Còn chưa nói xong Lục Tư Ngữ đã bỏ sổ xuống, là người đầu tiên đi ra ngoài, Tống Văn vừa định gọi anh thì bị Lâm Tu Nhiên giữ lại.

Lục Tư Ngữ trực tiếp đi tới nhà vệ sinh, vừa nãy anh cảm nhận được mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra, buổi sáng lúc ăn sáng dạ dày đã cuộn lên, chỉ cảm thấy như có một bàn tay đem nội tạng mềm mại vắt thành một đoàn, anh vào nhà vệ sinh chưa được bao lâu đã lập tức nôn ra toàn bộ, trước mắt toàn là sao.

Lục Tư Ngữ đã sớm biết cai thuốc không đơn giản như vậy, anh có thể khống chế bản thân, cố gắng không uống thuốc, thế nhưng cơ thể anh lại không nghĩ như vậy, tất cả các cơ quan như đoàn kết lại cùng nhau tạo phản, kêu gào muốn đem anh phá tan thành từng mảnh.

Nôn ra ngược lại thoải mái hơn nhiều, Lục Tư Ngữ đứng trong buồng vệ sinh nghỉ ngơi một hồi, thấy đã tốt hơn, anh đi ra ngoài đến bồn rửa mặt dùng nước súc miệng. Dư quang anh nhìn qua bồn rửa mặt bên cạnh có người, Lục Tư Ngữ nâng mắt, nhìn ra người nọ là Hứa Trường Anh từ Tỉnh cục đến.

Lục Tư Ngữ lập tức tỉnh táo hơn một nửa, đứng thẳng người lên, chỉ mong Hứa Trường Anh không phát hiện ra sự chật vật của anh vừa nãy. Sau đó anh nhớ lại, thời điểm mình vào nhà vệ sinh, cửa của mấy buồng này đều mở ra, lúc ấy không có ai, có lẽ Hứa Trường Anh vừa mới vào không lâu.

Hứa Trường Anh không nói chuyện, rút khăn giấy bên cạnh đưa cho anh, cũng không hỏi anh có phải không thoải mái hay không.

Lục Tư Ngữ nhận lấy lau lau nước ở khoé miệng, ho nhẹ một tiếng: "Cảm ơn Hứa đội."

Hai người đi ra hành lang trước nhà vệ sinh, Hứa Trường Anh hỏi: "Chuyện lần trước tôi hỏi cậu, cậu suy nghĩ thế nào rồi?"

Lục Tư Ngữ dừng vài giây, cố khôi phục bình tĩnh: "Vụ án bên này chỉ vừa bắt đầu." Ngụ ý là cho dù có điều đi thì cũng không phải thời điểm hiện tại.

Hứa Trường Anh khẽ cười: "Sao thế? Vụ án này không có cậu thì Tống Văn xử lý không được sao?"

Lục Tư Ngữ nghe xong lập tức cảm thấy một luồng hoả khí bốc lên, nói anh thế nào cũng được nhưng nói Tống Văn thì không được, anh nhịn không được muốn che chở cho Tống Văn, "Hứa đội cũng quá coi thường Tống đội rồi. Tỉ suất phá án của đội cậu ấy là cao nhất Cục cảnh sát Nam Thành đấy."

"Cậu và đội trưởng của cậu quan hệ không tồi nhỉ."

Hứa Trường Anh cười lên: "Chỉ có điều cậu Tống Văn này, tôi đoạt vụ án của cậu ấy, Cố cục lệnh phải bàn giao, cậu ấy liền giao tất cả cho cấp dưới làm. Tôi trái lại không thấy được vị đội trưởng này của cậu đối với phần công tác này có bao nhiêu cố chấp đấy."

Lục Tư Ngữ rất muốn nói, đó là do anh không hiểu cậu ấy, nhưng khi nói ra miệng lại thành câu khác: "Vụ án gần đây của Tống đội vừa bắt đầu, có hơi vội."

"À, tôi chúc các cậu sớm ngày phá được án." Hứa Trường Anh vừa nói vừa hoạt động ngón tay, anh ta không đáp lời Lục Tư Ngữ nữa, giọng điệu kia lại mang theo một tia khinh thường, như thể Tống Văn chỉ là một đối thủ không đáng để nhắc tới, "Bên tôi có rất nhiều người nôn nóng muốn vào, cậu tốt nhất nên quyết định sớm đi."

Lục Tư Ngữ nhíu mày hỏi anh ta: "Hứa đội, anh vì sao lại chọn tôi thế?" Cái gì gọi là ưu tú chứ, toàn là cách nói bên ngoài mà thôi. Hứa Trường Anh không phải là một người dễ ở chung, cũng không phải là một kẻ ngốc, anh ta có cái gọi là quy tắc của mình, lựa chọn anh, tất nhiên là có lý do cùng ý kiến của anh ta.

Hứa Trường Anh không lãng tránh vấn đề này, cũng không vội trả lời mà hỏi ngược lại Lục Tư Ngữ: "Cậu còn nhớ hiện trường vụ án đầu tiên mà cậu nhìn thấy không?"

Cảnh tượng đó bất chợt hiện lên trong đầu Lục Tư Ngữ, chính ở nơi đó anh như chết qua một lần. Anh buộc mình phải đứng thẳng lên, chịu đựng không để bản thân nhìn quá khác thường: "Nhớ rõ, tôi đời này cũng không thể quên."

"Hãy quý trọng cảm giác đó đi, tôi thấy vụ án đó rất kích thích cậu." Hứa Trường Anh giải thích nói, "Tôi nghĩ rằng, từng vụ án đều có tình cảm riêng, cũng giống như có linh hồn vậy, cái này cũng không phải là mê tín, hung thủ cũng được, người chết cũng thế, sở dĩ sự việc xảy ra, sở dĩ dẫn đến kết cục này cũng đều có nguyên nhân trong đó. Một cảnh sát hình sự tốt cũng giống như một diễn viên vậy, khi đối mặt với vụ án cậu phải hoà vào nó, đem bản thân đắm chìm vào đấy, trong lòng phải có gợn sóng, đem thù hận đối với hung thủ gán vào trên người mình, bắt được hung thủ là chuyện mà bản thân phải đảm nhiệm."

Hứa Trường Anh dừng một chút còn nói thêm: "Rất nhiều cảnh sát, đặc biệt là cảnh sát có thâm niên trên người đã không còn loại khí chất này, làm cảnh sát chỉ là một phần công việc mà bọn họ phải dựa vào, căm ghét cái ác như kẻ thù? Không hề tồn tại, bọn họ đã sớm chết lặng, loại ánh mắt này, tôi chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhận ra. Tôi cũng không nói những người đó không phải là cảnh sát tốt, mà những người như vậy tôi nhìn không nổi. Nói cách khác, tôi không cần một người đi làm để giết thời gian, tan tầm thì có cuộc sống của riêng mình. Tôi cần một người hai mươi bốn giờ luôn phải căng chặt dây cung, có thể kề vai sát cánh chiến đấu, cùng tôi phá án."

Nghe xong lời nay, trong nháy mắt Lục Tư Ngữ như bị điểm trúng tử huyệt, anh nghĩ mình đã che dấu rất tốt rồi, nhưng không biết vì sao Hứa Trường Anh lại nhìn ra manh mối. Anh dần dần siết chặt nắm tay đang cầm khăn giấy của mình, vo nó thành một cục hình tròn.

Hứa Trường Anh nhạy cảm nhận ra gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Sao thế, cậu không đồng ý cách nói của tôi sao?"

"Suy nghĩ của Hứa đội quá hà khắc rồi, cho dù là cảnh sát thì mỗi người chúng ta cũng không phải là cái máy phá án, cũng chỉ là con người mà thôi." Lục Tư Ngữ mở to mắt, né tránh tầm nhìn của Hứa Trường Anh, "Hơn nữa nói đến căm ghét cái ác thì trong Cảnh cục có rất nhiều người so với tôi thì còn hơn nhiều......" Ví dụ như Tống Văn.

Trong lòng Lục Tư Ngữ vô cùng rõ ràng, anh cũng không phải là loại người Hứa Trường Anh miêu tả, hành động của anh ta là có mục đích, anh ta chỉ đang chú ý đến tình tiết vụ án, thăm dò nội tâm của tội phạm, mượn cái này để phát tiết dục vọng của bản thân, làm tê liệt thần kinh của mình mà thôi.

Hứa Trường Anh nhạy bén phát hiện sự không cam lòng của mình nhưng lại nhầm lẫn nó trở thành tinh thần trọng nghĩa của anh ta.

Dưới tình hình này, Lục Tư Ngữ càng cảm thấy vào đội của Hứa Trường Anh có thể không phải là một lựa chọn tốt, nhưng dù sao đây cũng là một con đường tắt để anh có thể biết được chân tướng chuyện năm đó, nhất thời anh có hơi do dự.

"Còn nữa, tôi nghe nói, thầy hướng dẫn cậu ở trường cảnh sát là Ngô Thanh." Hứa Trường Anh nhìn Lục Tư Ngữ, Tống Thành vẫn luôn nhớ về người bạn nối khố này, mà Ngô Thanh quả thật cũng có chỗ đặc biệt của ông ấy. Trước khi Tống Thành nhắc tới Ngô Thanh, Hứa Trường Anh chưa bao giờ nghe Tống Thành đánh giá cao ai đến như vậy, anh ta tò mò Ngô Thanh, nhân tiện cũng chú ý đến Lục Tư Ngữ.

Hai người đang nói thì đúng lúc có người từ đầu hành lang bên kia đi tới, Lục Tư Ngữ không muốn dây dưa nhiều với Hứa Trường Anh nữa, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tôi đã biết, suy nghĩ xong tôi sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục, cảm ơn Hứa đội."

Thời điểm Lục Tư Ngữ quay về phòng pháp y, mọi người trong tổ đã có mặt đầy đủ, Lâm Tu Nhiên thì lại bị gọi đi. Tống Văn xuyên qua đám người nhìn anh một cái, như muốn hỏi anh vì sao lại đi lâu như vậy, Lục Tư Ngữ cầm sổ cúi đầu né tránh ánh mắt cậu. Tay anh vẫn còn run rẩy, cổ họng nóng rất đau đớn, cơ thể có chút yếu ớt, bên trong dạ dày trống rỗng nhưng khó chịu này không phải là không thể chịu đựng. Lục Tư Ngữ uống một hớp nước ấm, sau đó theo thói quen mà cắn móng tay.

Lúc này máy tính Chu Hiểu vang lên một tiếng, hệ thống vừa lúc xuất ra kết quả, ánh mắt mọi người bị hấp dẫn mà nhìn qua, thanh tiến độ đã 100% nhưng danh sách phù hợp lại trống rỗng. Chu Hiểu hơi nản lòng ngẩng đầu báo cáo với Tống Văn: "Tống đội, không có phát hiện người phù hợp."

Lão Giả thở một hơi nhẹ nhõm, che ngực làm ra biểu cảm bi thương nói: "Chúng ta đã cố hết sức, xem ra người anh em kia thật sự không phải là người Nam Thành chúng ta......"

"Sao tôi lại nghe ra giọng điệu anh tràn đầy giải phóng thế?" Phó Lâm Giang không chút lưu tình chọc thủng ông, "Hay là chúng ta đổi suy nghĩ khác? Có nên mở rộng phạm vi, hỏi lên tỉnh hay không?"

"Chờ một chút, sửa lại quy tắc sàng lọc đã." Tống Văn nhíu mày tự hỏi một lát, thay đổi mấy từ quan trọng, lại nhấn enter một lần nữa.

Giới hạn lúc nãy Chu Hiểu làm rất nhỏ, lỡ như trong đó có một chút sai lầm sẽ khiến cho kết quả sàng lọc bị thay đổi, lúc này giới hạn đã rộng hơn, tốc độ tính toán của hệ thống nhanh hơn rất nhiều, không bao lâu sau thì hiện ra tên một người.

"Có một kết quả thích hợp!" Sau đó Phó Lâm Giang nhìn qua tư liệu thì thở dài, "Ài, đó là một người chết mà, thời gian tử vong là bảy tháng trước, Tống Văn, cậu quên chọn mục sinh sống sao?"

Chu Hiểu cũng nói: "Em đã nói mà, anh xem cái hệ thống cơ sỡ dữ liệu này, quả nhiên không thể dựa vào được......"

Lão Giả nhìn kết quả, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Ấy, đúng vậy, có thể chính là người này, các cậu từng nghe qua cái từ này chưa ____ Tá Thi Hoàn Hồn?"

Chu Hiểu còn tưởng ông nói gì, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: "Phong kiến mê tín, đây đã là năm nào rồi chứ."

Lão Giả nói: "Tôi cũng không phải nói bậy bạ, các cậu từng nghe qua chuyện xưa của người già kể chưa? Tá Thi Hoàn Hồn, chính là lòng người này còn có việc chưa thực hiện được nên mượn thân xác người khác trở lại trần thế, dù là báo ân hay báo thù thì cũng phải cho hết trần duyên thì mới có thể rời đi."

Chu Hiểu nhịn không được nhắc nhở ông: "Giả ca, anh là cảnh sát! Còn là cảnh sát hình sự đấy!"

Tống Văn không để ý tới nhóm bọn họ, nhấp vào hồ hơ, "Trần Nhan Thu, nam, 26 tuổi, cao một mét tám mốt, nhóm máu A, số di động thường dùng...... Email thường dùng...... Số chứng minh thư...... Bằng cấp...... Trường học...... Thẻ ngân hàng...... Bất động sản trên danh nghĩa...... Địa chỉ thường trú...... Hai năm trước được chuẩn đoán mắc ung thư, một năm trước từng làm phẫu thuật cắt bỏ túi mật...... Nguyên nhân tử vong: mắc bệnh qua đời, ngày tử vong...... Ngày hoả táng......" Theo ngón tay nhấp chuột đi xuống, liền hiện ra ảnh chụp.

Hệ thống dữ liệu lớn kiểm tra mặc dù có hơi chậm nhưng thông tin thu thập cũng coi như là đầy đủ, chỉ cần là tin tức cảnh sát có thể thu thập thì gần như đã hiện ra. Các loại hồ sơ, những việc từng trải qua, thậm chí là ngày mua vé xe, hoá đơn chi tiêu, tất cả số liệu cần có đều có hết, như vậy tiết kiệm được phần lớn thời gian điều tra. Con người sống sờ sờ như vậy từng cái từng cái bị nén lại vào hồ sơ vắn tắt giản lược trên Internet, nén lại thành một đoạn chữ số cùng văn bản.

Khái niệm phát triển cốt lõi của cơ sở dữ liệu ở Cục cảnh sát chính là đem các số liệu, các mục rắc rối phức tạp tiến hành gom lại và liên hệ nhau, bằng cách này thông tin liên quan có thể hiện ra trên không gian ba chiều.

Trong cuộc sống, mọi người căn bản không hề nghĩ đến bản thân sẽ lưu lại nhiều manh mối và dấu vết như thế.

May mắn hệ thống này là do cảnh sát sử dụng, mỗi lần tìm kiếm đều phải nhập vào mật khẩu, nếu bị những người khác nắm trong tay mà tra được các thông tin liên quan này thì kết quả khiến người ta nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ.

Lục Tư Ngữ đi tới phía sau bọn họ, nhìn thông tin được liệt kê, nhẹ giọng nói: "Hẳn chính là người này."

Phó Lâm Giang có chút khó tin: "Ấy, Tiểu Lục, người này đã sớm chết rồi mà."

"Người chết lúc trước có lẽ không phải là anh ấy, thi thể này mới là anh ấy." Lục Tư Ngữ đứng bên cạnh phân tích, "Theo số liệu hiện ra thì tất cả thông tin của người này và tin tức chúng ta nắm giữ hiện tại là hoàn toàn trùng khớp. Giới tính, tuổi, chiều cao, thậm chí là bệnh tật cùng tình trạng phẫu thuật đều vô cùng trùng khớp, xác suất này rất thấp." Vừa nói nhiều cổ họng anh liền đau, ho nhẹ một tiếng.

Tống Văn cũng nói: "Ảnh nhìn cũng rất giống, từ ảnh chụp trên chứng minh thư có thể thấy anh ấy có một cái răng hổ." Nói đến đây cậu nhìn về thi thể bên cạnh, sắp xếp của răng nanh cũng trùng với ảnh trên chứng minh thư.

Răng của con người sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ các đặc điểm trên khuôn mặt, pháp y thường sử dụng các đặc điểm của răng và mô hình răng để xác định danh tính của người chết. Tống Văn, người thường vẽ chân dung, rất nhạy với điểm này.

"Nhưng mà, đây là người đã chết bảy tháng trước. Còn có hoá đơn chứng nhận hoả táng. Chẳng lẽ thật sự giống với lão Giả nói, có người Tá Thi Hoàn Hồn?" Phó Lâm Giang chỉ vào màn hình nói.

"Cho nên nói, thật sự cũng có thể." Tống Văn vẻ mặt nghiêm túc đứng lên, "Nếu tất cả các khả năng đều bị chặn kín vậy thì phải suy xét xem có cái gọi là có khả năng xảy ra vấn đề hay không?" Ánh mắt cậu chuyển sang cái xác khô đang nằm bên cạnh, "Đó chính là, người tử vong bảy tháng trước không phải là anh ấy. Anh ấy đang mượn thân xác của người khác, nhưng linh hồn thì là của chính mình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play