*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Liên tục trong vòng một tuần, bầu trời không phải mưa to thì cũng là mưa nhỏ.
Mùa mưa năm nay đến sớm hơn một tháng so với mọi năm, chăn mền, ga trải giường, vách tường, dưới sàn, đâu đâu cũng ẩm ướt. Buổi tối đi ngủ đều cảm thấy như bị ga giường bọc lại, chỉ cần trở mình là có thể nổi trên mặt nước. May mắn sau cơn mưa kéo dài cả đêm qua thì thời tiết sáng nay thật không tồi, hiếm khi lại thấy được mặt trời.
Buổi sáng tại Cục cảnh sát Nam Thành vẫn trước sau như một, khoảng thời gian này người của đội một tương đối nhàn rỗi, nhưng đội hai lại bận rộn ra ngoài làm việc dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Điền Minh.
"Cho qua cho qua!"
Tống Văn vừa vào văn phòng chợt nghe tiếng la của lão Giả đang đi trên hành lang, trên tay ông cầm theo mấy ly sữa đậu nành, hiển nhiên là đang giúp mọi người mưa đồ ăn sáng. Mới tuần trước, vì ông mà quan hệ của mấy người trong đội mà trở nên căng cứng, nên giờ ông phá lệ mà ân cần.
Thấy Tống Văn đi tới, lão Giả hóp bụng nhường đường cho cấp trên, ông cố nghiêng người thế nhưng lối đi này vẫn nhỏ hẹp như thường.
Tống Văn liếc nhìn cái bụng dần dần nở nang của lão Giả nói: "Ài, lão Giả, nhìn thân hình anh tôi thấy mình nên nhắc nhở một câu. Bài kiểm tra đánh giá thể lực cuối năm anh đừng để tụt xuống chót đấy. Hiện tại cảnh cục yêu cầu rất cao đối với cảnh sát hình sự, Cố cục còn nói muốn thử quy chế đào thải người cuối cùng đó. Đầu năm nay tìm được người mới vào đội rất khó khăn, án tử thì lại không ít, nếu anh mà bị đào thải thì phải tính đến việc chiến đấu giảm quân số đấy."
Lão Giả cười nói: "Chuyện khảo hạch cậu yên tâm đi, tôi đã khảo hạch bao nhiêu năm rồi, nhiều kinh nghiệm lắm. Lâm trận mới mài gươm, không bén cũng sáng. Hơn nữa tôi đã hẹn mỹ nữ sau khi tan tầm đến phòng gym rồi, không ăn no thì sao có sức giảm cân chứ."
[=))))))]Chu Hiểu cười ha hả: "Tan tầm đi tập gym nên sáng anh ăn nhiều hơn, thời gian tích trữ của anh nhiều ghê ha."
"Khảo hạch cuối năm? Đó là gì vậy?" Lục Tư Ngữ ngẩng đầu hỏi một tiếng, anh đối với việc này không biết quá nhiều.
Tống Văn liếc mắt nhìn Lục Tư Ngữ một cái, hôm nay anh mang một cặp kính kim loại màu vàng. Qua một tuần, băng cá nhân trên mặt Lục Tư Ngữ đã bỏ xuống, miệng vết thương khôi phục rất tốt, cơ bản nhìn không ra đã từng bị thương qua. Mấy ngày nay có thể do nghỉ ngơi đầy đủ, quầng thâm dưới mắt do thức đêm đã rút đi, lại thêm hôm nay xuất hiện mặt trời sau những ngày mưa dài, lạnh lùng trên người anh cũng ít đi, cả người trắng noãn thanh tú, như một viên kẹo thỏ trắng lộ ra hương vị sữa đặc biệt thơm.
Tống Văn chưa kịp giải thích quy tắc khảo hạch cuối năm thì đã bị Phó Lâm Giang giành trước: "Làm cảnh sát thì cũng phải thi, khảo hạch diễn ra sau Tết, chủ yếu là kiểm tra cơ thể, thể năng và tâm lý, cùng với kiểm tra lúc nhận chức không có nhiều khác biệt lắm. Khảo hạch đồng đội thì là kiểm kê vụ án, tỉ suất phá án, làm báo cáo tổng kết đoàn đội."
Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ, nhớ đến cuộc điện thoại của Chu Dịch Ninh, cố ý thử: "Tôi cảm thấy hình như bác sĩ Chu rất quan tâm đến anh, gần đây còn hỏi tôi về tình hình của anh đấy."
Lục Tư Ngữ ờ một tiếng không nói gì thêm, cũng không cho cậu phản ứng gì, cúi đầu mở máy tính.
Tống Văn thấy đã đến tám giờ, gọi mọi người: "Đều quay về chỗ hết đi, không có vụ án cũng không thể thả lỏng. Chu Hiểu, ghi chép điện tử của cậu làm tới đâu rồi?"
Gần đây cảnh cục bắt đầu tiến hành bổ sung hồ sơ điện tử với các vụ án cũ, tất cả tư liệu vật chứng của vụ án cũ đều phải sửa thành bản điện tử, toàn bộ vụ án trong vài thập kỉ đều phải được quét và nhập vào kho lưu trữ, không phải là lượng công việc nhỏ. Một tuần gần nhất đội một không có vụ án nào nhiệm vụ này liền rơi xuống đầu bọn họ.
Chu Hiểu viện cớ nói: "Được một nửa, bên lão Giả còn không để ý đến kìa."
Lão Giả còn chưa ăn xong liền bị một cái nồi từ trên trời úp xuống: "Ôi chao, tôi phải đi chỉnh lý phòng để hồ sơ, các cậu cũng không phải không biết bên trong đó toàn là mốc meo, bị chuột cắn không ít, rất nhiều tệp văn kiện rơi mất, phải tìm lại từng tờ đấy, không nhanh được đâu."
Lục Tư Ngữ ngồi một bên chen vào: "Tôi vừa viết xong báo cáo vụ án, nếu không tôi cùng anh sửa sang đi, như vậy nhanh hơn."
Lão Giả không nghĩ tới, vụ án trước ông luôn nhằm vào Lục Tư Ngữ, nhưng tới thời điểm mấu chốt không để ý đến hiềm khích mà vươn tay giúp đỡ, nét mặt già của lão lưu manh liền đỏ lên.
Nói xong Lục Tư Ngữ nghiêng đầu, theo vách ngăn thuỷ tinh ló ra nửa gương mặt thanh tú hỏi Tống Văn: "Tống đội, có thể chứ?"
Thấy Lục Tư Ngữ bày ra thái độ trưng cầu ý kiến, Tống Văn chỉ có thể phất tay: "Đi đi. Mọi người chỉnh sửa nhanh đi, đem việc này hoàn thành sớm một chút."
Phòng hồ sơ Cục cảnh sát Nam Thành có mấy gian, thông tin nhân sự liên quan và các tài liệu quan trọng được quản lý bởi vài cô gái trẻ trong bộ phận lưu trữ, mà cái bọn họ muốn thu thập ở đây chính là tư liệu các vụ án đặc biệt. Hồ sơ sắp xếp theo từng rương theo từng năm, từng cái chiếm một khoảng lớn trên kệ.
Lục Tư Ngữ mang kính kim loại gọng vàng đứng trước cái kệ cao hơn anh một cái đầu, khách sáo lịch sự hỏi lão Giả: "Tiền bối, tôi bắt đầu từ đâu đây?"
Lão Giả được kêu một tiếng tiền bối mà thấp thỏm lo âu, cộng thêm sự áy náy với Lục Tư Ngữ trong vụ án trước, liền tỉ mỉ chỉ cho anh cách đọc số trên kệ rồi nói: "Cậu sắp xếp cái kệ bên phải đi."
Trong phòng hồ sơ cũng coi như sạch sẽ, thế nhưng dù quét tước sạch sẽ cũng không tránh khỏi mùi không khí ẩm ướt, ngăn không được chuột và côn trùng nghe mùi này mà chạy đến.
Những tệp hồ sơ này, càng lâu thì hao tổn càng nghiêm trọng.
Lục Tư Ngữ đem một cái thùng xuống dưới bắt đầu lật ra hồ sơ bên trong. Cái này chủ yếu để đối chiếu với hồ sơ xem có thiếu mất gì hay không rồi tiến hành sắp xếp lại bước đầu, sau đó mới đưa cho Chu Hiểu tiến hành nhập hồ sơ vào kho lưu trữ. Bởi vì đã lâu năm nên nhiều hồ sơ đều đã bị lục lọi lộn xộn, các loại tư liệu ghi chép tán loạn nên cần phải thu gom lại lần nữa.
Con người là loại động vật giết hại lẫn nhau, những thùng này là chất chứa tội ác của thành phố, những thứ âm u nhất trong quá khứ. Có thể có một số thứ thành phố này đã quên đi, những người trải qua nó cũng đã quên đi, thế nhưng chính những hồ sơ này đã thay bọn họ nhớ kĩ lấy.
Lục Tư Ngữ hỏi lão Giả: "Tiền bối, đây là những vụ án chưa được phá sao?"
"Ai, cậu đừng gọi tôi là tiền bối, gọi lão Giả giống những người khác đi." Lão Giả tuy rằng hưởng thụ hai chữ tiền bối này nhưng nghe xong cả người lại không được tự nhiên. Ông đi đến nhìn cái thùng trong tay Lục Tư Ngữ, chỉ vào một cái dấu đỏ được đánh dấu bên trên nói: "Đúng vậy, những thùng có dấu này đều là vụ án chưa được phá trong vài thập kỉ qua của Cục cảnh sát Nam Thành, trừ bỏ chuyên án 519 đã được thành lập thì hẳn là đều ở trong này."
Mắt Lục Tư Ngữ giật giật, nhìn thùng hồ sơ trong tay, lại nhìn lên mấy cái thùng trên kệ, đếm đếm, tổng cộng bảy thùng.
Lão Giả gãi cổ nói: "Nguyên tắc ở nước ta là phải phá được hung án, nhưng mà cũng chỉ là nguyên tắc thôi. Có rất nhiều vụ án bởi vì nhiều nguyên nhân mà vẫn chưa phá được, đặc biệt là trước đây, kỹ thuật điều tra chưa phát triển, ngay cả DNA cũng không thể trích xuất, tích luỹ nhiều năm liền thành nhiêu đây. Mỗi khi Tết đến hoặc khi có chuyên gia đến thì các vụ án sẽ được lấy ra bàn bạc thảo luận một chút, nếu không có manh mối nào thì sẽ lại để vào tiếp."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, cầm một tệp mở ra, bên trong vẫn là bản ghi chép bằng bút máy, chữ viết có chút nghệch ngoạc nhưng cơ bản có thể nhìn ra đây là một vụ án giết người ác liệt.
Lão Giả lại gần nói: "Tôi còn nhớ rõ trong mấy vụ án chưa được phá, có một kẻ dùng rìu chuyên chém chết những đứa bé, đúng rồi, còn có vụ án bầm xác Đông Kiều. Lúc tôi công tác được năm năm thì gặp phải vụ án này, cả người nạn nhân chia làm nhiều mảnh rồi cho xi măng vào chung đúc thành Đông Kiều. À, còn có vụ án nổi tiếng ở Viện dưỡng lão Vu Sơn với số lượng lớn người chết nữa, bác sĩ ác quỷ Hạ Vị Tri kia đến giờ vẫn còn chưa bắt được."
Những vụ án sởn gai óc mà lão Giả kể kia không phải chuyện kể vui mà là chuyện thật đã xảy ra trong thành phố này. Ông vì không để tiếng tiền bối kia của Lục Tư Ngữ chỉ kêu cho có liền thuận miệng đề cập đến những vụ án chưa được giải quyết này.
Hung thủ của vụ án có thể vẫn đang nguỵ trang lẫn trong đám người, có thể đã di cư, có thể bị bắt vì tội khác, cũng có thể đã chết rồi. Đa số những vụ án này sẽ khó mà có kết quả.
Suy nghĩ của Lục Tư Ngữ tinh tế, đối với công việc thì có sự nhạy bén trời sinh, anh nghe lão Giả giải thích nhưng tốc độ sắp xếp không hề chậm lại, rất nhanh đã sửa sang xong hai thùng hồ sơ.
Khi anh đang định đứng lên tiếp tục thì bỗng dưng Tống Văn đẩy cửa đi vào.
"Lục Tư Ngữ, anh cùng tôi ra ngoài một chuyến." Tống Văn giải thích thêm một câu, "Là đi công tác, cùng pháp y đi qua bên Lộc Ninh. Trong thôn kia xảy ra án mạng, xin viện trợ của Cục cảnh sát."
Thành phố Nam Thành có bảy huyện, dưới huyện có thôn. Bình thường ở huyện sẽ ít xảy ra án mạng hơn, ngẫu nhiên xảy ra vụ án tương đối nghiêm trọng, nhân lực không đủ thì sẽ hướng cảnh cục xin chi viện. Tương tự, nếu xảy ra đại án thì Tỉnh cục cũng sẽ có chuyên gia cùng pháp y xuống để cùng tham gia phá án.
Vụ án ở Lộc Ninh được phát hiện vào sáng nay, vài người cảnh sát bên kia lúc chín giờ chạy đến hiện trường liền thấy được sự tình nghiêm trọng, vội vàng gọi điện lên trên xin chi viện.
Tống Văn nhìn chồng tư liệu được xếp ngay ngắn bên cạnh Lục Tư Ngữ, thuận tay cầm lên nhìn, mỗi tờ giấy đều được cẩn thận xếp gọn gàng, các góc bị gấp cũng được vuốt phẳng lại, các loại bản ghi chép cũng được sắp xếp chỉnh tề thẳng hàng, cậu nhịn không được mở miệng khen ngợi: "Ồ, làm không tồi, tốc độ còn rất nhanh, nhiêu đây hồ sơ đủ để Chu Hiểu nhập nửa ngày rồi."
Lão Giả nói theo: "Tiểu Lục đi đi, một mình tôi làm được rồi."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, lúc này mới bỏ đồ trên tay xuống theo Tống Văn ra ngoài. Tống Văn nhìn anh cười cười: "Rất hài hoà nha. Tôi còn lo lắng hai người đóng cửa lại rồi thì có thể đánh nhau hay không."
Lục Tư Ngữ không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn Tống Văn một cái.
Ra đến hành lang, Tống Văn thuận miệng hỏi: "Hai người lúc nãy đang nói gì thế? Có phải tôi đi vào đã làm gián đoạn rồi không?"
"Không có gì, chỉ là tán gẫu vài câu về một ít vụ án trong quá khứ thôi."
Tống Văn nhìn anh: "Anh muốn nghe vụ án thì có thể hỏi tôi nè, trong Cục không có ai quen thuộc bằng tôi đâu. Chúng ta có thể thảo luận, bàn bạc về vụ án chưa được giải quyết, nói không chừng ai đó có thể phá được án đấy."
Lục Tư Ngữ ngước lên, ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên người anh, làn da trắng kia dường như đang phản quang ánh sáng, anh đẩy mắt kính, có một tia nắng chiếu lên kính tạo ra một dãy ánh sáng lấp lánh: "Để khi có thời gian rảnh thì chúng ta bàn luận, vụ án ở Lộc Ninh là chuyện gì thế?"
Tống Văn đứng ở đối diện, chỉ cảm thấy cả người Lục Tư Ngữ giống như bước ra từ trong tranh, từ sóng mũi đến quai hàm, mỗi đường cong đều uyển chuyển vừa vặn, cậu lấy lại bình tĩnh nói: "Án diệt môn, tình huống cụ thể thì không rõ." Cố cục trực tiếp gọi điện thoại đến, Tống Văn cũng chỉ biết được đại khái, nhưng chỉ cần hai chữ diệt môn cũng đủ biết tính nghiêm trọng và đáng sợ của vụ án.
"Vậy...... Phải vài ngày lận à?" Lục Tư Ngữ thò tay đóng máy tính lại.
"Ít nhất là hai ngày, cụ thể còn phải xem tiến triển vụ án. Anh đi nhanh đi, chúng ta lái xe đi là có thể đến trước giờ cơm trưa, không chậm trễ cơm trưa của anh đâu."
Lục Tư Ngữ gật đầu, yên lặng đem giấy và bút trong bản ghi chép bỏ vào balo, lại mở ngăn kéo lấy thêm quần áo. Vì để đề phòng phải đột ngột đi công tác nên bọn họ đều đem một phần vật dụng để ở cảnh cục.
Tống Văn nói: "Xung quanh thị trấn nửa năm cũng không kêu viện trợ được vài lần, không ngờ anh lại gặp được. Bình thường vụ án giết người vì cảm xúc nhất thời trong huyện rất nhiều, cũng không nhất định sẽ ở lại lâu đâu."
Nói xong, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ ngồi vào xe cảnh sát, hai người quay đầu lại liền thấy Lâm Tu Nhiên một thân âu phục đã ngồi sẵn ở ghế sau. Anh ta đang bắt chéo chân, hai tay đặt trên gối, nhìn qua như một doanh nhân tinh anh muốn đến sân bay chứ không phải là một pháp y đang phải đến hiện trường vụ án.
"Lần này lão Lâm của chúng ta tự mình xuất trận sao? Tôi còn nghĩ là Đoan Ngọ hoặc Tiểu Trương sẽ đi." Tống Văn khởi động xe nói.
"Lần này có ba người bị sát hại." Lâm Tu Nhiên nói, "Cho dù có pháp y của Lộc Ninh hỗ trợ phỏng chừng cũng phải vài giờ. Kinh nghiệm của họ còn rất non, không thích hợp."
Tống Văn: "Ai, bỗng chốc có đến ba thi thể, công việc lần này của các anh vất vả hơn chúng tôi rồi."
Lâm Tu Nhiên lạnh nhạt nói: "Cũng giống với các cậu khi phá án thôi, khám nghiệm thi thể đã là một phần trong cuộc sống của tôi rồi, tựa như ăn uống ngủ nghỉ vậy." Tiền lương của pháp y không cao nhưng lại vô cùng vất vả, thậm chí còn khổ cực hơn cảnh sát hình sự nhiều, tuy vậy đây là một nghề nghiệp không thể thiếu của xã hội.
Xe một đường tiến về phía trước, phong cảnh biến hoá. Lục Tư Ngữ ngồi một bên mở ra một khe nhỏ cửa sổ, tóc bị gió thổi vào rối tung, anh im lặng ngồi nghe hai người nói chuyện, không xen vào.
"Đúng rồi, vụ án mấy ngày trước của đội hai thế nào rồi?" Tống Văn hỏi. Lúc trước thẩm vấn Lâm Quán Quán xong cậu vừa lúc nhìn thấy Lâm Tu Nhiên từ nhà tang lễ trở về nên thuận miệng hỏi một câu.
Lâm Tu Nhiên biết đội trưởng đội hai Điền Minh vẫn luôn xem Tống Văn là đối thủ của mình, Tống Văn cũng chú ý đến đội hai nhiều hơn liền đơn giản nói cho cậu: "Kéo dài một khoảng thời gian rồi mà vẫn không xác định được nghi phạm. Hôm đó ở bãi đất hoang phía sau đường Hoa Sen phát hiện được một thi thể nữ, thi thể đó có hơi kỳ lạ. Trên mặt nạn nhân có một cái khăn lụa, cổ có dấu vết siết chặt rõ ràng, gãy xương lưỡi, nguyên nhân tử vong là do siết cổ, hung khí là tất chân." Anh ta trầm giọng liền mạch trả lời, đáp án như đã thuộc nằm lòng.
Lục Tư Ngữ nghe xong miêu tả liền để tay lên môi cắn hai cái, thời điểm anh chuyên tâm mày hơi nhíu lại, lúc này hàng mi dài của anh khẽ run lên, quay đầu lại nhìn Lâm Tu Nhiên.
"Thân phận người chết được xác định sau nửa ngày điều tra, là một nữ nhân viên tiêu thụ tên Lí Linh." Lâm Tu Nhiên dừng một chút, "Nạn nhân năm nay ba mươi tám tuổi, nhà ở Kiều Phường, thời gian tử vong là hơn mười một giờ tối. Đội hai đã khôi phục lại hành trình của cô ấy, suy đoán là bị sát hại trên đường về nhà, theo dõi thì phát hiện lần cuối cùng nhìn thấy Lí Linh là trên một chiếc xe buýt, sau đó thì mất tích. Không có nhân chứng cũng không có manh mối, vụ án này khó đấy."
Tán gẫu vụ án xong trong xe nhất thời an tĩnh lại, Tống Văn đánh xe ra khỏi đường cao tốc rẽ vào quốc lộ, xe càng đến gần thị trấn đường lại càng khó đi.
Lộc Ninh là một huyện lị cách Nam Thành không xa lắm, nơi bọn họ muốn đến là giao điểm của huyện lị và thôn lận cận. Nơi này ven đường đều là cột điện, kéo thành một hàng dài màu đen, bên đường là những ngôi nhà hai tầng dán gạch men bên ngoài, các ngôi nhà cách nhau khá xa, thoạt nhìn như sự kết hợp giữa thành thị và nông thôn ngày xưa.
Lâm Tu Nhiên đã từng đến nơi này, anh ta đang nói cho bọn họ tình hình của Lộc Ninh bên này.
Xe cảnh sát đi tiếp ngang qua một đền thờ rồi tiến vào núi, đi vòng vèo trong núi thêm mấy km lại rẽ vào một chỗ trong khe núi, thấy có hai chiếc xe cảnh sát đang dừng ven đường, Tống Văn nói: "Tới rồi, theo định vị thì là ở đây."
Tuy rằng chuyện này thuộc quyền quản lý của đồn công an Lộc Ninh nhưng thật ra nơi đây đã thuộc về xã phía dưới. Nơi này có núi có sông, là một thôn nhỏ tương đối độc lập, tên là Văn Đầu. Bởi vì gần với huyện lị và thành phố Nam Thành nên có rất nhiều nông dân sống bằng nghề trồng trà, trên đỉnh núi có rất nhiều vườn trà, đi sâu vào trong núi thì có thêm nhiều loại sản vật, nên nơi này cũng xem như là một vùng giàu có, không phải là một vùng quê nghèo khó.
Hiện tại là mười một giờ trưa, Lục Tư Ngữ lưng mang balo bước xuống, Lâm Tu Nhiên cầm theo vali đựng dụng cụ khám nghiệm pháp y đi theo phía sau. Ngọn núi này đêm qua vừa có mưa, không khí thập phần mát mẻ, chân dẫm trên đất còn dính theo bùn đất. Khắp nơi đều là cây, rất thích hợp làm nơi nghỉ dưỡng giữa thiên nhiên, đi trong núi thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chim hót.
Nơi phát sinh án mạng là một tiểu viện độc lập hướng tây sang đông nằm ở đầu nơi này, cách các căn nhà khác vài chục mét. Lục Tư Ngữ ngẩng đầu nhìn, hôm nay là ngày nắng hiếm hoi trong tuần, ánh mặt trời chói chang khiến anh nheo mắt lại. Ở đây phía trước là đường lộ, phía sau là vài ngọn núi, ngọn núi gần nhất không tính là quá cao, là núi nhỏ cao khoảng một trăm mét, đỉnh núi bằng.
Nhìn như vậy mới thấy căn nhà này có chút nguy nga, bức tường cao hai mét bao quanh tiểu viện, cánh cửa sắt kép rộng gần ba mét hiện đang khép hờ.
Lúc này, một vị cảnh sát đẩy cửa bước ra, thấy Lâm Tu Nhiên như nhìn thấy cứu tinh, chạy đến nói: "Ai nha, lão Lâm, cuối cùng cậu cũng tới!"
Lộc Ninh ba năm trước đã xảy ra một vụ án, thi thể nạn nhân khi được phát hiện cơ bản đã thối rữa, khám nghiệm không ra được nguyên nhân tử vong. Khi đó cảnh cục đã phái Lâm Tu Nhiên đến, hai ngày sau liền giải quyết được vụ án, cảnh sát hình sự của Lộc Ninh khi đó chính là vị này. Lúc ấy vị đại ca này liền phục sát đất Lâm Tu Nhiên, muốn kéo anh ta đi uống rượu, hận không thể làm anh em kết nghĩa, Lâm Tu Nhiên đối với chuyện này liền lý trí mà cự tuyệt, không ngờ vụ án Lộc Ninh lần này hai người lại tiếp tục gặp nhau.
Lâm Tu Nhiên giới thiệu cho bọn họ: "Vị này chính là đội trưởng đồn công an Lộc Ninh - Trương Đại Hải, cũng là người thôn Văn Đầu. Vấn đề trị an bên này do anh ấy phụ trách."
Tống Văn tự giới thiệu: "Tôi tên Tống Văn, đội trưởng đội một đội cảnh sát hình sự Cục cảnh sát Nam Thành." Sau đó chỉ vào Lục Tư Ngữ nói, "Người này là đồng nghiệp tôi, Lục Tư Ngữ."
Lục Tư Ngữ lấy ra bản ghi chép, nhu thuận chào hỏi: "Xin chào cảnh sát Trương."
Trương Đại Hải theo thói quen trước cho bọn họ một cái tâng bốc: "Ôi, đêm qua mí mắt tôi vẫn luôn giật liền cảm thấy có chuyện không may, sáng sớm nay liền nhận được điện thoại báo nguy. Lúc mang người đến, vừa nhìn hiện trường tất cả mọi người đều luống cuống, may mà Cố cục cho người đến. Ba vị đều là tinh anh của Cục cảnh sát, có các cậu ở đây tôi liền yên tâm."
Tống Văn thản nhiên đem bóng quăng trở lại: "Chúng tôi đối với nơi này không quen lắm, lần này nghe nói có vụ án nghiêm trọng, Cố cục liền cho ba chúng tôi đến hỗ trợ. Nếu muốn bắt phạm nhân thì không thể thiếu sự phối hợp của mọi người." Ngụ ý chính là chúng tôi chỉ đến hỗ trợ, đừng trông cậy hoàn toàn vào ba chúng tôi.
"Đúng, đúng, Tống đội nói vậy cũng đúng. Vậy mọi người đừng khách sáo nhé, người của đồn cảnh sát chúng tôi các cậu tuỳ tiện sai sử." Trương Đại Hải nói xong, chỉ vào bên trong: "Vậy bây giờ...... Chúng ta vào xem nhé?"
Lâm Tu Nhiên mang bao tay hỏi: "Nghe nói lần này có ba người chết đúng không? Là án diệt môn, tình huống là thế nào vậy?"
Trường Đại Hải xoa tay, dẫn bọn họ đến cửa: "Ai, vụ án này hơi kỳ lạ, người một nhà đều bị điện giật tử vong."
"Điện giật?" Bước chân Lâm Tu Nhiên dừng một chút, "Các anh xác nhận là mưu sát, chứ không phải là sự cố rò rỉ linh tinh gì sao?"
Những ngôi nhà tự xây dựng thường bố trí đường điện không theo đúng quy chuẩn, ẩn chứa nhiều nguy cơ mất an toàn. Vào mùa hè, tỷ lệ phát sinh sự cố điện giật thường cao hơn, nguyên nhân là do trong khoảng thời gian này mọi người mặc ít quần áo hơn dẫn đến nguy cơ cao hơn. Hơn nữa vào mùa hè hay xảy ra mưa dông, mặt đất ẩm ướt, điện trở cách điện của các thiết bị điện giảm xuống, lại thêm vừa lúc là mùa vụ nên dễ phát sinh sự cố điện giật ngoài ý muốn.
"Xác định." Trương Đại Hải vừa nói vừa chỉ vào một nơi cạnh cửa cổng.
Tống Văn nhìn kỹ lại, nếu không có Trương Đại Hải chỉ thì cậu không hề phát hiện ra, đó là một sợi dây điện, lúc này nó được buộc chặt với đầu của cửa sắt.
Thứ này tự nhiên là không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, khẳng định đã có người cố ý kéo qua.
"Chúng tôi đã ngắt nguồn điện, nhưng sợ phá hủy hiện trường nên không dám gỡ dây điện xuống." Trương Đại hải mở cửa ra, "Các cậu yên tâm, hiện trường được chúng tôi bảo vệ tốt lắm."
Trong sân của tiểu viện nhỏ này, nước do cơn mưa tối qua tích góp trên đất vẫn chưa bốc hơi hết, có ba thi thể đang nằm úp sấp. Cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra, như là mở ra cánh cửa xuống địa ngục......
~ Hết chương 35 ~
Chú thích:Kẹo thỏ trắng: