Trong phòng học một ngày mùa thu, gần đây thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, thêm Trương Đông Mai đứng ở đây càng khiến cho nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với bên ngoài. Trong lớp học đã ngồi đủ học sinh, cả phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có một mình Trương Đông Mai đứng ở bục giảng nói chuyện.
"Chương trình học của chúng ta hiện đang trong giai đoạn chạy nước rút, vậy mà cư nhiên có bạn không hề đặt tâm tư vào việc học!" Trương Đông Mai đứng phía trước bục giảng nhìn xuống mấy chục học trò phía dưới, trong lớp không một ai dám phát ra tiếng động.
Học sinh bên dưới sợ hãi, run rẩy, người nào cũng cúi gằm mặt xuống, chỉ muốn đem bản thân giấu thật kín, không biết hôm nay là bạn học bất hạnh nào bị Trương Đông Mai điểm danh.
"Hôm nay tôi sẽ cho các em phải mở to mắt ra mà nhìn. Lớp chúng ta vậy mà có người viết ra thứ này." Trương Đông Mai vừa dứt lời liền vẫy ra một mảnh giấy màu hồng phấn.
Mạnh Điềm Điềm biến sắc, cúi đầu xuống, cô nhận ra thứ kia, đó là bức thư cô đã cố lấy hết dũng khí để viết cho một học sinh chuyên thể dục trong lớp, Đổng Dật Thần.
"Đổng Dật Thần, cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta học tiết thể dục không, lúc một đám nam sinh các cậu đá bóng thì trái bóng đã bay vút sang chỗ nữ sinh bọng tớ, lúc đó cậu là người chạy qua xin lại bóng, là tớ đã trả lại cho cậu. Cậu khi đó có chút bối rối, thời điểm lấy lại bóng còn đụng trúng tay tớ, tay của cậu thật nóng, vô cùng ấm áp."
"Đó là lần đầu tiên tớ chú ý đến cậu, cuối cùng tớ cũng cảm nhận được cái gọi là nhất kiến chung tình. Từ ngày đó trở đi, tớ đã thật lòng thích cậu, ngày nào mà không nhìn thấy cậu thì tớ không còn tâm tình làm bài tập, ngủ cũng ngủ không được, mỗi khi thấy cậu thì tâm trạng tớ đều sẽ nhảy nhót không yên. Thời gian ngoài giờ học mỗi ngày, lúc đi ngang qua sân thể dục tớ đều nhịn không được mà nhìn sang hướng đường chạy chỉ để muốn nhìn thấy cậu. Rốt cục tớ đã cố lấy dũng khí để nói với cậu rằng tớ thích cậu......"
Đọc xong một bức thư tình ngắn ngủn, Trương Đông Mai để lại bức thư kia lên bục giảng, cười lạnh một tiếng: "Sao thế? Bị nam sinh chạm tay một cái mà đã lấy thân báo đáp rồi? Em có còn biết cái gọi là liêm sĩ, là tự trọng không?"
Nói đoạn bà quay đầu nhìn phía học sinh của mình: "Đúng không, Mạnh Điềm Điềm. Tôi đã dặn đi dặn lại là không được yêu sớm, da mặt em thế mà còn dày hơn cả góc tường nhỉ, dám đem cả lời của tôi xem như gió thoảng bên tai à. Đừng tưởng em cắt tóc ngắn là có thể xen lẫn vào trong nam sinh, em chính là thứ đê tiện trời sinh, chỉ cần một ngày không quyến rũ đàn ông là cả người liền khó chịu."
Trương Đông Mai cười lạnh một tiếng: "Đáng tiếc, Đổng Dật Thần đã nhìn thấu bản chất của em, còn đem bức thư này nộp lại cho tôi. Các em nói xem bức thư này có nực cười không?"
Nói đến đây, Đổng Dật Thần vẫn im lặng không lên tiếng, có vài bạn học đồng cảm quay đầu lại nhìn Mạnh Điềm Điềm.
Lớp học lặng ngắt, Trương Đông Mai lại hừ một tiếng, khoanh tay hỏi: "Không buồn cười sao?"
"Ha ha ha......" Bọn nhỏ tất cả đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, bị ép buộc mở miệng phát ra vài tiếng cười miễn cưỡng.
Trong phòng học, người phụ nữ mặc một thân đen dùng gương mặt căng chặt chậm rãi đi xuống, tựa như một toà tháp di động. Bà ta lạnh lùng nhìn từng người học sinh, cực kỳ giận dữ: "Trên thế giới này căn bản không hề có cái gọi là nhất kiến chung tình, thậm chí cái thứ tình yêu kia cũng chẳng hề tồn tại, người mà em tâm tâm niệm niệm vốn hoàn toàn không thương em! Em tin tưởng người ta, vậy thì họ sẽ biến em trở thành một câu chuyện cười! Các cô các cậu đều phải nhớ cho kỹ cho tôi!"
"Các em còn quá nhỏ, hiện giờ chuyện các em cần làm chỉ có học tập, những tạp niệm khác đều phải dứt bỏ hết. Lần sau nếu để tôi thấy được người nào dám viết thứ đồ không biết xấu hổ này nữa, thì tôi sẽ đem nó dán lên bảng thông báo của trường, để cho toàn bộ học sinh trong trường được mở mang tầm mắt."
Mạnh Điềm Điềm cúi đầu, trên mặt dần nóng rát, tựa như bị người liên tục tát mười mấy cái vào mặt cũng không đau bằng lúc này.
Bị đọc thư tình ngay trong lớp, chuyện này không thua gì công khai xử phạt. Hôm nay dường như tâm tình Trương Đông Mai rất tốt, bà ta vậy mà không đánh cô, thế nhưng cô lại cảm thấy còn khó chịu hơn so với việc bị đánh.
Cô đau lòng cho tình cảm chết non của bản thân, cũng cảm thấy ngực mình như bị đâm một nhát dao, là cảm giác bị phản bội. Cô dùng móng tay cào từng đường vào quyển vở trước mặt.
Đổng Dật Thần có thể không thích cô, có thể từ chối cô, thế nhưng vì sao cậu ta lại giao bức thư cho người đàn bà kia?
"Mạnh Điềm Điềm, em báo phụ huynh ngày mai đến gặp tôi, tôi sẽ cho mẹ em xem thứ buồn nôn mà em đã viết. Đổng Dật Thần, em làm tốt lắm, hôm nay em không cần đứng phạt, cả lớp đứng dậy! Các em nhớ cho kỹ, đây là do Mạnh Điềm Điềm đã liên luỵ khiến các em phải đứng học hôm nay...... Tất cả hãy nhớ thật kỹ." Âm thanh Trương Đông Mai vẫn không ngừng truyền đến, "Bây giờ thì mở sách toán trang 35 ra!"
"Mạnh Điềm Điềm!" Cửa phòng bất thình lình bị người mở từ bên ngoài, phát ra tiếng cạch.
Mạnh Điềm Điềm tỉnh lại khỏi quá khứ, cô đứng lên, đứng ngoài cửa là một vị cảnh sát gọi cô: "Đến lượt cô."
Người thứ ba bị gọi tên, là Mạnh Điềm Điềm.
Cô vào phòng rồi ngồi xuống đối diện ba vị cảnh sát, sau đó từ từ tháo khẩu trang xuống, đã đến nước này rồi, có mang hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Dáng người cô cao gầy mảnh khảnh ba vòng rõ ràng, cánh tay cùng vòng eo nhìn qua đều nhỏ hơn vài phần so với con gái bình thường, nhưng loại nhỏ gầy này hoàn toàn bất đồng với Đàm San. Gương mặt cô cũng rất ưa nhìn, chỉ nhỏ bằng bàn tay, chỉ cần di chuyển khẩu trang lên một chút là có thể che được toàn bộ khuôn mặt, song diện mạo vẫn có một ít khuyết điểm, ví dụ như mũi cô cao đến khoa trương, có phần tương tự một cách máy móc với những blogger trên mạng.
Mạnh Điềm Điềm bước vào cũng coi như bình tĩnh, trực tiếp mở miệng hỏi: "Tôi là người thứ ba sao? Hay là thứ tư? Vậy có phải các anh đã biết được một số chuyện rồi không?"
Tống Văn nói: "Chúng tôi đã tìm được điện thoại của Tiền Giang, để tiết kiệm thời gian của mọi người thì không cần phải nói đến sự hoà thuận này nọ giữa thầy trò các cô, cụ thể thì Tiền Giang cũng đã nói vài chuyện về thời gian ở trường năm đó. Cô Trương đối xử với các anh chị không được tốt đúng không?"
Mạnh Điềm Điềm cũng không cần những lời nói dối vô dụng nữa, mở miệng nói: "Đâu chỉ là không tốt...... Mỗi lần cô Trương nhìn tôi, trong mắt cứ như còn mang theo dao vậy."
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, ngày đầu tiên đến trường Trương Đông Mai đã nói với bọn họ: "Các em đã không còn là học sinh tiểu học, bây giờ đã lên cấp hai rồi, các em biết sơ trung có nghĩa là gì không? Chính là nếu các em không cố gắng, không chăm chỉ học hành thì sẽ bị xã hội này đào thải, nơi này chính là một đấu trường, chỉ có người xuất sắc mới có đủ khả năng đậu vào trường cấp ba trọng điểm bên cạnh!"
Mạnh Điềm Điềm khi đó không cho là đúng, cảm thấy cô giáo đang làm quá lên, cô lúc đó chỉ nhìn qua bạn cùng bàn rồi cười lên, tiếp đó là một tuần liên tiếp cô phải đứng phía sau bảng đen.
Câu hỏi của Tống Văn đã kéo cô trở về thực tại: "Tiền Giang nói, trước đây cô có một người bạn thân thành tích không tốt lắm, cô ấy đã bị cô Trương mang theo toàn bộ học sinh trong lớp xa lánh có đúng không?"
Mạnh Điềm Điềm cúi đầu suy nghĩ: "Có chuyện như vậy, nhưng đến hiện tại tôi cũng đã quên bạn nữ đó tên là gì, khi đó đại khái là lòng đồng cảm của tôi tràn ra thôi."
Tống Văn tiếp tục hỏi: "Cô Trương bởi vì chuyện đó mà đánh cô?"
Mạnh Điềm Điềm hỏi: "Đã là chuyện của mười năm trước rồi, lớp chúng tôi có ai mà không từng bị bà ta đánh qua chứ? Lúc đó có lẽ là căm giận phẫn nộ, nhưng mà bây giờ thì cái loại hận ý này đã sớm tan thành mây khói rồi. Được giáo dục một khoá như thế, tôi còn rất hưởng thụ ấy chứ, từ đó về sau tôi đã biết không nên làm bạn với những người khác biệt đẳng cấp với bản thân."
Nói xong những lời này, Mạnh Điềm Điềm im lặng một lúc, sao lại không nhớ được chứ? Nữ sinh kia tên là Vương Lộ, từng là bạn cùng bàn của cô, đó là một nữ sinh có đôi mắt rất to, vô cùng an tĩnh. Cô ấy thêu tranh chữ thập rất đẹp, lại còn có thể làm ra nhiều đồ thủ công đẹp mắt, mẹ của Vương Lộ trang trải cuộc sống bằng nghề làm đồ thủ công này, cô ấy cũng thường xuyên giúp mẹ mình xâu chuỗi vòng tay để bán.
Có một lần Vương Lộ tặng cô một chiếc vòng tay màu đỏ lựu, cô của khi đó vui lắm, lập tức mang vào cổ tay mảnh khảnh của mình, lúc đi tắm cũng không nỡ tháo ra.
Thời điểm cấp hai, Mạnh Điềm Điềm từng không ít lần đánh nhau với các bạn nam vì chuyện của Vương Lộ, thẳng đến khi một lần Trương Đông Mai lấy cớ để phạt cô.
Vương Lộ tựa như cũng ý thức được vấn đề ở đâu, cô bắt đầu ngừng nói chuyện với Mạnh Điềm Điềm. Sau đó Mạnh Điềm Điềm ở trước mặt Vương Lộ thẳng tay kéo đứt chiếc vòng tay màu đỏ lựu, những hạt châu nhỏ màu tím rơi khắp sàn.
Lúc đó Vương Lộ đã khóc suốt hai tiết học.
Từ đó về sau, cô bắt đầu giống với những bạn học khác, hùa nhau bắt nạt Vương Lộ. Không quá lâu sau, Vương Lộ không còn đến trường học nữa.
Cô giống như không còn được một người bạn tốt nào nữa......
Bạn nam không có, bạn nữ cũng không.
Tình bạn của cô, tình yêu của cô, tất cả đều bị Trương Đông Mai bóp chết từ trong nôi.
Cô từng là một cô gái vô tư vui vẻ không tim không phổi, chính Trương Đông Mai đã làm cho cô biết, nếu muốn trở nên nổi bật thì phải làm một người cô đơn.
Cô của hiện tại mang túi LV, đi giày GUCCI, mặc áo khoác mẫu mới nhất của PRADA, mỗi ngày khắp nơi đi về đều toả sáng nổi tiếng, thế nhưng cô không hề hạnh phúc, không một chút vui vẻ......
Mỗi khi nhớ đến việc này, Mạnh Điềm Điềm liền có cảm giác như đang sờ vào vết thương nhỏ trong lòng, tuy miệng vết thương đã khép lại nhưng trong lúc vô tình nhắc đến thì vẫn rất đau.
Nghe xong lời của Mạnh Điềm Điềm, Lục Tư Ngữ nhíu mày ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, anh không cho rằng Mạnh Điềm Điềm thoải mái như lời khai của cô, nếu Trương Đông Mai thật sự nghiêm khắc như lời Tiền Giang miêu tả vậy thì trong thời gian học cấp hai, Mạnh Điềm Điềm nhất định đã phải nếm trải rất nhiều khổ sở. Những vết thương có thể nhìn được bên ngoài đôi khi còn không để lại ảnh hưởng nhiều bằng những vết thương trong lòng.
ngôn tình ngượcTiền Giang lựa chọn nói ra, mà Mạnh Điềm Điềm lại lựa chọn đau buồn trong lòng.
Xem ra một diễn viên giỏi là có thể đem kỹ thuật biểu diễn vận dụng vào bên trong cuộc sống. Cho đến giờ, Mạnh Điềm Điềm vẫn không có ý định bạo lộ vết thương này ra trước mắt bọn họ.
Chẳng qua Lục Tư Ngữ có thể cảm giác được, trong giọng nói của Mạnh Điềm Điềm mặc dù có tiếc nuối cùng thương tâm, nhưng lại không tràn đầy phẫn nộ như Tiền Giang.
Xét theo điểm này, thì Mạnh Điềm Điềm có thể không có động cơ giết người.
Tống Văn tiếp tục thẩm vấn: "Vậy hôm nay vì sao cô lại đánh cô Trương, vì sao lại muốn đến buổi họp mặt này?"
Mạnh Điềm Điềm nhìn cảnh sát trước mặt, trong mắt hiện lên một tia ngờ vực: "Nói vậy nghĩa là bọn họ không đem tất cả mọi chuyện nói cho các anh?"
"Chuyện gì?" Mày Tống Văn nhảy lên, xem ra phía sau vẫn còn ẩn tình. Ý của câu này chính là Đàm San và Tiền Giang vẫn còn chuyện giấu diếm, Tống Văn nhíu mày, hỏi tới: "Cô còn biết chuyện gì nữa?"
Chuyện đến lúc này mới là trọng điểm.
Mạnh Điềm Điềm do dự, dường như đang đấu tranh nội tâm, sau đó còn chưa chờ được cô nói ra mọi chuyện thì bên ngoài đã truyền tới một trận ồn ào......