-------- cont --------

Trình Mặc dẫn Đàm San ra ngoài, trấn an cô vài câu, song Đàm San vẫn cứ khóc mãi không nói được thêm chứng cứ gì mới. Dường như vụ án này đã có thể kết luận.

Tống Văn ra khỏi nhà vệ sinh, nghiêng đầu nói với Lục Tư Ngữ: "Đi thôi, cho dù Đàm San có tội thì chúng ta cũng cần phải chờ mọi người tản đi hết mới có thể đem cô ấy về Cảnh cục được."

Lục Tư Ngữ có chút nghi hoặc ngẩng đầu: "Đi...... Chỗ nào?"

Anh đang sắp xếp lại mấy phần tư liệu trước mặt, muốn nhìn thử xem trong đó có gì không thích hợp hay không.

Nương theo tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ, Tống Văn có phần không hiểu được người này vì sao lại dửng dưng như thế, cậu chỉ chỉ vào bên ngoài: "Sân thượng, vị trí tốt như vậy mà không xem pháo hoa thì chẳng phải là đáng tiếc sao."

Tống Văn kéo Lục Tư Ngữ lên sân thượng của nhà hàng Minh Nguyệt, Lục Tư Ngữ luôn không thích những chỗ có nhiều người, lúc có thể tránh thì đều tránh càng xa càng tốt.

Những thứ náo nhiệt, phồn hoa trên thế gian này dường như đều không thuộc về anh.

Trong ấn tượng của Lục Tư Ngữ thì pháo hoa cũng không có gì hay để xem, nếu không phải Tống Văn kiên trì thì anh cũng không muốn đi ra xem. Nhưng lúc này ngửa đầu nhìn pháo hoa, anh cũng không khỏi bị cuốn hút bởi bầu không khí nơi này.

Khi hai người đi ra thì vừa lúc có một chùm pháo hoa được phóng lên không trung, pháo hoa mang theo một một chùm ánh sáng nhỏ màu xanh biếc, tiếp đó màu xanh lá lần lượt hé mở ra, màu lục sắc tựa như có sức sống, vươn lên đều đặn, xanh um tươi tốt, nhìn qua như một mảng dây leo che kín cả một vùng trời.

Bầu trời là nền tranh màu lam đen, pháo hoa tựa như bút vẽ thoải mái lên màu một cách thoả thích, mọi người đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn lên. Một hình ảnh tuyệt đẹp hiện lên không trung trên đỉnh đầu, sự đẹp đẽ khó mà có thể tả được bằng lời.

Lục Tư Ngữ thấy mà ngây ngẩn cả người, pháo hoa này hoàn toàn bất đồng với trong trí nhớ của anh. Sau đó anh nghĩ, hình như từ sau khi ba mẹ qua đời là anh không còn nhìn thấy pháo hoa nữa, tính toán thì đã gần hai mươi năm rồi, công nghệ thì thay đổi theo từng ngày, mà con người thì đã sớm cảnh còn người mất.

Lúc này cả bờ sông Giang Hà đều biến thành một biển vui sướng, mấy chục vạn người tề tụ về đây, hoặc đứng hoặc ngồi hoặc ở một vị trí cao, ai nấy cũng đều ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm. Tại khu vực phồn hoa nhất ở Nam Thành, giữa vài toà nhà cao ngất đứng đó thì tháp Nam Thành lại đang vô cùng hấp dẫn ánh mắt mọi người, tiếng hoan hô, thán phục kinh ngạc không ngừng phát ra.

Lại một chùm pháo hoa được phóng lên không trung, nở rộ giữa bầu trời đêm tối đen như mực.

Đùng một tiếng, lại có thêm một chùm pháo hoa, trong khoảng thời gian ngắn, cả bầu trời như biến thành một mảng đèn đuốc rực sáng, khi ánh sáng rực rỡ tan ra, bỗng nhiên lại hạ xuống một chùm mưa màu đỏ, những cấm đỏ rơi xuống tựa như là những vì sao màu đỏ đang rơi xuống trần gian.

Lưu quang trôi qua cực nhanh, cảnh sắc này thật đẹp......

Hai bên bờ sông Giang Hà, rất nhiều người giơ cameras điện thoại lên ghi lại khoảnh khắc động lòng người này.

Tống Văn ở bên cạnh nói: "Thế nào? Cũng không tệ đúng không? Để xem được màn pháo hoa này, rất nhiều người đã phải đứng dưới đó một hai tiếng đồng hồ, còn phải chen chúc trong đám đông. Chỗ này của chúng ta có tầm nhìn rộng rãi, người lại ít, được cho là nơi tốt nhất để xem biểu diễn."

Cậu nói thoải mái là thế, nhưng trên thực tế nếu không phải có vụ án này thì nhà hàng Liên Hoa Minh Nguyệt đêm nay sẽ chật ních người đi lên sân thượng, chen chúc nhau để ngắm màn pháo hoa này. Nếu không phải đêm nay có vụ án thì bọn họ đại khái xem phim xong thì sẽ về nhà, tất cả chỉ có thể nói trùng hợp.

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, ngửa đầu nhìn pháo hoa trên không trung. Đôi mắt đẹp đẽ của anh dưới ánh sáng của pháo hoa tựa như chứa đựng cả một biển sao trời lấp lánh, đẹp không tả xiết.

Tống Văn nhìn một chùm pháo hoa nở rộ bên trên, hoài niệm nói: "Ngày xưa lúc tôi còn nhỏ ấy, tôi từng được ba dẫn đi xem pháo hoa một lần, hình như là hồi sáu tuổi thì phải. Tôi nhớ rõ ngày đó người đặc biệt nhiều, tầng tầng lớp lớp luôn, cho dù tôi nhón cỡ nào cũng đều không nhìn thấy, ba tôi thấy vậy liền nâng tôi ngồi lên vai ông ấy, để tôi ngồi trên cao mà xem pháo hoa. Khi đó tôi cảm thấy ba mình chính là người cao nhất thế giới, tôi đã nghĩ sau này trưởng thành phải trở thành một người giống ba."

Lúc đó quan hệ của Tống Văn và ba mình vẫn chưa căng thẳng như hiện giờ, nhất thời nghĩ tới tâm tình khi đó, Tống Văn thế mà lại có một chút hoài niệm.

Lục Tư Ngữ nói: "Nói thế thì ba cậu đối xử với cậu rất tốt nhỉ."

Tống Văn nói: "Tốt chỗ nào chứ? Thời điểm tàn cuộc, ba tôi chỉ lo nói chuyện cùng với đồng nghiệp nên không quản tôi, bởi vì quá đông người nên thiếu chút nữa đã lạc mất tôi. Ba tôi đã phải gọi cả cảnh đội chia khắp nơi đi tìm tôi đấy, sau khi tìm được thì lập tức đánh tôi nữa."

Chuyện này vẫn còn phía sau, cậu tiếp tục, "Tiếp đó khi về đến nhà, mẹ tôi sau khi biết được ba tôi thừa dịp đi làm nhiệm vụ tuần tra mà đem tôi tới chỗ nhiều người như thế, lại còn xém chút nữa làm lạc tôi thì đã ầm ĩ một trận với ông ấy, cuối cùng thì hai vợ chồng cùng hợp lại đánh tôi."

Lý Loan Phương khi đó lúc nào cũng bất đồng ý kiến với Tống Thành, chỉ riêng ở khoản đánh thằng nhóc nhà mình là hai người vô cùng ăn ý. Vợ chồng cùng ra tay là chuyện cơm bữa.

Lục Tư Ngữ không nhịn được cong mày mỉm cười. Gió đêm thổi qua tóc mái Lục Tư Ngữ làm lộ ra cái trán trơn bóng của anh, nhìn thấy góc nghiêng gần như hoàn mỹ của anh, Tống Văn nghĩ rằng pháo hoa xa xa trước mắt còn không đẹp bằng người bên cạnh. Thấy Lục Tư Ngữ bị chọc cười, cậu bỗng nhiên cảm thấy bản thân năm đó bị hai trận đòn cũng thật đáng giá.

Song ngay tức khắc, Lục Tư Ngữ lại cúi đầu xuống, nhìn qua khá đáng thương: "Cuộc sống như thế nhất định là rất thú vị nhỉ."

Đó là một cuộc sống gia đình mà anh ước ao, giống như sự ấm áp Tống Văn trao cho anh vào giây phút này, thật khiến anh lưu luyến, nhưng anh lại không biết làm thế nào để duy trì được nó. Anh có một nỗi sợ vô hình về tương lại, tựa như quá khứ đen ngòm ngày xưa vậy.

Tống Văn không biết mình nói sai chỗ nào đã khiến cho tâm trạng Lục Tư Ngữ tụt dốc, cậu thử chuyển đề tài, bèn lấy từ trong balo mang theo bên người ra một cái hộp, đưa cho Lục Tư Ngữ.

"Đúng rồi, cái này tặng cho anh."

"Cái...... Cái gì vậy?" Lục Tư Ngữ nhận lấy rồi ước chừng thử, hộp này dài, không quá lớn cũng không quá nhỏ, lại có trọng lượng.

Tống Văn giải thích: "Không phải thứ gì đắt tiền đâu, tôi làm gì có tiền mua thứ gì quá mắc chứ, chỉ là tình cờ thấy nó nên đã lập tức mua thôi."

Lục Tư Ngữ mở hộp ra, phát hiện bên trong là một cái bình giữ nhiệt màu trắng bạc, chế tác vô cùng tinh xảo, hoa văn trên bình cũng là phong cách anh thích, vừa nhìn là biết đây là thứ phải bỏ nhiều công sức để lựa chọn.

Tống Văn cố gắng làm cho giọng nói nghe không quá để tâm: "Thấy cái bình anh hay mang theo đã cũ nên thuận tay mua một cái, không phải là sắp tới sinh nhật anh rồi sao? Tôi tặng quà cho anh trước đấy. Lần trước không phải anh cũng tặng tôi cà vạt này nọ sao......"

Cậu đã phải tính toán rất lâu xem nên mua gì và nên tặng lúc nào, đắt quá thì không thích hợp, rẻ quá cũng không được, nếu tặng đúng ngày thì lại cảm thấy như muộn hơn người khác, nhìn thời gian thì không muốn như dồn hết tâm trí để chọn ngày, nhưng lại không muốn khiến cho Lục Tư Ngữ nghĩ mình đang mượn chuyện công việc.

Vừa nãy thời điểm thấy Lục Tư Ngữ bỗng sa sút tinh thần, Tống Văn liền giật mình, thầm nghĩ phải an ủi anh nên nhịn không được mà trực tiếp tặng quà ra mất. Hiện giờ cậu mới phản ứng lại, làm gì có ai ở hiện trường gây án mà tặng quà cho người khác chứ? Thi thể vẫn còn đang ở dưới lầu kia kìa.

Tống đội hận không thế tát tay mình một cái......

Sinh nhật......

Lục Tư Ngữ cũng không để ý đến địa điểm lúc này nữa, sinh nhật anh là ngày 2/10, cũng chính là ngày mai, bởi vì là thời gian trong kì nghĩ lễ quốc khánh nên ngoại trừ trước đây có ba mẹ nhớ rõ thì đến giờ anh vẫn không nhận được quà của người khác.

Hồi còn đi nhà trẻ, anh bỗng nhiên phát hiện ra điểm này, sau đó còn về nhà khóc lớn với ba mẹ, trách bọn họ sinh anh vào ngày lễ. Khi đó ba anh an ủi nói, "Người thật lòng quan tâm con thì sẽ không bao giờ bởi vì ngày lễ mà quên đi sinh nhật của con đâu."

Sau này khi ba mẹ qua đời, chính anh cũng không còn chú trọng ngày sinh nhật, cả cuộc đời đi học cũng không được mấy người tổ chức sinh nhật cho anh.

Hiện tai lại bỗng nhiên nhận được quà của Tống Văn, anh cầm trong tay mà không biết phải làm thế nào.

Tống Văn thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh không quá thích, trong lòng thấp thỏm tiếp tục giới thiệu, "Đúng rồi, trên nắp của bình giữ nhiệt có một chỗ hiển thị nhiệt độ......"

Đây là chức năng mà cậu đặc biệt lựa chọn, nước cho vào bình bất kể là lạnh hay nóng thì chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể biết được, cậu nhớ cơ thể anh không tốt nên cảm thấy chức năng này vô cùng có ích.

Lục Tư Ngữ cúi thấp đầu, cảm thấy cả hốc mắt đều chua xót, nóng lên, giống như nếu không kìm chế thì nước mắt sẽ lập tức chảy xuống vậy, "Cái này, còn lớn hơn so với cái cũ của tôi."

Trong lòng Tống Văn lộp bộp, suy nghĩ xem có phải mình chọn quá to rồi không: "Sao thế? Sợ nặng khi mang đến hiện trường sao? Nếu sợ nặng thì tôi có thể mang giúp anh."

Lục Tư Ngữ nói: "Cậu thân là Chi đội trưởng mà giúp cấp dưới cầm bình giữ nhiệt thì còn ra bộ dáng gì nữa chứ?"

Tống Văn nói: "Tôi tự nguyện thì người khác cũng không quản được."

Tống Văn sợ Lục Tư Ngữ không thích, thấy Lục Tư Ngữ vẫn cứ nói sang chuyện khác thì có hơi thiếu tự tin vươn tay ra muốn lấy lại cái bình, Lục Tư Ngữ liền ôm bình né ra sau nửa bước, như vậy thì không bị cậu lấy lại cái bình nữa.

Ánh mắt Lục Tư Ngữ hơi lảng tránh, mở miệng nói: "Đã rất nhiều năm rồi tôi chưa được tặng món quá nào cả nên không biết phải dùng biểu cảm gì, cũng không biết làm gì......"

Anh có tiền nhưng lại không muốn làm thân với người khác, đa số thời gian đều là anh tặng người khác, rất ít khi nhận được món quà nào được dụng tâm lựa chọn như vậy.

"Cảm ơn, tôi rất......"

Thời điểm Lục Tư Ngữ nói những lời này đúng lúc pháo hoa đến đoạn cao trào, pháo hoa sau lưng từng chùm từng chùm được bắn lên nối tiếp nhau, vừa lúc lấn át đi hai từ cuối cùng.

Trong khoảnh khắc pháo hoa rực sáng chiếu vào gương mặt anh làm hiện ra một Lục Tư Ngữ rất đẹp nhưng cũng rất cô đơn, tựa như anh chỉ là một người lẻ loi cô đơn giữa chốn phồn hoa giả dối này, trơ trọi đứng ở đó. Thế nhưng Tống Văn lại bị chính điều này làm cho rung động.

Tống Văn nhịn không được đùa Lục Tư Ngữ: "Anh vừa nói gì thế?"

Miệng Lục Tư Ngữ mở ra, do dự một chút, cuối cùng trả lời: "Không nghe được thì quên đi."

Tống Văn nói: "Tôi còn tưởng rằng anh đang nói thích tôi đấy."

Xem ra là nghe thấy rồi, anh cố ý lừa cậu, nói: "Cậu xoá chữ cuối cùng đi là đúng rồi."

Tống Văn được một tấc lại muốn tiến một thước, đi về phía trước từng bước, trực tiếp hỏi: "Vậy anh không thích tôi sao?"

Khoé miệng Lục Tư Ngữ hơi nhếch lên, ôm chặt bình giữ nhiệt trong tay, anh cảm thấy không thể để cho Tống Văn quá đắc ý nên vờ như không nghe thấy, cái gì cũng không nói.

Lại một chùm pháo hoa được bắn lên, pháo hoa sáng rực xuất hiện đầy ngoạn mục, trên không trung như được châm lên một luồng ánh sáng đầy lấp lánh, pháo hoa đầy trời chiếu sáng cả hai bên bờ sông Giang Hà, chiếu sáng khuôn mặt hai người.

Lục Tư Ngữ dường như đã hiểu được vì sao mọi người lại thích pháo hoa, rõ ràng chỉ loé lên rồi lướt qua một chút nhưng lại đẹp vô cùng, tựa như trong thời điểm này, mọi thứ đều đáng giá.

Sự ồn ào vui vẻ cuối cùng cũng chấm dứt, trên không trung dần yên lặng trở lại, nhìn khói lửa lan ra, Tống Văn nói: "Hình như hết pháo hoa rồi, bên ngoài hơi lạnh đấy, chúng ta vào thôi."

Lục Tư Ngữ gật gật đầu, anh cất bước đi vào hành lang.

"Anh có nghĩ rằng Đàm San là hung thủ không?" Tống Văn bất thình lình hỏi Lục Tư Ngữ, tiếp đó cậu mở miệng giải thích, "Tôi...... Thật ra đang hy vọng không phải là cô ấy. Hồi tôi học cấp hai ấy, có một vị giáo viên rất tốt với tôi, mỗi lần đến kì thi thì trước đó bà ấy sẽ gọi tôi đến văn phòng của bà ấy, rồi đưa cho tôi một xấp giấy giấy trắng. Cũng không phải là món quà quý giá gì, thế nhưng mỗi lần tôi được cầm xấp giấy này thì giống như sẽ thi tốt vậy."

Dù chỉ là một xấp giấy nháp, song đến giờ Tống Văn vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng.

Giáo viên là một nghề nghiệp vất vả, cũng có rất nhiều giáo viên đang nỗ lực hết mình, theo phán đoán của cậu thì bất kể Đàm San cùng Trương Đông Mai có ân oán như thế nào thì bọn họ vẫn đang cố gắng trở thành một giáo viên tốt......

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, không biết có nghe được lời Tống Văn nói hay không, anh đang cúi đầu bất chợt nhẹ a lên.

"Sao vậy anh?" Tống Văn hỏi anh.

Lục Tư Ngữ ngẩng đầu nhìn Tống Văn nói: "Hình như tôi có thể biết ai là người đã lên sân thượng trước đó."

~ Hết chương 143 ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play