HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi

Chuyển ngữ: Cá trê

ĐÁNH MẤT THIÊN ĐƯỜNG

_______________

Hơn mười giờ sáng ở cảng Tân Xuyên, chiếc tàu du lịch hai tầng cuối cùng cũng chậm rãi rời cảng.

Trên không trung là bầu trời quang đãng nắng ráo, bão vẫn chưa đến.

Người đàn ông vừa mới nhảy lên tàu đúng là Tống Văn, còn người cầm máy ảnh chính là Lục Tư Ngữ.

Hai người đã ba ngày không gặp, lúc này bỗng nhiên lại đụng phải nhau trên tàu.

Trong ba ngày này, Lục Tư Ngữ vẫn luôn điều tra dựa vào manh mối Hứa Trường Anh lưu lại.

Mà Tống Văn thì vẫn luôn dùng đủ loại phương pháp tìm kiếm tung tích của Lục Tư Ngữ.

Tối hôm qua, Lục Tư Ngữ đã xác định xong hành trình đến đảo Nam Sa, anh bắt buộc phải đi chuyến này, thế nhưng thời gian lại không đúng dịp, gặp ngay lúc cơn bão ập đến. Anh cũng chỉ là ôm tâm lý may mắn đến mua vé ra đảo, còn biết được lần này bởi vì bão nên lượng tiêu thụ vé cũng không nhiều, lúc biết được chiếc tàu này không bởi vì bão mà dừng hành trình, anh đã thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Lúc đứng chờ ở cảng, Lục Tư Ngữ đã xác nhận trong đám người không có Tống Văn, không nghĩ tới vừa lên tàu Tống Văn đã đuổi đến.

Trong khoang tàu dưới tầng một của con tàu trống rỗng, Lục Tư Ngữ ngồi bên trong lập tức nhìn thấy Tống Văn, anh vẫn chưa nghĩ xong phải làm thế nào nếu bất thình lình gặp nhau, nhịp tim tăng dần. Tiếp đó anh theo bản năng muốn chạy trốn, vội vàng đứng dậy đi đến phòng trà nước bên cạnh.

Tống Văn vừa mới chạy từ bên ngoài vào, vừa đặt balo hành lý xuống vừa nhìn bốn phía xung quanh.

Du khách trên tàu không nhiều lắm, ngoại trừ hai nữ sinh cậu đụng phải ở ngoài mạn tàu vừa nãy thì bên trong chỉ có ba bốn người. Cậu vội vàng nhìn lướt qua, lập tức tập trung khoá chặt được Lục Tư Ngữ.

Trong khoang tàu trống trải, Lục Tư Ngữ chột dạ vừa cử động đã làm bại lộ bản thân, khiến anh không còn chỗ che giấu, Tống Văn đi tới vài bước, đẩy mạnh anh vào phòng trà nước, rồi đưa tay khoá cửa lại.

Lục Tư Ngữ biết mình không thể tránh được, đành lui về sau vài bước, tựa vào cái tủ bên cạnh. Anh không hề nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại Tống Văn, có chút khẩn trương liếm môi, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng người trước mặt.

Tống Văn đi tiếp vài bước về phía trước đứng đối diện anh, vươn tay nắm chặt xương hàm anh, vững vàng giữ chặt, cậu mang theo tức giận thấp giọng nói: "Để tôi xem anh còn chạy đi đâu được?"

Bốn phía là biển rộng vô biên, bọn họ thì ở trên một con tàu du lịch đang lênh đênh trên biển.

Lục Tư Ngữ có cảm giác bản thân như một con mồi bị thợ săn nhốt trong lồng sắt, đã không còn chỗ ẩn nấp hay trốn tránh, anh cúi đầu không nói lời nào.

Vừa bỏ đi vừa hạ thuốc Tống Văn không phải là phương pháp tốt lành gì, nhưng lúc đó đây là biện pháp tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra.

Vậy lúc này nên nói gì đây? Nên xin lỗi? Hay vẫn tiếp tục giải thích? Hay là phản bác lại như một tên đào phạm? Những lời anh muốn nói đều đã viết ra hết trong bức thư, thứ đó đã dùng hết dũng khí của anh rồi.

Anh sẵn sàng nhận hết sự chấp vấn, trách cứ của Tống Văn, hoặc là......

Trong phòng trà nước có một cái cửa sổ nhỏ thông ra mặt biển, theo ánh sáng chiếu vào có thể thấy tàu hiện đã cách bờ rất xa, sóng biển nhấp nhô khiến căn phòng cũng đong đưa theo, cảm giác trôi nổi trên mặt nước khiến bọn họ không có cảm giác chân thật.

Trong chớp mắt, Tống Văn bỗng vươn tay kéo thắt lưng Lục Tư Ngữ rồi cúi xuống nhắm ngay môi anh.

Lục Tư Ngữ từng tưởng tượng qua thái độ của Tống Văn sau khi biết được chân tướng, có lẽ sẽ là hoài nghi, là khinh thường, cũng có thể là tức giận, duy chỉ không ngờ đến lại là thế này......

Đây không phải là một nụ hôn dịu dàng mà có phần bá đạo. Tay Tống Văn ghìm chặt cơ thể anh, hoàn toàn không cho anh cơ hội vùng vẫy, thấy mắt kính trên mắt anh vướng víu, Tống Văn liền đưa tay lấy cái kính trên sống mũi anh xuống đặt lên cái bàn bên cạnh.

Giờ khắc này, tất cả lý trí đều đã bị Tống Văn vứt bỏ, đây là chuyện mà cậu vẫn luôn muốn làm.

Trước đây Tống Văn vẫn nghĩ Lục Tư Ngữ thẹn thùng, chậm nhiệt nên cậu đã cho anh thời gian, thật cẩn thận thăm dò, tiếp cận anh nhằm hoà tan khối băng lạnh lẽo này. Nhưng hoá ra, thứ mà Lục Tư Ngữ băn khoăn hoàn toàn không phải là vấn đề này......

Lục Tư Ngữ không hề có chút kinh nghiệm nào với chuyện hôn môi này, anh rất nhanh đã bị hôn đến không thở nổi, muốn đẩy Tống Văn ra để nói gì đó, kết quả Tống Văn chỉ buông anh ra một giây rồi càng xâm nhập sâu hơn, Lục Tư Ngữ có cảm giác môi mình bị cạy mở, lời nói bị lấp kín, chỉ có thể phát ra một tiếng ưm.

Qua một lúc, Tống Văn mới thả anh ra, Lục Tư Ngữ thở hổn hển, trái tim trong ngực đập cực nhanh, gương mặt trắng thuần của anh đỏ ửng lên, vệt đỏ theo gò má chạy thẳng đến bao phủ cả hai tai. Tay Tống Văn từ hông anh chuyển lên cổ, cái cổ thon dài, hầu kết tuyệt đẹp, cậu dùng ngón tay nóng rực quét qua nốt ruồi son trên cổ anh, sau đó tựa trán mình vào trán anh.

"Anh nói xem, em phải làm sao với anh đây?"

"Tôi......" Lục Tư Ngữ chỉ mới nói được một từ đã thấy giọng mình như bị thứ gì đó chặn lại, mắt anh nóng lên, nước mắt muốn chảy xuống nhưng bị anh liều mạng kiềm chế. Lục Tư Ngữ đè chua xót trong lòng xuống: "Thực xin lỗi, tôi không muốn cậu bị cuốn vào chuyện này."

"Tại sao anh lại đem em ngăn cách bên ngoài thế giới của anh chứ?" Tống Văn hỏi anh.

"Tôi......" Giọng Lục Tư Ngữ lại mắc kẹt, bị ánh mắt nóng rực của Tống Văn nhìn chằm chằm khiến anh không thể nói ra lời nói dối.

Tống Văn lại mở miệng: "Nếu anh không để ý tới em, vậy thì trả cái bình lại cho em đi. Sở dĩ anh mang nó theo là bởi vì anh vẫn còn để ý, đúng không?"

Lục Tư Ngữ nghiêng đầu đi, nhưng vẫn lạnh lùng từ chối Tống Văn: "Bởi vì tôi sẽ mang đến điềm xui cho người khác, cho dù là ba tôi, mẹ tôi hay anh trai thì mọi người cũng đều đã chết, chỉ có một mình tôi còn sống, người như tôi không xứng có được tình cảm ấm áp tốt đẹp."

Đây là lời mà anh đã chôn sâu dưới đáy lòng từ lâu, có lẽ do đã từng trải qua những chuyện khác với người thường nên anh vẫn tránh không khỏi cảm giác thấp kém từ tận đáy lòng.

Anh nhìn qua có bao nhiêu cao ngạo lạnh lùng, nhưng thật ra lại có bấy nhiêu tự ti tầm thường.

Vẻ ngoài sẽ hoá thành xương khô, tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, anh tự cảm thấy mình thật nhỏ bé, trong xương vẫn là sự biến thái khác người. Bởi vì sự tự ti này mà thậm chí có một thời gian rất dài anh đã buông bỏ bản thân, không thể qua lại với người bình thường mà chỉ muốn lẻ loi giao lưu với thi thể, nhìn qua từ đầu đến cuối anh liền cảm thấy bản thân không xứng với Tống Văn.

Đây là lần đầu tiên hai người nói về chủ đề này, Tống Văn đưa tay vỗ nhẹ lưng anh: "Những gì mà anh trải qua, sở trường của anh, ưu điểm hay nhược điểm của anh, cho dù là thiếu mất điểm nào thì cũng không còn là anh nữa. Em chính là thích anh như vậy, thích đến nỗi không tự kiềm chế được, thích đến mức nếu không nhìn thấy anh thì sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, nằm mơ cũng sẽ thấy anh, thích đến mức nhất định phải theo anh đến đây, cho dù chết cũng cam tâm tình nguyện."

Thanh âm Lục Tư Ngữ xuất hiện một tia dao động, anh run giọng nói: "Tôi...... Tôi không chấp nhận cậu xảy ra chuyện gì, nếu có một ngày cậu bởi vì tôi mà gặp chuyện không may thì tôi sẽ đau đớn hơn so với giết tôi......"

"Cho nên anh thà như vậy chứ không chịu tiếp nhận phần tình cảm này? Cho nên anh sẽ từ chối em? Sẽ buông bỏ em?" Tống Văn thật muốn cạy mở lồng ngực anh ra nhìn thử xem trái tim đang đập kia rốt cục đang suy nghĩ chuyện gì, vì sao mà luôn không cùng một tần số với cậu, "Cách nghĩ của anh vốn sai ngay từ đầu rồi."

Lục Tư Ngữ lắc đầu, nhẹ nói ra một chữ: "Không......" Đến lúc này anh vẫn lựa chọn từ chối, rất khó để đồng ý, thậm chí ngay cả nghĩ anh cũng không dám nghĩ tới.

Tống Văn dừng một chút, nhìn anh nói: "Anh đã nói bí mật của anh rồi, vậy em cũng sẽ nói cho anh biết một bí mật để trao đổi nhé."

Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên, không biết Tống Văn vì sao lại đột ngột nhắc đến cái này: "Là gì thế?"

Tống Văn nói: "Từ nhỏ em đã không thích đi thang máy, không thích bóng tối cũng không thích trời mưa là bởi vì ngày xưa em từng bị ba mình dẫn tới hiện trường vụ án 519. Có lẽ là chứng sợ không gian kín hay là bệnh gì đó mà chỉ cần tiếp xúc với một căn phòng nhỏ tối om thì sẽ khó mà khống chế được nhịp tim, cảm giác bản thân như sắp ngất đi."

Đây là lần đầu tiên Tống Văn chủ động nhắc tới chuyện này với người ngoài, mà còn là người cậu thích. Cậu từng mất rất lâu mới có thể tiếp nhận được bản thân không hoàn mĩ, hiện giờ cậu lại vạch trần nhược điểm này trước mặt người khác, chẳng khác nào đang vạch ra một vết sẹo cũ.

Lục Tư Ngữ có biết một ít về thói quen này của cậu, nhưng là lần đầu tiên nghe được từ chính miệng Tống Văn nói ra, rõ ràng chuyện không hề liên quan tới anh, song anh vẫn có chút tự trách nhẹ giọng nói: "Là bởi vì nhìn thấy thi thể dưới tầng hầm lúc đó à......"

Tống Văn ừ một tiếng: "Em từng đi khám một vài bác sĩ tâm lý, cũng từng tìm kiếm đủ loại phương pháp muốn vượt qua nó...... Hiện tại tình trạng này đã tốt hơn rất nhiều rồi, anh có biết vì sao không?"

Lục Tư Ngữ lắc lắc đầu.

Tống Văn nhìn anh nói: "Bởi vì anh......" Cậu dừng một chút rồi giải thích, "Có một lần khi tiến vào tầng hầm ở Viện dưỡng lão Vu Sơn rồi chúng ta cùng nhau bị nhốt ở đó, đó chính là một tầng hầm tối đen. Sau này thêm một lần nữa là bởi vì anh đã lên tháp Nam Thành, em muốn nhanh chóng đến điểm bắn tỉa ở đối diện nên đành phải đi thang máy. Còn có lần anh rơi xuống biển, thời điểm em nhảy xuống nước, xung quanh là một mảng tối đen......"

Lúc này cậu nói ra nghe thoải mái là vậy, nhưng dù đã qua đi thì cậu vẫn phải đang tự đấu tranh với bản thân, Tống Văn vẫn nhớ rõ cảm giác kia, không thể hít thở, choáng váng, nhịp tim tăng nhanh không thể kiểm soát. Thế nhưng chỉ cần cậu nghĩ đến Lục Tư Ngữ thì cảm giác này sẽ bớt hẳn, giống như vì anh, cho dù núi đao biển lửa cũng không có gì đáng sợ.

Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn cúi đầu nói những lời này. Anh vẫn đứng bên cạnh Tống Văn, được cậu nhẹ nhàng ôm lấy, anh có thể ngửi được mùi hương trên người Tống Văn, cũng cảm nhận được độ ấm bàn tay cậu. Anh vẫn không dám đối mặt với trái tim mình, ngay lúc nghe Tống Văn nói, Lục Tư Ngữ có cảm giác nội tạng của mình như bị xoắn hết vào nhau, sau đó anh ý thức được, là anh đang đau lòng cậu......

Anh mới biết được, thì ra Tống Văn đã làm nhiều chuyện vì anh như thế. Có vài chuyện anh đã biết, một số khác anh lại không hay biết gì......

Trước mặt anh và người ngoài, Tống Văn chưa bao giờ tỏ ra yếu thế.

Nhưng cậu cũng là con người, cũng có trái tim, cũng có nhược điểm, cũng có chỗ thiếu hụt, cũng sẽ biết đau.

"Em từng nghĩ mình không thể làm được, nhưng rồi em đã làm được, bởi vì em muốn bảo vệ anh...... Vậy nên, anh dựa vào đâu mà tự mình tự cho là đúng chứ? Không hỏi đến suy nghĩ suy nghĩ của em à?"

Tống Văn nói xong, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Lục Tư Ngữ, "Hiện tại em ở đây chứng tỏ em đã đưa ra quyết định của mình, em không muốn nghe gì mà không muốn liên luỵ, cũng không muốn xem những việc anh làm là một loại bảo vệ, chúng ta đã trải quá nhiều chuyện sinh tử như vậy rồi mà anh vẫn muốn đẩy em ra sao?"

Những lời này đã đánh tan phòng tuyến vững chắc của Lục Tư Ngữ, một giọt nước mắt chợt chảy xuống, rơi vào khoé môi.

Tống Văn hôn vào môi anh, rồi hôn đến giọt lệ kia, nụ hôn mang theo một vị mặn nhẹ: "Anh không cần coi em thành điểm yếu của mình, cũng không nên cảm thấy cắt đứt với em chính là đang bảo vệ em, Lục Tư Ngữ, em muốn trở thành tấm áo giáp bảo vệ anh. Lục Tư Ngữ, em thích anh......"

"Tống Văn......" Lục Tư Ngữ cúi đầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, bả vai run nhè nhẹ, trong lòng không ngừng quay cuồng, sau đó anh chậm rãi vươn tay ra, ôm chặt lấy người trước mắt.

Trong một căn phòng yên tĩnh giữa biển rộng bao la, hai người ôm nhau chặt chẽ, nhẹ nhàng phập phồng theo sóng biển.

Hình như đã rất lâu rồi anh chưa từng khóc, từ khi mất đi ba mẹ lúc còn nhỏ, Lục Tư Ngữ liền nghĩ rằng bản thân đã mất đi khả năng thích một cái gì đó, mất đi khả năng theo đuổi hạnh phúc, cũng mất đi khả năng yêu cũng như được yêu.

Những bạn nhỏ khác có thể dễ dàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đưa ra bàn tay nhỏ bé, dùng giọng nói non nớt nói con muốn. Mà anh chỉ có thể yên lặng, một mình đứng trong góc phòng tối tăm, chôn giấu tất cả ý nghĩ xuống sâu đáy lòng.

Những người khác có thể tuỳ tiện mở miệng nói thích, nói yêu, có thể tuỳ ý yêu đương, anh thì lại luôn không biết phải làm thế nào, cũng không thể nói với ai.

Nhiều năm trôi qua đã luyện thành quen của anh, giả vờ mình không cần, giả vờ một mình cũng rất tốt. Anh một lần lại một lần đẩy người đối xử tốt với anh ra xa, nhưng duy chỉ có một người, từ từ đến gần, từng chút một mang đến ấm áp cho anh.

Cậu không chỉ một lần cố gắng kéo anh ra khỏi cái chết, cậu chính là sợi dây kết nối anh với thế giới này......

Tựa như một lưỡi dao sắt bén xuyên qua lớp băng dày, giúp anh cởi bỏ vẻ ngoài lạnh lùng, trái tim lãnh đạm cũng bắt đầu loạn nhịp.

Ngày ngày đêm đêm ở chung, được bảo vệ, được chăm sóc, được quan tâm, anh cũng không phải là người có ý chí sắt đá gì.

Anh đã sớm thích cậu, giữa mấy tỉ người trên thế giới này, không phải cậu thì không được, chỉ là anh không biết phải mở miệng như thế nào, chuyện đã tới nước này, cuối cùng anh cũng dám đối mặt với trái tim, nhìn thẳng vào đoạn tình cảm này.

Nước mắt Lục Tư Ngữ tuôn ra, muốn dừng nhưng không được, anh nghẹn ngào nói: "Tống Văn, anh cũng thích em......"

Tống Văn ôm Lục Tư Ngữ, cảm nhận cơ thể anh đang run rẩy: "Em đã biết......"

Cậu dịu dàng dỗ dành anh, người trước mắt không hề giống một anh trai lớn hơn cậu mà giống hệt như một bạn nhỏ vậy.

Một lát sau, Lục Tư Ngữ mới ngừng khóc, Tống Văn lấy khăn giấy lau khoé mắt anh, sau đó cúi đầu xuống nhìn anh, chỉ mới ba ngày không gặp mà người này hình như lại gầy thêm một vòng, cậu nhịn không được lại hôn xuống bờ môi anh, cẩn thận cảm nhận cái chạm môi đầy dịu dàng mềm mại từng chút một, dường như hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Cậu nghĩ đến mình thiếu chút nữa đã mất đi anh.

Giờ đây cậu lại được ôm anh vào trong ngực, người trước mắt vô cùng rõ ràng và ấm áp.

Không có gì có thể ngăn cách bọn họ.

Bỗng nhiên tàu rung lắc dữ dội nhoáng lên, có một khoảng khắc như không có trọng lực, dụng cụ thuỷ tinh trong phòng trà nước phát ra tiếng vang nhỏ, sau đó bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.

Tống Văn đi qua mở cửa, Lục Tư Ngữ vội vàng lau mắt, sửa sang lại quần áo.

Ngoài cửa là một nhân viên phục vụ trên tàu, cô đưa cho Tống Văn một tờ menu nói: "Xin chào ngài, làm phiền ngài chọn món cho bữa trưa."

Chuyến đi này dài gần ba tiếng đồng hồ, nghĩa là mọi người sẽ ăn cơm trên tàu. Tống Văn cầm lấy menu qua nhìn, ở đây gần biển nên cung cấp một vài món ăn có tôm có cá.

Tống Văn chọn cơm chiên hải sản rồi đưa cho Lục Tư Ngữ để anh chọn một món.

Nữ nhân viên nhìn hai anh chàng đẹp trai, dặn dò họ: "Chúng ta sẽ tới gần xung quanh tâm bão, các anh xin vui lòng đừng mở cửa sổ, thuyền trưởng nói rằng lúc bão mọi người tốt nhất nên tập trung ở sảnh trung tâm."

Tống Văn nói: "Chúng tôi đã hiểu, chúng tôi sẽ qua đó ngay."

Nữ nhân viên nói xong thì ra ngoài, Tống Văn đóng cửa phòng lại.

Phòng trà nước này không quá lớn, có một cái tủ ly được kê dựa vào tường, bên trong là một vài bộ ấm trà, bên cạnh tủ là một cái bàn vuông cùng bốn cái ghế dựa.

Lục Tư Ngữ cầm cái kính vừa nãy bị Tống Văn lấy xuống đeo lên mắt, cúi đầu ngồi xuống ghế. Tống Văn đi đến bên cạnh Lục Tư Ngữ, cũng kéo một cái ghế qua ngồi xuống.

Lục Tư Ngữ hỏi cậu: "Tống đội, chó của anh đâu rồi?"

Lúc đi thì rất kiên quyết nhưng lúc này lại hơi nhớ nó, Tống Văn nói: "Để ở chỗ Phó Lâm Giang ấy, chơi cùng đám cảnh khuyển vui vẻ lắm, thật là thằng nhóc không lương tâm, chơi đến độ không muốn về nhà......"

Trong khoảng thời gian này, Lục Tư Ngữ đã sắp xếp xong cảm xúc, lau sạch nước mắt, ngoại trừ khoé mắt còn ửng đỏ thì không nhìn ra anh vừa mới khóc xong. Song nhìn bộ dáng này của anh, tim Tống Văn lại mềm nhũn, nhịn không được sáp lại gần hôn anh.

"Còn ở trên tàu mà......" Lục Tư Ngữ cúi đầu nói, tỏ vẻ kháng nghị với hành vi năm lần bảy lượt này của Tống Văn.

Tống Văn cười nói: "Không được làm thế này thì ít nhất cũng phải bổ sung trước đi chứ, hay là...... Vợ ơi anh đến hôn em đi, vậy thì em sẽ tạm thời bỏ qua cho anh."

Những lời này nói ra, Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên nhìn Tống Văn, trên gương mặt thanh tú không có biểu cảm gì.

Tống Văn nghĩ thầm, người này sẽ không phải tức giận vì cách gọi rồi chứ...... Chưa đợi cậu nói gì, Lục Tư Ngữ bỗng nghiêm túc ghé người qua, chạm nhẹ vào môi Tống Văn, sau đó còn nâng mắt nhìn về phía cậu.

Nụ hôn nhẹ như thế nhưng tuyệt đối không qua loa. Không biết vì sao, tác dụng của nụ hôn này còn lớn hơn nụ hôn lúc này, Tống Văn cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng lên.

Lục Tư Ngữ càng mang bộ dáng lạnh lùng thì càng khiến cậu không khống chế được.

Nếu không phải đang ở trên tàu thì Tống Văn đã có dã tâm ôm người lên giường. Nhưng cậu vừa mới đồng ý với Lục Tư Ngữ, lúc này phải giữ lời, cậu đành phải nghiêm túc lại, chuyển đề tài về đại sự, đè thấp giọng hỏi: "Hiện giờ đã có thể nói cho em biết được chưa? Anh vì sao lại đến nơi này?"

Lục Tư Ngữ vẫn hơi lưỡng lự, nhịn không được hỏi cậu: "Em trả lời anh hai vấn đề trước đã, rốt cục em làm sao tìm được anh vậy?" Anh tự nhận hành tung che dấu của bản thân rất khá, không biết đã để lộ ra chỗ nào.

~ Hết chương 150 ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play