Edit: Cháo

Dũng sĩ thứ nhất cuối cùng cũng đã lên núi vào một buổi chiều không lâu sau đó.

Cả đời dũng sĩ trải qua gió to sóng lớn, trước khi lên đây đã chuẩn bị xong tình huống xấu nhất, nhắn nhủ vợ con chuyện trong nhà sau khi mình chết, uống một bữa thống khoái từ biệt với bạn bè, mặc áo giáp đeo đao kiếm, cũng đã nghĩ tới chuyện sau khi bước vào hang núi còn chưa nhìn thấy mặt Ác long đã bị xử luôn, ngay cả thân xác cũng không còn mà để lại.

Trăm triệu lần chẳng ngờ tới —

Một đường leo lên núi với thần kinh căng thẳng hồi hộp, một đường sợ bóng sợ gió, nghe thấy tiếng động nhỏ thôi là đã vội vàng vung kiếm lên, khi dần trông thấy sào huyệt của Ác long trên đỉnh núi, trong lòng sợ hãi, càng thêm đề phòng.

Sau đó, anh ta bất ngờ nhìn thấy hai người trẻ tuổi đang nằm trên thảm cỏ trước sào huyệt của Ác long, mắt khép hờ nhìn ánh chiều tà, một người trong đó còn sờ bụng, dáng vẻ hiển nhiên là vừa mới ăn no một bữa.

Dũng sĩ:?

Ai đây? Ác long bắt đồng nam đồng nữ tới sao?

Người sờ bụng còn ợ một cái.

Tóc vàng dài nằm bên cạnh lộ vẻ ghét bỏ liếc cậu một cái, “Đã bảo cậu ăn vừa vừa thôi, cậu không phát hiện hai ngày nay cậu không bay cao nổi nữa à?”

Ồ, nghe giọng là một cậu trai.

“Đâu có!”

“Rõ ràng là có.”

Dũng sĩ: Không phải, hai người các cậu rốt cục là ai thế hả?

“Nằm sang kia đi, sao cậu cứ thích chen vào chỗ ta thế.”

“Tầm nhìn ở chỗ anh đẹp mà.”

“Cái con rồng nhà cậu thật là…”

Dũng sĩ: Rồng gì? Rồng ở đâu? Ác long ở chỗ nào?

Ác long nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, vỗ quần áo ngồi dậy, “Anh tới tìm ta hả?”

Dũng sĩ: Thì ra cậu nghe thấy ta nói chuyện à? … Không phải, đợi đã, cậu là ai?

“Ta là Ác long đó.”

Dũng sĩ: Dọa ai đấy? Cho rằng ta chưa thấy chuyện đời bao giờ à?

“Ta là Ác long thật mà.” Ác long vô cùng thành khẩn, còn nghiêng đầu thổi ra một quả cầu lửa cho anh ta nhìn, “Anh xem, ta biết phun lửa đây này.”

Dũng sĩ: …

Ác long còn sợ anh ta không tin, muốn chứng minh bản thân, tóm lấy tay người bên cạnh huơ huơ, nói: “Thật đó, anh này do ta bắt tới đây.”

Hoàng tử ra chiều chả còn gì luyến tiếc quơ quơ cánh tay, uể oải tiếp lời, “Ừ, đúng thế, ta là Hoàng tử.”

Dũng sĩ: …

Ác long nhìn chằm chằm dũng sĩ một lúc, cảm thấy phiền muộn, cậu buồn thiu hỏi Hoàng tử: “Đã tìm tới cửa rồi, làm sao đây? Anh phải về với anh ta sao?”

“Ừ.” Hoàng tử bất đắc dĩ nhún vai, “Không thế thì cậu cũng đâu thể đánh nhau với anh ta được. Cậu xem anh ta cường tráng như vậy, gan cậu thì bé tí, khẳng định không dám đánh nhau với anh ta.”

“Đúng thế.” Ác long buồn bã thở dài, “Vậy anh đi nhé?”

“Ừ…” Hoàng tử gật đầu, “Tiền vàng khi nào về sẽ phái người mang tới cho cậu. Ờ… là bốn mươi lăm đồng?”

Ác long hai mắt rưng rưng lắc đầu một cái, “Không phải, là bốn mươi tám đồng.”

“Được. Bốn mươi tám đồng.” Hoàng tử chỉ có thể cười cười, quay đầu nhìn về phía dũng sĩ đang thộn mặt, “Chúng ta đi thôi?”

Dũng sĩ: Không đúng? Chuyện này chẳng giống như đã nghĩ gì cả?

“Nhưng mà…” Ác long lại lên tiếng, “Anh về rồi còn phải kết hôn nữa không?”

Hoàng tử gật đầu, “Chắc chắn là có.”

“Vậy, vậy… vậy có phải làm Đức vua hay không?”

“Chắc là có đi.”

“Vậy làm Vua rồi ta còn có thể bắt anh đi được không?”

“Ừm… chắc không được rồi.” Hoàng tử nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Đã bị bắt đi một lần rồi, cha ta khẳng định sẽ cho một đống thị vệ ở bên cạnh ta… Khi lên làm Vua chắc sẽ càng nhiều hơn. Có lẽ cậu không bắt được ta đâu.”

“Vậy…” Ác long ngập ngừng nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy ta có thể biến thành hình người đến chơi với anh không? Ta đảm bảo sẽ không phun lửa lung tung trong Hoàng cung đâu… Ta cũng sẽ không uống rượu…”

Hoàng tử cười lên, “Đương nhiên…”

Nói được một nửa thì nhìn thấy nước mắt của Ác long sắp rớt xuống rồi, không hiểu sao hắn lại có chủ ý xấu xa muốn trêu chọc cậu, vì thế giả bộ như bất đắc dĩ thở dài, sửa lại lời nói: “Không được rồi, làm Vua rồi sẽ rất bận, cho dù cậu có tới thì ta cũng không có thời gian gặp cậu đâu.”

Lần này Ác long uất ức thật rồi, cúi đầu bĩu môi mãi chẳng nói lời nào, Hoàng tử hối hận vừa định dỗ cậu một câu thì cậu đã ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy kết hôn rồi có phải tối nào anh cũng sẽ ôm cô ấy ngủ không?”

“… Ai cơ?” Hoàng tử sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới cậu sẽ hỏi cái này, lúng túng ho một tiếng, “Ừm… Hẳn là thế.”

Nước mắt rơi xuống tí tách, Ác long tủi thân vô cùng, thút thít khóc òa lên, mũi sụt sịt nói không rõ: “Nhưng mà ta không muốn anh ôm cô ấy ngủ đâu…”

Hoàng tử hoảng hốt, vội tiến tới an ủi, bỗng nhìn thấy cái đuôi từ từ nhô ra bên dưới quần áo của Ác long.

“Đuôi, đuôi kìa…?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play