Lục Tư Ngữ nhìn người đàn ông ở đối diện, người kia là một nam nhân thành công tiêu chuẩn, anh ta nhìn qua chưa đến 30 tuổi, tuổi trẻ anh tuấn, trên người có một loại khí chất nho nhã. Nếu không phải anh ta có dính dáng đến Bạch Lạc Nhuế và việc lần này thì Lục Tư Ngữ sẽ có ấn tượng rất tốt với người này, thế nhưng lúc này trong lòng anh chỉ có chán ghét.
Lục Tư Ngữ tiếp tục hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, ngài Cố có biết rõ những chuyện Bạch Lạc Nhuế đã làm hay không?"
"Lúc trước tôi vẫn luôn ở ngoài tỉnh, nửa đêm hôm qua mới trở về gấp, cho dù cô Bạch có liên quan đến vụ án nào đi nữa thì đó cũng làm việc cá nhân của cô ấy, tôi không quan tâm." Cố Tri Bạch lạnh nhạt trả lời anh.
Trước đây Cố Tri Bạch vẫn luôn đi công tác, đi lại khắp nơi, mấy thông tin này Lục Tư Ngữ đã biết, anh ta cũng không có trong danh sách những đứa trẻ thường xuyên vào ở trong viện dưỡng lão, vì vậy mà cảnh sát đã loại trừ anh ta ra khỏi danh sách nghi phạm.
Mắt Lục Tư Ngữ hơi híp lại, tất cả thật sự chỉ đơn giản như vậy sao? Anh tiếp tục truy vấn: "Chúng tôi tra được trong lịch sử trò chuyện của Bạch Lạc Nhuế, tuy rằng trong khoảng thời gian này anh không ở bản địa nhưng Bạch Lạc Nhuế vẫn luôn liên lạc cùng anh."
Cố Tri Bạch nghiêng đầu: "Chúng tôi chỉ là trao đổi công việc thôi. Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng Bạch Lạc Nhuế sẽ đem chuyện bản thân phạm tội nói cho một người hợp tác như tôi sao?"
Lục Tư Ngữ hỏi tiếp: "Vậy thì ngài Cố, vì sao anh lại xây dựng một khu dưỡng lão giống với Viện dưỡng lão Vu Sơn thế?"
Cố Tri Bạch nở nụ cười: "Phương án thiết kế ban đầu là do Bạch Lạc Nhuế đề nghị, cô ấy từ nhỏ đã lớn lên ở đó, đối với nơi đó có một tình cảm rất đặc biệt. Mà tôi thi công như vậy là vì kỹ thuật. Cậu biết không, Viện dưỡng lão Vu Sơn năm đó là do chuyên gia nước ngoài thiết kế xây dựng, nó cho phép số phòng có thể hứng được ánh sáng mặt trời là lớn nhất, khiến cho các ông bà lão sinh hoạt tiện hơn, đây chính là nguyên nhân tôi tiếp tục sử dụng loại thiết kế này."
"Vậy thì năm đó anh từng đến Viện dưỡng lão Vu Sơn rồi sao?" Lục Tư Ngữ vừa nói vừa đi từng bước về phía trước.
Cố Tri Bạch nhìn anh một lát, sau đó thì cúi đầu, khoé miệng nhếch lên mỉm cười: "Cảnh sát Lục, cậu hy vọng tôi sẽ cho cậu đáp án gì đây? Tôi hiểu ý cậu, cũng biết vì sao cậu nghi ngờ tôi, nhưng mà tôi có thể nói với cậu điều này, cái gì cậu cũng không tra được đâu."
Lục Tư Ngữ nghe ra được hàm ý khác trong câu nói này, người trước mắt cũng đủ tự tin mới có thể nói ra như thế, anh lại hỏi: "Không biết ngài Cố có thể phối hợp điều tra với chúng ta được không?"
"Tôi có thể phối hợp với điều tra của các cậu. Chỉ có điều hôm nay vẫn còn một buổi lễ quan trọng, còn phải trả lời các vấn đề của truyền thông và thu dọn cục diện rối rắm. Hiện tại người đã bị các cậu mang đi nên tôi phải chủ trì lễ khách thành hôm nay rồi, cho nên vẫn là lần sau có cơ hội đi." Cố Tri Bạch dùng mấy câu hợp tình hợp lý mà trả lời.
Lục Tư Ngữ trầm mặc không lên tiếng, như đang tự hỏi làm thế nào để tiếp tục cuộc đối thoại, trong phút chốc anh có hơi hối hận vì hành động tuỳ tiện của mình, thế nhưng nghĩ đến nếu đối phương có nhúng tay vào những chuyện sau lưng thì chỉ sợ cuộc gặp gỡ này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cố Tri Bạch im lặng nhìn Lục Tư Ngữ, góc đứng này hơi tối khiến cho cả người anh như chìm bóng tối, hai người đứng ở nơi này thời gian cũng giống như đọng lại trong giây lát.
Lúc này sau lưng Lục Tư Ngữ vang lên một âm thanh: "Cố tiên sinh, anh ấy là đang nhắc nhở anh, chỉ cần làm trái pháp luật thì nhất định sẽ bị chúng tôi tra xét ra được, đưa ra trước công lý." Cửa lại bị đẩy ra, Tống Văn đi nhanh tới, "Vì vậy, việc làm ăn dù lớn đến đâu thì cũng phải tuân thủ pháp luật."
Cố Tri Bạch nhìn cậu, nhận ra đây là cảnh sát vừa dẫn người đến bắt Bạch Lạc Nhuế, gật đầu: "Đó là đương nhiên."
Tống Văn nhìn Cố Tri Bạch, tự giới thiệu: "Tôi tên Tống Văn, là đội trưởng đội một đội cảnh sát hình sự Cục cảnh sát Nam Thành. Cố tiên sinh, hôm nay tôi may mắn được đến nơi này, cảm thấy kiến trúc ở đây phi thường không tồi."
"Cảm ơn đã khen, tôi xây dựng nên chỗ này là vì để phát huy lợi ích tốt nhất của nơi này." Cố Tri Bạch nở nụ cười nhàn nhạt: "Tôi hoàn toàn không giống với Bạch Lạc Nhuế, của cô ấy là lý tưởng, mà tôi chỉ là vì tiền."
Hiện tại nơi này không có ai vào ở, nhưng rất nhanh người sẽ đến lấp đầy ở đây.
"Có ngài thật sự là vinh hạnh của Nam Thành." Tống Văn lại nói, "Tôi thật có lỗi khi không thể không tiến hành bắt người vào ngày hôm này, hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến giá cổ phiếu và việc làm ăn của ông chủ Cố."
"Con người đều rất dễ quên. Không có thứ gì là không thể áp xuống được, chỉ có không đủ tiền và người làm PR không đủ thông minh thôi." Cố Tri Bạch trầm giọng nói.
Tống Văn hỏi lại: "Trong quá khứ cũng có rất nhiều người làm về ngành dưỡng lão, ông chủ Cố vì sao lại nghĩ mình thành công hơn người khác vậy?"
"Bởi vì thời thế thay đổi, con ngươi cũng không giống nhau. Hai mươi năm nữa, dân số thành phố này sẽ có một phần tư là người ngoài sáu mươi tuổi. Mảng dưỡng lão ở thành phố này hiện nay tuy không được chú trọng trọng nhưng tương lai sẽ là một phần có nhu cầu rất lớn." Cố Tri Bạch dừng một chút rồi nói tiếp, "Khuôn mẫu dưỡng lão trong quá khứ không phù hợp với xã hội hiện giờ. Ngày xưa những người cao tuổi chính là tầng dưới chót nhất trong một gia đình, bọn họ lúc nhỏ thì nghèo khổ, lúc trưởng thành thì phải chịu khổ, về già còn phải làm việc nhà, chăm sóc cháu trai cháu gái. Cả cuộc đời họ như là để trả công."
"Nhưng rất nhanh thôi, nhóm con một sẽ già đi, một đám người lớn lên dưới sự nuông chiều, bọn họ không có anh chị em gì, bọn họ ích kỷ hơn, càng yêu bản thân mình hơn, bọn họ sẽ không đầu tư cho con mình nhiều, táng gia bại sản vì chuyện mua nhà của con mình, bọn họ không làm được, họ chỉ nguyện ý dùng tiền cho chính bản thân mình thôi. Chỉ cần cho bọn họ những thứ tốt đẹp, làm cho bọn họ có thể sống lâu hơn, chỉ cần giảm được sự đau đớn thống khổ là bọn họ có thể dùng tất cả để trao đổi."
Nói đến đây, khoé miệng anh ta lại mỉm cười: "Thực xin lỗi, tôi nói sai rồi, không phải bọn họ mà là chúng ta. Vài thập niên nữa, chúng ta cũng sẽ già đi."
"Kết cấu dân cư trong xã hội đang không ngừng biến hoá, hiện tại xã hội chúng ta đang già hoá sâu sắc, không bao lâu nữa sẽ trở thành một xã hội siêu già hoá. Cả quá trình tổng cộng chỉ cần ba mươi năm, thảm hoạ già hoá mà chúng ta đang đối mặt giống như một trận tuyết lở vậy."
"Tỉ lệ sinh đẻ cao thì sẽ có nền kinh tế trẻ, già hoá nghiêm trọng thì sẽ thành nền kinh tế già. Rất nhanh những hình thức dưỡng lão cũ sẽ bị đào thải, các phương thức dưỡng lão mới sẽ phát triển mạnh mẽ, khi nhóm người kia hoàn toàn tỉnh ngộ thì đã sớm bị người khác chiếm lĩnh thị trường." Cố Tri Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nơi trống trải này sẽ biến thành một cỗ máy in tiền, mà tôi sẽ trở thành công thần xây dựng Nam Thành."
Tống Văn vỗ tay vài cái, "Nghe người thông mình nói chuyện quả thật được mở mang kiến thức."
Lục Tư Ngữ đứng bên cạnh nhướng mày, không biết vì sao Cố Tri Bạch lại giải thích chuyện này với bọn họ, nhưng anh phải thừa nhận, khi truyền thụ những khái niệm này thì trên người anh ta có một loại cảm giác làm cho người khác xúc động, có thể khiến cho người nghe cảm thấy lời anh ta nói là chính xác.
"Bây giờ tôi phải đi chuẩn bị ứng phó với truyền thông." Cố Tri Bạch nhìn thời gian nói.
Tống Văn nói: "Vậy không quấy rầy Cố tiên sinh nữa, chờ sau này nếu có gì cần ngài phối hợp thì chúng tôi lại liên hệ với ngài."
Khoé miệng Cố Tri Bạch hiện lên một nụ cười: "Mọi người lúc nào cũng có cơ hội gặp lại."
Ra cửa, Tống Văn nói: "Tôi bên kia áp giải Bạch Lạc Nhuế xuống lầu, mới chớp mắt liền không thấy anh đâu nữa." Sau đó cậu nhìn Lục Tư Ngữ: "Tôi biết trong lòng anh có nghi vấn với di ngôn của Trương Bồi Tài, nhưng mà anh không nên một mình đến đây vặn hỏi như thế."
"Vậy còn cậu? Cậu tới đây để nghe anh ta nói đạo lý?" Lục Tư Ngữ có chút không vui cúi đầu. Thái độ vừa nãy của Tống Văn đối với Cố Tri Bạch khiến anh cảm thấy cậu đang nghi ngờ phán đoán của anh.
"Anh nghĩ rằng tôi đến chỉ để tán gẫu với anh ta thôi sao? Tôi là đến đây để tìm anh!" Tống Văn nói: "Có một câu Cố Tri Bạch nói đúng, anh không có chứng cứ, cho dù chúng ta có thể chứng minh anh ta hiểu rõ tình tiết thì sao? Nhiều nhất chỉ là biết nhưng không báo, bao che tội phạm. Anh không thể tóm được điểm yếu của anh ta, cũng không tra hỏi được điều gì cả."
"Tôi nghi ngờ Cố Tri Bạch đã sớm biết hết mọi chuyện. Có lẽ anh ta đã quen biết Bạch Lạc Nhuế từ lâu."
"Nhưng anh ta không có trong danh sách người của viện dưỡng lão."
Lục Tư Ngữ nghiêng đầu qua: "Đã nhiều năm như vậy rồi, tư liệu chúng ta tìm được cũng có thể không chính xác, danh sách cũng có thể thiếu sót."
"Tôi biết anh nghi ngờ anh ta là người sau lưng Bạch Lạc Nhuế, thế nhưng nếu anh muốn chứng minh anh ta có vấn đề hẳn là nên đi cạy miệng Bạch Lạc Nhuế, tìm thêm chứng cứ chứ không phải ở trong này đối mặt trực tiếp với đối thủ." Ngữ khí Tống Văn nói những lời này có phần nghiêm trọng, từ khi quan hệ hai người hoà hợp thì cậu rất ít khi dùng giọng điệu này để nói chuyện với Lục Tư Ngữ, cứng rắn không cho cãi lại, "Kẻ chân chính cầm dao nhắm về phía bạn giết chết bạn chưa hẳn là người xấu, kẻ xấu mà tinh ý, biết tiến biết lùi thì càng nguy hiểm hơn. Làm cảnh sát, đạo lý này anh không hiểu sao?"
Nhưng trong phút giây ngắn ngủi gặp gỡ vừa rồi, Tống Văn từ trên người Cố Tri Bạch ngửi được một mùi nguy hiểm.
Lục Tư Ngữ nhìn gương mặt Tống Văn, hai mắt loé sáng. Anh chưa bao giờ cảm thấy anh cách những người kia gần như vậy, loại cảm giác đến gần này khiến anh có hơi không khống chế được nhịp tim của bản thân, là chính Tống Văn đã kéo anh trở lại.
Anh thừa nhận, Tống Văn nói đúng, là anh đã kích động.
"Nếu không có chứng cứ chính xác, mà tiếp tục điều tra thì không phải là công việc hiện tại của chúng ta." Tống Văn làm rõ một chút, "Trước mắt, chúng ta cần phải kết án vụ án Trương Bồi Tài." Nói đến đây, ngữ khí cậu đã dịu lại.
Lục Tư Ngữ gật gật đầu, trong lòng rõ ràng. Hiện tại anh đã ở sâu trong ván cờ, càng đi vào sẽ càng nguy hiểm.
Sự thật phía sau có thể không hề đơn giản như mặt ngoài.
Lúc trước, Ngô Thanh bọn họ đã tra như thế nào?
Dưới lầu toà nhà, mấy chiếc xe buýt cỡ vừa dừng lại, từ trên xe bước xuống rất nhiều người lớn tuổi, đó là những ông cụ bà cụ được mời đến thăm quan nơi này. Bọn họ xuống xe, nhìn xung quanh, đây là thành phố được dựng nên vì bọn họ, vui vẻ nhảy nhót bước đi, tươi cười trên mặt như là một đứa trẻ được đi chơi ở ngoại thành.
Tống Văn thấy cảnh này, nhịn không được dừng chân đứng lại nhìn.
Vài thập niên sau, những người trẻ tuổi hiện tại cũng sẽ già đi, là một vòng luân hồi không ai có thể thoát được. Con người chính là như thế, có người sinh ra, cũng có người già đi, vòng lặp không ngừng.
Quy tắc dưỡng lão thế nào, làm thế nào để càng nhiều người cao tuổi được an nhàn lúc tuổi già, có lẽ thành phố này còn một lộ trình rất dài phía trước phải đi.
Cố Tri Bạch đứng trên lầu nhìn xe cảnh sát rời đi, vẻ mặt anh ta thay đổi hoàn toàn, nét mặt đã tính trước mọi việc lúc nãy dần trở nên ngưng trọng, ánh mắt anh ta chợt loé lên, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: "Alo, ngài yên tâm, bên này đã hoàn toàn được xử lý tốt, rốt cục bọn họ cũng không tra được gì cả."
Người bên kia điện thoại không biết nói gì đó, dừng một chút Cố Tri Bạch ngẩng đầu lên nói: "Trương Bồi Tài đã tra được nơi này, phải đưa cho bọn họ một số thứ thì mới có thể chấm dứt chuyện này, chém bỏ bên này cũng coi như là thằn lằn đứt đuôi. Người cung cấp tin tức cho Trương Bồi Tài, đến cuối cùng chúng ta cũng không hỏi được, hơi đáng tiếc......"
"Phòng thí nghiệm đã không còn, có thể xây dựng lại một cái khác...... Nhưng lần chúng ta càng phải thêm thận trọng."
"Vâng, ngài yên tâm, Bạch Lạc Nhuế sẽ không nói ra gì đâu, bởi vì căn bản cô ta cái gì cũng không biết."
"Đúng vậy, bên Viện dưỡng lão Vu Sơn tôi đã từng cho người lấy thứ phía dưới lên, nhưng đã chạm mặt cảnh sát nên phải bỏ đi...... Ngài yên tâm, người bên kia là Ngư Nương Nương, một chút cũng tra không được đâu."
"Vâng, được, chỉ cần bọn họ tạm thời không phát hiện được thứ gì bên trong lòng đất thì chúng ta sẽ an toàn."
Rất nhanh kết thúc cuộc gọi, Cố Tri Bạch xoay người sang chỗ khác đi ra ngoài, vẫn còn một buổi lễ long trọng đang chờ anh ta.
Mười chín năm trước tại Viện dưỡng lão Vu Sơn. Mặt trời đang lặn đổ thành một cái bóng thật dài phía sau Bạch Lạc Nhuế.
Cô ta thở dài một hơi nhẹ nhõm sau khi thuyết phục được Hạ Vị Tri, cảm giác như bản thân vừa làm xong một chuyện vô cùng lớn.
Bạch Lạc Nhuế cùng Đỗ Nhược Hinh và Nguỵ Hồng tách ra, còn chưa đi đến cửa phòng của ông bà ngoại đã thấy có người đứng ở hành lang chờ cô ta. Bạch Lạc Nhuế chạy vài bước đến trước mặt người kia, đó là một thiếu niên cao hơn cô ta nửa cái đầu, cô ta dùng âm thanh giòn tan nói: "Cố Tri Bạch, em đã theo lời anh nói, mang theo bọn họ cùng đi tới chỗ Hạ Vị Tri."
"Kết quả thế nào?"
"Những gì cô ấy nói đều giống hệt như lời anh nói lúc trước." Bạch Lạc Nhuế nói chuyện, trong mắt tràn đầy khâm phục cùng sùng bái, mấy cái mắt xích kia trên cơ bản Cố Tri Bạch đều đoán được.
"Em làm không tồi." Cố Tri Bạch từ trong balo lấy ra một túi đồ ăn vặt, "Em không đem những gì tôi nói với em nói cho Hạ Vị Tri biết chứ?"
Bạch Lạc Nhuế lắc đầu: "Không có, em nói đó đều là suy nghĩ của em." Cô ta cắn một ngụm đồ ăn vặt, lại ngẩng lên nói, "Kia quả thật cũng là ý nghĩ của em, anh chẳng qua chỉ là giúp em đưa ra biện pháp thôi. Em được giải thoát rồi, anh nói đúng, nếu bà ngoại chết thì em liền tự do, cảm ơn anh."
Bạch Lạc Nhuế thật tình kính phục Cố Tri Bạch, anh ta thông minh, bình tĩnh, trưởng thành, dường như không có biện pháp nào anh ta nghĩ không ra, không có vấn đề khó nào anh ta giải quyết không được. Anh ta không giống với những đứa nhỏ trong viện dưỡng lão này, so với Nguỵ Hồng và Đỗ Nhược Hinh lại càng không giống, anh ta không thuộc về nơi này, anh ta là một người tự do. Bạch Lạc Nhuế nhìn qua một người đàn ông đi cùng anh ta, người này cũng có quen biết với Hạ Vị Tri.
Cố Tri Bạch ừ một tiếng, nhìn Bạch Lạc Nhuế đang cúi đầu ăn vặt.
"Anh...... Vì sao lại nhìn em như thế vậy?" Bạch Lạc Nhuế nhai đồ ăn, kỳ quái nhìn Cố Tri Bạch, ánh mắt anh ta nhìn cô vô cùng phức tạp nhưng lại rất dịu dàng.
"Không có gì, bộ dáng em ăn có hơi giống em trai tôi." Cố Tri Bạch quay đầu đi, nhanh chóng chuyển hướng đề tài, hỏi Bạch Lạc Nhuế, "Đối với chuyện phải làm, em có sợ không?"
"Em không sợ...... Em muốn có một cuộc sống khác." Bạch Lạc Nhuế mở to mắt, ngẩng đầu hỏi Cố Tri Bạch, "Em làm như vậy là đúng, đúng không?"
Cố Tri Bạch gật đầu: "Đúng. Từ nay về sau bà ngoại của em đã được giải thoát, mà em cũng sẽ được tự do, cuộc sống của em sẽ dễ dàng hơn."
"Em thích một ít ông bà lão ở đây nhưng em không thích nơi này." Trong mắt Bạch Lạc Nhuế thì nơi này không có màu sắc hay bất kỳ tình cảm nào, nó như một cái nhà giam u ám khiến cho cô ta cảm thấy rất áp lực cùng bất an, cô ta không biết Cố Tri Bạch có suy nghĩ giống cô ta hay không.
Cố Tri Bạch xoa đầu cô ta, như một người anh trai thương yêu em gái: "Em sẽ không phải ở mãi trong này, em sẽ có một cuộc sống rất tốt. Chúng ta đều có vô số khả năng."
Bạch Lạc Nhuế gật đầu: "Nếu là em thì em sẽ để bọn họ ở một nơi tốt hơn, có một sống an nhàn thoải mái. Chờ khi lớn lên, chúng ta cùng làm chuyện này đi."