Tống Văn lái xe về đến nhà thì đã tám giờ tối, đèn trong tiểu khu sáng lên như một dãy ngân hà rực rỡ. Cậu đi theo con đường nhỏ đến dưới lầu, ngẩng đầu lên thì phát hiện đèn nhà mình đang bật sáng. Tống Văn cũng không quá bất ngờ mà đi lên, mở cửa ra liền thấy người mẹ than yêu nhà mình đang cầm cây lau lau sàn phòng khách.
Tống Văn vừa đổi giày vừa nói: "Mẹ, sao bỗng dưng mẹ lại đến đây? Cũng không gọi điện trước nói với con một tiếng?"
Lão thái thái nhấc mắt: "Sao, mẹ đến nhà con mẹ còn phải gọi điện báo cáo xin được vào sao?" Vì muốn tập kích bất ngờ, bà đã đặc biệt giữ chìa khoá nhà của Tống Văn.
Đối xử với mẹ mình thì tuyệt đối không thể dùng bộ dáng đối đãi với cấp dưới kia, Tống Văn lúc thường luôn mang bộ dạng nghiêm túc nhưng lúc này lại nở nụ cười cười tiêu chuẩn khách sáo: "Nào có, không phải con đang tiếp đón ngài sao?" Nói xong liền thân thiện tiếp nhận cây lau sàn, "Để con."
Mẹ Tống hừ một tiếng, ngồi trên ghế sofa vẫn không có chút vui vẻ nào. Bà vốn tên là Lí Loan Phương, năm nay năm mươi tám tuổi, sau khi về hưu lúc năm mươi lăm tuổi bà vẫn luôn mơ ước được ôm tôn tử, nhưng đợi ba năm, Tống Văn cũng đã tốt nghiệp đại học vài năm vẫn không có chút tin tức nào, làm bà gấp đến giậm chân.
Tống Văn biết mẹ mình vì sao muốn đánh bất ngờ, tật xấu này là học từ một điều tra viên là ba cậu, nhất định phải tận mắt tìm ra hiện trường, không bỏ lỡ một dấu vết nào. Cậu biết mẹ mình muốn nhìn thấy cái gì, ví dụ như tóc dài trên giường, các loại mỹ phẩm đồ trang điểm trong tủ kính. Theo biểu tình hiện tại của bà thì có thể đoán được kết quả lần này vẫn làm cho người khác thất vọng.
Lau sạch sàn, Tống Văn sửa sang lại những tranh phác hoạ, bút vẽ và tập tranh trên bàn: "Mẹ ăn cơm chiều chưa? Con đặt đồ ăn cho mẹ nhé?"
Mẹ Tống một bộ dạng không hứng thú: "Đã ăn trên đường rồi." Sau đó giương mắt hỏi Tống Văn: "Sao đêm nay con không ăn ở nhà ăn cơm?"
Tống Văn thành thật trả lời: "Con đi ăn với đồng nghiệp."
"Nam hay nữ?" Ánh mắt mẹ Tống sáng lên, ghé sát vào cậu ngửi ngửi, "Còn uống rượu?"
"Một chút rượu vang thôi." Tống Văn trốn tránh, "Đương nhiên là nam rồi......"
"Còn tưởng con thông suốt biết tìm nữ đồng nghiệp cùng ăn cơm, thế vì sao ăn cơm cùng nam đồng nghiệp lại uống rượu vang?" Lão thái thái oán giận một câu, Tống Văn liền thấy đốm lửa bát quái trong mắt bà bị dập tắt.
"Mẹ, con vừa phá xong một vụ án, một người phụ nữ đem chồng mình phân thây, bởi vậy có thể thấy hôn nhân rất nguy hiểm nha." Tống Văn nhìn mẹ mình, muốn xua tan ý nghĩ tìm con dâu của bà.
Mẹ Tống nhìn cậu: "Có ra ngoài thì mới có thể bị xe đâm chết, con không ra ngoài thì có làm sao đâu? Ngày nào cũng có người chết ở bệnh viện, thì con không đến bệnh viện sao?"
Tống Văn nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể tiếp tục vùi đầu thu dọn đồ vật này nọ.
Ghế sô pha ngồi còn chưa nóng, mẹ Tống đã đứng dậy nói: "Đưa quần của con cho mẹ, bẩn như thế còn ra bộ dáng gì nữa?"
Tống Văn kháng nghị: "Làm sao mà bẩn? Buổi chiều con vừa tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới."
Mẹ Tống chỉ ống quần cậu nói: "Sạch cái rắm, thế lông chó với vệt đen kia là cái gì?"
Tống Văn: "......"
Bỗng nhiên lại muốn ăn lẩu thịt chó.
Cuối cùng vẫn phải nghe theo lời mẹ mình, Tống Văn ngoan ngoãn cởi ra thay một cái quần ngủ mặc ở nhà. Vị đội trưởng cảnh sát hình sự có chút bất đắc dĩ cầm quần bẩn bỏ vào máy giặt, xoay đầu lại hỏi mẹ Tống: "Mẹ, vì sao mẹ lại đặt cho con nhũ danh như thế?"
"Sói nhỏ hả?" Mẹ Tống ngẩng đầu nói: "Khi đó mẹ và ba con đặt đại danh của con nghĩa là văn tự nên sợ tính tình con trầm lặng ít nói, liền lấy cho con cái nhũ danh hoang dã một chút. Ai ngờ con lại hoang đã quá mức, khi đó mẹ và ba con hay nói đùa sợ rằng con chính là cầm tinh con sói."
Tống Văn nhớ trước kia mỗi khi mẹ tức giận đều cầm theo chổi đuổi theo cậu chạy khắp sân, mang cả cái tên Tống Tiểu Lang ra mà gọi.
(Tiểu Lang ~ Sói nhỏ)
Mẹ Tống thấy cậu không nói lời nói, nâng mắt hỏi: "Sao thế, chê nghe không hay à?"
Tống Văn cười mỉa: "Nào có, nghe đặc biệt tao nhã, có đẳng cấp riêng của người đặt."
Đại học Nam Thành nằm ở phía đông của thành phố, nơi này rất hoang vắng, một số trường đại học khác cũng nằm trong khu vực này, những người trẻ tuổi xuất hiện đã không ngừng rót vào nơi này một luồng sinh khí mới, chậm rãi biến nơi đây thành một khu vực phồn hoa. Đại học Nam Thành lúc nửa đêm, toàn bộ khuôn viên dường như chìm giấc ngủ say, cũng không còn chút náo nhiệt nào của ban ngày.
Khuôn viên trường im lặng cực kỳ, chỉ ngẫu nhiên nghe được vài tiếng kêu của mèo hoang, sau đó lại biến mất ở bụi cỏ bên trong vườn hoa.
Bầu trời vốn dĩ trong xanh, nhưng đột nhiên lại xuất hiện mây mù dày đặc, gặp gió là cuồn cuộn lên như thể đang cất giấu sinh vật dữ tợn nào đó bên trong.
Mùa hè năm nay đến sớm hơn năm trước, thời tiết tháng năm đã có thể mặc được áo mùa hè. Nhưng hiện tại nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống rất nhiều, dưới ánh trăng, vẻ âm u lạnh lẽo tràn vào khuôn viên, cuối cùng chiếu vào hành lang ký túc xá nữ sinh, để lại một bóng đen loang lỗ.
Trong không gian yên tĩnh, cánh cửa phòng 108 đột nhiên két một tiếng bị kéo ra, một bóng người gầy gò đang cố gắng giãy dụa từ bên trong chạy ra ngoài. Cô loạng choạng đi về phía trước, một mùi hương kỳ quái vốn được niêm phong trong ngủ theo đó bay ra, cánh cửa sau lưng cô lung lay một chút rồi đóng lại.
Thân ảnh người nọ chạy vài bước trên hành lang liền bởi vì thể lực không chống đỡ nổi mà té ngã trên mặt đất. Cô ngã ngồi trước cửa phòng 107, vô lực vươn tay, dùng móng tay cào vào cửa phòng kia. Dường như có một đôi tay vô hình đang bóp chặt lấy cổ họng cô, máu lẫn nước bọt trong miệng không thể đè nén mà phun ra đất: "Cứu mạng...... Cứu...... Cứu tôi với......" Cô muốn la thật to nhưng lại chỉ có thể phát ra vài tiếng nức nở.
Trong phòng 107, Bạch Tiểu Tiêu bị âm thanh kia làm tỉnh giấc, Đặng Giai ở giường kế bên cũng trở mình mở mắt ra.
Phòng của các cô vốn có bốn người, nhưng có một người đã thi lên nghiên cứu sinh và chuyển ký túc xá, còn một người đã xin phép về nhà, do đó trong phòng chỉ còn lại hai người các cô.
"Không phải tiếng mèo kêu sao?" Đặng Giai nghe không rõ lắm. Khuôn viên này vốn là một mảnh đất hoang, những thứ khác không có nhiều, chỉ có nhiều sâu và nhiều mèo, có mấy con mèo sắp thành tinh, buổi tối còn có sở thích đi cào cửa.
"Sao tớ lại nghe có người gọi cứu mạng, không phải tớ nằm mơ đi......" Bạch Tiểu Tiêu có chút nhát gan.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, các cô nghiêng tai lắng nghe. Bên ngoài không có tiếng kêu cứu mạng nhưng có âm thanh cọ sát ngoài cửa, xen lẫn trong đó là âm thanh hô hấp nặng nề, hỗn hển như không thở được.
"Sẽ không là quỷ đi......" Bạch Tiểu Tiêu đã sắp khóc, bên trong khuôn viên của trường luôn truyền nhau đủ loại truyền thuyết quỷ xưa. Nghe nói đây là nơi dùng để đày ải thời xưa, nhiều tù nhân đều được chôn cất ở đây. Lúc trước khi xây dựng đã đào ra vô số xương cốt, đến nay vẫn còn một cây óc chó lớn được trồng ở một góc của khuôn viên, truyền thuyết cho rằng có thể trấn trụ được quỷ khí tà ma.
"Nói bậy gì đó! Tớ đi nhìn thử." Thân là chị cả trong phòng, cũng là người theo chủ nghĩa vô thần, Đặng Giai xoay người xuống giường, "Tiểu Tiêu giúp tớ mở đèn đi." Vì để đề phòng thức đêm sẽ ảnh hưởng học tập, đại học Nam Thành sẽ cưỡng chế tắt đèn lúc mười hai giờ đêm nên hiện giờ muốn bật cũng không được.
Tiểu Tiêu nhanh chóng lấy điện thoại mình bật đèn pin hướng ra cửa.
Đặng Giai lấy hết can đảm mở một khe nhỏ ở cửa, nhờ vào ánh trăng cùng ánh sáng phía sau mà trong bóng tối cô có thể nhìn thấy có một bóng dáng đang ghé vào trước cửa phòng ký túc xá của cô. Cô vừa mở cửa, một thứ gì đó vốn đang ở trên tay nắm cửa rơi xuống đập vào chân cô, là một bàn tay trắng bệch còn đang chảy máu!
Đặng Giai không khỏi phát ra tiếng la sợ hãi, cả toà nhà ký túc xá đều bị đánh thức bởi tiếng la này. Cảnh tượng thê thảm ngoài cửa kia đã trở thành ác mộng cả đời không thể quên được của cô.
Tống Văn phát hiện, trước mắt là một hành lang u ám, dưới chân cậu gập ghềnh mà đi đến phía trước, bên ngoài dày đặc tiếng mưa cùng với sấm chớp hỗn loạn, ở cuối hành lang là một cánh cửa sắt mở một nửa, ánh đèn ấm áp màu da cam lộ ra ngoài. Cậu có thể ngửi thấy một thứ mùi rất hôi bay ra, giống như mùi tanh của chợ cá lâu ngày, lẫn trong mùi ẩm mốc của tầng hầm cũ làm người khác buồn nôn, trong tầng hầm tối tăm này có thứ gì đó đã mục nát.
Tống Văn đứng ở cửa do dự không biết có nên vào hay không, tay cầm vào nắm cửa đẩy một cái, không biết sao cánh cửa thoạt nhìn nặng như thế lại mở ra mà không có một tiếng động nào.
Nương theo ánh sáng trước mắt, đầu tiên là thấy được vết máu màu đỏ sậm đã khô trên đất, sau đó cậu thấy được có rất nhiều người đang nằm trên mặt đất, không chỉ một người, mà tất cả họ đều khác với những người mà bình thường cậu gặp qua. Họ không cử động, không hô hấp, không có tim đập, thậm chí đã xuất hiện thối rữa ---- người chết.
Trong đó có một thi thể phụ nữ có mái tóc dài đang mặc một bộ quần áo trắng mỏng, thân thể đẹp đẽ kia đã mục nát, chỉ có giòi bọ làm bạn cùng.
Nếu là lúc bình thường, Tống Văn Văn thậm chí còn không chớp mắt khi nhìn thấy loại cảnh tượng này, nhưng trong mơ, loại sợ hãi phát ra từ nội tâm này hoàn toàn không thể khống chế được.
Tống Văn cảm thấy lạnh lẽo cả người, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng, như có một đôi tay bóp chặt cổ cậu, muốn kêu lên cũng không được. Như có hàng vạn bóng ma đang gào thét bên tai, trong nháy mắt lôi cả linh hồn cậu xuống địa ngục.
Trong lúc đang cực kỳ thống khổ thì có một âm thanh vang lên cố gắng đem cậu kéo ra, sau đó Tống Văn phản ứng lại, đó là tiếng chuông điện thoại của mình.
Một cuộc gọi điện đã cắt ngang giấc mơ của cậu.
Tống Văn mở mắt, há miệng thở dốc, cậu cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang nảy lên rất nhanh, rõ ràng đã đến mùa hè nhưng toàn thân lại rét run. Cảnh tượng trong giấc mộng kia vẫn còn rõ ràng, nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy ánh đèn da cam ấm áp cùng máu trên đất. Giấc mộng này cậu đã mơ thấy nhiều lần, cảnh tượng đó luôn lặp đi lặp lại nhưng lần nào cũng chỉ đến đoạn này.
Điện thoại kêu thêm vài tiếng Tống Văn mới ấn nút nhận, cậu hỏi một tiếng: "Alo?"
Đầu bên kia di động là Tiểu Vương phụ trách tiếp nhận vụ án, thanh âm vội vàng báo cáo như súng liên thanh: "Tống đội, bên này đã xảy ra chuyện, Cố cục chỉ định anh chịu trách nhiệm vụ này, vị trí cụ thể là......"
Tống Văn cảm thấy như mình vẫn đang trong mơ, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại, vỗ trán khàn giọng hỏi: "Vụ án gì, ở nơi nào?"
Tiểu Vương sắp xếp lại suy nghĩ: "Vụ án chết người, ít nhất là hai người, người chết là sinh viên, địa điểm là phía đông ký túc xá nữ đại học Nam Thành."
"Tại sao lại nói ít nhất là hai người." Tống Văn bắt được từ mấu chốt.
"Ý tứ chính là những người khác còn đang được cấp cứu."
"Nguyên nhân tử vong?"
"Có lẽ là trúng độc......"
Khuôn viên trường đại học có nhiều người trúng độc? Hai người chết? Cấp bậc này tuyệt đối là đại án, nghe xong mấy câu nói đó, Tống Văn giật mình hoàn toàn tỉnh táo. Cậu từ trên giường ngồi dậy, sau đó thấy được chiếc quần ngủ sợi bông tổng hợp mình đang mặc, nhớ tới điều gì đó mắng một tiếng "Đậu má!"
Bên kia điện thoại, Tiểu Vương sửng sốt.
Tống Văn vội la lên: "Xin lỗi, tôi không phải nói cậu, giúp tôi liên hệ với Lục Tư Ngữ và Phó Lâm Giang đến hiện trường, lão Giả và Chu Hiểu ở cảnh cục đợi lệnh phối hợp công tác, tôi lập tức tới."
Tắt điện thoại, cậu đứng lên nhìn thời gian trên điện thoại, còn chưa đến một giờ sáng, là thời gian mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Tống Văn dùng nước lạnh đơn giản rửa mặt, sau đó đi đến phòng khách gõ cửa.
Mẹ Tống mắt mông lung buồn ngủ đứng lên, mở cửa phòng hỏi: "Sao thế? Phải đến Cục à?" Làm người nhà nhiều năm, bà đã sớm quen với tình huống thế này, phát hiện hiện trường cùng phần tử phạm tội chưa bao giờ chọn thời gian.
Tống Văn gật đầu vội hỏi: "Mẹ, quần của con đâu?"
Mẹ Tống chỉ vào ban công: "Hôm này vừa dọn dẹp tủ quần áo của con, không phải đã đem giặt hết rồi sao...... Gió thổi một buổi tối thì đến sáng mai sẽ khô thôi."
Tống Văn nhìn ngoài cửa sổ, một dãy quần từ dài đến ngắn được treo ngoài ban công, tung bay như ngọn cờ trong gió đêm.
Phản ứng đầu tiên của cậu là mặc chiếc quần cảnh phục đã lâu không đụng đến, sau đó nhớ đến lần trước sau khi lĩnh thưởng giải thưởng niên xong đã để nó ở cảnh cục. Tống Văn khóc không ra nước mắt: "Tốt xấu gì cũng để lại một cái chứ, mẹ làm thế thì con lấy gì mặc?"
"Vậy con đợi một lát." Mẹ Tống trở về phòng, vài giây sau lấy ra một chiếc quần chín tấc loại dùng để nhảy quảng trường, màu sắc rực rỡ rộng thùng thình đưa cho Tống Văn: "Nếu không con mặc đỡ cái này đi? Kiểu dáng này không phân nam nữ đâu."
"......" Tống Văn không thể không biết xấu hổ đưa tay ra nhận.
Mẹ Tống lại nói: "Cái này, quần ngủ của con cùng quần bò chưa giặt, con chọn một cái đi."
Tống Văn có chút buồn bực, tốt xấu gì thì cậu cũng là một đội trưởng của đội hình sự anh tuấn tiêu sái nói một không nói hai mà.
Thấy Tống Văn khó xử, mẹ Tống bĩu môi nói: "Ai kêu con không đi tìm vợ, để người mẹ này khỏi phải ngàn dặm xa xôi chạy tới giúp con giặt quần áo?"
Tống Văn phát hiện, đối với mẫu thân đại nhân của mình, chỉ cần bà muốn thì mọi đề tài đều có thể chuyển đến chuyện tìm đối tượng.
Điều động nửa đêm thì cảnh sát phải kịp thời đến hiện trường, Tống Văn nhìn thời gian trên điện thoại lại nhìn quần ngủ trên người, cắn răng nhận lấy quần trong tay mẹ Tống, thay quần ngủ mặc vào chiếc quần sặc sỡ kia, lưng quần siết chặt mông, ống quần rộng rãi, vốn là chín tấc hiện tại đã biến thành bảy tấc treo trên cẳng chân cậu.
Mẹ Tống nhắm mắt cổ vũ cậu: "Rất hợp, nhìn chân rất dài, nhanh đi đi, đừng chậm trễ chính sự."
Tống Văn cũng không để ý nhiều như vậy, mặc áo khoác, lấy thẻ cảnh sát cho vào túi, xoay người thay một đôi giày thể thao đi ra ngoài.
Bên ngoài sắc trời tối đen, cả thành phố đều đã ngủ say. Trên đường lớn, đừng nói người, ngay cả quỷ cũng đều không có một cái.
Tống Văn Văn mở phần mềm gọi xe, thử một phút không có xe đến, đơn giản quét một chiếc xe đạp để chung với ô tô trực tiếp lên đường. Hơn nửa đêm đạp xe trên đường lớn trống trải, cậu điên cuồng mà đạp, tựa hồ so được với tốc độ bảy mươi dặm một giờ của xe ô tô. Hai mươi phút sau, Tống Văn hụt hơi chạy đến trường Đại học Sư phạm Nam Thành. Khi bước vào cổng trường, bảo vệ tưởng cậu là sinh viên cũng không hỏi tiếng nào.
Tống Văn đạp xe vào, nghĩ đến mình không biết đường nên quay lại hỏi bảo vệ ở cửa: "Cho hỏi ký túc xá nữ ở đâu vậy?"
Bảo vệ nhìn Tống Văn, lại nhìn đến chiếc quần hoa kia, có chút chần chờ.
Tống Văn biết đây là đã đem cậu thành biến thái, lấy chứng nhận cảnh sát ra chứng minh bản thân trong sách: "Tôi là cảnh sát."
Bảo vệ đối chiếu một chút Tống Văn và hình chụp thì mới tin, biết đây là tới vì chuyện ở ký túc xá nữ: "Tôi đã được thông báo, để tôi dẫn đường cho cậu."
Đang nói chuyện thì một chiếc xe cấp cứu từ bên trong chạy ra, bởi vì đêm khuya nên không mở còi báo. Bảo vệ kia nhìn chiếc xe cấp cứu chạy đi xa, lắc đầu thở dài nói: "Chuyện đó rất thảm, đáng thương lắm, tôi nghe nói gặp chuyện không may là một sinh viên năm tư không đến mấy tháng nữa là tốt nghiệp, lại chết ở chỗ này."
Đại học Nam Thành là một đại học tổng hợp, đến nay đã có ba mươi tám năm lịch sử, đây là trường đại học đứng đầu Nam Thành. Cả trường có hơn chín nghìn sinh viên, chia làm tám học viện với hơn bảy trăm giáo viên giảng dạy.
Trong trường học nhiều người cùng tụ tập như thế, không xảy ra tai nạn gì là không có khả năng. Số người chết ở trường mỗi năm đều không thể tính được, nhảy lầu tự sát chỉ cần những người liên quan xử lý thoả đáng không gây hiệu ứng xã hội thì chỉ cần thu xếp ổn thoả cho người nhà là không còn chuyện gì nữa, còn không thì lãnh đạo trường sẽ bị khiển trách. Đại học Nam Thành vẫn được xem như là ổn định, nhưng chuyện vừa xảy ra chính là đại sự, loại chuyện có tính ác liệt này chỉ sợ sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ.
Bảo vệ dẫn Tống Văn đến dưới lầu ký túc xá nữ, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên cửa sổ trên lầu có bóng người hoảng loạn, còn có ánh mắt nhìn xuống dưới. Toà nhà này kết cấu đơn giản, phía tối là hành lang, phía sáng là các phòng ở, phòng gặp chuyện nằm ở lầu một, cách cửa ra vào không xa. Lúc này nhân viên trường đã phá lệ mở công tác đèn, cả toà nhà sáng trưng. Để bảo vệ hiện trường, phòng ngừa các sinh viên khác gây rối loạn nên tất cả các sinh viên đã được ra lệnh phải ở trong ký túc xá, không được ra ngoài, ngay cả cửa sổ cũng phải đóng lại.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, chuyện lớn như vậy xảy ra tự nhiên sẽ kinh động đến hiệu trưởng, tất cả các nhân viên cùng giảng viên đều được điều động để duy trì trật tự, phụ trách trấn an sinh viên. Những nữ sinh này đều là những sinh viên sống trong tháp ngà, sao có thể gặp qua loại chuyện này. Mang theo sợ hãi, bất an, hoảng loạn cùng hiếu kì tò mò, lúc này diễn đàn nội bộ trường cùng nhóm lớp đều muốn nổ tung, tất cả mọi người đều đang suy đoán sự tình bên trong.
Cả toà nhà ký túc á đã bị cảnh sát phong toả, dưới lầu đang đậu mấy chiếc xe cảnh xe, một chiếc trong số đó là của Lâm Tu Nhiên, Tống Văn biết người một nhà đã đến rồi. Đi về hướng của hiện trường vụ án, phòng gặp chuyện chính là phòng 108 nằm ở cuối hành lang. Lúc này bên ngoài cánh cửa đã bị dây cảnh giới màu vàng che đi. Cảnh sát hình sự trực ban, cảnh sát địa phương cùng pháp y đều đã đến, thấy cậu đi tới liền đưa tay chào.
Lâm Tu Nhiên đang đứng ngoài cửa đang muốn cùng Tống Văn nói rõ một số chuyện, chợt cúi đầu thấy được quần của Tống Văn liền bị phong cách này làm cho hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi: "Cậu sao mặc như thế này đã chạy đến đây rồi?"
Tống Văn cắn răng nói: "Mẹ tôi đem tất cả quần đi giặt, có mặc còn hơn không." Cậu đột nhiên nghĩ đến lời dặn đừng thúc ép bản thân cùng đồng nghiệp quá mức của Chu Dịch Ninh lúc trước, cảm thấy cách ăn mặc ngoài ý muốn này thật bình dị gần gũi.
Lâm Tu Nhiên bị màu sắc và hoa văn kia thu hút không thể dời mắt: "Tôi còn đang nghĩ cảnh cậu tối lửa tắt đèn mặc nhầm quần của bạn gái."
"Thẩm mĩ của bạn gái tôi cũng không thảm đến thế." Tống Văn xua tay nói, "Đừng nhiều lời nữa, mau nhìn hiện trường."
Lâm Tu Nhiên lúc này mới chỉ vào hai vị cảnh sát đang nói chuyện cùng Bạch Tiểu Tiêu và Đặng Giai: "Kia là hai cô bé phá hiện người chết, ở phòng kế bên nạn nhân, là hai người họ gọi bảo vệ cùng bác gái quản lý ký túc xá, thời gian cảnh sát đến là một giờ sáng."
"Quá trình cụ thể là như thế nào?" Tống Văn nhíu mày nói chuyện, nhìn đến hai cô gái sắc mặt tái nhợt, mặc áo khoác, hiển nhiên là đã sợ tới mức nói chuyện không rõ ràng.
"Hai cô gái này ở phòng 107, phòng gặp chuyện là phòng 108, một nạn nhân chạy đến phòng bọn kêu cứu, đem các cô ấy thức giấc. Sau khi bảo vệ mở cửa phòng thì phát hiện còn có ba nạn nhân khác trong đó hai người đã tử vong, một người hôn mê bất tỉnh, một người trúng độc không nặng thần trí thanh tỉnh, trước mắt hai người có dấu hiệu sinh tồn đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu. "
Nói xong, Lâm Tu Nhiên vén dây phong toả màu vàng dẫn Tống Văn vào bên trong phòng ngủ, cũng chính là hiện trường đầu tiên phát hiện vụ án.
~ Hết chương 15 ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT