Ấn như vậy vài phút, rốt cục máu cũng ngừng chảy, Lục Tư Ngữ theo thói quen liếm liếm môi, đến gần Tống Văn, ngay cả lời biện giải cũng không nói.
Tống Văn cố gắng nói chuyện để phân tán chuyện sợ bóng tối, thấy Lục Tư Ngữ cúi đầu thì cậu lại mềm lòng, "Vừa rồi anh có bị thương không?"
Lục Tư Ngữ lắc lắc đầu.
Tống Văn bỗng nghĩ đến một điều, nhíu mày hỏi Lục Tư Ngữ: "Tôi còn một nghi vấn, đây là ai thế? Nhân số đối phương đông đảo, nhìn tuổi thì đều là đàn ông hai mươi đến ba mươi tuổi, cảnh sát còn chưa có thông báo, bọn họ làm sao biết chúng ta tra được nơi này?"
Trước mắt người biết vụ án này dính dáng đến Viện dưỡng lão Vu Sơn chỉ có Lâm Tu Nhiên, Phó Lâm Giang, Chu Hiểu, lão Giả và vài người mà cậu tin được. Cho dù lão Giả không đáng tin cậy lắm thì cũng sẽ không lộ ra tin tức này với người khác, những người khác như Điền Minh, Trình Mặc, Cố cục, lãnh đạo hình sự cũng sẽ biết. Lục Tư Ngữ là tự anh điều tra, ngay cả cậu còn không nói, đương nhiên cũng không thể là anh để lộ chuyện này.
Lục Tư Ngữ thở dài: "Tôi không rõ những người đó có thân phận gì, là tôi sơ suất...... Sau khi tôi đi vào mới phát hiện nơi này đã bị người lắp đặt cameras, hơn nữa đều ở những nơi cực kỳ bí ẩn."
Vừa rồi Tống Văn đi vào có hơi gấp gáp, một mực nóng lòng tìm kiếm tung tích Lục Tư Ngữ nên không chú ý đến tình hình, hiện tại nghe thì xem ra nơi này đã sớm có người theo dõi, Tống Văn nghiêng đầu hỏi: "Chuyện theo dõi này là bắt đầu từ khi nào?"
Lục Tư Ngữ nói: "Thiết bị còn rất mới, có lẽ việc Trương Bồi Tài xông vào đã khiến bọn họ gia tăng đề phòng nơi này. Cho nên những người đó có thể là người giết Trương Bồi Tài sao? Hoặc là người có liên quan?"
Tống Văn ừ một tiếng, cố gắng đem manh mối xâu chuỗi lại.
Tầng hầm ngầm thập phần âm u lại ẩm ướt, đây là một căn phòng hai mươi mét vuông, Lục Tư Ngữ nghiên cứu một vòng cũng không tìm được đèn có thể phát sáng, hai người chỉ có thể nhờ vào ánh sáng mong manh của điện thoại ngồi cùng một chỗ.
May mà những người kia chỉ đem bọn họ nhốt tại đây chứ không mang theo người quay lại.
Thời gian trôi qua, máu trên trán Tống Văn cũng ngừng lại, cậu á một tiếng, "Vì sao tôi cảm thấy nơi này...... Hình như có hơi lạnh thì phải?"
Lục Tư Ngữ nói: "Không phải là ảo giác của cậu, nơi này có lẽ là mở máy điều hoà." Vừa rồi lúc đi quanh phòng anh đã phát hiện, từ trên trần nhà có khí lạnh bay xuống, hơi lạnh tương đối nặng nề cứ như vậy đi xuống, trong khoảng thời gian này, độ ấm trong phòng đã giảm xuống mấy độ, Lục Tư Ngữ nghĩ nghĩ biến sắc lại nói, "Tôi đã biết phòng này là để làm gì rồi......"
Tống Văn phản ứng lại một chút, "Đây là toà nhà của bệnh nhân nặng đúng không? Hiện tại chúng ta đang ở dưới tầng hầm của nó sao?"
Lục Tư Ngữ trả lời: "Cho nên phòng này có thể là một kho lạnh đơn giản, dùng để làm nhà xác......" Người chết của Viện dưỡng lão Vu Sơn rất nhiều, có đôi khi không thể lập tức vận chuyển đi ngay, vì tránh cho thi thể thối rữa nên đem tầng hầm ngầm bên dưới đổi thành phòng chứa xác, mà cái giá vừa rồi đập vào Tống Văn hẳn là cái dùng để đựng thi thể.
Tống Văn cúi đầu mắng một tiếng.
Nếu trên thế giới này có quỷ thì nơi như thế này là có khả năng tồn tại nhất, sinh mệnh chết đi đều từng bị để ở chỗ này, những ông cụ bà cụ chết oan đó có cam lòng hay không? Bên ngoài hình như lại có xe lửa đi qua, âm thanh ù ù kia thông qua lỗ thông gió mà truyền vào, chấn động mặt đất tựa như tất cả gió đều bị cuốn lại đây, lại giống như có vạn quỷ đang gào khóc.
Lục Tư Ngữ đứng lên nhìn lỗ thông gió, cái này quá nhỏ, anh và Tống Văn đều không ra được.
Lục Tư Ngữ nói: "Giống với cameras, điện có thể được kéo từ nhà xưởng cách vách, nhà xưởng bên cạnh quy mô không nhỏ, lượng điện dùng bây giờ cũng không đủ để khiến người khác nghi ngờ."
Tống Văn nhíu mày hỏi: "Những người đó muốn đông chết chúng ta sao? Nhiệt độ nơi này có thể xuống thấp đến mức nào thế?"
Lục Tư Ngữ cúi đầu suy nghĩ: "Loại kho lạnh dân dụng này thì nhiệt độ sẽ không phải rất thấp, đại khái là khoảng âm 10 độ đi. Nhưng mà thời gian dài......"
Nơi này không có thức ăn cũng không có thức uống, nhiệt độ lại thấp, không có tín hiệu, quan trọng nhất là bọn họ không rõ đối phương có còn quay trở lại hay không, thời gian càng dài thì càng bất lợi với hai người họ.
Thấy Lục Tư Ngữ hết đường xoay sở, Tống Văn cảm thấy may mắn khi mình để lại lời cho Phó Lâm Giang: "Yên tâm đi, nếu đến bảy giờ Phó Lâm Giang không tìm thấy tôi thì sẽ dẫn người đến. Tôi không dám để anh ấy trực tiếp đi theo, chỉ sợ sẽ liên luỵ đến người khác." Tiếp theo Tống Văn nhìn thời gian, bảy giờ, còn hai tiếng. Chỉ là trước sau gì cũng phải chịu khổ một chút, bất quá căn cứ vào hiểu biết của cậu với Phó Lâm Giang, có lẽ...... Anh ấy sẽ đến đây sớm thôi.
Tống Văn bỗng nhớ đến một chuyện hỏi Lục Tư Ngữ: "Anh có mang thuốc không? Có mang theo thức ăn không?"
Lục Tư Ngữ xoa xoa cánh tay, lắc đầu. Tống Văn bĩu môi, đầu vẫn còn đau âm ỉ, trong đầu không ngừng lướt qua các loại tin tức.
Những người đó là ai?
Bọn họ và Viện dưỡng lão Vu Sơn có quan hệ gì?
Bọn họ vì sao phải theo dõi nơi này?
Hết thảy đều có rất nhiều chỗ kỳ lạ.
Lục Tư Ngữ bỗng rũ mi nhẹ giọng nói: "Nơi này nhất định có bí mật hay có thứ gì đó mà đối phương không muốn chúng ta biết đến, có lẽ hiện tại bọn họ đang xin lệnh để di chuyển những thứ đó." Anh cúi đầu nói chuyện, đưa móng tay cái lên răng nanh mà cắn.
Toàn bộ sự việc như là một câu hỏi lớn, một bên là Viện dưỡng lão Vu Sơn mười tám năm trước, một bên là vụ án Trương Bồi Tài tử vong mười tám năm sau. Hiện giờ họ đang thiếu một mảnh ghép quan trọng để kết nối hai khoảng thời gian lại với nhau.
Tống Văn thở dài một hơi: "Từ khi bắt đầu điều tra vụ án này tôi liền cảm nhận được hình như có rất nhiều người, rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta. Từ manh mối ngày đó chúng ta có được ở trung tâm mua sắm thì tôi tìm được một người phụ nữ tên Bạch Lạc Nhuế, dưới danh nghĩa cô ta cũng có một cái viện dưỡng lão. Sau khi điều tra thì tôi nghi ngờ người này đã mưu sát một số người cao tuổi trong đó, thế nhưng chúng tôi lại không tìm được chứng cứ gì." Tiếp đó cậu nói với Lục Tư Ngữ một ít chi tiết trong đó.
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, im lặng nghe cậu nói xong mới nói: "Tôi cảm giác viện dưỡng lão này bất đồng vói Viện dưỡng lão Vu Sơn. Chuyện Bạch Lạc Nhuế làm nghe thì như là cấp cho những người lớn tuổi bệnh nặng đó một cái chết không đau đớn."
Tống Văn nói: "Mặc kệ là giết người như thế nào thì cũng đều không được pháp luật cho phép. Cái gì mà gọi là chết không đau chứ, còn không phải là vì vơ vét của cải sao?" Nói tới đây, Tống Văn thấy sắc mặt Lục Tư Ngữ dần xanh lên, hỏi anh: "Lạnh lắm sao anh?"
Lục Tư Ngữ vốn bệnh nặng mới khỏi, bây giờ lại gần đến giờ cơm, cả người đói đến đầy mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy trong cơ thể lại bắt đầu không thoải mái, Tống Văn bên cạnh tuy rằng đang bị thương nhưng so với anh thì quả thật như một cái lò sưởi ấm áp. Nghe Tống Văn hỏi như vậy, Lục Tư Ngữ đang bị đông lạnh đến đầu óc xoay vòng quay lại nhìn mặt Tống Văn gật đầu, sau đó run rẩy hỏi: "Tống đội, tôi có thể...... Ôm cậu một cái không......" Nói ra xong thì anh mới nhận ra bản thân vừa nói gì, gương mặt vốn đang tái nhợt như bị đốt cháy mà đỏ bừng lên, cũng may nơi này đủ tối nên không bị Tống Văn nhìn thấy.
Chưa chờ anh phản ứng lại thì tay Tống Văn đã kéo thắt lưng Lục Tư Ngữ vào lồng ngực, đưa tay ôm vai anh nhẹ giọng hỏi: "Lạnh thì phải dựa vào đây, đều là đàn ông, anh sợ gì chứ? Sợ tôi ăn anh sao?"
Tống Văn nói đến thẳng thắn như vậy nhưng cả người Lục Tư Ngữ đều như mộng, chỉ thấy cả cơ thể đều bị hơi thở của Tống Văn bao vây. Thân thể anh như bỗng chốc có một dòng nước ấm rót vào, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch không ngừng, anh thấp đầu không ngừng liếm môi, một chữ cũng không nói nên lời.
Cảm giác được Lục Tư Ngữ trong ngực có hơi bất an, Tống Văn hỏi: "Anh sao lại lạnh vậy chứ." Nhiệt độ cơ thể Lục Tư Ngữ quá thấp, đặc biệt ở nơi này còn lạnh như thế, so với người bị thương như cậu còn thấp hơn.
Lục Tư Ngữ nhỏ giọng nói: "Đói......"
Hiện tại đúng là thời gian anh nên ăn cơm.
Tống Văn nói: "Ài, chúng ta tâm sự đi để phân tán sự chú ý đi, như vậy sẽ không đói bụng nữa."Cậu dừng một chút, "Có câu này vẫn luôn muốn hỏi anh, lần trước lúc anh té xỉu thì muốn nói gì với tôi thế?"
Lục Tư Ngữ mím môi nhìn Tống Văn, hiện giờ hai người ở cùng một gian phòng, rét lạnh đến tận xương tuỷ, khi Tống Văn hỏi ra vấn đề kia thì anh giống như bị điểm huyệt. Ánh mắt Tống Văn như đang tạo áp lực cho anh, Lục Tư Ngữ há miệng thở dốc, cảm thấy bản thân mình nên thẳng thắn thành khẩn một chút, thế nhưng dưới cái lạnh thế này, đại não giống như đứt thành từng đoạn trống rỗng, khiến anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Tống Văn không biết vì sao nhắc đến vấn đề này thì sắc mặt Lục Tư Ngữ liền thay đổi, "Quên đi, anh không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi nữa......"
Thời gian dần trôi qua, sắc mặt Lục Tư Ngữ ngày càng tái nhợt.
Pin của điện thoại đã không còn đủ để duy trì ánh sáng đèn pin nữa, chuyển sang chế độ tiết kiệm pin, hết thảy sắp bị bóng tối bao phủ, chỉ còn lại một chút ánh sáng này.
Tối tăm đáng sợ đánh úp lại, nhịp tim Tống Văn bắt đầu tăng tốc, thế nhưng lúc này khi ôm Lục Tư Ngữ vào trong ngực cậu lại thấy tốt hơn nhiều lắm, chỉ cần ở cùng anh thì hình như cũng có thể tiếp thu được bóng tối này.
Tình hình lúc này của Lục Tư Ngữ không quá tốt, dưới nhiệt độ này anh như sắp ngất đi, như người đang bị bao phủ trong nước, không tiếng động mà giãy dụa, thà rằng chết chìm cũng không chịu phát ra một tiếng kêu cứu. Thân thể tựa hồ đang vỡ vụn từng chút, có thứ gì đó đang rơi ra, máu nóng tuôn ra, loại cảm giác này như anh đang từng bước từng bước lui đến vách núi sâu thẳm.
Tống Văn nhận ra cơ thể Lục Tư Ngữ đang run lên, tình trạng có gì đó không đúng: "Làm sao vậy anh? Là lạnh quá hay không thoải mái......"
"Tôi...... Tôi......" Cả cơ thể Lục Tư Ngữ đều phát đau, dưới nhiệt độ thấp ý thức của anh đã không còn rõ ràng, muốn đi tìm thuốc uống, chỉ là nơi này thứ gì cũng không có. Anh sợ hãi, lạnh như băng, tại nơi bóng tối vô tận này anh cho rằng mình sẽ chết đi bất kỳ lúc nào.
Tống Văn thấy toàn thân người trong ngực đều mềm nhũn, nghe được tim anh đập nhanh đến lạ thường, nhiệt độ cơ thể thấp đến doạ người. Cậu vốn tưởng rằng mình là người sợ bóng tối nhất, nhưng bây giờ, rõ ràng là Lục Tư Ngữ lại không thể chống đỡ được nữa.
Tống Văn bị tình trạng của anh doạ sợ, trấn an anh nói: "Lục Tư Ngữ, tôi sẽ ở cùng anh, tôi ở đây." Cậu ôm anh vào ngực, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm anh, một lần lại một lần lặp lại những lời này bên tai anh, chờ anh an tĩnh lại.
Trong phút chốc đầu Lục Tư Ngữ hoàn toàn trống rỗng, như đã qua vài phút hoặc đã qua thật lâu, thẳng đến khi anh nghe được âm thanh, tiếng nói kia là từ ngoài cửa truyền vào. Lục Tư Ngữ đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy Tống Văn ra, giống như một con thỏ từ trong ngực cậu chạy đi. Anh dựa vào tường ôm hai cánh tay, cố gắng chống đỡ, có chút đề phòng nhìn về phía Tống Văn.
Ngoài cửa là nhóm Phó Lâm Giang đã đến, may mà bọn họ không nghe lời Tống Văn đợi đến bảy giờ, Phó Lâm Giang gọi vài cuộc điện thoại cho Tống Văn nhưng mãi không được liền trước giờ hẹn mà chạy tới, bọn họ cũng là đi theo dấu chân lộn lộn mà tới nơi này. Đám người bí ẩn tập kích Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ lúc nãy đã chạy hết, để bọn họ lại giữa một toà nhà trống rỗng.
Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ, không tiếp tục lời ban nãy nữa. Cậu nhìn ra cửa trả lời Phó Lâm Giang một tiếng, lấy tay gõ gõ cửa, cửa kia ngay lập tức bị người bên ngoài mở ra, một luồng gió nóng từ bên ngoài thổi vào, nhiệt độ bên trong phòng bỗng tăng cao lên.
Lục Tư Ngữ lảo đảo đi ra ngoài trước, hoặc là nói, vội vã chạy ra ngoài.
Phó Lâm Giang có chút kinh ngạc nhìn anh, "Lục Tư Ngữ?! Sao cậu lại ở đây?"
Tống Văn vịn tường đứng lên nói: "Anh tìm cho anh ấy một cái áo khoác đi, với nước và thức ăn nữa, vừa nãy anh ấy bị đông lạnh đến hỏng người rồi."
~ Hết chương 62 ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT