"Đàm San, tan học em thu bài tập rồi đem đến văn phòng tôi!" Một tiết học chấm dứt, Trương Đông Mai vẫn kéo dài thời gian theo thường lệ, đợi khi chỉ còn hai phút nữa là vào tiết mới, giáo viên ngữ văn dạy tiết sau đến rồi mới nói như thế.

Thời gian hoạt động sau hai tiết ngữ văn, Đàm San nhỏ gầy ôm một chồng bài tập thật dày hướng đến văn phòng giáo viên.

Trên đường đi, cô bé gặp được thầy dạy tiếng Anh, thầy giáo lễ độ nghiêng người qua nhường đường cho cô bé: "Đàm San, em lại đi nộp bài tập cho cô Trương à."

Đàm San gật đầu nói: "Dạ vâng, cảm ơn thầy Vương ạ."

"Ôi chao, môn toán của các em mỗi ngày đều nhiều bài tập, bài thi vậy sao, thật vất vả cho đại diện môn như em." Lúc thầy Vương nói còn lắc lắc đầu, giọng nói đầy bất đắc dĩ. Bài tập cô Trương cho nổi tiếng là nhiều, mỗi ngày đều thấy Đàm San không ngừng đến văn phòng nộp bài tập, đôi khi còn phải chạy đi vài chuyến, bài tập môn toán này còn phân ra thành đề A đề B, thỉnh thoảng còn có bài thi rồi sách luyện tập, luôn khiến cho bàn của Trương Đông Mai đầy ấp giấy tờ.

"Em là đại diện môn mà thầy, giúp đỡ giáo viên là chuyện nên làm thôi ạ." Đàm San ôm bài tập trả lời.

Thầy Vương thở dài, không biết cô gái nhỏ này không nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của mình hay không.

Đàm San xoay người tiếp tục đi đến văn phòng, cô bé mím môi.

Cô bé biết những giáo viên khác đối xử thế nào với Trương Đông Mai.

Trương Đông Mai dựa vào việc cho bài tập để duy trì thành tích môn toán của lớp, cũng bởi vậy mà chiếm lấy thời gian của những môn khác. Thỉnh thoảng Trương Đông Mai không thể tự mình kiểm tra bài tập thì sẽ nhờ Đàm San hỗ trợ.

Nhưng cô bé vẫn sẽ giúp cô Trương, cô bé tin tưởng cô giáo là vì tốt cho bọn họ mà thôi.

Giáo viên cũng là người, cũng sẽ có lúc tâm trạng không tốt, Trương Đông Mai tuy rằng thường xuyên đánh chửi bọn họ thế nhưng tiết của bà vẫn rất tốt, có nhiều bài tập mà giáo viên khác giảng không được rõ ràng thì bà ấy sẽ giảng lại một lần nữa, bởi vậy mà những giáo viên dạy toán khác thường xuyên đến thỉnh giáo bà, tiết học của Trương Đông Mai luôn được đánh giá là tiết công khai tốt nhất.

Thân là đại diện môn, cô bé rất tự hào về điều này, dù rằng công việc này chiếm rất nhiều thời gian của cô bé, khiến cho cô bé phải nỗ lực hơn rất nhiều so với những bạn học khác.

Buổi tối cô bé thường xuyên phải đến đêm khuya mới được ngủ, buổi sáng thì lại là người đến trường sớm nhất.

Đàm San đi đến văn phòng giáo viên, những thầy cô khác hình như đang đi họp nên không có ai ở đây.

Đàm San quen thuộc tìm đến chỗ ngồi của cô Trương, đặt một chồng bài tập thật dày lên trên.

Ngay tại thời điểm xoay người chuẩn bị rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô bé nhìn thoáng qua thùng rác, bỗng nhiên cô bé chợt phát hiện hình như bên trong có thứ gì đó.

Đàm San cúi đầu nhìn kỹ, là những mảnh giấy vụn, nhưng những mảnh giấy này nhìn hơi quen mắt, cô bé nhịn không được ngồi xổm xuống, tờ giấy vụn trên cùng còn có một lời chúc.

Đàm San chợt ý thức được đây là thứ gì, cô bé run rẩy mở tờ giấy kia ra.

Hôm qua là sinh nhật của cô Trương nên cô bé đã chuẩn bị một bức tranh cho bà.

Mấy tuần gần đây, Đàm San mỗi ngày sau khi làm xong bài tập thì sẽ vẽ một bức tranh nhỏ, đã vẽ liên tục ba tuần, có mấy ngày đến gần rạng sáng mới ngủ, năm giờ sáng lại rời giường. Ba mẹ cô bé đều đau lòng con gái mình, thế nhưng Đàm San vẫn cố chấp kiên trì hoàn thành nó.

Bức tranh kia hôm qua lúc nộp bài tập cô bé đã tặng cho cô Trương, đó là một bức tranh hoa điểu với lối vẽ tỉ mỉ, mặc dù chú chim trong bức tranh không đủ xinh đẹp nhưng cô bé đã dùng cả tấm lòng để hoàn thành bức tranh này.

Cô Trương lúc đó còn nói cảm ơn cô bé, nói mình rất thích bức tranh rồi nhận lấy nó.

Thế nhưng hiện giờ, bức tranh mà cô bé phải mất rất lâu để hoàn thành đã trở thành đống giấy vụn nằm trong thùng rác.

Nước mắt Đàm San chảy dài xuống má, cô bé vừa khóc vừa nhặt những mảnh vụn của bức tranh trong thùng rác, cô bé cố gắng ghép tranh lại, nhưng càng ghép thì tay lại càng run rẩy. Bức tranh không chỉ bị xé nát mà còn bị vò qua, bên trên còn dính thứ gì đó nhìn như vết ố của lá trà.

Đàm San cảm thấy, thứ bị vò nát không phải là bức tranh mà chính là tấm lòng của mình.

Cô bé không muốn khóc, thế nhưng nước mắt lại không chịu nghe theo khống chịu của cô, muốn dừng cũng dừng không được.

Lúc trước, thời điểm bị Trương Đông Mai đánh cô bé không khóc, lúc thức đêm vẽ tranh không khóc, lúc thành tích thi cử không tốt cũng không khóc, nhưng lúc này cô bé lại khóc đến mức thở không ra hơi.

Bên ngoài, thanh âm Trương Đông Mai nói chuyện cùng với người khác truyền vào.

"Học sinh bây giờ ấy, thật sự không biết nỗi khổ của con người là gì, hôm qua là sinh nhật tôi, vậy mà tôi nhận được một hộp bánh bông lan cuộn đấy, cô biết lớp trưởng lớp tôi tặng tôi gì không? Là một bức tranh, mà con chim trĩ vàng trong tranh nhìn cứ như là chim sẻ ấy, tôi cảm thấy đặt chỗ nào trong nhà cũng nhìn xấu cả."

"Ấy, cô Trương, cô nên làm rõ một chút. Công việc của chúng ta vất vả nên đó là việc cần thiết mà, cô xem, tôi chỉ cần vừa mở miệng thì vài phụ huynh của học sinh lớp tôi đã tặng thẻ cho tôi rồi......"

"Trong lớp tôi cũng có học sinh con nhà giàu, nhưng mà cũng chỉ là có tiếng chứ không có miếng, xem ra tôi phải đến nhà thăm một chuyến rồi......"

"Xuỵt, nhỏ giọng chút, gần đây Phòng Học vụ đang điều tra đấy."

"Sợ gì chứ, cô không thấy cái túi mới của vợ Trưởng phòng sao, gần một năm tiền lương của cô ta rồi."

Đàm San không muốn nghe bọn họ nói chuyện, cô bé che kín miệng, sợ sẽ bị Trương Đông Mai nghe thấy hoặc nhìn thấy mình, may mà các giáo viên cũng không vào văn phòng mà chỉ đứng ở cửa một lát rồi rời đi.

Đàm San ôm chặt xấp giấy vụn, vừa khóc vừa chạy ra khỏi văn phòng......

Giờ đây cô bé mới biết được con người là một sinh vật giả nhân giả nghĩa đến mức nào, người mà cười nói cảm ơn với mình nhưng trong lòng họ chưa chắc đã thích.

Thẩm vấn cá nhân đã đến giai đoạn cuối cùng, bọn Tống Văn cho gọi người có nhiều chứng cứ chỉ về nhất là Đàm San vào phòng thẩm vấn, Đàm San cúi thấp đầu tiến vào, có phần thấp thỏm lo sợ ngồi xuống ghế đối diện ba người họ.

Bóng đêm dần trầm lắng, ngoài cửa sổ đã thành một mảng tối đen, người trên đường ngày càng nhiều lên, thanh âm ồn ào truyền đến không ngừng.

Tống Văn không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: "Lúc thẩm vấn vừa nãy, cô đã nói dối chúng tôi đúng không?"

Vừa nghe xong, hai tay Đàm San nắm chặt lại: "Tôi...... Tôi không có......" Lời này của cô vào lúc này là hoàn toàn vô dụng, hoàn toàn là phản bác lại theo bản năng.

"Hiện vài bạn học của cô đã khai thật tất cả. Chúng tôi đã tìm được điện thoại của Tiền Giang, cũng biết chuyện cô là người tổ chức buổi họp mặt đêm này." Tống Văn không hề cùng cô nói lời vô nghĩa, trực tiếp vạch trần.

Đàm San cúi đầu không nói, trước nhiều lời khai như thế thì lời nguỵ biện của cô dường như bất lực, cô biết bản thân đã trở thành đối tượng hoài nghi trọng điểm.

"Trương Đông Mai có từng vay tiền cô không?"

"Từng vay...... Của tôi ba vạn. Thời gian làm việc của tôi không lâu nên đó gần như là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi." Đàm San nhỏ giọng nói.

"Bà ấy có từng tống tiền vơ vét tài sản của cô không?"

Đàm San lắc đầu, "Bà ta không có tống tiền tôi." Rồi cô lại bổ sung thêm, "Có lẽ là do tôi không có nhược điểm gì trong tay bà ta. Hơn nữa tôi là người duy nhất khi nghe được bà ta muốn mượn tiền đã chủ động cho bà ta mượn."

"Vì sao cô lại tổ chức buổi họp mặt tối nay?" Tống Văn tiếp tục hỏi.

"Bởi vì nửa tháng trước mẹ tôi đổ bệnh, viêm thận, cần phải nhập viện nên tôi muốn cô Trương trả lại tiền. Tôi đi hỏi bà ta, bà ta liên tục lấy lệ với tôi, tìm đủ mọi lý do thoái thác hoàn toàn khác với khi tìm tôi vay tiền......"

Đàm San nhỏ giọng nói, "Trương Đông Mai...... Thường xuyên nhờ tôi giúp gõ văn bản, mở máy tính này nọ, nên là tôi biết được mật khẩu của bà ta. Có một lần, lúc tôi đi ngang qua bàn làm việc của bà ta thì vô tình nhìn thấy một đoạn lịch sử nói chuyện. Bà ta đang cùng người khác nói về chuyện vay tiền trực tuyến."

"Khi đó tôi bắt đầu nghi ngờ bà ta không chỉ mượn tiền của một mình tôi, tôi...... Chỉ là sợ rằng bà ta đang thiếu rất nhiều tiền nên không có cách nào để trả tiền tôi. Cho nên...... Cho nên tôi đã...... Có một lần thừa dịp bà ta không ở đó, điện thoại lại để trên bàn nên tôi đã mở xem điện thoại của bà ta."

"Nhờ vậy tôi mới biết được, người đàn bà này vẫn luôn vơ vét tài sản của học trò mình, tôi tìm được trong đó vài cái tên bạn học mà tôi biết rồi lần lượt đi trò chuyện với từng người bọn họ."

"Ban đầu tôi chỉ muốn liên hợp với bọn họ để cùng nhau đòi tiền cô Trương, thế nhưng sau đó tôi nghĩ lại, bà ta có thể sẽ không trả được tiền, chúng tôi hẳn là nên trừng phạt người này mới được......"

Lời giải thích này cũng coi như hợp lý, Tống Văn hỏi đến vấn đề mấu chốt kế tiếp.

"Chúng tôi đã có nhân chứng chứng minh cô có xảy ra cãi vã với Trương Đông Mai trên sân thượng."

Đàm San chột dạ, lắp bắp trả lời: "Chúng tôi...... Chỉ là đùa một chút...... Nhưng mà...... Kia đều là vì......"

"Vì sao? Cô là đệ tử mà Trương Đông Mai hài lòng nhất, lại là đồng nghiệp của bà ấy, vậy cô vì sao lại muốn đi tố cáo bà ấy?" Ánh mắt Tống Văn hướng thẳng về phía Đàm San.

Nhắc đến hai chữ tố cáo, sắc mặt Đàm San trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt, điều cảnh sát biết được còn nhiều hơn những gì cô đoán được.

"Tôi là học sinh nghe lời Trương Đông Mai nhất, thời điểm mới đến trường bà ta vô cùng tín nhiệm tôi...... Thế nhưng loại tín nhiệm này lại được hình thành, là hình thành nhờ...... Tôi giúp bà ta làm nhiều chuyện, rồi còn báo cáo tình hình trong lớp. Tôi không chỉ một lần bán đứng bạn học mình, tôi chính là một học sinh phản bội bạn mình, bởi vậy mà tôi không có người bạn nào trong lớp......"

Trong lời miêu tả của Đàm San lúc này có thể nghe ra sự hối hận của cô. Học sinh trung học là người vẫn chưa đặt chân vào xã hội, vốn hẳn là thời điểm mà bản chất con người còn rất tốt, nhưng khi đó cô lại bị cám dỗ bởi cô giáo của mình, làm một "Người phản bội" với bạn học trong lớp, không thể nghi ngờ sự áp lực mà hành vi này mang đến cho cô là vô cùng nặng nề.

"So với người khác thì tôi là người rất gần với cuộc sống của Trương Đông Mai, thỉnh thoảng sẽ đến nhà bà ta lấy đồ này nọ, lúc đó tôi biết bà ta đang ầm ĩ đòi ly hôn với chồng mình, và bà ta sẽ đem sự tức giận ở nhà vào lớp mà phát tiết, trút hết lên người các bạn học."

"Tôi vẫn luôn nghĩ, tôi làm lớp trưởng ba năm, lại còn là đại biểu môn, tôi làm ban cán sự trong lớp của bà ta thì phải chịu đựng nhiều hơn rất nhiều so với những lớp khác. Mặc dù vị giáo viên này thường xuyên trách phạt chúng tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy bà ta là muốn tốt cho chúng tôi, ít nhất, bà ta...... Bà ta đối xử với tôi rất khác biệt. Con người đều có tình cảm mà...... Có thể nói, chính cảm giác đặc biệt này đã chống đỡ tôi......"

Đàm San nói đến đây thì mím môi, thanh âm cô run rẩy như sắp khóc oà lên, "Thời điểm năm ba sắp tốt nghiệp, tôi có vẽ tặng Trương Đông Mai một bức tranh tặng sinh nhật bà ta, cho dù đó là bức tranh vô cùng non nót đi nữa nhưng đó lại là cả tấm lòng của tôi, tôi đem bức tranh đó tặng cho cô Trương, cô Trương nói cảm ơn tôi, còn nói vô cùng cảm động. Thế nhưng...... Không lâu sau đó lúc tôi đến văn phòng nộp bài tập cho cô Trương thì phát hiện bức tranh kia đã bị bà ta vo thành một cục nằm trong thùng rác, lúc đó tôi đã khóc đến không thể thở được."

Đến tận lúc này, Đàm San vẫn còn nhớ rõ cảm giác đó, một cảm giác tựa như có ai đó đang xé vỡ trái tim cô.

Ngày đó cô còn nghe được cuộc nói chuyện của những giáo viên ngoài cửa, vào mười năm trước thì sự giám sát với ngành giáo viên vẫn chưa nghiêm ngặt như hiện giờ, chuyện tặng quà cho giáo viên cũng không phải là chuyện gì lớn.

Từ ngày nghe được những lời đó, cô bắt đầu chất vấn bản thân, cũng đặt ra câu hỏi về mối quan hệ của mình với Trương Đông Mai.

"Sau khi tốt nghiệp, những bạn học khác đều cách xa bà ta, nhưng tôi bởi vì nguyên nhân gia đình mà thi lấy chứng chỉ giáo viên, rồi đi đến nơi này làm việc. Tôi vốn nghĩ làm đồng nghiệp thì mọi người sẽ ngang hàng, nhưng từ ngày đầu tiên trở thành đồng nghiệp Trương Đông Mai đã nhận định tôi chính là học trò của bà ta......"

"Bà ta xem tôi giống với khi tôi vẫn chưa tốt nghiệp, không ngừng yêu cầu tôi, lợi dụng tôi, gọi tôi đi lấy dùm chuyển phát nhanh, bảo tôi giúp bà ta sửa bài tập, còn bắt tôi giúp bà ta trực ban."

Đầu Đàm San cúi ngày càng thấp, tựa như hận không thể chui xuống lòng đất: "Tôi...... Trời sinh tính cách mềm yếu, tôi không biết nên đối mặt từ chối bà ta thế nào cả. Mỗi một lần hạ được quyết tâm lần sau tuyệt đối không giúp bà ta làm việc nữa thì sau khi nghe được bà ta nói tôi lại ngoan ngoãn nghe theo. Tôi...... Tôi chán ghét bản thân như thế."

"Tôi thật lòng yêu thích công việc này, tôi quý trọng từng bạn học sinh, hy vọng các bạn ấy sẽ tiến bộ, tôi quan tâm đến những học sinh có hoàn cảnh khó khăn, sẽ mua bánh ngọt cho các bạn ấy, tôi nhớ rõ sở thích cùng sinh nhật của mỗi người, rồi sẽ viết cho các bạn ấy lời nhận xét riêng biệt, tôi cũng sẽ nói chuyện cũng với các bạn bị trầm cảm, hy vọng bọn nhỏ sẽ thoát khỏi bóng ma của mình."

"...... Song có thời điểm tôi lại hơi mờ mịt, tôi như đang phục vụ, đang lấy lòng những đứa nhỏ kia, nhưng lại không đổi lại được sự yêu thương nagng bằng......"

"Tôi tịch thu điện thoại của những học sinh đi học không nghe giảng bài thì lại bị bọn chúng lớn tiếng lại trước lớp, mắng tôi xen vào việc của người khác. Tôi chia sẻ vài bài luận, bài báo viết rất hay với học sinh thì bị phụ huynh nói là nằm ngoài chương trình nên báo với nhà trường. Những giáo viên khác thì nghĩ rằng tôi dễ khi dễ nên chiếm tiết của tôi, còn ngầm nói với học sinh rằng nếu không có thời gian thì không cần làm bài tập môn của tôi."

"Nhưng vì sao, cùng thời gian đó Trương Đông Mai lại có thể ở trường vui vẻ đến thế chứ, lớp của bà ta vĩnh viễn chật cứng học sinh gần như là không còn chỗ trống nào. Thời điểm phỏng vấn, tôi bởi vì là học sinh của Trương Đông Mai nên mới có thể được nhận vào, chẳng lẽ một giáo viên như Trương Đông Mai mới là giáo viên tốt sao? Chẳng lẽ dù là xã hội này, là ngôi trường này, hay dù là những phụ huynh kia thì bọn họ chỉ cần một người giáo viên như Trương Đông Mai thôi sao?"

Đàm San nói đến đây thì ngẩng đầu lên, những lời này cô chưa từng nói với ai khác, trong đôi mắt to của cô là tràn ngập sự mờ mịt.

Cô không hiểu được sự khác biệt của một giáo viên tốt và một giáo viên tồi.

Giống như làm thế nào thì tuỳ thuộc vào chính lương tâm của bản thân vậy.

"Tôi cảm thấy hiện tượng này không đúng, tôi nghĩ mình phải thoát khỏi Trương Đông Mai nên đã đến Cục Giáo dục tố cáo bà ta."

Đàm San nói ra nguyên nhân cô đi tố cáo Trương Đông Mai.

"Tôi muốn cuộc sống của mình trở về đúng quỹ đạo của nó, người phụ nữ kia phải trả giá vì những chuyện bà ta đã làm. Muốn chứng minh rằng bà ta không phải là một giáo viên tốt."

"Nhưng tôi thật không ngờ, sau khi không còn thu nhập từ việc dạy thêm bà ta ngày càng táo tợn hơn, bắt đầu tìm người vay tiền......" Trong giọng nói Đàm San tràn đầy sự uỷ khuất, cô cũng không ngờ sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền như thế.

"Chúng tôi ở trên sân thượng ầm ĩ vài câu, bà ta cũng từng kéo tôi xuống, tôi khi đó đã đẩy bà ta ngã trên sân thượng rồi cầm túi xách bỏ đi, thời điểm tôi rời khỏi đó trăm phần trăm bà ta vẫn còn sống......"

Nói đoạn, cơ thể Đàm San thoáng lay động, dường như không muốn nhớ đến khối thi thể kia.

Cô từng là học sinh, sau này lại trở thành một giáo viên, sự chuyển hoán thân phân khiến cho cô khó có thể sắp xếp hài hoà quan hệ của mình với Trương Đông Mai. Sự đúng sai trong tình thầy trò thường xuyên hành hạ tâm hồn cô.

Tống Văn ngước nhìn người phụ nữ trước mặt, "Có gì có thể chứng minh được thời điểm cô rời đi, Trương Đông Mai vẫn sống hay không? Bà ấy đợi cô vừa xoay người bỏ đi thì tự mình nhảy xuống, hay là bị người khác đẩy xuống dưới?"

"Tôi...... Tôi không có cách nào chứng minh...... Nhưng mà......" Đàm San lắc đầu.

Cô quay đầu, như cầu cứu mà nhìn về phía Trình Mặc: "Ba Trình, tôi thật sự không làm chuyện như vậy, anh nhất định phải tin tưởng tôi......"

Cô căng thẳng đến mức hai bên của chiếc váy màu thuỷ lam đã bị hai tay cô vò nhăn thành một nhúm.

Cô có cảm giác mình mới chính là người đang treo trên cạnh toà nhà, chỉ cần buông lỏng tay thì sẽ lập tức rơi xuống, thịt nát xương tan, tay cô đã sắp không túm nổi hàng rào bảo vệ nữa, đã sắp tuột tay ra, cô cuống quít muốn giữ chặt mọi thứ có thể bắt được......

Trình Mặc lúc này mở miệng: "Cô Đàm, lúc nãy cô uống rất nhiều rượu, nên là lời cô vừa nói có thể nào là do cô nhớ lầm hay không?"

Những lời này ngoài mặt là giúp Đàm San tìm lý do, nhưng trên thực tế là đang chỉ ra và xác nhận cô chính là hung thủ, việc đã đến nước nay rồi, ngay cả Trình Mặc cũng phải quay đầu lại.

"Tôi...... Tôi không biết, thật sự không phải tôi......" Mắt Đàm San đỏ ửng lên, há miệng thở dốc, rốt cục không thể nói nên một câu bác bỏ, chỉ có thể lặp lại, "Tôi...... Tôi không có giết bà ta......"

Tống Văn chỉ ra: "Cô Đàm...... Thái độ của cô trong videos, cũng như thời điểm cô nói dối lúc nãy cũng không hề điềm đạm đáng yêu giống như lúc này đâu."

Tính cả khi cãi vã với Trương Đông Mai trên sân thượng, hẳn cô cũng vô cùng đắc ý.

Không cần biết trong quá khứ đôi thầy trò này đã xảy ra chuyện gì, nhưng đêm nay cô đã hoàn toàn nghiền nát Trương Đông Mai, sỉ nhục bà ta, cũng đã rửa sạch sự tủi thẹn của mình.

"Cho nên, cô có thừa nhận cô đã sát hại cô giáo của mình, Trương Đông Mai hay không?" Tống Văn hỏi ra những lời cuối cùng.

Chỉ cần Đàm San thừa nhận thì tất cả mọi chuyện đêm này lập tức xong ngay.

Đàm San có cảm giác bản thân như cậu bé trong câu chuyện Cậu bé chăn cừu, bởi vì cô từng nói ra nhiều lời nói dối mà hiện giờ, khi cô rốt cục cũng nói ra chân tướng thì lại không có một người nào tin tưởng cô.

Dưới tác dụng của cồn cô có đẩy Trương Đông Mai xuống hay không? Hiện giờ chính cô cũng nhớ không rõ chuyện này.

Tất cả những gì cô còn nhớ được chính là cô từng đẩy người phụ nữ mà cô căm hận kia, từng kéo tóc của bà ta, khi đó trong lòng cô cũng không hổ thẹn gì mà chỉ cảm thấy đã ghiền.

Đó là chuyện cô luôn muốn làm, cô dùng cơ thể gầy yếu của mình giam chặt Trương Đông Mai vào lan can bảo vệ, đứng nhìn bà ta vùng vẫy......

Sau đó...... Đã xảy ra chuyện gì?

Đàm San có cảm giác trí nhớ của mình chỉ còn lại từng mảnh vụn vặt.

Lục Tư Ngữ lạnh lùng nhìn Đàm San, anh hoàn thành ghi chép, nghiêng đầu suy tư một lát rồi hỏi Đàm San: "Trong tiềm thức của cô đang sợ hãi rằng mình sẽ biến thành một giáo viên như Trương Đông Mai đúng không?"

Loại sợ hãi này không hữu hình là chỉ là khái niệm trừu tượng trong tâm lý, Đàm San từ trước đến giờ đều là học sinh ngoan ngoãn, quỹ đạo trưởng thành của cô cũng được hoạch định bởi người khác, đối với cô giáo của mình cô có sợ hãi, có kính nể cũng có yêu mến, nhưng quan hệ này đã bị chính Trương Đông Mai đánh nát, sau khi trải qua sự thất vọng tột cùng, lòng yêu mến của Đàm San đã xảy ra sự biến hoá vi diệu, sự kính trọng ngưỡng mộ từng có dần trở thành hận ý......

Đàm San bị chọc vỡ tâm tư có phần sợ hãi, nước mắt cô chảy dọc xuống má: "Anh không biết...... Giáo viên có ảnh hưởng bao nhiêu đến học sinh đâu, đặc biệt là khi tôi trở thành giáo viên......"

Cô nức nở, "Thời điểm tôi tức giận với học sinh của mình thì sẽ có lúc không khắc chế được mà nói ra những lời mà trước kia Trương Đông Mai nói với chúng tôi, cũng sẽ không tự chủ được dùng phương thức của Trương Đông Mai trừng phạt học sinh, tôi...... Tôi căm ghét bản thân như vậy......"

Áp lực của nghề giáo vô cùng lớn, cường độ làm việc cũng rất cao, cô chán ghét Trương Đông Mai, cũng rất chán ghét bản thân đã nghe theo lời của Trương Đông Mai.

Đàm San vẫn luôn cố gắng để bản thân trở thành một giáo viên tốt, song cô lại yếu ớt nhận ra mình càng ngày càng không thể giữ được định nghĩa chữ "Tốt" này.

Trương Đông Mai là một vết hằn quá sâu đối với Đàm San, những ảnh hưởng của hơn một nghìn ngày kia đã khắc sâu vào tận xương tuỷ cô.

Thỉnh thoảng cô đơn giản chỉ là muốn phát tiết, đem những thống khổ mà mình từng phải chịu áp vào trên người học sinh.

Làm cho cô sợ hãi hơn chính là, cô phát hiện những lời nói kia vậy mà còn hữu dụng hơn nhiều so với lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ của cô...... Sự tận tình khuyên bảo của cô không thể đổi được sự ngoan ngoãn vâng lời của bọn nhỏ, thế nhưng sự dạy dỗ của Trương Đông Mai lại có thể......

Đám học trò lộ ra sự sợ hãi, ánh mắt đầy sợ sệt, bọn nhỏ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cúi thấp người, bắt đầu phục tùng, từ một tiểu ma đầu khó thuần hoá từng bước trở thành một con cừu ngoan ngoãn.

Đối mặt với một đáp án như vậy, cô không biết nên làm gì mới tốt!

Tố cáo, trừng phạt, đánh trả Trương Đông Mai trên sân thượng, cô chỉ có thể dùng phương thức cực đoan này để chứng minh rằng mình đúng, Trương Đông Mai mới là người sai!

Cô vươn tay ra là vì những đứa nhỏ đang khóc, cũng là vì chính bản thân cô ngày xưa.

Cô giết Trương Đông Mai, tựa như giết chính mình một lần.

Hiện tại động cơ giết người đã hiện lên.

Nếu cô thật sự làm ra chuyện sát hại cô giáo, vậy thì hành động này chính là bắt nguồn từ sự đấu tranh cùng phản kháng trong tâm lý của cô, mà kiểu giết chóc này là cuộc tàn sát những chuyện đã qua của cô.

Trong tiềm thức của Đàm San, giết Trương Đông Mai chẳng khác nào là giết chết mặt tiêu cực của bản thân, giết chết mặt tiêu cực này thì sẽ hoàn toàn cắt đứt mối liên hệ của cô cùng Trương Đông Mai, đồng thời cũng sẽ xoá bỏ được bóng ma cả đời của cô.

Lục Tư Ngữ nhìn năm khẩu cung trong bảng ghi chép trước mặt, từ đó chắp vá ra được một câu chuyện đầy đủ.

Nhưng dường như...... Vẫn còn chỗ nào đó không quá đúng.

Tống Văn hỏi Đàm San: "Cô thừa nhận tội của mình không?"

Đàm San vừa khóc vừa lắc đầu, cô kêu lên: "Tôi hận bà ta! Nhưng thật sự không phải là tôi làm, lần này tôi không nói dối......"

Móng tay cô bị khẩy gần như bong ra từng mảng, cô có cảm giác bản thân như đang treo lơ lửng giữa trời rồi ngã từ trên cao xuống, nằm bên cạnh thi thể của Trương Đông Mai, máu tươi không ngừng lan ra.

Đúng lúc này, trên không trung bất chợt vang lên một tiếng "Đùng" ở xa xa, giây tiếp theo ngoài cửa sổ bỗng nhiên sáng ngời lên.

Bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô của mọi người.

Từ góc của bọn họ có thể nhìn thấy một chùm pháo hoa rực rỡ loá mắt giữa màn trời tối đen, hàng nghìn đốm sáng toả ra khắp không trung.

Ngay cả khuôn mặt đầy nước mắt của Đàm San cũng thay đổi theo quang ảnh của ánh sáng chói lọi chiếu đến.

Lục Tư Ngữ nhìn đồng hồ, nãy giờ mọi người bận rộn thẩm vấn đến quên cả thời gian, hoá ra đã chín giờ rồi.

Lại có một cụm pháo hoa được bắn liên tục lên không trung, thanh âm của pháo hoa cùng đám động đã cắt ngang cuộc thẩm vấn của bọn họ.

Tống Văn đứng dậy nói: "Mọi người nghỉ ngơi một lát đi, pháo hoa sẽ biểu diễn trong nửa tiếng, sau nửa tiếng nữa chúng ta lại tiếp tục."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play