Sau khi phát thanh nhắc nhở, thân thuyền lay động càng thêm rõ ràng lên.
Từ trước cửa sổ hình tròn nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy sóng biển ở bên ngoài không ngừng mà chập trùng lăn lộn, trong biển rộng mênh mông, chiếc thuyền này giống như là một chiếc lá cây nho nhỏ, bị nước biển thôi động lúc ẩn lúc hiện.
Trong lúc nhất thời trong khoang thuyền đều yên tĩnh lại, mới vừa rồi hành khách còn đang tán gẫu đều đổi sắc mặt, nỗ lực nắm lấy đồ vật bên người, muốn duy trì cân bằng thân thể.
Lục Tư Ngữ ho nhẹ lên, lấy tay nắm chặt tay vịn ghế sô pha, đốt ngón tay đều chặt đến mức có chút trở nên trắng bệch.
Tống Văn ngược lại là không có cảm giác gì, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, hướng xa xa nhìn một chút, trong biển rộng mênh mông vô bờ, một hòn đảo nhỏ đã xa xa xuất hiện, từ ban đầu chỉ có một điểm nhỏ, từ từ lớn lên.
Đó là một tiểu đảo hình dáng ngọn núi, mặt trên che kín thảm thực vật màu xanh lục, trên bờ biển đầy cát trắng như châu báu. Xa xa mà nhìn là có thể nhìn thấy một ít chim biển ở phụ cận hải đảo lăng không lẩn quẩn.
Kia chính là nơi bọn họ cần đến, Đảo Nam Sa.
Không có nhà cao tầng, không có cầu vượt, thậm chí ngay cả người cũng rất ít ỏi. Nơi đó bảo lưu lại một ít phong cảnh tự nhiên khó có thể nhìn thấy, cùng thành thị nông thôn đều không giống nhau, như là một chốn cực lạc, thế ngoại đào nguyên, vườn địa đàng đã rời xa thành thị.
Tống Văn nhìn một hồi, liền ngồi về bên cạnh Lục Tư Ngữ, thấp giọng hỏi cậu: "Không sao chứ?"
Thân thuyền đang lúc la lúc lắc, như là thuyền hải tặc bên trong khu giải trí, Lục Tư Ngữ nhắm mắt lại lắc đầu một cái, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, lục phủ ngũ tạng bị lắc lư đến khó chịu, trong dạ dày sôi trào, cậu không để ý tới lý Tống Văn, cảm giác vừa lên tiếng liền muốn phun ra.
Tống Văn ngồi ở một bên cạnh, Lục Tư Ngữ liền tóm lấy cánh tay Tống Văn, lúc này hoàn toàn không để ý tới nguỵ trang không quen, hoàn toàn đem anh xem như tay vịn vững vàng. Tống Văn vỗ vỗ cậu, lấy đó an ủi.
Lục Tư Ngữ bây giờ còn đang trong phạm vi có thể chịu đựng, thân thể đang dựa vào ý chí toàn lực chống đỡ lấy, nhưng mà nếu như thời gian lâu dài hơn một chút, liền khó nói.
Cũng may cũng không lâu lắm, bên ngoài liền truyền đến một tiếng vang nhỏ, sau đó thuyền ngừng lại.
Tiểu đảo vừa nãy còn cách một đoạn, bây giờ đã gần ngay trước mắt.
Có thuyền viên đến nói chuyện: "Đến rồi, các người dành thời gian, nhanh chóng rời thuyền!" Bọn họ còn phải vội vàng chạy ngược về, trước khi bão đến, trở lại bến cảng Tân Xuyên.
Các du khách từng người từng người giống như là uống rượu say vậy, loạng choà loạng choạng mà đứng lên, đi lấy hành lý của chính mình.
Tống Văn lưng đeo túi của mình, nhìn bên cạnh để cái túi leo núi đựng giá ba chân, biết là của Lục Tư Ngữ, trực tiếp xách lên.
Cả đám có chút chật vật, vô cùng lo lắng mà vội vàng xuống thuyền, quả thực có thể nói là bị ném ra khỏi thuyền, nhưng khi đến trên bến cảng, thuyền kia lại như là không vội, liền dừng ở một bên cạnh, cũng không thấy đi ngược lại.
Rmi hướng về phía du thuyền có chút tức giận mà dựng thẳng ngón giữa, "Vừa nãy cứ như là đòi mạng vậy, hiện tại ngược lại không gấp."
Một khi hai chân đứng vững, hơi hơi nghỉ ngơi chốc lát, những người say sóng chậm rãi ở đây hoãn lại.
Đây là một bến cảng nhỏ, hiện tại có bão tới gần, không có du khách nào đến, nhân viên công tác cũng là trộm lười biếng, bên cạnh thuyền không có một bóng người.
Mọi người xuống thuyền, ở sạn đạo sửa sang lại trang bị, gió biển thổi, tuy rằng gió rất lớn, thế nhưng không có khuếch đại như thời điểm ở trên thuyền cảm giác được.
Tại trên bến tàu, có thể nghe thấy một tiếng một tiếng chim biển hót liên tiếp.
Đứng ở trên đảo đầu tiên cảm nhận được, chính là không khí đặc biệt tươi mới trên biển, hòn đảo nhỏ này bảo lưu lại rất nhiều diện mạo nguyên thủy, rất nhiều thảm thực vật đều là sinh trưởng tự nhiên sinh trưởng, thêm vào gió biển quanh năm, hoàn cảnh cư trú vô cùng thân cận tự nhiên.
Giang Khương mở điện thoại di động ra nhìn một chút tin tức mới nhất về bão, trên bản đồ, một cái vòng tròn màu trắng rất lới đang tới gần, cách tiểu đảo bọn họ ở bây giờ còn có một đoạn ngắn.
Cô ta nhắc nhở mọi người: "Cách bão tới đây còn có khoảng chừng năm tiếng."
Năm tiếng này chỉ là con số ước lượng, nói như vậy lại qua khoảng ba tiếng nữa, bão tới gần, trời liền bắt đầu mưa.
Tô lão sư nói: "Chúng ta thừa dịp bão còn chưa tới, mau chóng đến quán trọ Hạnh Phúc đi thôi. Đừng đẻ một hồi mưa xuống, bị ngăn ở nửa đường." Vị trí của quán trọ Hạnh Phúc là ở trên vách núi của hải đảo, cần phải đi một đoạn đường.
Nghe Tô lão sư nói, chỉ có đôi tình nhân kia tích cực hưởng ứng, đeo hành lý lên.
Lục Tư Ngữ lấy bình giữ nhiệt ra uống mấy ngụm nước ấm mang theo, cuối cùng đi chậm lại, cùng Tống Văn trao đổi ánh mắt.
Đến nơi này, cậu rốt cuộc chờ không được rồi, nóng lòng muốn đi tìm Ngô Hồng Du, dò hỏi chân tướng chuyện năm đó.
Tống Văn đối với bọn họ nói: "Cái kia, tôi muốn trước đi dạo một chút trên đảo, đợi lát nữa trước khi bão đến, tôi lại đi nhà trọ."
Lục Tư Ngữ nói: "Tôi chuẩn bị thừa dịp trước bão, nhìn xem có thể chụp một chút ảnh hay không."
Giang Khương cũng kéo Khâu Lam nói: "Lão sư, chúng em muốn đi bờ biển nhìn chút, chỉ một chốc lát thôi, sẽ chú ý an toàn." Bão gần tới, các cô một là hiếu kỳ, nhìn khắp nơi đều mới mẻ, một là có chút bận tâm đám chim biển.
Tô lão sư có chút thay bọn họ lo lắng, thế nhưng những người này đều là người trưởng thành, nhiều lời cũng vô dụng, hắn chỉ có thể căn dặn hai học sinh nói: "Vậy cũng tốt, các em nhất định phải cẩn thận, có mưa gió thì mau trở về. Hai người tuyệt đối không nên tản ra."
Bảy người phân ba tổ, Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn muốn đi trung tâm đảo, Giang Khương cùng Khâu Lam muốn đi đến bờ biển, Tô lão sư cùng với đôi tình nhân kia muốn đi đến nhà trọ, vì vậy mọi người liền ở bến cảng mỗi người đi một ngả.
Lục Tư Ngữ từ trong tay Tống Văn cầm lấy hành lý, một đường đi ở phía trước, đợi đến khi ra khỏi tầm mắt của mọi người, Tống Văn liền chạy lên vài bước, đuổi kịp cậu, sau đó liền đem túi trên lưng cậu đoạt lại.
Lục Tư Ngữ không nói gì, cũng liền tùy anh. Cậu một đường đi ở phía trước, mặc dù là đi bộ, tốc độ lại rất nhanh, Tống Văn ở phía sau phải đi nhanh mới có thể theo kịp cậu.
Đảo Nam Sa không lớn, từ bến cảng đi mười mấy phút, đã đến khu dân cư, nơi này tổng cộng cũng là mấy con đường chủ đạo, nhân khẩu khoảng trăm hộ.
Bão chưa tới, giữa bầu trời lộ ra một loại màu vàng xám, hơi nước chất chứa ở trong không khí, độ ẩm nơi này rõ ràng so với nội địa phải lớn hơn rất nhiều. Gió biển có chút lạnh lẽo, Lục Tư Ngữ chưa từng tới bên này, cảm thấy gió thổi khiến da dẻ xót đau, dọc theo đường đi đều cố gắng đem mặt chôn vào bên trong cổ áo.
Trên đường phố, có một ít quầy hàng, cửa hàng, nông gia trại, bán chính là hàng lưu niệm, còn có bán hàng hải sản, mấy nhà bán đồ du lịch từ lâu đã đóng cửa, những nhà khác cũng đang chuẩn bị thu sạp.
Nhà trên hải đảo đều dán băng dán lên cửa sổ, còn có người tiến hành gia cố cho nóc nhà, bọn họ dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn chăm chú vào hai vị trẻ tuổi từ trên đường phố đi qua. Du khách trước đó tới buổi trưa toàn bộ đã rời đảo, bọn họ hiển nhiên là không nghĩ tới, còn có du khách sẽ ở trên đảo này khi trời bão.
Lục Tư Ngữ đi thẳng đến mấy chỗ dân cư, có chút lạc đường. Bọn họ muốn tìm chính là số 27 đường Thanh Chu, nhưng đến nơi này rồi, cũng chưa thấy có cột mốc đường.
Tống Văn mở bản đồ ra nhìn một chút, cũng không có thông tin, chỉ có thể kéo một người dân hỏi một tiếng.
Mới vừa nhắc tới cái tên Trương Hồng Kiều này, đối phương liền cau mày nói: "Trương Hồng Kiều? Người này đã chết rồi a..."
Chết rồi?
Lục Tư Ngữ nghe được câu nói này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, đầu ngón tay lạnh lẽo, thật giống huyết dịch cả người đều bị hút hết vậy, trong đầu của cậu nhất thời hỗn loạn, theo bản năng đặt câu hỏi: "Bà ấy là chết như thế nào?"
Thôn dân suy nghĩ lại một chút nói: "Chính là ốm chết, hình như là năm ngoái đi, liền an táng ở bên ngoài làng." Sau đó hắn có chút cảnh giác nhìn về phía bọn họ, "Các người tìm bà ấy có chuyện gì sao?"
Tống Văn thấy Lục Tư Ngữ cả người đều ảm đạm xuống, biết là cậu sợ đứt đoạn mất manh mối, tiến lên một bước tiếp tục nói: "Chúng tôi là hai anh em, tới nơi này tìm người, ông cụ trong nhà vẫn luôn nói nhà tôi ở trên đảo có cái họ hàng xa như thế, nhiều năm như vậy đã sớm cắt đứt liên hệ, lão nhân lại nhất định gọi chúng tôi tới xem một chút. Nhà bà ấy còn có người nào không?"
Thôn dân lúc này mới không hoài nghi nữa, trả lời anh nói: "Có một người chị họ vẫn còn, chị họ bà ấy họ Lý, tên là Lý Minh Mỹ, nhà bọn họ liền ở cuối đường, chính là cửa hàng giặt quần áo kia."
Tống Văn nói một tiếng cám ơn, chờ thôn dân kia rời đi, anh lôi một chút Lục Tư Ngữ nói: "Đi thôi, nếu đều đã tới đây, chúng ta qua xem một chút."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, cậu cũng biết mình quá nóng lòng, từ khi Hứa Trường Anh bỏ mình đến bây giờ, cậu vẫn luôn đuổi theo manh mối này, nhất thời nghe thấy tin tức Ngô Hồng Du chết rồi, có chút không tiếp nhận được, hiện tại cậu tỉnh táo lại, rõ ràng Tống Văn nói mới là đúng.
Đều đã đến nơi này, vô luận có thể tìm tới bao nhiêu manh mối, làm hết sức mình, theo mệnh trời đi.
Hai người thuận con đường kia đi hai phút, rốt cục thấy được một cái cửa hàng giặt quần áo nhỏ.
Tống Văn lôi cậu một chút, chỉ vào một người ven đường nói: "Có thể là cái người kia."
Lục Tư Ngữ thuận ánh mắt của anh nhìn lại, đó là một nữ nhân gầy gò, đang đứng ở trước mấy cái treo móc, thu khăn trải giường phơi nắng trước cửa, hiện tại đến trong này, Lục Tư Ngữ không khỏi có chút sốt sắng.
Tống Văn đến gần, thử thăm dò kêu một tiếng: "Xin chào, xin hỏi là Lý Minh Mỹ đúng không?"
Nữ nhân nghe được âm thanh, quay đầu lại, biểu tình hơi nghi hoặc một chút mà nhìn về phía bọn họ.
Lục Tư Ngữ cũng nhìn thấy nữ nhân này, người trước mắt da dẻ hơi đen, tròng mắt trắng đã ố vàng, đầy mặt nếp nhăn, tóc trên đầu tất cả đều bạc, thoạt nhìn phải hơn sáu mươi tuổi.
Lục Tư Ngữ lại hỏi: "Xin hỏi, Trương Hồng Kiều quá khứ ở nơi này phải không?"
"Đúng vậy, nhưng mà, bà ấy đầu năm ngoái liền bệnh chết... Bà ấy không có thân thích gì, cũng không có bằng hữu nào, các người là..." Lý Minh Mỹ nói nhìn về phía hai người trước mặt, bà ta nói chuyện có chút khẩu âm, trên tay thô ráp, có rất nhiều vết tích bị thuốc tẩy ăn mòn, bà ta vóc dáng chẳng hề thấp, nhưng có chút lưng còng, đứng ở nơi đó hiện ra khô héo nhỏ gầy.
Trước khi nhìn thấy nữ nhân này, chỉ là nghe thôn dân nói, Lục Tư Ngữ trong lòng còn có một tia hi vọng, mà hiện tại, chút hy vọng cuối cùng này liền nát tan ở lồng ngực của cậu.
Lục Tư Ngữ vành mắt nhất thời đỏ, nhất thời cảm thấy hô hấp có chút không thông, Ngô Hồng Du là người cậu có thể tìm tới để tìm hiểu về chân tướng mười chín năm trước, vì cái chân tướng này, hy sinh nhiều người như vậy, tốn thời gian dài như vậy. Vì ngày đó, cậu trải qua khúc chiết cùng đau khổ. Nhưng tại sao, vẫn là cùng chân tướng này gặp thoáng qua?
Ba người đứng ở trong sân, đủ loại khăn trải giường còn treo ở trên sợi dây một bên cạnh, bị gió thổi, phiêu trên không trung.
Tống Văn biết, manh mối nếu như bị đứt, đối Lục Tư Ngữ đả kích sẽ có bao nhiêu, anh lúc này không có che dấu thân phận nữa, lấy ra giấy chứng nhận của mình: "Chúng tôi là cảnh sát hình sự của Cục thành phố Nam thành. Tôi muốn hỏi một chút, bà và Trương Hồng Kiều quan hệ là.."
Nữ nhân gỡ một chút tóc bị gió thổi loạn: "Tôi là chị họ bà con xa."
Tống Văn lại hỏi: "Trương Hồng Kiều có phải là vẫn luôn ở trên đảo hay không? Bà ta còn có tên khác chưa từng dùng đúng không?"
Nữ nhân chần chờ một chút, lại nhìn Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn một lần nữa, mới mở miệng nói: "Cô ấy là mười mấy năm trước chạy đến đây nhờ cậy tôi, là con gái của em họ của mẹ tôi, trước đây cô ấy là người Nam thành, họ Ngô, tên là Ngô Hồng Du."
Tống Văn tiếp tục hỏi: "Bà ấy có cùng bà nói một ít chuyện quá khứ hay không?"
Lý Minh Mỹ cúi đầu, thu nạp khăn trải giường trong tay, do dự một chút nói: "Cô ấy... không có cùng tôi nói quá nhiều, tôi chỉ là biết là cô ấy gặp chuyện gì đó, sợ sệt trốn đến trên đảo, cô ấy lo lắng sợ hãi cả đời, ngay cả sinh bệnh cũng không dám ra ngoài đảo khám."
Nghe tới, trải qua đối chứng, vị nữ nhân gọi là Trương Hồng Kiều, là Ngô Hồng Du mà bọn họ muốn tìm, chỉ tiếc, bọn họ đã tới chậm một bước. Nơi này là hải đảo, quản lý không nghiêm, người phụ nữ kia liền ở đây trốn mấy năm.
"Các người cùng tôi vào đi." Lý Minh Mỹ thu mấy cái khăn trải giường còn lại, ôm vào phòng. Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn cùng nữ nhân tiến vào.
Đây là một gian nhà dân cũ kỹ, bị mở làm một cửa hàng giặt quần áo đơn sơ, bên trong gian ngoài có mấy cái máy móc cổ xưa, có một chỗ để máy giặt, một chỗ là quần áo. Lúc này máy giặt kia còn bật, ở bên tường vang lên ong ong.
Đồ vật trong buồng không nhiều, phi thường đơn giản.
Tống Văn theo thói quen đánh giá trong phòng, này rõ ràng cho thấy là gian phòng của một loã phụ nhân sống một mình, có khăn mặt, cốc chén, dép lê cùng rất nhiều thứ đều chỉ có một phần, không có vết tích của những người khác.
Lý Minh Mỹ rót cho mình một ly nước nóng, sau đó chà xát hai tay có chai mỏng.
Trong phòng chỉ có hai cái ghế, Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn ngồi, Lý Minh Mỹ liền ngồi ở trên một tấm gỗ dùng để làm giường đôi.
Tống Văn trước tiên lấy chứng minh thư của Lý Minh Mỹ kiểm tra thực hư, chứng minh thư là mấy năm trước làm, bởi vì đã có tuổi tác, là có hiệu trường kỳ.
Sau đó Lý Minh Mỹ từ dưới đáy giường rút ra một cái rương, đối hai vị cảnh sát nói: "Em họ tôi khi còn sống lưu xuống tất cả mọi thứ đều ở nơi này, cô ấy ở trên vở viết một vài thứ, tôi cũng không biết chữ, liền bảo lưu lại, các người xem trong đó có đồ vật các người muốn hay không."
Lục Tư Ngữ vành mắt đỏ, nhận lấy rương nhỏ nữ nhân đưa tới.
Bên trong có hai cái dây buộc tóc, một con búp bê cũ nát, vài món đồ trang sức cũ kỹ không đáng giá, còn có một quyển vở.
Vở cũng đã để thời gian rất lâu, bìa ngoài nhăn nhăn, trang giấy bên trong cũng đã ố vàng, ngửi lên có một ít mùi vị mốc meo.
Lục Tư Ngữ hai tay run rẩy mở ra quyển vở kia, trên giấy viết rất nhiều chữ, lít nha lít nhít.
Lục Tư Ngữ nhấp môi, nhìn kỹ lại, ông trời cũng không có đánh nát tia hi vọng cuối cùng của cậu. Trên vở ghi chép đúng là chân tướng cậu tìm kiếm cho tới nay.
Xem ra Ngô Hồng Du trước khi chết, đem sự tình bà ta trải qua đều hoàn chỉnh mà ghi chép lại.
Tống Văn cũng cúi đầu tiến tới, hai người đồng thời nhìn.
Đọc nội dung trên đó, Lục Tư Ngữ giống như đứng ở ngã tư đường tràn đầy sương mù, cùng Ngô Hồng Du mười chín năm trước nhìn nhau từ xa.
Qua nhiều năm như vậy, nữ nhân kia ở trong ký ức của cậu, đã mơ hồ không rõ, chỉ nhớ rõ là một người dung mạo diễm lệ, vóc người đầy đặn. Nữ nhân này là một trong những kẻ thù của cậu, nhìn bà ta viết xuống chuyện năm đó, Lục Tư Ngữ một cách tự nhiên liền nhớ lại cọc thảm án kia. Cậu cảm thấy ngực bị cái gì xoắn lấy, ngay cả trong dạ dày cũng đau...
"Chuyện năm đó làm bí mật ở trong lòng tôi nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ nói với người khác qua. Tôi thậm chí cảm thấy, tôi có thể sẽ mang theo những bí mật kia tiến vào phần mộ."
"Theo thời gian trôi qua, tôi trốn đến trên đảo này đã mười mấy năm. Mỗi một ngày, tôi đều qua ngày trong lo lắng sợ hãi, thân thể của tôi càng ngày càng không tốt, tóc tai một cái một cái mà rụng, cũng không dám đi khám bệnh, tính mạng của tôi bắt đầu đếm ngược."
"Gần đây, tôi vẫn đang mơ ác mộng, trong mộng sẽ mơ tới Long Tiến Vinh, mơ tới Nhị Tử, mơ tới An Khuê, mơ tới đôi vợ chồng kia... Những người kia là chết ở bên trong biệt thự, chết vào mười mấy năm trước đây, tôi có một loại dự cảm, tôi sắp phải đi gặp bọn họ. Trước khi tôi chết đi, tôi quyết định, đem những thứ này ghi chép xuống."
"Năm đó những chuyện kia... Quá mức ly kỳ. Sự tình bắt đầu, phải nói tới từ lúc tôi và Long Tiến Vinh quen biết..."
"Năm đó, tôi ở trong một nhà sảnh khiêu vũ ở Nam thành dùng khiêu vũ cùng bán rượu mà sống. Số tuổi của tôi lớn hơn, không sánh bằng những tiểu cô nương trẻ tuổi nữa, nhưng tính tình của tôi mạnh mẽ, vẫn có một ít nam nhân yêu thích tôi, nguyện ý chăm sóc sinh ý của tôi."
"Khi đó tôi thường xuyên nghĩ đến, cuộc sống như thế tới khi nào mới kết thúc đây? Tôi cũng hi vọng mình có thể thoát ly khổ hải, nhưng tôi không tinh thông việc gì, tôi ngây thơ, thậm chí còn ảo tưởng có thể tìm được chân ái."
"Có một ngày, bên trong vũ trường có vị lão nam nhân có tiền vẫn luôn quấn lấy tôi, lão nam nhân kia có tiếng hung tàn, hơi không như ý sẽ đánh người, tiểu cô nương bên trong vũ trường đều sợ ông ta."
"Tôi không muốn phản ứng ông ta, nhưng lại không dám đắc tội, lão nam nhân được voi đòi tiên, cứ buộc tôi phải uống rượu. Vào lúc này, có một nam nhân lao ra, cho lão nam nhân kia một bình rượu, đem tôi cứu lại. Nam nhân kia, là bảo an lúc đó của vũ trường, tên của hắn là Long Tiến Vinh. Liền ngay lúc đó, tôi cảm thấy chính mình yêu trúng hắn..."
"Sau đó, cái người kia chính là tội phạm bị truy nã kim ngạch cao nhất trong lịch sử Nam thành, cũng chính là thủ phạm chính của vụ án 519, Long Tiến Vinh..."
"Có lẽ ở trong mắt của người khác, cảm thấy người này tội ác tày trời, nhưng năm đó, thời điểm ờ cùng với tôi, hắn tuy rằng không là một người tốt, thế nhưng vẫn tính là một nam nhân giảng nghĩa khí, mỗi ngày hắn đều nghĩ, muốn làm sao chữa bệnh cho cha của chính mình. Hắn tuy rằng hung ác, nhưng cho tới nay không đánh lão nhân, cũng không đánh nữ nhân. Hắn vì xem bệnh cho cha của mình, xài hết tất cả tiền, có một quãng thời gian, hắn thậm chí đang dùng tiền tôi cho hắn mà sống, ở trong phòng tôi thuê lại."
"Chúng tôi mỗi ngày say rượu, triền miên, làm giấc mơ phát tài có một ngày phất lên nhanh chóng."
"Nếu như không gặp phải nam nhân kia, hắn có lẽ chỉ là một lưu manh, trà trộn đầu đường. Mà tôi có lẽ sẽ có một cuộc sống bình thường, chơi đủ rồi, liền tìm một nam nhân thành thật gả cho."
"Nhưng tất cả, đều bởi vì người đó mà xuất hiện cải biến."
Như hồ điệp nho nhỏ vẫy cánh, cho đến hôm nay, tạo thành một hồi gió bão...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT