Bệnh nan y, đó là một cụm từ mang theo sự tuyệt vọng.
Con người là một cá thể có trí tuệ, sợ sệt cái chết, khát khao được sống.
Một người khi biết bản thân mắc bệnh nan y thì sẽ cảm thấy mờ mịt, đau khổ, sau đó một số người sẽ sa sút tinh thần, một số người khác thì tinh thần phấn chấn lên, tìm kiếm tất cả có thể ____ tất cả những gì có thể để sống sót.
Tuy rằng đều mắc bệnh nan y nhưng vận mệnh của bọn họ lại không giống nhau, có người rất nhanh sẽ chết đi, có người thì sống được thêm vài năm, thậm chí là mười mấy năm, thuốc thang, phẫu thuật, chỉ cần có hy vọng thì bọn họ đều bằng lòng thử qua.
Bọn họ tịch mịch, cô đơn, sợ hãi, hy vọng có thể gặp được nhiều người giống bọn họ, cho nhau cổ vũ, ôm lấy sưởi ấm cho nhau, cho dù hy vọng có xa vời thì vẫn muốn chăm sóc lẫn nhau để sống sót.
Dưới tình huống này, nhóm của những người mắc bệnh đúng thời cơ mà ra đời.
Sự hình thành và tồn tại của nhóm này có ý nghĩa rất quan trọng đối với những bệnh nhân, nơi này trở thành chỗ tập trung những tin tức quan trọng mà bọn họ trao đổi. Nó cũng đã trở thành niềm an ủi tinh thần, thậm chí là trụ cột của họ.
Nhóm của những người mắc bệnh giống Trần Nhan Thu là do bệnh nhân tự lập ra, ở trong này thường xuyên có người phun tào về những chuyện thú vị gặp được, cũng có người nói về một ít con đường mua thuốc, hoặc là kết quả sau khi sử dụng. Những điều đối lập nhau khiến cho nhóm này càng thêm sinh động, mỗi ngày đều có người không ngừng phát ra đủ loại thông báo.
Trong đó còn có một loại tin tức, tin tức tử vong. Qua một đoạn thời gian, trong nhóm sẽ một cái avatar tối đi, vĩnh viễn không sáng lên nữa, bọn họ thương xót cho người chung căn bệnh với mình, thắp sáng lên một ngọn nến vì người đã mất.
Dường như từ khi được bệnh viện tuyên bố, bọn họ liền khác biệt với người thường, vậy nên một cái nhóm như thế tồn tại đã bổ sung vào một cuộc sống không biết nên đi về hướng nào của bọn họ.
Tống Văn vừa ẩn nấp gia nhập nhóm không lâu, điều làm Tống Văn không ngờ đến chính là nhóm mà trong miệng những bệnh nhân tự xưng là nhóm ba này có đến hơn hai trăm người, bởi vậy mà có thể thấy, số người ở Nam Thành mắc bệnh này cũng không phải là số ít.
Số lượng người online của nhóm này vào ban đêm vẫn hơn một trăm, hơn hai giờ tối mà vẫn có rất nhiều người đang ào ào bình luận, trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Ban đầu khi tiếp xúc vụ án này, Tống Văn vẫn luôn có đầy những băn khoăn, hơn nữa cậu cảm thấy mình cùng Trần Nhan Thu có một khoảng cách rất xa, hoàn toàn không thể lĩnh hội được cuộc sống và cảm nhận của anh ấy, hiện giờ khi đã vào được group mà anh ấy từng nói chuyện phiếm khiến cho Tống Văn lập tức đã có thể kéo gần khoảng cách của cậu và những bệnh nhân này.
Những người bọn họ vốn cũng là người bình thường, họ đang nói về bộ phim đã xem hôm nay, ngày mai chuẩn bị mua quần áo gì. Thế nhưng bọn họ lại có sự khác biệt, dường như trong mỗi câu nói đều lộ ra sự tuyệt vọng, lại xen lẫn tiết lộ ra khát vọng đối lập.
Đột nhiên có người nói: "Không biết có cơ hội theo hết bộ kịch này hay không nữa." Không khí trong nhóm chợt hạ xuống, nhưng rất nhanh mọi người đã sôi nổi trở lại.
"Tôi nghe nói, bên Ấn Độ đang nghiên cứu một loại thuốc mới."
"Bệnh viện trực thuộc Nam Thành hình như gần đây đang cấp thêm mấy phòng cho bệnh này."
"Ài, tôi thích điều dưỡng Lý bên kia của bọn họ ghê, lớn lên đã đẹp lại còn dịu dàng nữa, đâm kim vào chuẩn vô cùng."
Sau khi Lục Tư Ngữ tỉnh lại thì dựa vào bên cạnh Tống Văn, vừa ăn cơm tối vừa nhìn cuộc trò chuyện trong nhóm. Công bằng mà nói cháo Tống Văn nấu cũng không tệ lắm, nếm thử thì cũng trên mức trung bình, vẫn còn không gian để tiến bộ.
Lúc này đã là hai giờ sáng nhưng nhóm người bệnh một chút ý tứ đi ngủ cũng không có, bọn họ tựa như đang nắm chặt thời gian cuối cùng của cuộc đời mà vui hết mình.
Tiếp đó, đề tài đã vào "Làm thuê".
Một cái nick có nhãn quản trị viên tên Chước Chước nhảy ra hỏi: "Có ai muốn làm việc không? Muốn thì trò chuyện riêng!"
"Ấy Chước Chước, lại mời chào làm ăn nữa sao?"
"Đây là đang ép chúng tôi bán sức sao?"
"Ít nói nhảm, anh không muốn nhưng có người sẵn lòng, cá nhân thiếu tiền!" Chước Chước lại gõ một câu, "Trước thứ sáu tuần này cần gấp một người, giới tính nam, tiền nhiều có thể thương lượng, có duyên thì tới." Gửi ra hai phút thì Chước Chước gỡ tin nhắn xuống.
Tống Văn nhíu mày: "Nhóm này vì sao lại phát thông báo việc làm lúc hai giờ sáng vậy? Hơn nữa...... Gửi ra rồi sao phải gỡ bỏ? Mục đích là để những bệnh nhân khác buổi sáng ngủ dậy không nhìn được cuộc trò chuyện của bọn họ à?" Cậu dừng một chút, "Với lại...... Sau khi Chước Chước gửi xong vì sao trong nhóm bỗng nhạt nhẽo rồi? Chẳng lẽ nhiều người thế này nửa đêm không ngủ chỉ để đặc biệt đợi tin tức này sao?"
"Cậu hỏi đi." Lục Tư Ngữ nói.
Tống Văn dùng tài khoản của Trương Thuỵ, tên là Thụy Tuyết Triệu Phong Niên*. Cậu gõ vài chữ "Lần này là công việc gì thế?" Cân nhắc một lát lại xoá bỏ, đổi thành "Tôi có hứng thú." Rồi Tống Văn quay lại đối mặt với Lục Tư Ngữ, Lục Tư Ngữ gật đầu một cái với cậu.
Tống Văn liền đem bốn chữ kia gửi đi.
Một lát sau, avatar Chước Chước chớp lên: "?"
Tống Văn nhất thời không biết nên trả lời thế nào, là ám hiệu mình gõ sai hay đã xảy ra vấn đề gì rồi, đã thấy đối phương nhắn lại, "Bạn không phải là Trương Thuỵ."
Tống Văn gửi qua ba chữ: "Là tôi đây."
Đối phương im lặng một hồi: "Trương Thuỵ đã chết, bạn là ai?"
Trong nháy mắt, cả Tống Văn và Lục Tư Ngữ trước điện thoại đều lập tức lên tinh thần, có người biết Trương Thuỵ đã chết? Vậy thì, người này có biết nội tình gì không? Hắn ta có thể có liên quan gì đến vụ án hay không?
Tống Văn đang suy xét xem nên nói thế nào thì bỗng Lục Tư Ngữ ngậm muỗng vào miệng giật lấy điện thoại, nhấn nhấn vài cái gửi qua một câu nghi vấn: "Bạn không tin tôi?" Nếu đã đóng giả Trương Thuỵ thì cũng không ngại giả lâu thêm một chút để thăm dò thực hư của đối phương.
Tống Văn thấy anh chiếm vị trí, đứng dậy đi rửa tay, ngồi xuống bàn ăn chút gì đó, lúc nãy cậu đã ăn một ít nên đây coi như là bữa khuya đi, tiếp đó cậu bắt đầu cúi đầu bóc tôm đã luộc lúc tối.
Đối phương yên lặng một lát rồi gõ ra một hàng chữ, "Nhóm chúng ta mỗi tuần đều sẽ có đánh dấu chứng minh bản thân còn sống, Trương Thuỵ đã liên tục sáu tháng không đánh dấu, gọi điện thoại cũng không nghe, anh ta đã chết, bạn là ai?"
Thì ra bởi vì vậy mà đối phương đoán Trương Thuỵ đã qua đời. Mắt Lục Tư Ngữ chớp nhẹ một cái, gõ ra một hàng chữ: "Tôi là bạn của anh ấy, Trần Nhan Thu đang ở đâu? Bạn biết không?"
Avatar đối phương xám lại, ngay lúc Tống Văn nghĩ rằng có thể đối phương sẽ không nói thì bên kia lại gửi tin đến.
"Đã rất lâu rồi anh ta cũng không xuất hiện, tôi không biết."
"Công việc lần trước mà anh ấy làm là gì thế?"
Điều quan trọng nhất hiện giờ là bọn họ cần phải biết cái gọi là làm thuê này là chuyện gì. Hiện tại xem ra cái gọi là làm thuê này có khả năng liên quan đến hành vi kì lạ của Trần Nhan Thu lúc sau, cũng có thể dính dáng đến cái chết của anh ấy.
Một lúc lâu sau đối phương cũng không trả lời.
Tống Văn mất kiên nhẫn, từ bỏ nói: "Xem ra đối phương đã logout, ngày mai chúng ta cho điều tra thân phận người này, cùng lắm thì gọi vào Cảnh cục hỏi chuyện." Nói xong thì đem một con tôm đã bóc vỏ nhét vào miệng Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ cắn tôm trong miệng, trực tiếp nhắn qua: "Nói giá đi."
Chước Chước một lúc không nói chuyện chợt sống lại, avatar từ màu xám biến thành màu rực rỡ, nhảy lên vô cùng sống động: "Một vạn."
Lục Tư Ngữ nhắn vào: "Gặp mặt nói chuyện."
"Tiền mặt."
"Sau giao dịch."
"Được, thời gian địa điểm tôi chọn, gửi cho bạn sau."
Hai người nhanh chóng đạt được thống nhất, Tống Văn nhìn phương thức giao dịch này mà sửng sờ: "Anh chuẩn bị đổi tiền lấy tin tức?"
"Sao vậy? Không thể sao?" Lục Tư Ngữ nhìn cậu một cái nói: "Dù sao đối phương cũng là người bệnh, coi như làm từ thiện đi."
"Hai tháng tiền lương của anh đấy, anh cũng thật hào phóng." Tống Văn nói, "Hơn nữa anh không sợ đối phương là kẻ lừa đảo, cái gì cũng không biết sao?"
"Sẽ không, có lẽ hắn biết chút gì đó, với lại hắn muốn tiền, tiền trong tay chúng ta, tin tức có đáng giá hay không là do chúng ta quyết định. Làm cảnh sát, cậu còn sợ bị lừa sao?" Trong khi nói chuyện, Lục Tư Ngữ lần lượt bấm vào thông tin để kiểm tra tên của những người đó, "Trong nhóm này mời chào người làm việc, thậm chí là làm việc cũng đều vì một chữ tiền."
Sau khi mắc bệnh, chỉ có tiền mới có thể kéo dài sinh mệnh của bọn họ.
Lục Tư Ngữ lại nói: "Còn nữa, lần trước lão Giả nói đúng, đoán chừng công việc làm thuê này không phải là một con đường ngay thẳng gì."
Tống Văn nhíu mày, cậu không phải là không đoán ra khả năng này, nếu những người bệnh này bị lợi dụng vậy thì thật đáng sợ: "Sinh mạng của những người bệnh này cũng không còn nhiều, lại thiếu tiền, bọn họ...... Gì cũng có thể làm được." Vừa nói Tống Văn lại nhét cho Lục Tư Ngữ một con tôm, cậu xem chuyện đút ăn này như một lạc thú của mình.
Những người đó là người sắp chết, bọn họ không có sức khoẻ như người thường nhưng lại có một trái tim không cam chịu, bọn họ sắp qua đời, tính mạng không hề có giá trị, tiền tài cùng dục vọng lại bị phóng đại đến vô cùng. Với người như vậy, cuộc đời bọn họ không hề có điểm giới hạn, chỉ cần có tiền thì bảo bọn họ làm gì bọn họ cũng sẽ làm.
"Sau khi luộc tôm chín thì ngâm qua nước đá một lát, vậy thì sẽ tươi hơn......" Lục Tư Ngữ nói xong thì không nhanh không chậm khuấy cháo trước mặt: "Nhân loại vốn là như thế, ở xã hội nô lệ người chính là một loại hàng hoá, cho dù là hiện đại thì cũng có người buôn bán trẻ em và phụ nữ. Cho dù là người sắp chết thì cũng có giá trị lợi dụng, chẳng qua những người này chung quy cũng chỉ là số ít, giống như chúng ta gặp phãi vụ án kiểu này vậy, hẳn là không nhiều lắm."
Thiện và ác, bần cùng phú, sống hay chết, vốn là một khoảng cách khó mà vượt qua được. Dưới căn bệnh nan y, khoảng cách này càng thêm phóng đại, cuộc đời sắp trôi qua, bản thân không còn tồn tại khiến bọn họ có thể bán đi tôn nghiêm của mình, thậm chí phải đi giết người, phải gánh tội thay, hoặc vận chuyển ma tuý......
Điện thoại Tống Văn kêu lên một tiếng, đối diện rất nhanh gửi tin nhắn đến: "KFC trước Công viên Nhân Dân, mười hai giờ trưa, tôi mặc váy đỏ."
Tống Văn nhìn những lời này mà sửng sốt: "Cư nhiên là phụ nữ......"
Lục Tư Ngữ trả điện thoại cho cậu: "Chuyện mắc bệnh này nam nữ như nhau, cũng không phải chỉ có đàn ông mới mắc bệnh."
Sáng hôm sau, Tống Văn vừa tỉnh dậy đã nhận được tin tức, tất cả hoàn toàn trùng khớp với suy luận của bọn họ, bộ xương khô kia quả thật là Trần Nhan Thu, người trong Cục cũng bắt đầu tra xét các vấn đề lúc trước, xác nhận người chết hoả táng lúc ấy có phải là Trương Thuỵ hay không.
Tống Văn không đến Cảnh cục mà trực tiếp mang theo Lục Tư Ngữ đến Công viên Nhân Dân của thành phố Nam Thành. Thời điểm bọn họ đến khoảng chừng kém mấy phút nữa là mười hai giờ, lúc này là giờ cơm nên trong KFC luôn kín người hết chỗ.
Tống Văn đi đến cửa nhìn nhìn, KFC này ba mặt đều là tường thuỷ tinh, tầm nhìn rộng, bên cạnh còn có Starbucks và Haagen-Dazs người đến người đi, trách không được đối phương chọn chỗ này.
Cách thật xa, bọn họ lập tức nhìn thấy một cô gái mặc trang phục đỏ đang gặm cánh gà, một thân đỏ tươi như lửa ở trong KFC này vô cùng chói mắt. Bộ dạng cô gái kia không tồi, tóc cột đuôi ngựa lệch rũ xuống một bên má, đôi mắt như quả hạnh nhân, thấy hai người bọn họ ngồi xuống đội diện thì nâng mắt liếc nhìn: "Các anh chính là người muốn hỏi chuyện Trần Nhan Thu và Trương Thuỵ? Có mang tiền đến không?"
Lục Tư Ngữ lấy ra một cái túi giấy đưa tiền cho cô xem, sau đó thì kéo tiền trở về.
Tống Văn nói: "Chuyện này sẽ không để cô chịu thiệt, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải nói được chuyện của bọn họ."
Cô gái nhìn lại hai người họ, tròng mắt đảo một vòng, dùng khăn giấy lau dầu trên tay, "Các anh...... Hai người, tuổi này, thái độ này, khí thế này, đẹp như vầy...... Sẽ không...... Là cảnh sát đi?"
Tống Văn nói: "Cái này cùng chuyện giao dịch không có quan hệ gì đúng không? Dù sao chúng tôi cũng không phải là người xấu.".
Ngôn Tình HayCô gái nhấp môi, "...... Tôi phải xác nhận...... Lỡ như......"
Cô còn chưa dứt lời, chợt Tống Văn vươn một ngón tay vén tóc cô gái, cô nàng không dự đoán được chuyện này, á một tiếng rồi chạy trốn.
Thế nhưng tốc độ của cô gái không nhanh bằng Tống Văn, Tống Văn đưa một ngón tay khều vào, tai nghe Bluetooth rơi ra khỏi tóc cô gái, bộp một tiếng rơi xuống đĩa ăn trước mặt cô. Tiếng la của cô gái không lớn, đã bị bao phủ bởi ồn ào trong căn phòng.
"Chẳng qua chỉ là hỏi thăm chút tin tức thôi, đừng để biến thành mất hoà bình như thế chứ." Tống Văn chỉ vào cửa hàng Starbucks bên cạnh, "Gọi Chước Chước đến đây, đến cũng đến rồi."
Mặt cô gái đỏ lên, trừng mắt liếc hai người bọn họ, cầm tai nghe lên chạy đi.
Lục Tư Ngữ vừa rồi mặt lạnh tanh ngồi bên cạnh không nói câu nào, chờ cô gái đi rồi mới quay đầu nhìn Tống Văn: "Cậu làm sao thấy được vậy?"
Tống Văn chỉ chỉ đống xương gà trước mặt: "Mắc bệnh nan y còn ăn tốt như vầy sao? Hơn nữa cô ta thường nghiêng đầu sang một bên chắc là đang nghe đối phương nói gì đó. Sau đó......" Cậu chỉ Starbucks bên kia, "Có người theo dõi chúng ta từ bên kia."
Quả nhiên một lúc sau, có một người phụ nữ đội mũ từ hướng bên cửa hàng Starbucks đi lại, ngồi xuống trước mặt hai người.
"Chước Chước?" Tống Văn hỏi.
"Là tôi, nói đi, các anh muốn biết gì?" Giọng cô nàng hơi khàn, cô gái xem ra chỉ khoảng đầu hai mươi, khi ngẩng đầu lên lộ ra đôi mắt đen nhanh điềm tĩnh không sợ hãi, đó là một đôi mắt đã quen nhìn thấy sinh tử.