Lúc này đã hơn sáu giờ rưỡi, sắc trời dần tối xuống, trên bầu trời màu cam đỏ của hoàng hôn cùng màu lam của bóng đêm dần hoà lẫn vào nhau, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Nhưng vài người hoặc đang đứng hoặc ngồi xổm ở nghĩa địa đầu làng lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp nơi sơn thôn này.

Nghe xong lời của Lục Tư Ngữ, Trương Đại Hải nghĩ nghĩ: "Nói như vậy thì có thể đứa nhỏ mới chính là nạn nhân đầu tiên sao? Thằng bé chính là bắt đầu của án diệt môn, cả gia đình bọn họ chết vì cùng một hung thủ sao? Kẻ đó giết đứa nhỏ xong vẫn không hết giận nên mấy tháng sau giết hết cả nhà bọn họ?"

Mọi người nhất thời đều trầm mặc hồi tưởng lại tình tiết vụ án, bên trong chứa rất nhiều chi tiết mà trong lần đầu điều tra thì không hề nhận ra nó rất đặc biệt, hiện tại cẩn thận suy nghĩ lại thì hết sức kinh hoàng. Trong không khí vẫn là mùi tử thi đậm đặc như cũ, bất quá do ở lại hiện trường đã lâu nên mọi người đã dần thích ứng.

Dạ dày Lục Tư Ngữ có hơi đau, sắc mặt anh trắng bệch đứng lên dựa vào gốc cây, cúi đầu im lặng không lên tiếng. Anh trầm tư một lát, hiểu rõ một ít nguyên nhân, mở miệng nói: "Tôi cảm thấy có thể có hai loại, thứ nhất chính là cái anh vừa nói."

"Cái thứ hai thì sao?" Trương Đại Hải kinh ngạc nói.

"Một lại khác chính là, chỉ sợ đứa nhỏ là do bị chính người cha của nó giết chết."

Nói xong, Lục Tư Ngữ cúi đầu nhìn về phía thi thể đứa nhỏ, mí mắt thi thể đã thối rữa, một đôi mắt nhô ra thoạt nhìn như chết không nhắm mắt.

Thấy trên mặt mọi người hiện lên nghi hoặc, Tống Văn suy nghĩ cẩn thận các mắc xích rồi thay anh giải thích: "Đứa nhỏ là ra ngoài cùng với Chu Sở Quốc, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì thì các anh chỉ có thể nghe được từ một bên lời nói của Chu Sở Quốc. Lúc trưa tôi có nghe người dân trong thôn nói qua một chi tiết, người hai bên bờ sông không hề nghe thấy tiếng kêu cứu của đứa nhỏ, nếu đúng là Chu Sở Quốc ra tay thì đứa bé mới không kêu cứu, bởi đó là người mà nó tín nhiệm. Thằng bé là do Chu Sở Quốc mang ra ngoài, cũng là anh ta nói cho mọi người không thấy đứa nhỏ, anh ta có thời gian gây án, sau đó cũng vài lần ngăn cản các anh giải phẫu, có thể là sợ bị người khác phát hiện ra sự thật."

Lâm Tu Nhiên cũng phản ứng lại, cúi đầu suy nghĩ bổ sung thêm: "Nếu là Chu Sở Quốc giết đứa nhỏ thì cái đùi gà kia có thể bởi vì anh ta áy náy nên mới mua cho thằng bé, cũng vì vậy mà lừa đứa nhỏ tới mép của con suối." Nói như vậy thì rất nhiều chuyện đã có thể thông suốt.

Quan điểm này vừa nghe thì cảm thấy khó có thể lý giải, thế nhưng liên hệ với lời của Trương Đại Hải vừa nãy, đứa nhỏ thường xuyên bị ba mình đánh đập, trước khi chết thì lại mua cho đùi gà, những thứ này kết hợp lại thì khiến người khác lạnh toát cả sống lưng.

Trương Đại Hải nghe Tống Văn cùng Lâm Tu Nhiên nói mà run rẩy môi, ông chỉ mới biết được một ít về thôn mà mình đang sinh sống, đều nói hổ dữ không ăn thịt hổ con, người sát hại đứa nhỏ như thế nào lại chính là cha ruột? Chuyện này so với vụ án điện giật trước mắt càng khiến ông khó mà tưởng tượng được hơn: "Chu Sở Quốc tuy bình thường đối với con mình hơi nghiêm khắc, nhưng anh ta điên rồi hay sao mà còn muốn giết con của mình, thằng bé còn nhỏ như thế. Động cơ là vì cái gì chứ?"

Tống Văn quay đầu nhìn bộ hài cốt, nhớ lại một ít tin tức, "Về phần động cơ......" Nói đến đây, mắt cậu híp lại, chau mày, con ngươi khẽ run lên, đột nhiên thông suốt mọi chuyện.

"Các anh có chú ý không, trong nhà bọn họ không hề có bài vị của đứa nhỏ, mộ phần cũng không có dấu vết thăm viếng, người dân trong thôn nói ở mép suối có tiếng khóc, đó có thể là Dương Lê lén lút cúng tế." Tống Văn nhìn về phía Trương Đại Hải, "Thời điểm tôi hỏi thăm đến đứa nhỏ thì người dân trong thôn đều ấp úng, khi đó tôi nghĩ không ra, hiện tại đã có thể lý giải được. Thân thế của đứa bé này có phải có vấn đề gì hay không?"

Trương Đại Hải bị ánh mắt Tống Văn nhìn chằm chằm, cúi đầu nói: "Cái đó, trong thôn có một ít tin đồn, bất quá đều là nhóm người trong thôn đùa giỡn mà thôi."

"Nói rõ ràng." Tống Văn ép hỏi ông.

Trương Đại Hải nuốt một ngụm nước miếng: " Được rồi, tôi nói. Thi thể Dương Lê các cậu cũng đã gặp qua, bộ dáng cô ấy xinh đẹp như vậy nên người dân trong thôn hoài nghi Dương Lê đã cho chồng mình đội mũ xanh. Bất quá, trong thôn chính là như vậy, luôn nói chuyện phiếm linh tinh lúc rảnh rỗi, bát quái khi uống trà. Thật cũng được, giả cũng được, đều truyền đi đến chân thật, kỳ thật đa số đều là giả mà thôi, chỉ là mọi người bát quái lúc nhàn rồi thôi."

"Mặc kệ tin đồn là thật hay giả, Chu Sở Quốc đã tin." Đồng tử Tống Văn loé sáng, đôi mắt đen tựa hồ thấy rõ hết thảy: "Anh ta muốn giết đứa nhỏ có thể là do cảm thấy đây không phải là con anh ta, hoặc là nói, có phải con anh ta hay không cũng không quan trọng, anh ta cho rằng có phải con anh ta hay không quan trọng hơn."

Tống Văn tiếp tục phân tích nói: "Chu Sở Quốc là kế toán, có lối suy nghĩ bảo thủ cố chấp, nhà của anh ta được quét tước rất sạch sẽ, tất cả thói quen đều sẽ không thay đổi. Lời đồn có thể giết người, có lẽ anh ta từ một ít chi tiết trong cuộc sống bình thường cùng đôi câu qua lại với vợ mình càng tăng thêm nghi ngờ. Người như anh ta không thể nào chấp nhận được chuyện vợ mình bất trung, càng không thể chấp nhận đứa nhỏ mình dưỡng dục bao nhiêu năm qua không phải là của mình."

"Ban đầu có thể Chu Sở Quốc chỉ là nghi ngờ xuất thân của đứa nhỏ mà thôi, dần dần người nói vô tình người nghe hữu ý, Chu Sở Quốc đem chuyện này trở thành khúc mắc, màu xanh trên đầu như cây kim đâm vào lòng anh ta, mỗi khi thấy đứa nhỏ liền không thể ngủ ngon."

Tống Văn tiếp tục suy đoán tình tiết vụ án, "Thái độ anh ta đối với người nhà ngày càng tồi tệ, loại cảm xúc này tích luỹ từng ngày theo đứa nhỏ lớn lên. Chu Sở Quốc không có dũng khí mang đứa nhỏ đi xét nghiệm xem có phải con mình hay không mà kìm nén lại, lựa chọn một phương thức cực đoan để giải quyết vấn đề. Ngày đó, anh ta mang đứa bé ra khỏi nhà, đến tiệm tạp hoá đầu thôn mua một cái đùi gà cho con mình, sau đó hai cha con cùng nhau đi tới gần con suối nhỏ......"

Bi kịch cứ như vậy mà phát sinh.

Cảnh sát Tiểu Mạnh một bên hỏi: "Nghi ngờ không phải con mình thì tại sao lại không ly hôn?"

Trương Đại Hải nhớ tới cái gì đó: "Có lẽ cảm thấy nếu ly hôn thì tìm một vợ khác rất khó, hơn nữa việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài...... Khi đó tôi còn nhớ rõ, sau khi đứa nhỏ chết Chu Sở Quốc có an ủi Dương Lê, nói bọn họ còn trẻ, sau này có thể sinh tiếp."

"Đứa nhỏ là ai hiển nhiên phải qua xét nghiệm mới có thể kết luận được, đặc thù trên khuôn mặt cũng không nhất định chuẩn xác." Lâm Tu Nhiên nói chuyện, xe vận chuyển xác cũng tới rồi, bọn họ đem thi thể để vào túi đựng thi thể mang về nhà tang lễ làm thêm kiểm tra. Chờ kết quả DNA ra rồi thì mới có thể có kết luận cuối cùng.

Tống Văn đi qua đưa thẻ phòng cho Lâm Tu Nhiên, Lâm Tu Nhiên khoát tay nói: "Quên đi, đêm nay khẳng định tôi sẽ ngủ trên trấn, còn chưa biết có thể ngủ hay không."

Chờ bên này hết thảy đều ổn thoả, Lâm Tu Nhiên cùng lão Lý lên xe đi đến nhà tang lễ. Tống Văn quay đầu nhìn Trương Đại Hải: "Có những chuyện xưa trong thôn này sao anh không nói cho chúng tôi biết? Người đàn ông có liên quan với Dương Lê kia là ai?"

Trương Đại Hải nói: "Vừa rồi cậu phân tích như thế làm tôi nhớ đến một chuyện từ rất lâu rồi của nhà này. Trước khi Dương Lê đến Chu gia từng có một người yêu trong thôn này, tên là Tiết Cảnh Minh. Lại nói tiếp, người này và Chu gia có chút quan hệ thân thiết, mẹ của Tiết Cảnh Minh và mẹ của Chu Sở Quốc là chị em họ."

"Vài năm trước, Dương Lê cùng Tiết Cảnh Minh lưỡng tình tương duyệt, người trong thôn rất hâm mộ đôi tình nhân này, chỉ là cha của Tiết Cảnh Minh mất sớm, trong nhà cũng nghèo nên không có tiền sính lễ. Vì hôn sự này mà Tiết Cảnh Minh cùng mẹ mình phải đi tìm các thân thích vay tiền, thậm chí là đến Chu gia, nhưng mẹ Tiết cũng chỉ là một quả phụ mang tang chồng, quan hệ thân thích đã sớm cắt đứt. Cuối cùng bọn họ cũng không vay mượn được bao nhiêu, bởi vì lễ ít mà bị Dương gia đuổi ra ngoài, hôn sự cũng không thành. Sau đó không nghĩ tới Dương Lê lại gả cho Chu Sở Quốc, mẹ Tiết biết chuyện thì sinh bệnh nặng, không được vài năm thì qua đời."

"Về Chu gia bên này, Dương Lê sau khi gả cho Chu Sở Quốc thì rất nhanh liền sinh con trai, khi đó ông cụ Chu gia còn sống, còn làm tiệc trăm ngày của đứa nhỏ. Chỉ là...... Sao đó mọi người phát hiện, Chu Sở Quốc mắt một mí nhưng đứa nhỏ thì hai mí, mặt Chu Sở Quốc dài nhưng của đứa bé lại là tròn, bộ dáng không quá giống......"

Tống Văn nói: "Nói như vậy thì Tiết Cảnh Minh có hiềm nghi rất lớn, chuyện lớn như vậy vì sao anh không nói sớm?"

Trương Đại Hải bị mắng rụt cả cổ: "Hai nhà này đã sớm không qua lại. Muốn nói ân oán thì cũng đã là trước kia, cho dù Tiết Cảnh Minh tức giận bất bình thì cũng không để nhiều năm như thế mới báo thù đi? Trước đó tôi nghĩ đứa nhỏ tử vong là chuyện ngoài ý muốn nên cũng không nghĩ đến phương diện này."

Tống Văn nghe được lời này liền tháo bao tay xuống, vo tròn lại muốn ném xuống, quay đầu nhìn Trương Đại Hải cùng Tiểu Mạnh đang ngẩn người: "Các người thất thần làm gì? Đều đã nói tới Tiết Cảnh Minh gì đó rồi, người này là nghi phạm quan trọng, mau chóng xác nhận anh ta còn ở trong thôn hay không. Còn có, tìm mấy người trẻ tuổi đến lấp cái hố này lại, đào hố mà không lấp là không có đạo đức đấy."

"Cái đó, Tiết Cảnh Minh là ai thế?" Tiểu Mạnh chen vào hỏi Trương Đại Hải, "Tôi ở trong thôn nhiều năm như thế cũng không nghe đến trong thôn có người này a."

Trương Đại Hải nói: "Chính là Chín ngón, cái người mất một ngón tay kia, côn đồ nổi danh trong thôn." Bình thường mọi người trong thôn đều dùng biệt hiệu nhiều hơn dùng tên, cảnh sát nhỏ này không cùng thế hệ với Tiết Cảnh Minh, cậu ta không biết tên cũng là bình thường.

Tiểu Mạnh à một tiếng, lúc này đáp lời, "Người nọ không phải là người nổi tiếng có hiếu ở gần đây sao? Lúc mẹ anh ta bệnh nặng, anh ta vẫn luôn không rời nửa bước. Hơn nữa anh ta rất thích đứa bé kia, thường xuyên đến phát kẹo cho bọn nhỏ ở gần nhà trẻ, có một lần tôi còn nhìn thấy anh ta đang nói chuyện cùng đứa con của Chu Sở Quốc."

Tống Văn nghe xong thì nhíu mày: "Có lẽ là vì hành vi này của anh ta, cộng thêm lời đồn đãi trong thôn mới khiến cho Chu Sở Quốc quyết tâm muốn giết con của mình."

Lục Tư Ngữ chen vào hỏi một câu: "Tiết Cảnh Minh mà anh nói này là làm nghề gì thế?"

Trương Đại Hải nói: "Anh ta từng làm thuê ở chỗ mấy người lắp đặt thiết bị với làm một ít nghề mộc, sau đó có một lần trong lúc làm việc bị cưa điện cưa mất một ngón tay. Không còn công việc, lúc này anh ta mới phải hái sản vật trên núi mà kiếm sống."

Tống Văn phân tích: "Nếu anh ta từng là thợ mộc thì nói không chừng sẽ có tiếp xúc với một ít kỹ năng điện tử, hỗ trợ nghề nghiệp qua lại. Nếu Tiết Cảnh Minh cho rằng đứa nhỏ là của anh ta, lại ngẫu nhiên biết được Chu Sở Quốc có ý muốn giết đứa nhỏ thì thật sự có thể làm ra loại chuyện cực đoan như làm ra án diệt môn này. E rằng đây chính là động cơ giết người của vụ án điện giật chết cả nhà."

Đến giờ, chứng cứ đã thu thập được hơn phân nửa, cũng đã khớp logic.

Trương Đại Hải sắp xếp lại suy nghĩ: "Như vậy ngọn nguồn mọi chuyện là, có thể là Chu Sở Quốc hại chết đứa nhỏ, sau đó Tiết Cảnh Minh giết hết cả nhà bọn họ?"

Hai vụ án, vụ án chết đuối lúc trước cùng án điện giật lúc này, nhìn qua như không có liên quan gì, kỳ thật vụ án chết đuối mới chính là nguyên nhân dẫn đến vụ án này.

Tống Văn nói: "Hiện tại manh mối điều tra được là như thế, có lẽ bên trong còn có chi tiết mà chúng ta vẫn chưa biết được. Cụ thể có phải như vậy hay không thì phải tìm được Tiết Cảnh Minh hỏi một chút."

Trương Đại Hải hỏi lại: "Vậy đứa bé kia, đến tột cùng là con ai?"

Tống Văn: "Chờ kết quả xét nghiệm DNA đi." Trước khi có kết quả thì suy đoán của bọn họ cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Hiện giờ bọn họ có được tàn thuốc do hung thủ lưu lại, thi thể của Chu Sở Quốc cùng đứa nhỏ, chỉ cần bắt được Tiết Cảnh Minh lấy được DNA thì hết thẩy chân tướng sẽ rõ ràng.

Trương Đại Hải vò đầu hỏi: "Tôi đã hiểu logic mà các cậu nói, nhưng mà Tiết Cảnh Minh vì sao giết luôn cả Dương Lê? Dù sao đó cũng là người phụ nữ trước kia anh ta yêu mà."

Tống Văn nghĩ nghĩ: "Đã lâu như vậy rồi, tình cảm cầu mà không được ban đầu của Tiết Cảnh Minh dành cho Dương Lê chỉ sợ đã sớm hoá thành hận ý, hơn nữa sau khi đứa nhỏ tử vong, anh ta cảm thấy Dương Lê nhất định có phần trách nhiệm. Còn về mẹ Chu thì có lẽ là liên quan đến việc năm đó anh ta đến Chu gia vay tiền nhưng cuối cùng không cưới được Dương Lê đi. Bất quá hai người này không phải mục tiêu mà anh ta muốn giết, anh ta chủ yếu là trả thù Chu Sở Quốc thôi. Giả thiết ý thức phòng bị của mẹ Chu cùng Dương Lê rất mạnh, sau khi Chu Sở Quốc bị điện giật mà không vội vả chạy đến thì hai người này sẽ có thể tránh được một kiếp."

Trương Đại Hải bị Tống Văn thuyết phục, gật đầu nói: "Các chi tiết rất rõ ràng rồi, hơn nữa chiều cao của Tiết Cảnh Minh cũng phủ hợp, đừng thấy bình thường anh ta còng lưng mà lầm, vóc dáng anh ta cũng rất cao đó. Tiểu Mạnh, cậu đi cùng Tiểu Trương đem anh ta gọi đến đây."

Càng nghe phân tích, Tống Văn càng cảm thấy nghi ngờ người này, nhíu mày nói: "Đừng gọi anh ta đến, nắm chắc thời gian trực tiếp cho người đến nhà anh ta là được. Chúng ta sẽ lập tức đuổi theo." Cậu nói thêm: "Những người đến nhà anh ta nhất định phải chú ý an toàn, chỉ cần xác nhận anh ta có ở nhà hay không là được." Nếu Tiết Cảnh Minh chính là hung thủ thực hiện án diệt môn kia thì chỉ sợ anh ta đã muốn liều chết, tuỳ tiện tiếp cận có thể sẽ gây nguy hiểm.

Trương Đại Hải lúc này mới như tỉnh mộng, gọi điện thoại cho người nhanh chóng đến nhà Tiết Cảnh Minh nhìn trước. Không bao lâu sau, điện thoại gọi lại báo, cửa nhà Tiết Cảnh Minh đóng chặt, hỏi hàng xóm thì nói là buổi sáng tám giờ có thấy anh ta mang theo một cái balo trên lưng ra cửa, hỏi anh ta đi đâu thì không có trả lời.

Trương Đại Hải vội vàng đi theo bọn họ vào thôn, xuyên qua mấy con đường mới đến ngoài cửa nhà Tiết Cảnh Minh. Nơi này nằm ở phía nam của thôn, cửa nhà có chút cũ, nước sơn cũng loang lổ, rất nhiều gia đình lúc này đèn đuốc đã sáng lên, chỉ có nơi này là một mảnh tối đen. Mấy người đứng cửa, Lục Tư Ngữ cầm điện thoại mở đèn pin chiếu xuống mặt đất rồi nói: "Dấu chân giống nhau." Sau đó anh nhìn một cái tàn thuốc trước cửa, "Nhãn hiệu thuốc cũng giống nhau."

"Tám phần chính là người này." Tống Văn nói xong rút súng từ sau lưng ra, dùng sức đá văng cửa nhà, ầm một tiếng cửa bị đẩy ra. Tống Văn thấy bên trong không có động tĩnh gì, lúc này mới tiến vào, nói với Trương Đại Hải phía sau: "Chú ý bảo vệ hiện trường, gọi nhân viên vật chứng đến tìm chứng cứ, phong toả nơi này."

Trương Đại Hải được một tiếng, vội vàng đi gọi điện thoại.

Tống Văn đi vào cửa, Lục Tư Ngữ ở phía sau cậu cầm điện thoại chiếu sáng.

Ánh sáng trắng bật lên trong không gian tối đen, cảnh vật trong phòng dần rõ ràng lên.

Đây là nhà của một người đàn ông độc thân, có hai gian thông nhau, trong phòng cũng coi như là dọn dẹp sạch sẽ. Trong gian phòng phía trước có để hai cái giường, rõ ràng đã được thu dọn, không tính là quá lộn xộn, sát bên trong có để thêm một cái tivi cũ, trên tường có một ít giấy khen đã sớm không phân biệt chữ viết được dán ngay ngắn chỉnh tề. Tống Văn nhìn đến chỗ sau cửa có treo cái gì đó màu xanh lục, đi liền nhận ra là một cái áo mưa. Tống Văn nhớ tới lời của người dân trong thôn lúc trước, quay lại hướng Lục Tư Ngữ gật đầu một cái, khả năng vô cùng lớn hung thu chính là người này.

"Bên trong có phát hiện gì không?" Âm thanh Trương Đại Hải truyền đến căn phòng tối, ông vừa nói chuyện điện thoại gọi người đến đây, lúc này đang vào cửa chuẩn bị bật đèn, Lục Tư Ngữ bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, thấp giọng kêu lên: "Cẩn thận!"

Trong đêm tối, Trương Đại Hải sửng sốt bị Lục Tư Ngữ kéo lại, không hiểu ý của anh.

Nương theo ánh sáng của đèn pin, Lục Tư Ngữ đến chốt mở đèn cẩn thận xem xét, sau đó cẩn thận dùng chiếc đũa gỗ trên để trên bàn khều ra một đoạn dây đồng. Đèn nơi này đã sớm được sửa lại, làm thành bẫy rập.

Tống Văn lúc này cũng thấy đoạn dây điện kia, nếu trong bóng tối mà chạm vào thì rất dễ dàng tạo thành thương vong, may mà bị Lục Tư Ngữ phát hiện. Cậu thấp giọng mắng một câu: "Mẹ nó, thật ác."

Trong lòng Trương Đại Hải nhớ lại thảm trạng của mấy thi thể lúc sáng, chỉ cảm thấy mình đã nhặt được về cái mạng nhỏ này, mồ hôi lạnh ứa ra, vỗ ngực nói: "Làm tôi sợ muốn chết, anh em à, cậu đã cứu tôi một mạng rồi. Chờ vụ án kết thúc, tôi nhất định phải mời cậu uống rượu cảm tạ mới được."

Lục Tư Ngữ lạnh lùng ngẩng đầu liếc nhìn ông một cái, tích tự như kim mà từ chối: "Tôi không uống rượu."

Trương Đại Hải vốn chuẩn bị một bụng muốn nịnh nọt liền bị bốn chữ này đánh vào đầu một cái, nhất thời nghẹn hơi không nói nên lời. Nghiệp vụ của cảnh sát trong thành phố trình độ không tồi, chỉ là sao mà lại không hiểu tâm tình như thế chứ......

~ Hết chương 41 ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play