*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Tu Nhiên vừa nói chuyện điện thoại với bệnh viện bên kia xong liền thông báo cho Tống Văn một chút tình huống. Hai người trúng độc được đưa đến bệnh viện sáng nay, Quách Hoạ vẫn còn hôn mê chưa qua giai đoạn nguy hiểm, Lâm Quán Quán đã được súc suột, tình huống vẫn chưa ổn định. Hiện tại không thể trực tiếp thẩm vấn đương sự nên chỉ có thể tiếp tục điều tra các manh mối khác.

"Đã loại trừ khả năng hung thủ là người ngoài, vậy thì trong các cô ấy ai là người đầu độc?" Phó Lâm Giang cân nhắc các loại tình huống.

Tống Văn lắc đầu: "Bây giờ chưa thể kết luận."

Phó Lâm Giang bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó: "Vụ án này sẽ không tự sinh tự diệt đi?"

Vụ án này nhìn như đã sáng tỏ, hung thủ dần được khoá lại, nghi phạm dường như trong hai người đang ở bệnh viện kia. Chỉ là còn rất nhiều nghi vấn không thể giải đáp.

Tự sinh tự diệt nghĩa cũng như tên, chính là tự sinh ra cũng tự mất đi, là một thuật ngữ trong nghề nghĩa là hung thủ tử vong, cuối cùng không thể kết án. Đối với điều tra phá án, vụ án tự sinh tự diệt thì rất khó để điều tra, bởi vì đã không còn người sống, cũng không có lời khai trực tiếp của nạn nhân cùng nghi phạm, chỉ có thể dựa vào các chứng cứ mà tiến hành suy đoán, rất khó phán đoán ra hung thủ. Ví dụ như Mã Ngãi Tịnh hoặc Đổng Phương là người hạ độc, độc chết chính mình thì vụ án này liền khó phá.

Tống Văn trầm tư, lấy tay xoa mi tâm: "Dù sao thì cũng không đơn giản như thế." Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu là vụ án bạo lực học đường, vì sao nhịn được bấy lâu, đến năm tư sắp tốt nghiệp thì không nhịn nổi nữa?"

Vụ án bạo lực học đường cuối cùng phát triển thành hành vi giết người trước giờ có không ít, đặc biệt là bên trong ký túc xá. Từng chuyện nhỏ nhặt hằng ngày như vết đâm, mỗi lần để lại một vết thương nhỏ, tích luỹ từng ngày đủ để thân mình đầy thương tích. Loại đau đớn kéo dài này thường làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, cuối cùng từ một kích động nhỏ, sự thôi thúc muốn được giải thoát liền biến thành vụ án giết người.

"Phần lớn những vụ án trong trường học đều là kích động giết người, cho dù có chuẩn bị cũng không tỉ mỉ. Nếu muốn đầu độc thì sẽ để ở ly nước, bình nước, trong đồ ăn hằng ngày, tại sao phải mua chocolate độc quyền từ Internet?"

Nói xong câu này Tống Văn theo thói quen nhìn về phía Lục Tư Ngữ, Lục Tư Ngữ có chút không yên lòng cúi đầu nghịch chiếc đồng hồ Rolex đắt tiền trên cổ tay bằng những ngón tay thon dài của mình. Nhìn động tác cùng vẻ mặt này, Tống Văn dường như có thuật đọc tâm biết được anh đang nghĩ gì, quay đầu nói với những người khác: "Chút nữa chúng ta lại tiếp tục bàn bạc, hiện tại đã hơn sáu giờ, chúng ta đã bận từ nửa đêm rồi, đi ăn gì đó chút đi."

Vô luận lúc trước Lục Tư Ngữ có hăng hái nghe lời bao nhiêu thì chỉ cần đói bụng là giống như búp bê hết điện, để tránh cho cậu mang vẻ hà khắc với cấp dưới nên đã lên tiếng trước quan tâm trước.

Tống Văn khi gặp vụ án sẽ trở thành người liều mạng, không đói đến bụng kêu vang thì sẽ không thả người, bỏ qua giờ cơm hoặc tăng ca buổi tối là chuyện thường. Mọi người không hiểu vì sao đội trưởng nhà mình lại đột nhiên khai ân, một đám đều mang vẻ mặt khó tin, ngồi ở chỗ kia không ai dám di chuyển, Tống Văn đành phải ra lệnh: "Đi thôi, ăn cơm xong trở về tiếp tục điều tra."

Mọi người lúc này mới như tỉnh mộng, Phó Lâm Giang đến hỏi người phụ trách căn tin ở nơi nào, mấy giờ mở cửa, người phụ trách kia họ Nghiêm, lúc này nhanh trí hô: "Các đồng chí cảnh sát vất vả rồi, bữa cơm sáng này chúng tôi sẽ mời. Nếu không tôi gọi mấy sinh viên đem cơm đến cho mọi người......"

Tống Văn nhìn ra suy nghĩ của trường học, vụ án này xảy ra trong khuôn viên trường đã đủ loạn, vài vị cảnh sát đứng nơi đó, tuy không mặc cảnh phục nhưng vẫn làm cho mọi người hoảng sợ. Cậu trực tiếp vạch trần: "Nghiêm lão sư, chúng tôi cũng phải đi xem cảnh vật xung quanh khuôn viên trường, dù sao đây cũng là một phần của điều tra, nên thầy vẫn là nói cho chúng tôi biết vị trí của căn tin đi. Mời ăn cơm thì không cần, chúng tôi có quy định, thầy chỉ cần lưu lại Wechat, ăn cơm xong chúng tôi sẽ tuỳ ý đi xung quanh trường học, có gì cần sẽ liên hệ thầy sau."

Nghiêm lão sư cũng không cưỡng cầu nữa, theo đường dốc đi xuống: "Đồng chí cảnh sát đừng khách sáo, việc tôi nên làm thôi, nếu các anh có quy định thôi vậy, nếu thiếu thốn gì các anh cứ liện lạc với tôi."

Phó Lâm Giang ở một bên nói: "Anh yên tâm, chúng tôi sẽ có chừng mực."

Đi đến căn tin trường học, Tống Văn dùng tay chọc Lục Tư Ngữ đang đứng gần bên: "Anh hôm nay không hâm nóng cơm sao?"

Tống Văn trong lòng rõ ràng, hơn nửa đêm đem người từ trong chăn túm ra thì làm gì có thời gian làm đồ ăn, càng đừng nói đến bữa sáng. Nếu không phải hôm nay là chủ nhật, cậu cũng không đến nỗi không còn quần để mặc.

Lục Tư Ngữ ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt vẫn im lặng bình tĩnh như chú thỏ nhỏ: "Tôi chỉ là không thích ăn thức ăn ngoài cũng không phải không thể ăn. Bất quá, trong tủ lạnh sau xe tôi vẫn còn vài hộp bánh bao. Tôi đã nói với Nghiêm lão sư giúp tôi hâm nóng rồi." Khi nói đến vấn đề ăn uống, cậu luôn rất tích cực, nhưng lần này ngay cả cơ hội quan tâm Lục Tư Ngữ cũng không cho cậu.

Tống Văn nguyên văn muốn nói, tôi mời anh ăn sớm một chút, kết quả Lục Tư Ngữ dùng vài câu như thế trả lời lại, cậu đành phất tay nói: "Kia như vậy đi, anh xong rồi thì đến căn tin số ba tìm chúng tôi."

Ánh mặt trời buổi sáng tiến vào, cả trường học náo nhiệt trở lại như bình thường, người trẻ tuổi chính là ồn ào đầy sức sống như thế. Buổi sáng chủ nhật, môn học chính không có nhưng vẫn có một số tiết môn tự chọn. Bảy giờ sáng, có thể nhìn thấy sinh viên bận rộn ôm sách vở đến lớp, tranh đoạt trên sân bóng rổ cũng đã bắt đầu.

Căn tin trường học lục tục mở cửa, bọn Tống Văn đi đến căn tin số ba gần ký túc xá nữ nhất, nơi này chia thành hai tầng, lầu một là đại sảnh lầu hai là quán nhỏ. Tống Văn đi vào có chút không kịp thích ứng, đã nhiều năm không sống trong cuộc sống tập thể thế này khiến cho cậu có chút hoài niệm.

Bữa sáng của Đại học Nam Thành nổi tiếng với giá rẻ nhưng chất lượng cao, các loại có từ miền Bắc đến miền Nam, từ bánh nướng Bắc Kinh đến bánh bao Thiên Tân, mì Sơn Tây, bánh cuốn Quảng Châu, mì qua cầu nức tiếng Vân Nam, các loại đều có đầy đủ. Chỉ cần không yêu cầu nghiêm khắc vị chính tông thì tuyệt đối có thể có được bữa ăn ngon mà không đắt tiền.

Tống Văn đi mua một phần vằn thắn và một ly sữa đậu nành, dì bán mì cười với cậu còn cho cậu thêm một quả trứng chần. Tống Văn bưng đồ về đã thấy mấy người Phó Lâm Giang vừa lúc chiếm được một bàn bốn chỗ ngồi.

Tống Văn không muốn ngồi một mình, liền tìm ghế trống xung quanh kéo qua.

Cảnh sát trực ban Tiểu Vương cười nói: "Tống đội mặc âu phục mang giày da lịch sự như thế thì đừng ngồi cùng bàn chúng tôi chứ."

Tống Văn hiếm thấy nói đùa cùng bọn họ: "Như thế nào, cậu đang sợ giá trị nhan sắc của tôi thu hút hết ánh mắt của các nữ sinh xinh đẹp à?"

Phó Lâm Giang nở nụ cười: "Thôi đi, đồ ăn sáng của các nữ sinh xinh đẹp kia đã được nhóm Phong Tranh đưa đến dưới lầu, cậu còn trông chờ các cô ấy dậy sớm đến đây ăn sao?"

Tống Văn vừa xoay người đã thấy Lục Tư Ngữ cầm theo một hộp cơm đi đến, trên người toả ra khí thế người lạ đừng đến gần, trong căn tin ồn ào này lại nổi bật đến chói mắt. Cậu quyết định bỏ lại Phó Lâm Giang, bưng khay thức ăn bước nhanh đến chỗ Lục Tư Ngữ.

Lục Tư Ngữ chọn một cái bàn sạch sẽ trong góc sáng ngồi xuống, vừa để đồ trên tay xuống đã thấy Tống Văn tự nhiên ngồi xuống đối diện.

Lục Tư Ngữ cũng không để ý, mở ra hộp cơm, như ảo thuật lấy ra thêm một hộp sữa nóng. Anh gắp bánh bao cắn từng ngụm nhỏ, khi bánh bao được cắn mở ra, một mùi hương mê người toả ra trong không khí, biến tất cả mùi hương trong căn tin trở nên mờ nhạt.

Tống Văn ăn mấy miếng vằn thắn, bị mùi hương bánh bao hấp dẫn ngẩng đầu lên hỏi anh: "Bánh bao anh tự làm sao?"

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, không chút để ý đưa cho cậu một cái.

Tống Văn cũng không khách khí, cắn xuống muốn ngụm, ngon đến nuốt cả đầu lưỡi. Cậu cảm thấy bánh bao trước giờ đều không phải là bánh bao, chỉ có thể xem như bánh mì có nhân thôi, mở miệng hỏi: "Cái này là nhân gì thế?"

Lục Tư Ngữ nói: "Thịt heo và tôm bóc vỏ, thêm một cái lòng đỏ trứng muối cho tươi hơn." Bánh bao bình thường nếu dùng thịt nạc thì sẽ quá khô, dùng thịt mỡ lại dễ ngấy, vừa hay có thể kết hợp thịt nạc heo và tôm bóc vỏ để nhân bánh béo mà không ngấy. Các làm truyền thống sẽ dùng thêm gạch cua, chỉ là gạch cua sẽ có mùi tanh, Lục Tư Ngữ liền thay đổi thành lòng đỏ trứng muối.

Tống Văn không quan tâm đến những thứ khác nữa, hai ba ngụm cắn hết bánh bao. Da bánh không tính là mỏng, bột nở ra là vừa đủ, sau khi hâm nóng lần thứ hai thì hoàn hảo. Có bánh bao lót dạ, vằn thắn trước mặt bỗng không còn ngon nữa, cậu cũng không thể hỏi Lục Tư Ngữ thêm, đành ăn nốt trứng chần cùng uống sữa đậu nành.

Thời gian dần trôi, sinh viên đến ngày càng nhiều, căn tin càng ồn ào hơn. Bọn họ ngồi trong góc nhưng vẫn có không ít sinh viên hướng bên này mà nhìn, đặc biệt là nữ sinh, ánh mắt luôn trộm nhìn bọn họ.

Tống Văn cứ tưởng là do bọn họ là người lạ, nhưng nhìn sang bàn Phó Lâm Giang hoàn toàn không được chú ý đến, chỉ có thể giải thích rằng có thể bộ dạng của mình cùng Lục Tư Ngữ thật quá gây chú ý rồi.

Lục Tư Ngữ đưa lưng về căn tin, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc mà ăn, dường như không hề cảm nhận được biến hoá sau lưng.

Một bữa ăn rất nhanh mà hoàn tất, Tống Văn lúc này mới phát hiện ra có gì đó không đúng, hơi nhíu mày. Cậu là cảnh sát, vừa rồi ít người nên không quá để ý, hiện tại căn tin nhiều người nên cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt khác thường đang nhìn cậu, quay đầu hỏi Lục Tư Ngữ: "Trên mặt tôi có gì không?"

"Không có gì cả." Lục Tư Ngữ đưa điện thoại cho Tống Văn, "Bất quá tôi đại khái biết bọn họ đang bàn luận điều gì."

Tống Văn nhận điện thoại, Lục Tư Ngữ đang mở xem diễn đàn BBS nội bộ của Đại học Nam Thành. Có người chết, chuyện này đã trở thành tiêu điểm trong cuộc bàn luận của bọn họ. Mỗi người đều nói như thể mình tận mắt chứng kiến hiện trường, còn sinh ra nhiều phiên bản khác nhau, cái gì mà vì yêu sinh hận, hay là báo thù các thứ. Dường như chỉ cần không thảo luận vài câu thì sẽ thành người tối cổ.

Ánh mắt cậu dừng trên một bài viết trong đó, "Đây là cảnh sát đúng không? Người này tin được không thế?" Phía dưới đính kèm thêm tấm ảnh Tống Văn mặc quần hoa đang mở cửa một chiếc ô tô hạng sang.

Tống Văn còn muốn nhìn thêm bình luận phái dưới thì điện thoại đã bị Lục Tư Ngữ lấy lại: "Tôi ăn xong rồi, chúng ta đi thôi."

Tống Văn dùng mông nghĩ cũng biết được bình luận khẳng định sẽ không có gì hay ho, nhìn Lục Tư Ngữ với ánh mắt phức tạp. Người này thật đúng là bên ngoài nhìn thì vô hại, bên trong lại xấu xa, Lục Tư Ngữ chắc chắn đã sớm biết những người đó đang nhìn gì nhưng lại cố ý yên lặng ăn sáng, hiện giờ mới nói cho cậu.

Lục Tư Ngữ dọn dẹp hộp cơm, Tống Văn nghĩ cũng không muốn ở lại căn tin thêm nữa, vừa đứng dậy bỗng nhiên thu được một tin tức.

Tống Văn nhìn điện thoại thần sắc nghiêm túc nói: "Đi, cùng tôi quay về cảnh cục, Cố cục có chuyện muốn hỏi."

~ Hết chương 20 ~

Chú thích:

- Đồng hồ Rolex trăm triệu:



- Bánh nướng Bắc Kinh: (Mấy món ăn này mình không biết đúng không nữa)



- Bánh bao Thiên Tân:



- Mì Sơn Tây:



- Bánh cuốn Quảng Châu:



- Mì qua cầu của Vân Nam:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play