần Ngư nói oanh ngốc, cũng không biết nàng nói tới cùng cái ý tứ gì, chỉ là trong ánh mắt hơi chút có mong đợi… Có lẽ, nàng có thể thay đổi cái gì, dù sao coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa, được, nàng thắng, thua, cũng không hỏng như vậy.

Trần Ngư rất buồn bực mình nhất thời lanh mồm lanh miệng, bằng không phía sau cũng sẽ không có hai cái đuôi bám theo. Thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng như hổ rình mồi kia của Linh Nhi cùng Nhiếp Tình, Trần Ngư liền muốn va vào tường.

“Ngư Nhi, con nếu thực có biện pháp, thì giúp đỡ nàng đi,” Lâm thị nhìn không được, liền dẫn đầu làm người thuyết phục.

“Nương, không phải ta không giúp, mà là giúp, cũng không biết hiệu quả như thế nào, mặt khác chính là sắp đến Tết, nhà ta còn phải tăng nhanh bước chân, có lẽ có thể trồng xong khoai tây,” trong lòng nàng giấu rất nhiều chuyện, không phải một câu hai câu là có thể làm xong.

“Niều như vậy đều trồng khoai tây?” Lâm thị có chút chần chờ…,

“Sắp đến tháng chạp, không trồng khoai tây cũng không được, dù sao khoai tây nhà ta trông nhiều mà, vẫn là trước trồng rồi nói,” thật sự quá nhiều, nghĩ cách bán đi. Từ trước râu rậm cho mười mầy củ đã quá ba năm, nàng đã trồng được vài lần, người nhà cũng nếm qua mấy lần, cho nên trồng là không phản đối, chỉ là sợ nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play