Từ thị trấn trở về, anh ép em đến bệnh viện, bác sĩ nói em không sống quá nửa tháng nữa. Khi nghe như vậy, em rất bình tĩnh, không khóc không nháo mà chỉ nhìn anh rồi cười. Sở Ca, em sắp được giải thoát rồi.
Em bỗng thấy rất khỏe, Tiểu Thất nói rằng bệnh tình của em đang tốt dần lên, nhưng em biết đó là “hồi quang phản chiếu”(2).
[(2) Hồi quang phản chiếu: Một số người bệnh trạng thái nặng, bệnh lâu ngày, cơ thể quá suy yếu đột nhiên tinh thần tỉnh táo, thân thể tự nhiên khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống, gò má đỏ là dấu hiệu chính khí muốn thoát, bệnh tình nguy hiểm, đây là hiện tượng bừng tỉnh trước khi chết. Y học cổ truyền gọi là hiện tượng “Hồi quang phản chiếu” hoặc “Giả thần”. Cũng như ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng, hiện tượng người bệnh tự nhiên đột tỉnh cũng như thế. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ chết.]
Đúng như dự đoán, em bắt đầu nói mê.
Em nói, Sở Ca ơi, em biết em rất ích kỷ.
Em nói, Sở Ca ơi, lần đầu tiên gặp anh, em đã quyết định sẽ gả cho anh.
Em nói, Sở Ca ơi, nhưng ông trời không cho em và anh nắm tay nhau tới già, biết làm sao đây?
Em nói, Sở Ca ơi, em đi rồi thì anh nhất định phải yêu một cô gái như chính sinh mạng của mình, phải đưa cô ấy đi lãnh giấy kết hôn, phải cho cô ấy một hôn lễ màu trắng.
Chưa đầy nửa tháng, chưa tới hai tuần nữa là em đi rồi, em sẽ ra đi bình thản. Em biết là Sở Ca sẽ ôm em mà khóc, một người đàn ông trưởng thành khóc nức nở thì không biết người ta trông thấy sẽ đánh giá ra sao.
Anh phải nhớ xấp ảnh mà em đưa cho anh vào hai tuần trước khi em đi đấy nhé. Đó là ảnh chụp chung của em và anh, em nói, sau khi em chết, anh hãy đốt chúng cùng với em, em muốn lên Thiên Đường vẫn còn có thứ để hoài niệm.
Em như thấy được dáng vẻ của anh tại tang lễ của em, sao anh lại khóc thế? Sở Ca ơi, anh có biết không, em thích nhìn anh cười. Một anh chàng đẹp trai đến thế sao lại rơi lệ chứ, người khác sẽ không đồng ý, em càng không cho phép.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT