*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁTTác giả: Thanh Vận Tiểu ThiChuyển ngữ: Cá trêSÁT SƯ YẾN_______________
Vào lúc giữa trưa của một ngày mười một năm về trước, bên ngoài nhà vệ sinh của trường, Cơ Mĩ Vân nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai mà tức giận đến run người, tim đập mạnh thình thịch từng tiếng, muốn làm chuyện gì đó.
"Chị, chị...... Chị đừng đi mà......" Cơ Mĩ Ngọc chỉ mới mười ba tuổi kéo chặt tay Cơ Mĩ Vân, trên mặt cô đầy nước mắt, trong mắt toàn là sợ hãi, cô rất sợ Cơ Mĩ Vân vì kích động sẽ làm ra chuyện gì đó.
"Chị không đi, vậy em còn trông cậy vào ba mẹ ra mặt cho hay sao? Em cứ bị người ta ức hiếp vô ích vậy sao? Chuyện này cứ như vậy mà cho qua à?" Cơ Mĩ Vân sốt ruột, vẫy tay em gái mình ra.
Trái ngược với em gái, dáng người cô cao hơn, tính tình cũng nóng nảy hơn, cứ như là một khẩu pháo nhỏ vậy.
Thỉnh thoảng Cơ Mĩ Vân còn thật sự hoài nghi, không biết cô em gái này rốt cục có phải là cùng một mẹ sinh với mình hay không.
Cô mạnh mẽ, gian xảo, mọi việc đều rất thuận lợi, cho dù là trong lớp, ở trường hay ở nhà thì cô vẫn cứ như là một đoá hồng có gai, mọi người thích cô nhưng cũng e sợ cô.
Ngay cả khi cùng nhau đứng trên sân khấu, dù cho gương mặt tương tự nhau thì giọng của Cơ Mĩ Vân vẫn lớn hơn, vẫn chói mắt nổi bật hơn em gái mình.
Em gái cô như một đoá hoa lê mềm mại, thanh âm khi nói chuyện rất nhỏ nhẹ, luôn lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sợ rằng sẽ nói ra sai, sợ rằng sẽ làm sai.
Em gái thích khóc hơn thích cười, thật sự cứ như em ấy làm từ nước vậy. Nếu không phải được người chị Cơ Mĩ Vân dẫn dắt thì e rằng em ấy không thể nào một mình đảm đương một phía. Thậm chí, em ấy nhìn vô cùng yếu đuối dễ ức hiếp, rất nhiều nam sinh không dám theo đuổi Cơ Mĩ Vân sẽ quay qua quấy rồi em ấy.
Ngày đó khi biết được chuyện kia, cả người Cơ Mĩ Vân đều phát run, cô gặp phải Vương Hạo Bân đang tông cửa xông ra, phản ứng đầu tiên chính là đạp hắn ta một đạp thật mạnh, kẻ tội phạm giết người một tiếng cũng không dám thốt ra, trực tiếp bỏ chạy.
Nhưng cú đá dù có mạnh đến đâu thì cũng không thể so sánh được với vết thương mà em gái cô phải gánh chịu, nhất là sau khi cô biết em gái mình mang thai.
"Vì sao Trương Đông Mai không dám tìm Vương Hạo Bân mà lại đến tìm khóc chỗ chúng ta chứ? Em vẫn chưa hiểu ra sao? Mặc kệ là Trương Đông Mai, Vương Hạo Bân hay những nam sinh khác, em càng mạnh thì bọn họ sẽ càng yếu." Cơ Mĩ Vân tranh luận với Cơ Mĩ Ngọc, trên đời này không hiếm gì người xấu, chính những người xấu này đều thích bắt nạt kẻ yếu.
"Chị...... Đừng đi......" Cơ Mĩ Ngọc khóc, lặp lại những từ này, nhìn em ấy một bộ dạng lê hoa đái vũ, tâm Cơ Mĩ Vân chợt mềm nhũn, vẻ ngoài của em gái rất giống cô, nhìn em ấy giống như đang nhìn một bản thân khác ở thế giới này.
Em gái đang lo lắng cho cô, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến cô, Cơ Mĩ Vân dần bình tĩnh lại, rút khăn giấy ra lau nước mắt cho em gái, hiện giờ xảy ra chuyện này, em ấy hẳn là người tổn thương nhất, đau khổ nhất.
Cô an ủi em gái: "Chị sẽ không đi một mình, chị sẽ tìm những nam sinh mà chị hay chơi chung cùng nhau đi tìm bọn họ, ít nhất thì phải khiến cho hai người kia trả giá......"
Cơ Mĩ Ngọc khóc lắc lắc đầu: "Em không muốn cho nhiều người biết chuyện này...... Chuyện đã đến vậy rồi thì hãy cho nó thành quá khứ đi, em muốn...... Em muốn bỏ nó đi, sau đó thì kết thúc tất cả và quên hết đi." Em ấy vừa nói vừa ôm lấy Cơ Mĩ Vân.
Hai tay em gái ôm chặt thắt lưng Cơ Mĩ Vân, cái ôm của em ấy vô cùng ấm áp, hai người có thể nghe được tiếng tim đập của nhau: "Chị ơi, em biết chị chỉ muốn tốt cho em, nhưng mà chị không được đi. Em sẽ đứng lên, sẽ kiên cường hơn, rồi em sẽ tìm được hạnh phúc của mình thôi......"
Cơ Mĩ Vân của khi đó vẫn chưa biết, một sự kiện như vậy đã làm thay đổi cả cuộc đời của em ấy.
Mười một năm sau, trong phòng thẩm vấn tạm thời ở nhà hàng Liên Hoa Minh Nguyệt, Cơ Mĩ Vân ngẩn người một lúc lâu. Lúc này không còn em gái giữ chặt cô ta nữa, bởi vì em gái cô đã chết rồi.
Tống Văn nhìn Cơ Mĩ Vân trước mặt, biểu cảm trên gương mặt cô ta đã nói cho bọn họ biết suy luận của Lục Tư Ngữ đã chính xác.
Tới đây, vật chứng mấu chốt đã ở trong tay cảnh sát, Cơ Mĩ Vân dù có phủ nhận thế nào cũng không có ích nữa......
Trong băng hình giám sát cùng tất cả nhân chứng ở đây đều có thể chứng minh chiếc khăn lụa này từng được mang trên cổ cô ta, mà trên này lại có vết máu của Trương Đông Mai.
Tống Văn nhìn về phía nghi phạm, hỏi ra vấn đề mang tính quyết định: "Em gái cô rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Cơ Mĩ Vân lúc này mới như tỉnh lại, cô ta đưa tay vén tóc, cúi đầu cười khổ: "Em gái tôi ba ngày trước đã uống thuốc tự sát, gì mà qua đời vì bệnh chứ, chẳng qua đó là do nhà chồng chưa cưới của em ấy tìm bệnh viện sửa lại nguyên nhân tử vong, chỉ vì để dễ nghe hơn thôi......"
Tống Văn nói: "Cái chết của em gái cô có liên quan đến chuyện Trương Đông Mai tống tiền hay không?"
Cơ Mĩ Vân thở dài một hơi, cô ta cúi đầu, cả người trông như một đoá hồng héo rũ: "Vài ngày trước em tôi bỗng nhiên uống thuốc tự sát, đến lúc đó tôi mới biết được thật ra em ấy đã bị trầm cảm một thời gian dài. Trước đó tôi vẫn luôn bận rộn đi công tác bên ngoài, phải vội vàng chạy về nhà, xem qua di thư của em ấy."
"Mà trong di thư có nhắc tới một ít về nguyên nhân cái chết của em tôi, em ấy cố lấy hết dũng khí thẳng thắn với vị hôn phu của mình về chuyện đã trải qua trong quá khứ, em ấy không hy vọng chuyện này sẽ trở thành khúc mắc giữa bọn họ, thế nhưng người đàn ông kia lại nổi trận lôi đình và muốn huỷ bỏ hôn lễ đã được chuẩn bị xong. Nguyên nhân em gái tôi sụp đổ chính là em ấy chợt phát hiện ra, người đàn ông kia không thật lòng thương em ấy, hắn ta chỉ xem em ấy như một cái bình hoa xinh đẹp, mang ra ngoài thì sẽ rất có mặt mũi, hiện giờ bỗng phát hiện ra đáy của chiếc bình này có vết rạn, hắn liền hận không thể tránh thật xa em ấy......"
Thật ra Cơ Mĩ Vân đã sớm đoán được kết quả này, cô ta từng cho rằng cuộc hôn nhân này sẽ không kéo dài được lâu, tính cách em gái mềm yếu như thế sao mà thích hợp với sinh hoạt trong cái vòng luẩn quẩn kia được chứ.
Từ khi định thời gian hôn lễ, những cô dâu khác sẽ luôn vui vẻ nhưng em ấy lại dần dần gầy yếu đi.
Cho dù không bùng nổ vì chuyện này thì vẫn sẽ có tai hoạ ngầm khác, Cơ Mĩ Vân từng khuyên em gái, song em ấy lại cố chấp đến bướng bỉnh.
Hiện tại Cơ Mĩ Vân nhớ lại, có thể phản ứng của em gái khi đó đã có một ít biểu hiện của trầm cảm......
Cô ta không biết nếu chuyện năm đó không xảy ra, nếu lời nói dối vẫn được tiếp tục thì liệu em ấy có nhận được hạnh phúc của bản thân hay không......
Chuyện đã đến nước này.
Thanh âm Cơ Mĩ Vân trở nên khô khốc: "Tôi từng hỏi qua em gái vì sao lại muốn gả cho người kia, em ấy nói rằng mình thật sự rất thương hắn. Em gái tôi là một đứa ngốc, em ấy thật ra...... Cũng không phải vì muốn được vào gia đình hào phú, em ấy chỉ là...... Chỉ là bị lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông kia mê hoặc mà thôi. Em ấy cũng là một cô gái bình thường như chúng tôi, nếu muốn kết hôn thì sẽ làm giấy thoả thuận tiền hôn nhân cùng với chứng nhận tài sản, căn bản sẽ không giống như suy nghĩ của người khác có thể chiếm tiện nghi gì đó, em ấy đại khái chắc là bị tình yêu làm mụ mị đầu óc."
Toà thành thuỷ tinh bị vỡ nát, Cơ Mĩ Ngọc cuối cùng cũng phát hiện bản thân không phải là cô bé lọ lem mang giày thuỷ tinh, tỉnh mộng lại, cô ấy cũng vứt bỏ chính mình, lựa chọn phương thức tự sát để chấm dứt cuộc sống của mình.
Thời điểm ở nhà tang lễ đối mặt với thi thể của em gái, Cơ Mĩ Vân im lặng ngồi bên cạnh, cuối cùng thì mắng cô ấy một câu: "Cô bé ngốc!"
Cô ta vẫn có chỗ nghĩ mãi không ra, em gái mình yếu đuối như vậy, vì sao lúc này lại không hề chùn bước đến thế? Bỗng nhiên nói sự kiện kia cho vị hôn phu của mình, bỗng nhiên trầm cảm nặng hơn rồi quyết định tự sát, tất cả dường như quá mức đột ngột rồi.
Cơ Mĩ Vân mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng em gái không đề cập gì đến nên cô ta cũng không biết là chuyện gì.
"Tôi biết mật khẩu em ấy quen dùng, chẳng qua tất cả lịch sử trò chuyện trong điện thoại đều đã bị xoá trống rỗng trước khi em ấy qua đời." Nói đoạn, Cơ Mĩ Vân lại cười khổ, "Có lẽ em ấy không hy vọng có ai đó nhìn thấy chuyện này, hy vọng bản thân sẽ rời khỏi nhân thế một cách yên lặng, cũng có thể là không hy vọng tôi sẽ vì em ấy mà làm ra chuyện gì đó...... Thế nhưng lúc đó tôi vô cùng tức giận, tôi nghĩ phải điều tra rõ ràng xem trong khoảng thời gian này em ấy đã trải qua những gì, khônng muốn em ấy ra đi không minh bạch như thế."
"Tôi chỉ có thể biết được người cuối cùng nhắn tin qua lại với em ấy chính là Trương Đông Mai, sau đó tôi kiểm tra lịch sử giao dịch thẻ ngân hàng của em gái thì phát hiện em ấy từng gửi cho Trương Đông Mai hai khoản tiền. Tiếp đó tôi nhận được lời mời của Đàm San, được cậu ấy thêm vào nhóm chat, thấy bọn họ trong nhóm thương lượng làm thế nào để ứng phó với Trương Đông Mai."
Cô ta mím đôi môi đỏ: "Ngay thời điểm đó tôi đại khái đã đoán được chuyện đã qua, em gái tôi cũng bị người phụ nữ kia tống tiền, em ấy không muốn bị vơ vét tài sản nữa nên tìm đến chồng tương lai của mình thẳng thắn tất cả, đây chính là mòi lửa dẫn đến bi kịch. Nhưng tôi vẫn không quá chắc chắn nên muốn mượn cơ hội họp lớp này tự mình tìm Trương Đông Mai hỏi một chút."
"Khi đó tôi quyết định, đi vào nơi này thì sẽ rõ ràng hết tất cả. Lúc ăn cơm tôi có hỏi qua Trương Đông Mai chuyện tống tiền, bà ta vừa khóc vừa thừa nhận lỗi của bản thân, rồi còn khóc lóc giải thích."
"Vốn đêm nay, lúc quay videos tôi vẫn một mực suy nghĩ vì sao mình lại xuất hiện ở đây...... Tôi nghĩ, trừng phạt Trương Đông Mai như vậy có phải đã đủ rồi hay không. Dù sao, tuy rằng cái chết của em gái tôi là do bà ta gây ra nên bà ta sẽ không thoát khỏi liên quan, nhưng em ấy cũng có nguyên nhân khác. Tôi đoán em gái tôi cũng sẽ không hy vọng chị gái vì báo thù cho mình mà trở thành tội phạm giết người......"
Cơ Mĩ Vân nói đến đây thì ngẩng đầu lên, rốt cục thì giọt nước mắt trong khoé mắt cô ta cũng chảy xuống: "Nhưng lúc tôi quay trở lại lấy đồ, thời điểm chuẩn bị rời đi thì nghe được...... Trương Đông Mai ở trên sân thượng lớn tiếng mắng học sinh của mình...... Bà ta nói học sinh của mình đều là những đứa khốn nạn, là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa...... Bà ta nói thế giới này có lỗi với bà ta...... Tôi khi đó mới ý thức được, bất luận trước đó chúng tôi đối xử thế nào thì trong thâm tâm của bà ta không hề có một chút áy náy nào đối với những việc mình đã làm, những lời giải thích của bà ta đều là giả hết, bà ta căn bản không biết được hành vi của mình đã gây ra hậu quả tàn khốc thế nào...... Bất kể là trong quá khứ, hay là ở hiện tại......"
Cô ta dừng một chút rồi nói: "Người em gái đã qua đời của tôi, vì cái gì mà nhân sinh của em ấy lại biến thành như vậy chứ?"
Nói đến đây, hai mắt Cơ Mĩ Vân dần trở nên mơ hồ: "Tôi vốn muốn đi đến lý luận với bà ta, muốn đem tin tức em gái qua đời nói cho bà ta biết, nhưng Trương Đông Mai vừa thấy tôi thì như phát điên túm lấy tóc tôi, tôi nương theo men say đã đẩy bà ta xuống, chuyện phía sau...... Đại khái đều như các anh nói. Tôi......" Thanh âm cô ta run run nhưng ánh mắt đầy kiên định, "Thừa nhận hành vi phạm tội của mình."
Cơ Mĩ Vân nói ra những lời này, hai mắt chớp chớp khiến nước mắt chảy xuống càng nhiều, chuyện đã đến nước này rồi, cô ta cuối cùng cũng có thể thoải mái mà khóc ra hết.
"Vậy Triệu Vũ Lượng thì sao? Anh ta có trợ giúp cô giết Trương Đông Mai hay không?" Tống Văn lại hỏi.
Cơ Mĩ Vân chần chừ, vừa khóc vừa lắc đầu: "Không có, tất cả mọi chuyện đều do một mình tôi làm, tôi không nhìn thấy cậu ấy."
Một ngày tháng chín mười ba năm về trước, Cơ Mĩ Vân kéo tay em gái vào sân trường cấp hai, cô em gái với hai chùm tóc đuôi ngựa nhìn đâu cũng thấy ngạc nhiên, cô ấy rất nhanh đã tìm được chỗ lớp mình tập hợp, phất phất tay với chị mình: "Chị, em qua đó nha, cô giáo chủ nhiệm lớp em hình như nghiêm túc lắm...... Nhưng mà, em sẽ cố gắng học tập......"
"Ừm, nếu ở trường có ai dám bắt nạt em thì nhất định phải nói cho chị biết đấy." Cơ Mĩ Vân khi đó đã lên năm hai liền cảm thấy mình chính là một người lớn.
Mười mấy năm sau, cảnh còn người mất, khúc chung nhân tán*.
Nhà hàng Minh Nguyệt bên bờ sông Giang Hà, đêm đã khuya, đèn hai bên đường sáng rực xua tan đi bóng tối u ám.
Hiện tại đã hơn mười giờ tối, phong toả trên các tuyến đường đã kết thúc.
Sau buổi biểu diễn pháo hoa vui vẻ hết mình qua đi, đám đông mấy chục vạn người bắt đầu tản ra, bọn họ rời đi mang theo những kí ức khó phai mờ về nhà.
Vài năm, thậm chí là mười mấy năm sau, bọn họ vẫn sẽ nhớ rõ bản thân đã được chứng kiến một buổi biểu diễn pháo hoa đầy long trọng như vậy.
Nhưng sẽ có được bao nhiêu người còn nhớ rõ, buổi tối hôm nay từng có một vị giáo viên bị chị gái của học sinh mình đẩy xuống lầu, tử vong bên dưới nhà hàng Liên Hoa Minh Nguyệt.
Trương Tử Tề dẫn Cơ Mĩ Vân mang còng tay đưa ra xe cảnh sát.
Cơ Mĩ Vân cúi thấp đầu, cô ta vẫn mặc một thân đỏ rực như cũ, dưới ngọn đèn đêm tựa như một đoá hoa hồng kiều diễm. Ngay trước khi bước vào xe cảnh sát, cô ta quay đầu lại, ánh mắt nhìn phía vết máu khô ở cửa nhà hàng Minh Nguyệt, sau đó thì mím chặt đôi môi đỏ mọng, dứt khoát bước vào xe cảnh sát.
Xe chở tử thi của pháp y cũng đã đến, bọn họ mang thi thể Trương Đông Mai hướng đến nhà tang lễ, tiến hành bước kiểm tra thi thể cuối cùng.
Tống Văn yên lặng đứng ở bậc thang trước cửa nhà hàng Minh Nguyệt nhìn theo tất cả, không biết vì sao cậu không có quá nhiều phẫn hận đối với nghi phạm này, cũng không có bao nhiêu đồng cảm với người chết kia, cậu cảm khái, có lẽ là bởi vì Trương Đông Mai đã từng làm nhiều chuyện sai quá rồi.
Bên đường lúc này có chút vắng lặng, trên mặt đất chỉ còn lại giấy vụn rải rác và rác thải, cùng với những công nhân môi trường đang yên lặng quét dọn.
Trình Mặc dẫn những người khác ra ngoài, không quên dặn dò: "À thì, ngày mai mọi người đến Cảnh cục một chuyến, viết bảng tường trình, ký tên, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Anh ta quay lại nhìn về phía Đàm San: "Cô Đàm, chuyện lúc nãy cô đừng để trong lòng nhé, chúng tôi cũng là vì phá án......"
Đàm San không nói gì thêm, cũng không phân trần cho bản thân hay nói ra lời cảm kích, cô nắm chặt cổ áo của mình, vẻ mặt đầy cô đơn xoay người rời đi, tựa như cái người rơi lầu kia chính là cô, cô cũng đã chết qua một lần, thứ còn lại chỉ là một cái xác không hồn.
Trình Mặc nhìn cô bước đi, vội vàng đuổi theo: "Cô Đàm, tôi biết cô là một giáo viên tốt...... Cái đó, tôi lái xe tới, đang đậu ở gần đây thôi, để tôi đưa cô về, ấy, tôi sẽ giải thích với cô, sau này......"
Tầm mắt Triệu Vũ Lượng vẫn còn nhìn theo chiếc xe cảnh sát chở phạm nhân, nhìn từ khi Cơ Mĩ Vân bước lên xe đến khi chiếc xe lăn bánh di chuyển.
Mạnh Điềm Điềm kéo khẩu trang của mình lên, gọi cho người đại diện một cuộc điện thoại: "Alo, em không sao, vâng, đã được ra rồi...... Các anh đang ở đâu thế? Sao? Uống rượu chúc mừng? Cái này thì không cần đâu...... Giờ em mệt lắm, chỉ muốn về nhà ngủ thôi...... Sáng mai em còn có hoạt động nữa."
Dưới ánh đèn neon ở một góc phố nhộn nhịp của Nam Thành, vài người từ những phương hướng khác nhau đi vào nơi này, lúc này lại quay trở về những phương hướng khác nhau.
Lần họp mặt tiếp theo không biết là đến khi nào mới diễn ra nữa, mà lúc này bóng ma vẫn luôn bao phủ bọn họ đã tiêu tan không còn.
Tống Văn cắm hai tay vào túi, nhìn sang Lục Tư Ngữ bên cạnh, lại theo tầm mắt Lục Tư Ngữ nhìn đến Tiền Giang đang đứng cách đó vài bước.
Người trẻ tuổi đứng ở ven đường càng lộ ra dáng cao gầy, bên môi anh ta vẫn nở nụ cười bất cần đời như cũ, tựa như vụ án đêm nay không hề liên quan gì đến anh ta.
Tống Văn tò mò hỏi: "Sao anh vẫn chưa đi thế?"
Tiền Giang nói: "Tôi đang đợi xe đến đón." Hiện giờ đã kết thúc phong toả, đã có thể lái xe đến giao lộ này.
Tống Văn lại hỏi: "Tuy rằng chuyện này có thể không liên quan đến vụ án nhưng tôi vẫn hơi tò mò vì lúc nãy anh không nói, rốt cục Trương Đông Mai tống tiền anh vì chuyện gì vậy?"
Những người khác đều nói bản thân bị Trương Đông Mai nắm lấy nhược điểm uy hiếp, vậy chuyện trước đây anh ta làm là gì?
Tiền Giang có phần đề phòng sờ sờ mũi, ánh mắt loé lên: "Cái này...... Không thể xem là thẩm vấn đúng không?"
Tống Văn suy đoán: "Lúc điều tra tư liệu của học sinh lớp anh thì tôi phát hiện người bạn học tên Vương Hạo Bân vào thời điểm đầu năm ba đã bị mấy người lạ che mặt đánh gãy hai chân, cảnh sát lúc đó không tìm ra được hung thủ, vụ án này cuối cùng cũng không giải quyết được gì, mà vị bạn học kia lại trở nên tàn phế, chỉ có thể ngồi xe lăn suốt đời, bởi vậy nên mới thôi học. Thế nhưng tôi cũng phát hiện ra được lúc đó nhà anh hình như có bồi thường cho Vương Hạo Bận một khoản tiền."
Hành động này chẳng khác nào là giải quyết riêng, có lẽ Vương Hạo Bân có chứng cứ, có lẽ Trương Đông Mai cũng biết được gì đó.
Tiền Giang do dự một lát, nhìn về phía cậu nói: "Lúc đó tôi vẫn còn chưa trưởng thành......"
Một câu này coi như là ngầm thừa nhận.
"Tôi chẳng qua chỉ là đang xác nhận suy luận của mình thôi, sẽ không lục lại truy cứu trách nhiệm của anh." Tống Văn nói.
"Hồi đó bạn học mà tôi thích bị hắn ta ức hiếp, tên cặn bã đó còn uy hiếp người xung quanh, vô cùng ngông cuồng. Học sinh tuổi đó xem nhiều phim siêu anh hùng nên sẽ hy vọng thế giới này thật sự có Batman, có Ironman xuất hiện giúp chúng tôi giải quyết những chuyện khó khăn......" Tiền Giang thu lại nụ cười nơi khoé miệng, tầm mắt phóng ra xa nơi, "Sau đó tôi bỗng phát hiện, có tiền thật tốt, có tiền là có thể làm được mọi việc, tôi không nghĩ rằng tiền có thể che đậy luật pháp, nhưng tôi có nghe qua câu này, cầm thú không cần có quyền lợi cùng sự bảo hộ của pháp luật như con người."
Tống Văn nhìn anh ta, cậu khó có thể đánh giá được người trẻ tuổi trước mắt này, theo một góc độ nào đó thì việc anh ta làm là chính xác, thế nhưng theo một định nghĩa nào đó thì sai rồi. Vụ án năm đó không thuộc thẩm quyền của cậu, mà cũng rất khó để tìm kiếm dấu vết năm xưa, cậu cũng không muốn lật lại bản án này.
Tiền Giang thở dài nói: "Thật sự khi nhắc tới thời cấp hai, đa số mọi người dường như đều có một loại ấn tượng sẵn có rằng đó là khoảng thời gian vô ưu vô lự, là mối tình đầu trong sáng, là những ngày mà bọn nhỏ không biết mệt mỏi chạy khắp nơi trên sân trường. Chỉ có tôi hiện giờ nhớ lại thì đều là giấc ngủ vĩnh viễn không đủ giấc, là giáo viên khiến học sinh căm ghét, là những kỳ thi mãi không hết như Tu La tràng, còn có sự phân biệt đối xử không gạt đi được cùng với bạo lực học đường...... So với thời niên thiếu thì tôi lại thích xã hội của người trưởng thành hơn cho dù không có nghỉ đông và nghỉ hè...... Tôi không biết chỉ có thời cấp hai của tôi là vậy thôi hay tất cả mọi người đều như vậy."
Tống Văn nói: "Một số ít sẽ có hạnh phúc, còn đa số có lẽ đều là giống nhau thôi."
Trí nhớ con người sẽ tự điểm tô cho kí ức, rất nhiều người khi trưởng thành rồi đều sẽ cảm thấy thời học sinh là thời gian đẹp nhất trong đời.
Đương nhiên trong khoảng thời gian đó vẫn có một vài khoảnh khắc khiến cho mọi người khắc sâu vào tâm trí, như là giáo viên tốt, bạn học hoà thuận, cảm xúc mạnh mẽ vào ngày hội thể thao, xúc động khi rời nhà trường.
Nhưng cơ bản nhất vẫn là việc học nặng nề, cuộc khi vĩnh viễn không kết thúc, từng chồng bài thi ép học sinh đến khó thở.
Nếu gặp phải một hai giáo viên giống như Trương Đông Mai, hay một bạn cùng lớp giống Vương Hạo Bân, vậy thì cũng không phải là kí ức tốt đẹp gì.
Tiền Giang nhỏ giọng hỏi, "Đúng rồi, vừa nãy người mà các anh bắt không phải là bạn học của chúng tôi đúng không? Người đó...... Là chị gái của bạn cùng lớp của tôi phải không?"
Hoá ra anh ta cũng đã nhận ra.
Tống Văn hỏi anh ta: "Người Triệu Vũ Lượng thích là Cơ Mĩ Ngọc hay là Cơ Mĩ Vân thế?"
Tiền Giang suy nghĩ một lát: "Lúc chơi thật hay thách, Triệu Vũ Lượng có nói với Cơ Mĩ Vân thế này, hồi học cấp hai tớ đã thích cậu, ngày xưa cậu còn thường xuyên mang cái nơ tóc màu đỏ nữa. Tôi khi đó còn muốn nói Cơ Mĩ Ngọc nào có đeo nơ tóc màu đỏ chứ, lúc bị tạm giữ trong đầu tôi đã suy nghĩ cẩn thận chuyện này, cho dù rất giống nhau nhưng thật ra đôi chị em kia vẫn có vài chỗ khác biệt."
Tống Văn hơi do dự, nhưng vẫn nói cho anh ta: "Cơ Mĩ Ngọc đã qua đời rồi, cô ấy đã tự sát trước hôn lễ......"
Tiền Giang im lặng tiêu hoá tin tức này, đôi mắt anh ta ửng đỏ, mở miệng nói: "Trong lòng tôi, chuyện Cơ Mĩ Vân làm đêm nay chính là một anh hùng."
Tiền Giang nói đến đây mới nhận ra hình như nói cái này trước mặt cảnh sát thì không hay lắm, giải thích thêm: "Không có cách nào khác, tôi chính là người tam quan sai lệch, đạo đức suy đồi vậy đấy. Để tôi về xem có thể giúp cô ấy mời một luật sư tốt hay không."
Tống Văn cũng không để bụng lời anh ta, cậu hỏi lại: "Vậy người năm đó anh thích là ai thế?"
"Các anh là cảnh sát, không phải là phá án như thần sao? Anh thử đoán xem." Tiền Giang nói xong thì phất tay nói, "Xe tôi tới rồi, anh cảnh sát, gặp lại sau nhé."
Tống Văn nói: "Mật khẩu điện thoại anh khớp với sinh nhật một người trong số họ, tôi nghĩ hẳn chính là người đó đúng không?"
Tiền Giang vẫy vẫy tay, không quay đầu lại, thanh âm của anh ta được gió đêm thổi đến.
"Đã là quá khứ rồi."
Nghi vấn trong lòng đã được giải đáp, Tống Văn quay đầu lại nói với Lục Tư Ngữ: "Đi thôi, chúng ta về nhà nào."
Lục Tư Ngữ như buồn ngủ, nhẹ gật đầu một cái.
Hiện tại đang là mùa thu, lúc đầu thì do có quá nhiều người, lúc sau thì trong không khí chỉ toàn là mùi pháo hoa nên không thể ngửi thấy gì, hiện giờ cuối cùng cũng có thể ngửi được mùi hoa mộc tê nở rộ.
Hai người yên lặng đi ngang qua ngã tư đường vào đêm khuya.
Mỗi một quá trình điều tra vụ án, từng chút tìm kiếm chân tướng sự thật thì đều như đang mở ra một chiếc hộp được bọc trong nhiều lớp, trước khi mở cái hộp ra, mọi người vẫn chưa biết bên trong đang chứa điều gì, có thể là yêu, có thể là hận, có thể là độc ác, cũng có thể là tiếc nuối.
Mỗi người đều từng là những đứa trẻ con hồn nhiên thiện lương như một tờ giấy trắng, ngay cả bản thân cũng không thể phân được rõ ràng, là bởi vì một ngày nào đó, hay một sự kiện nào đó đang dần lớn lên, hiểu được càng nhiều thứ thì sẽ càng thu lại sự ngây thơ chất phát, rồi cũng sẽ vẫy tay từ biệt quá khứ của chính mình.
Có một số người chúng ta sẽ nhớ vô cùng rõ ràng, đó chính là cảm giác yêu, khi trái tim rung động.
Còn một số người cũng sẽ nhớ rõ rành mạch, có lẽ là vì hận, chính những người đó đã trở thành rào cản trên con đường trưởng thành của bạn, một khi vượt qua được thì họ sẽ giúp bạn có thêm được một tấm áo giáp cứng cáp, song khi quay đầu lại nhìn thì vẫn cảm thấy vô cùng chán ghét.
Thế giới này lớn như vậy, có thương tích, có bệnh tật, có chết chóc, có buồn đau, cũng có mờ mịt, đây mới chính là thực tế trên đời này.
May mắn một điều là cho dù thế gian này có bao nhiêu tội ác thì sẽ có bấy nhiêu sự ấm áp cùng bạn chống chọi lại nó.
~ Hết chương 145 ~
_______________
C: Các cậu đoán xem người Tiền Giang thích là ai nào~~~Chú thích:(*) Khúc chung nhân tán: là một thành ngữ Trung Quốc, ý nói sau khi tiếng nhạc kết thúc bài hát vang lên cũng là lúc khán giả lần lượt rời đi, có nghĩa là khi khoảnh khắc mọi thứ tiêu tan, bài hát dừng lại thì mọi người cũng sẽ giải tán, hay nói một cách ẩn dụ là không có bữa tiệc nào là không tàn. Bắt nguồn từ hai câu "
Khúc chung nhân bất kiến, giang thượng sổ phong thanh" trong bài thơ
[Tỉnh thí tương linh cổ sắt] của nhà thơ Lưu Vũ Tích thời nhà Đường.
- Hoa mộc tê: Hoa mộc hay cây mộc, mộc tê, quế hoa (tên khoa học:
Osmanthus fragrans) là loài thực vật bản địa của châu Á, có mùi thơm giống mùi đào chín hoặc mơ chín, dùng để ướp trà, dùng làm nguyên liệu chính cho món bánh quế hoa, một số bộ phận khác của cây cũng được dùng làm các vị thuốc trong đông y.