HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi

Chuyển ngữ: Cá trê

TÁ THI HOÀN HỒN

_______________

"Tôi còn tưởng là xác chết biết đi, không nghĩ tới lại là sự trở về của xác ướp." Tống Văn sắp xếp tốt nhân chứng, cũng đi tới bên cạnh thi thể, cậu mở đèn pin trên điện thoại lên, dưới sáng trắng của đèn, bột màu trắng trên thi thể khúc xạ ra nhiều chấm ánh sáng khác, Tống Văn ngồi xổm xuống nhìn, "Những thứ ban đầu có trong hố là gì thế? Có độc không? Các anh ngàn vạn lần cẩn thận đấy."

Lâm Tu Nhiên nói: "Đã kiểm tra rồi, là muối công nghiệp, chính là muối nitrat đấy." Muối này có thể khiến cho thịt bên trong nhanh chóng bốc hơi nước, khó trách lại biến thành một cái xác khô thế này.

Tống Văn cầm điện thoại chiếu bốn phía xung quanh, nhíu mày hỏi: "Không phải sau khi ăn muối nitrat sẽ dẫn đến tử vong sao? Thứ nguy hiểm như vầy sao lại đặt trong nhà xưởng cũ chứ, cũng không có ai xử lý?"

Lâm Tu Nhiên thở dài nói: "Nhà xưởng đã sớm dừng sản xuất, người chịu trách nhiệm sợ rằng tìm khắp nơi cũng không thấy, muối công nghiệp này vừa nặng vừa không đáng giá nên công nhân cũng không nguyện ý mang đi."

"Chờ trở về tôi làm một cái đơn xem có thể xử lý chuyên biệt hay không." Tống Văn nói xong lại nghĩ nghĩ: "Cũng chính là người anh em này sau khi bị mưu sát thì bị vứt xác ở đây......"

Lâm Tu Nhiên chỉ chỉ vào những túi to chất đống trong góc phòng, trong đó có một số cái túi rỗng có đánh đấu muối nitrat: "Nơi này vốn trống rỗng, có lẽ sau khi kẻ tình nghi giết người xong thì đem muối công nghiệp đó ra đây đổ lên thi thể. Muối công nghiệp hấp thụ nước trong cơ thể, ăn mòn da, cũng làm cho thi thể không đến mức thối rữa. Thời gian có thể là mùa đông hoặc mùa xuân, lúc nhiệt độ hạ thấp, biến người này trở thành một cái xác khô."

Tống Văn hỏi: "Hiện tại có thể xác định được thân phận nạn nhân không anh?"

Lâm Tu Nhiên lắc đầu, loay hoay chỗ cổ nạn nhân: "Gương mặt đã không thể phân biệt, hung thủ sau khi vứt thi thể ở đây thì cởi bỏ quần áo của nạn nhân, sau đó mới rải muối công nghiệp lên. Bởi vậy những gì chúng ta biết được chỉ là những thứ chúng ta đang chứng kiến, những cái khác có lẽ phải sau khi giải phẫu thi thể mới có thể biết được."

Nhà xưởng bỏ hoang, khó mà có thể xác định được đầy đủ thân phận của cái xác khô giới tính nam vô danh này, không thể xác định thân phận người chết, đây là một câu đố bày ra trước mắt bọn họ. Tống Văn ra phán đoán: "Chúng tôi trở về tìm trong danh sách những người đàn ông mất tích trong vòng một năm."

Thấy bên này đã kiểm tra ban đầu không sai biệt lắm, Lục Tư Ngữ đứng dậy làm ghi chép hiện trường. Anh ngẩng đầu nhìn bốn phía, nơi này yên tĩnh, hẻo lánh, ngọn đèn không quá sáng chiếu vào mặt anh, trên mắt kính hiện ra một dãy ánh sáng, anh cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, cởi bỏ bao tay, hoạt động ngón tay thon dài của mình.

Tống Văn quay đầu nói với Lâm Tu Nhiên: "Vậy thì, chúng ta đem người anh em đã khô này chuyển về trước đi."

Đã đến thời điểm dùng sức, Lâm Tu Nhiên đến xe lấy túi đựng thi thể tới. Lục Tư Ngữ tự động lui về sau hai bước, không thêm phiền toái cho bọn họ. Tống Văn và Lâm Tu Nhiên cùng hai vị cảnh sát nữa đến giúp, cẩn thận không để bột trắng dính lên người, cuối cùng hợp sức đem thi thể bỏ vào túi to.

Bên kia Tiểu Trình đã chụp rất nhiều ảnh hiện trường, lấy vật chứng và tập hợp dấu vết hiện trường cũng đã xấp xỉ. Nơi này có ban nhạc thường xuyên đến tập luyện nên dấu vết trên đất có rất nhiều, thêm thời gian vứt xác là mấy tháng trước nên rất nhiều manh mối đã không còn. Tiểu cô nương đang mặt mày ủ rũ thì Lục Tư Ngữ đi qua hỏi cô: "Có mang theo chất phát quang không?"

Chất phát quang cũng chính là Luminol, có thể xảy ra phản ứng hoá học với máu người và các đốm tinh dịch, phát ra ánh sáng huỳnh quang trong bóng tối, dưới đèn tử ngoại thì rất rõ ràng, pháp y và vật chứng thường dùng nó để kiểm tra vết máu.

"Có mang, nhưng nơi này lớn như vậy......" Trình Tiểu Băng nhíu mày nói, bọn họ hiện tại cũng không biết nghi phạm đã đi qua đường nào giữa một nơi lớn thế này, mấy chục bình chất phát quang cũng không đủ phun. Cô vừa nãy cũng muốn xét nghiệm vết máu, lại vì nơi này quá lớn mà không biết bắt đầu từ đâu.

Lục Tư Ngữ vươn tay nói: "Cho tôi một bình."

Trình Tiểu Băng đi tìm một bình đưa cho anh, sau đó còn đưa cho anh một cái đèn tử ngoại. Cô có chút tò mò nhìn Lục Tư Ngữ, không biết anh chuẩn bị dùng thứ này thế nào. Lục Tư Ngữ quay đầu nhìn địa hình bên này, chọn lối vào bên trái, sau đó anh đi thẳng một đường, đi rất chậm, thỉnh thoảng lại cầm bình trên tay xịt hai cái.

Lúc này bên ngoài cửa nhà xưởng, Lâm Tu Nhiên cùng Tống Văn hợp sức nâng thi thể lên xe chở tử thi. Tống Văn nói: "Tôi còn nghĩ anh sẽ phối hợp với Hứa Trường Anh đi kiểm tra vụ án của Hạ Vị Tri chứ, hôm nay sao anh rảnh đến đây thế?"

Lâm Tu Nhiên nói: "Cái đó chỉ là Cố cục thuận miệng nói thôi, Hứa Trường Anh có mang theo pháp y của mình đến, là nữ. Chiều hôm qua vừa đến liền đi qua muốn xương cốt của Hạ Vị Tri, nói là mấy ngày này cần phải ra một cái báo cáo khám nghiệm tử thi."

Tống Văn cười ha hả, bản báo cáo Lâm Tu Nhiên chuẩn bị lúc trước coi như đã đem cúng, xem ra Hứa Trường Anh muốn khám nghiệm tử thi một lần nữa, "Mấy người của Tỉnh cục không tin tưởng ai cả."

"Đương nhiên rồi, dù sao cũng là một đại án, không thể chấp nhận sơ suất, đối với bọn họ mà nói, phương pháp ổn thoả nhất chính là tìm người mà mình tin tưởng kiểm tra lại một lần." Lâm Tu Nhiên vừa nói vừa cởi bao tay: "Người đã chết mười mấy năm rồi, chỉ còn lại bộ xương khô, lại bị ngâm nước rất lâu, độ khó của khám nghiệm tử thi rất lớn, tôi vui vẻ được nhàn rỗi. Cậu có biết chuyện bọn họ muốn điều động người của Thị cục không?"

Tống Văn lắc đầu: "Không nghe nói, cũng không để ý nữa." Mấy ngày nay Cố cục cho cậu nghỉ ngơi, cậu liền thật sự tịnh dưỡng hai ngày. Hôm qua lúc dọn dẹp đồ đạc cậu còn đem máy tính để bàn của mình để vào thư phòng của Lục Tư Ngữ, thuận tiện đánh vài ván game thả lỏng.

Lâm Tu Nhiên bát quái với cậu: "Nghe nói là người mang đến không đủ, sẽ tuyển người của Thị cục chúng ta gia nhập tổ chuyên án. Sau này vụ án chấm dứt có thể trực tiếp được điều đến Tỉnh cục."

Tống Văn thuận miệng đáp: "Xem như một bước lên mây rồi. Sợ là rất nhiều người muốn cướp đúng không?"

"Đúng vậy, tôi nghe nói hình như Triệu Lập của đội hai chủ động xin đi giết giặc, sau đó thì trực tiếp đau khổ." Lâm Tu Nhiên lại nói, "Người bình thường làm gì có khả năng được tinh anh của Tỉnh cục người ta chú ý chứ." Sau đó anh muốn nói lại thôi, nhưng tựa hồ cảm thấy không đề cập cho Tống Văn tỉnh ngộ thì không đủ nghĩa khí nên vẫn mở lời, "Cậu đoán xem họ Hứa kia coi trọng ai?"

Tống Văn đọc ra được ám chỉ trong lời này, lại nghĩ đến bộ dáng ấp úng của Lục Tư Ngữ khi ra khỏi phòng họp hôm trước, trong lòng chợt có dự cảm xấu: "Sẽ không phải...... Là tiểu tổ tông trong đội tôi chứ?"

Lâm Tu Nhiên gật đầu, bĩu môi hướng về phía nhà xưởng, làm động tác chớ lên tiếng, ý bảo Tống Văn đừng để ai nghe thấy.

Tống Văn mắng một câu: "Đào góc tường đào đến trên đầu tôi luôn cơ đấy!" Chuyện bị cướp vụ án cậu hoàn toàn không để ý tới, coi như chức tràng thất ý tình trường đắc ý đi, vốn còn tưởng vào ở trong nhà Lục Tư Ngữ rồi thì có thể từng bước đến gần anh hơn, không nghĩ tới nửa đường còn nhảy ra họ Hứa này. Lục Tư Ngữ không thiếu tiền, cũng không hứng thú với danh, nếu nói yêu thích thì cũng chỉ có một cái là điều tra án, đặc biệt là đối với vụ án này, có chút cố chấp cổ quái, nếu Hứa Trường Anh dùng cái này để hấp dẫn anh, nói không chừng người lập tức bị lừa chạy mất.

Lâm Tu Nhiên nhìn phản ứng của Lục Tư Ngữ, nhỏ giọng biết rõ còn hỏi: "Lục Tư Ngữ không nói với cậu sao?"

Lục Tư Ngữ híp mắt lại, sắp xếp lại suy nghĩ: "Anh ấy không nói với tôi, có lẽ vẫn còn do dự, quay về tôi sẽ tìm anh ấy tâm sự. Cảm ơn Lâm ca." Sau đó cậu lấy điện thoại ra nhìn thời gian, lúc này đã gần chín giờ, một chuyến đi về này phỏng chừng sẽ đến hơn mười giờ, "Tôi đi vào xem một chút, hôm nay đến đây thôi, bằng không anh sẽ phải quay về khám nghiệm tử thi suốt đêm."

Hai người đóng cửa sau của xe chở tử thi, lại quay về nhà xưởng, Tống Văn vén dây phong toả lên đi vào hỏi: "Mọi người tiến triển sao rồi?"

Lục Tư Ngữ vừa mới bận rồi hồi lâu, lúc này mới mở miệng, thanh âm trong trẻo vang lên phía sau Tống Văn: "Tống đội, tắt đèn."

Tống Văn khó hiểu, quay đầu lại nhìn Lục Tư Ngữ, người nọ đang nghiêng đầu nhìn cậu như đang chờ cậu hành động, Tống Văn ngẩng đầu lên, liền thấy công tắc của đèn rọi cách cậu không xa, vươn tay nhấn vào hộp đấu dây được kéo ra.

Cả nhà xưởng bỗng chốc bị bóng tối bao phủ, chỉ còn một chút sáng của ánh trăng ngoài cửa sổ tiến vào. . truyện ngôn tình

Không khí chợt yên tĩnh đến sắp đông lại, sau đó hiện lên một tia sáng màu tím, là đèn tử ngoại trong tay Lục Tư Ngữ phát sáng. Mọi người vội vàng nhìn, tất cả giống như là ảo thuật, ánh sáng tím kia chiếu đến chỗ nào thì chỗ đó sẽ xuất hiện từng mảng từng mảng màu huỳnh quang loang lổ. Tại nơi nhà xưởng tối đen đúng là xinh đẹp quỷ dị đến không nói nên lời, như là một cảnh trong mơ vậy.

Theo ngọn đèn chuyển động, một "đường máu" ánh huỳnh quang xuất hiện, bên cạnh hố muối công nghiệp hiện ra nửa dấu tay máu.

"A!" Tuy rằng cái kia không đủ cả bàn tay nhưng cũng cực kỳ có giá trị. Trình Tiểu Băng đi nhanh vài bước muốn nhìn rõ hơn chút. Tống Văn bên cạnh đột nhiên kéo cánh tay cô, "Cẩn thận!"

Trình Tiểu Băng cúi đầu, lúc này mới nhìn rõ, hoá ra nếu vừa rồi Tống Văn không kéo tay cô thì lúc chạy đến bên cạnh hố muối cô đã ngã vào hố kia, Trình Tiểu Băng sợ một hồi, ngồi xổm xuống cẩn thận bò vào hố. Chụp vài tấm ảnh, vân bàn tay kia là do mang bao tay lưu lại, có thể nhìn ra gốc của ngón giữa tay phải thô hơn những chỗ khác trên ngón tay.

Lục Tư Ngữ ngồi xổm xuống nhìn chăm chú nói: "Ngón tay giữa của nghi phạm có thể có mang nhẫn, nhẫn này hình như còn không nhỏ......"

Trình Tiểu Băng tò mò hỏi: "Lục Tư Ngữ, làm sao anh biết ở chỗ nào có vết máu thế?"

Cả nhà xưởng rất lớn, muốn ở trong này chuẩn xác tìm được vết máu không thua gì mò kim đáy biển.

"Người vứt xác hẳn vô cùng quen thuộc nơi này, hắn vốn có tính toán, chính là đem thi thể vứt vào trong hố này, cho nên sau khi hắn đi vào sẽ không đi đường vòng, trực tiếp tới đây. Hơn nữa, nạn nhân thân hình cao lớn, người vứt xác thì thân hình tương đối thấp hơn anh ấy, vì thế người vứt thi thể sẽ đứng bên cạnh cái đài bên phải này nghỉ một chút, đi một chút rồi nghỉ một chút, vác nạn nhân vứt vào cái hố này với tư thế nằm ngửa." Giải thích đến đây, Lục Tư Ngữ lại chiếu đèn vào mấy túi muối công nghiệp chất đống bên cạnh, cũng có phản ứng vết máu, "Hắn ta ở đây tìm sản phẩm hoá học, rắc vào hố mấy túi vùi lấp thi thể, sau đó thì cởi quần áo của nạn nhân ra, lấy nó để lau đi vết máu." Cho nên vết máu ở đây mơ hồ thành một đoàn, nhìn không rõ ràng.

"Tốc độ di chuyển chậm, tương đối thấp bé." Trình Tiểu Băng bặm môi hỏi: "Cho nên người vứt xác sẽ không phải là người trẻ tuổi từng ở trong này?"

Lục Tư Ngữ lắc đầu, nghiêng đầu tự hỏi một chút: "Hiểu biết bố cục nơi này, biết vị trí để sản phẩm hoá học, tôi cho rằng người này cũng có thể là người từng làm việc ở đây, có lẽ hơi lớn tuổi nên thể lực không đủ."

Tống Văn gật đầu đồng ý, "Hắn biết đây là một nhà xưởng bỏ hoang, nhưng không biết nơi này đã trở thành chỗ tụ tập của giới trẻ. Nếu hắn biết nơi này có nhiều người lui tới như vậy thì sẽ không đem xác để ở đây." Hung thủ có gan đem nơi này làm địa điểm vứt xác thì nhất định thấy rằng nơi này đã đủ bí ẩn, hơn nữa hắn đã hủy hoàn toàn thi thể, nghĩ rằng sẽ không có ai có thể tìm ra thân phận của người chết.

Nếu không có ban nhạc Underground tụ tập ở đây thì sợ rằng thi thể này dù tám năm mười năm cũng sẽ không có ai phát hiện ra. Tống Văn nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi cho rằng còn có một loại khả năng, thời gian vứt thi thể là trước khi ban nhạc kia sử dụng nơi này."

Lâm Tu Nhiên cũng nói: "Vừa rồi tôi có hỏi qua những thanh niên kia, bọn họ đại khái là sử dụng nơi này hơn năm tháng trước, cho nên thời gian tử vong, thời gian vứt xác có thể sớm hơn lúc bọn họ phát hiện nơi này, cái này cũng trùng khớp với tình trạng thi thể. Nói cách khác, người chết đã tử vong ít nhất là từ năm đến sáu tháng trước."

~ Hết chương 78 ~

Chú thích:

- Muối nitrat: Các loại muối nitrat hình thành do phản ứng của axit nitric HNO3 với kim loại.

- Luminol: Để tìm ra vết máu dù đã được lau sạch, một trong những chất điều tra viên sử dụng là Luminol. Khi xịt Luminol lên bề mặt khả nghi, tắt điện và đóng kín cửa sổ, bề mặt dính máu sẽ phát ra ánh sáng xanh dương ngả xanh lá trong khoảng 30 giây.

Nếu Luminol có phản ứng, điều tra viên sẽ chụp ảnh hoặc ghi hình hiện trường vụ án để lưu trữ lại đường đi của máu. Thường Luminol chỉ cho biết "có thể" có máu trên bề mặt, vì một số loại chất khác như nước tẩy, nước tiểu, phân, hợp chất có kim loại đồng, và khói thuốc lá,... cũng có thể khiến Luminol phát sáng. Điều tra viên có kinh nghiệm có thể phân biệt được thật giả dựa trên tốc độ của phản ứng, nhưng vẫn cần phải thực hiện nhiều thí nghiệm khác để xác định đây đúng là máu hay không.

Việc sử dụng Luminol có thể tiết lộ thông tin mấu chốt giúp đưa vụ án ra khỏi thế bế tắc. Chẳng hạn, đường đi vết máu bị che giấu có thể giúp điều tra viên xác định địa điểm tấn công và hung khí gây án (vết máu do đạn bắn rất khác với dao đâm). Luminol cũng có thể làm xuất hiện dấu giày dính máu rất mờ, cho biết hung thủ đã làm gì sau khi tấn công.

Tuy vậy, một trong những nhược điểm khi dùng Luminol là phản ứng hóa học có thể phá hủy các chứng cứ khác tại hiện trường. Vì thế mà điều tra viên chỉ sử dụng Luminol sau khi đã thử hết các phương án khác.

Luminol là công cụ đáng quý đối với cảnh sát, nhưng nó không hề là toàn năng như một số phim truyền hình thể hiện: Cảnh sát không thể cứ bước đến và xịt Luminol lên hiện trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play