Hỏi thăm những người bị tình nghi qua một lần, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đi ra cửa. Tống Văn nói: "Trong số này có người đang nói dối, bầu không khí này thật sự không quá giống với khi cô giáo của mình đã chết."
Lục Tư Ngữ đứng bên cạnh gật đầu: "Tôi cho rằng có thể loại trừ khả năng tự sát."
Nếu đây thật sự là một cuộc họp mặt bình thường giữa giáo viên và học sinh thì Trương Đông Mai không có lý do để tự sát ở nhà hàng.
Dù tất cả mọi người đều không có ảnh chụp nhưng ai nấy cũng trả lời rất cẩn thận, tất cả đều khiến anh cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, chỉ có điều chính xác lời nói dối là gì hay rốt cục đêm nay đã xảy ra chuyện gì thì bọn họ hiện tại vẫn không thể nào biết được.
Mấy người kia giống như mỗi người đều có tâm sự riêng, từng lời nói đều có ẩn giấu gì đó.
Hơn nữa không biết có phải do anh nghĩ nhiều không nhưng Lục Tư Ngữ lại cảm giác được quan hệ của mấy người này không thật sự tốt như thế, dù là động tác hay cách nói chuyện đều tạo cảm giác xa cách. Mà nếu quan hệ không tốt, vậy thì bọn họ vì sao lại muốn cùng nhau ăn bữa cơm này?
Lục Tư Ngữ cúi đầu trầm tư, anh cũng từng học cấp hai, ba năm đó, hơn một nghìn ngày, mỗi ngày đều phát sinh một chuyện...... Cho dù hiện tại đã trưởng thành nhưng có một số việc vẫn còn lưu lại trong trí nhớ.
Cấp hai là ba năm đặc biệt nhất, với học sinh tiểu học mà nói thì bọn họ đã trưởng thành, nhưng đối với học sinh trung học mà nói thì bọn họ vẫn là những đứa nhỏ. Bọn họ đứng giữa trẻ con và thiếu niên, né tránh sự che chở của ba mẹ. Bọn họ bắt đầu bước vào thời kỳ phát dục trưởng thành, lần đầu 'tới tháng', vỡ giọng, dần dần trưởng thành, bắt đầu tỉnh tỉnh mê mê một mình đối mặt với xã hội, với thế giới này.
Giáo viên, chính là người đã dẫn dắt bọn họ trong khoảng thời gian này, không thể nghi ngờ là người có vai trò rất quan trọng.
Ba năm trải qua này sẽ để lại một dấu ấn khó có thể phai mờ trong cuộc đời mỗi con người.
Cánh cửa phòng học mở ra, gió theo cửa sổ nhè nhẹ thổi vào, tiếng chuông mỗi ngày đúng giờ vang lên, sân thể dục ồn ào, sách giáo khoa lật mở, những bài thi liên tục, bài tập làm mãi không xong, món ăn vặt của quán nhỏ ven đường, điện thoại giấu trong ngăn bàn, tờ giấy nhỏ chuyền tay nhau, thư từ sau giờ học, con đường tan học dài đằng đãng.
Đến giờ nhắm hai mắt lại dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng ngâm nga đọc văn, còn có tiếng nhạc để thư giãn mắt.
Ba năm sinh hoạt cùng nhau trong một phòng học, thầy trò sớm chiều ở chung mười năm trước, chỉ dăm ba câu là không thể nói hết được.
Một bữa cơm sau mười năm sẽ phải chứa nhiều kỷ niệm, nhiều cảm xúc, việc miêu tả sơ sài qua loa như thế quả thật là không bình thường.
Những người này đang kiềm nén chuyện gì, đang cất giấu thứ gì......
Lục Tư Ngữ có thể cảm nhận được, bọn họ trước mắt tuy đang như một mặt nước phẳng lặng, thế nhưng phía dưới đó lại đang bắt đầu gợn sóng.
Nghĩ nghĩ, Tống Văn lại bảo Trương Tử Tề gọi quản lý kia vào: "Vừa nãy, thời điểm căn phòng này dùng cơm có chuyện gì bất thường không?"
Quản lý nói: "Tiền thiếu là khách quen của nhà hàng chúng tôi, cậu ấy thường xuyên dẫn bạn bè đến đây dùng cơm, bữa cơm này cũng là cậu ấy đặt bàn, đã quyết định dùng bữa cơm tiêu chuẩn từ sớm, bánh ngọt là tự bọn họ mang đến, sau đó thì thức ăn được nhanh chóng mang lên. Tiền thiếu có dặn dò nói rằng bọn họ đã lâu không gặp nhau nên lúc ăn cơm nói chuyện không muốn bị chúng tôi làm phiền, vì vậy mà khoá cửa từ bên trong, đại khái là khoá hơn nửa tiếng thì mở ra, gọi chúng tôi cho thêm nước trà."
Hơn nửa tiếng, đủ để làm rất nhiều chuyện.
Tống Văn nghe thế thì trong lòng có vài suy đoán: "Nửa tiếng đó, bên trong có động tĩnh gì khác thường không?"
Quản lý lắc đầu: "Phòng ở chỗ chúng tôi cách âm tốt lắm, một khi khoá cửa lại rồi, bên trong nói gì bên ngoài căn bản là không thể nghe được. Dù sao thì hơn nửa tiếng đó không có ai đi ra ngoài."
"Vậy sau khi các anh đi vào thì sao? Có phát hiện cái gì khác thường không?"
Quản lý cùng nhân viên phục vụ phòng riêng đều lắc đầu.
Nhân viên phục vụ nghĩ nghĩ lại nói: "Cũng như bình thường thôi, ăn xong rồi chia bánh ngọt, bữa cơm kết thúc thì có người ra ngoài đi WC này nọ, hai cô gái đi cùng cô giáo, hình như cô giáo còn rất xúc động nên uống không ít rượu. Tiền thiếu cũng vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì nói đã làm mất điện thoại, di động tìm nửa ngày cũng chưa tìm được, sau đó thì cậu ấy muốn thanh toán, gọi chúng tôi lấy máy quẹt thẻ và quẹt bằng thẻ tín dụng. Tiếp đó nữa thì bỗng nhiên nghe nói có người ngã lầu. Khi đó rất lộn xộn nên chúng tôi cũng không để ý lúc đó ai đang ở trên sân thượng, chỉ thấy những người này lần lượt lập tức chạy xuống thôi."
Xem ra Tiền thiếu kia vừa nãy không nói dối, điện thoại của cậu ta đã thật sự mất rồi.
Lúc Tống Văn trò chuyện cùng quản lý thì Lục Tư Ngữ đi xung quanh nhìn cảnh vật trên hành lang, nhà hàng này trang trí theo phong cách tân cổ, gạch dùng lót nền là gạch giả đá cẩm thạch chống trơn trượt, trên vách tường phần lớn là sử dụng thuỷ tinh, gỗ cùng các loại hoa khô, không gian vừa hiện đại lại vừa hoài cổ.
Từ trong phòng đi ra, đi thêm vài bước về phía trước chính là sân thượng, có một cánh cửa nhỏ để thông ra sân thượng, trên cửa có khoá, có lẽ là lúc tan tầm sẽ khoá lại, ban ngày thì sẽ được mở ra.
Lục Tư Ngữ đi tới góc phòng riêng gần cánh cửa thông ra sân thượng, bỗng nhiên phát hiện ra gì đó, chỉ chỉ vào chiếc cameas kín đáo trên tường hỏi quản lý: "Ở đó có cameras, có thể quay được ai đã lên sân thượng không?"
Quản lý nhìn qua rồi nói: "Góc quay của cameras này là hướng về cửa sau bên cạnh, phòng quản lý và phòng tài vụ của chúng tôi kỳ thật là ở tầng năm, sợ có người ngoài vào nên mới bố trí cameras này. Theo góc độ thì căn bản là không thể nhìn thấy có người lên sân thượng hay không."
Lục Tư Ngữ có chút đăm chiêu cúi đầu, Tống Văn nói: "Có thể cho chúng tôi xem tư liệu cameras này được không?" Tuy rằng cameras này không quay được phương hướng của sân thượng nhưng cũng có thể dùng để xem ở những nơi khác.
Quản lý nói: "Chúng tôi sẽ trích xuất ngay đây, các vị còn yêu cầu gì nữa không, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp."
Tống Văn chỉ vào một gian phòng bên cạnh: "Làm phiền mọi người thu dọn một chút, hiện tại đường đi đã bị phong toả, chúng tôi sẽ hỏi chuyện những người kia ở ngay gian phòng này."
Cho dù không thể phá án hoàn toàn nhưng có thể loại trừ ra được nghi phạm cũng tốt hơn.
Quản lý gật đầu đáp ứng rồi đứng dậy đi chuẩn bị.
Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn đi thêm vài bước ra sân thượng bên ngoài, không khí ở nơi này trong lành hơn bên trong không ít.
Đây là một sân thượng rộng khoảng hai trăm mét vuông, bên trên bố trí một vài bộ bàn đơn giản, gió đêm lành lạnh thổi nhè nhẹ, không lâu trước, Trương Đông Mai chính là từ nơi này ngã xuống.
Lúc này, từ sân thượng nhìn ra bên ngoài, bầu trời đã tối đen hoàn toàn, các bảng hiệu sáng đèn, chiếu sáng cả thành thị. Nhiều video quảng bá yêu nước được chiếu trên những toà nhà cao hàng trăm tầng cách đó không xa.
Trên đường, nơi nơi đều là đám đông vui vẻ, tất cả mọi người đều đang chờ đợi màn biểu diễn pháo hoa sắp đến.
Lan can bảo vệ của sân thượng được chạm trổ hoa văn theo phong cách Trung Hoa, tựa như một đáo hoa hình vòng cung, nơi thấp nhất cao khoảng một mét, nơi cao nhất cao khoảng một mét tư. Nơi này dùng vật liệu gỗ cũ đã được lau chùi bằng tinh dầu bảo dưỡng, vẫn còn một chút mùi gỗ thoang thoảng. Lục Tư Ngữ đi qua lay động, có thể đã qua thời gian lâu nên lan can bảo vệ đã có chút chênh vênh.
Tiếp đó Lục Tư Ngữ mô phỏng một chút, nếu khi đó Trương Đông Mai đứng đối diện với hung thủ ở chỗ lan can bảo vệ thấp mà không hề có phòng bị nào, vậy thì hung thủ không cần tốn nhiều sức lực là có thể đẩy một người đang say rượu như bà xuống. Mấy người trong kia, người gầy yếu nhất chính là cô giáo Đàm San, cho dù là cô ấy thì cũng là một người đã trưởng thành, dùng chút sức nhỏ cũng không phải là không được.
Lục Tư Ngữ vịn vào lan can bảo vệ nhìn xuống dòng người đi bộ trên đường, so sánh vị trí vết máu. Sau đó anh ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li một nhìn qua một lần khu vực xung quanh lan can bảo vệ, không có vết xước, lan can bằng gỗ rất khó lưu lại vân tay, dưới nền lát gạch cũng không có dấu vết gì, cũng không lưu lại dấu chân hay dấu vết xô xát nào.
Tống Văn cầm túi của Trương Đông Mai qua, lục lọi trong ngoài qua một lần, chỉ có vài cái chìa khoá, khăn giấy, vài vật dụng thông thường như phấn trang điểm, điện thoại của Trương Đông Mai vẫn còn nhưng có mật khẩu, không thể giải mã được.
Tống Văn đứng ở rìa lan can cúi đầu tự hỏi một lát, hỏi Lục Tư Ngữ: "Anh cảm thấy điện thoại của Tiền Giang là loại nào?"
Lục Tư Ngữ suy nghĩ một chút: "Dòng mới nhất của Apple, cùng một bộ với tai nghe của anh ta, anh ta không thiếu tiền nên có lẽ sẽ là loại mới nhất." Vừa nãy Tiền Giang có chỉ vào tai nghe của mình, đó là mẫu mới phát hành trong tháng này, hẳn là mua một cùng cả bộ với điện thoại, số lượng có hạn toàn cầu, chỉ có người như anh ta mới có thể mua được trước mẫu đó.
Tống Văn gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như thế."
Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn hỏi: "Cậu chuẩn bị tìm điện thoại của Tiền Giang sao?"
Tống Văn nói: "Giúp người làm niềm vui, xem ngựa chết thành ngựa sống mà chữa*, nói không chừng trong điện thoại đó có được thông tin gì đó." Nói chuyện, cậu lấy điện thoại ra, gọi điện cho đội trưởng Triệu của đội phòng chống trộm cắp của Cảnh cục.
Không bao lâu sau, Tống Văn tắt điện thoại nói với Lục Tư Ngữ: "Tình hình là đã có phản hồi rồi, bất quá phỏng chừng hy vọng xa vời lắm. Triệu Đầu nói lần biểu diễn pháo hoa trước bọn họ đã nhận được 300 cuộc gọi điện báo mất điện thoại, đây vẫn là còn rất nhiều người lười báo án nên không cung cấp thông tin đấy, Cố cục đã hạ lệnh cho bọn họ nói rằng số lượng mất lần này không được vượt quá lần trước. Năm nay, đến lúc này đã mất hơn 50 cái rồi."
Lục Tư Ngữ cúi đầu nói: "Số lượng còn đến 250......"
Tống Văn lại nói: "Anh đoán xem 300 cái của lần trước cuối cùng thì tìm được về bao nhiêu cái?"
Lục Tư Ngữ đoán bừa: "30?"
Tống Văn lắc đầu: "18 cái. Nên là Triệu Đầu bảo chúng ta hãy tìm những manh mối khác thử xem, đừng hy vọng quá nhiều." Dựa theo phần trăm của lần trước có thể tính ra xác suất tìm được về là rất nhỏ, Tống Văn thở dài, nhún hai vai nhìn Lục Tư Ngữ, "Xem ra con ngựa này chết thật rồi, tôi không thể cứu được nữa."
Hai người đang nói thì Trương Tử Tề từ dưới lầu đi lên: "Tống đội, Trình đội tới rồi, anh ấy đang nói chuyện với quản lý dưới lầu." Trình Mặc rốt cục cũng chạy tới.
Tống Văn nhíu mày, tuy rằng Cố cục nói lần này là làm việc theo nhóm, tất cả nghe theo cậu chỉ huy, thế nhưng Trình Mặc dù sao cũng là đội trưởng đội ba, sự xuất hiện bất chợt lần này của anh ta lại khiến cho tân chi đội trưởng như cậu có phần khó xử.
Chuyện kế tiếp còn khó xử hơn, Trương Tử Tề nói: "Trình đội nói...... Chủ nhiệm lớp cấp hai của con anh ấy đang bị nhốt bên trong......"
Đội trưởng Trình thuộc nhóm người hưởng ứng lời kêu gọi sinh con sớm của quốc gia, còn từng ly hôn một lần, hiện tại trong nhà có hai đứa con, con gái lớn hai mươi tuổi đang học đại học, đứa con thứ hai năm nay mười ba tuổi, vừa lúc đang học cấp hai, hiện đang học cấp hai trong thành phố. Nói vậy thì chủ nhiệm lớp của con anh ta có thể chính là Đàm San......
Vụ án còn chưa có đầu mối mà người dựa vào quan hệ thì đã tới cửa. Tống Văn cũng đã hiểu Trình Mặc vì sao không thể không đến đây, hoặc là Đàm San trước đây đã cho anh ta biết tin tức gì đó, hoặc là tự anh ta đã nghe ngóng được tin gì đó.
Tống Văn nói với Lục Tư Ngữ: "Anh ở đây chờ tôi, tôi xuống dưới đó nói với anh ta vài câu, lát nữa tôi sẽ lên, anh đừng đi lên đi xuống làm gì."
Nhà hàng Minh Nguyệt tổng cộng có năm tầng, không có thang máy, tất cả đều là cầu thang gỗ theo phong cách cổ xưa, chỉ trong một chốc mà nhân viên cửa hàng đã đi lên đi xuống vài lượt, bình thường buôn bán không biết còn phải đi bao nhiêu lượt nữa, xem ra làm việc ở đây cũng cần rất nhiều thể lực.
Lục Tư Ngữ gật đầu, không định đi xuống, anh mở miệng nhỏ giọng hỏi: "Cậu định làm thế nào với Trình Mặc?"
Tống Văn nói: "Binh đến đâu ngăn tới đó, nước đến đâu đắp đến đó, cùng lắm thì thẩm vấn cùng nhau, tóm lại là trước khi rõ ràng mọi chuyện thì tuyệt đối không thả người."
Chờ Tống Văn cùng cảnh sát kia xuống lầu, Lục Tư Ngữ một mình đứng trên sân thượng tự hỏi một lát, cảm thấy ý nghĩ bắt đầu từ điện thoại của Tống Văn là đúng, vì thế anh cầm di động gọi cho ông chủ Tào một cuộc điện thoại.
Điện thoại kia đã mất, nếu từ phía cảnh sát thì sẽ rất khó tìm được. Nếu đường này không thông, vậy thì phải thử một phương pháp khác.
Tối nay, trên đường không biết có bao nhiêu kẻ trộm, chúng sẽ cần phải liên lạc với nhau để vạch ra địa bàn. Ông chủ Tào này được xưng là kẻ đứng đầu nhóm trộm ở Nam Thành, nói không chừng chỗ hắn ta có thể có manh mối.
Ông chủ Tào nhận điện thoại, nghe xong tình huống, sau khi biết rõ thời gian vị trí cụ thể mất điện thoại thì từ chối đủ kiểu: "Ấy dô, tôi ấy mà, đã sớm rửa tay gác kiếm rồi. Hơn nữa, hiện giờ con đường này đã là nghiệp vụ của người khác rồi...... Tôi chỉ là ra mặt ở bên này...... Người anh em à, cậu không phải đã cho tôi một vấn đề khó rồi sao......"
Lục Tư Ngữ lạnh lùng nói: "Ông chủ Tào đã nói có thể bắt được."
Ông chủ Tào nói: "Được rồi được rồi, tôi sẽ thử xem, nhưng cậu cũng đừng truy cứu mấy đứa nhỏ phía dưới nữa. Một vạn, một tay giao tiền một tay giao hàng, nói trước nhé, tiền này không phải để ở chỗ tôi đâu, tôi còn phải mua từ bên kia về đấy. Trên thực tế cho dù là tiêu thụ tang vật thì những mẫu mới này cũng không chỉ có giá này đâu."
Lục Tư Ngữ nhìn thời gian, hiện tại đã hơn bảy giờ tối, anh lại nói: "Toàn bộ máy móc phải còn tốt, tài liệu bên trong không được thiếu khuyết, phải trước tám giờ, qua tám giờ tôi không cần nữa."
Ông chủ Tào có chút đau đầu nhưng vẫn nói: "Đã biết, đã biết, tôi sẽ cố gắng hết sức. Nếu qua tám giờ mà tôi không liên lạc thì nghĩa là không bắt được đồ."
Gọi điện xong, Lục Tư Ngữ lại đi dạo một vòng trên sân thượng, ở một góc trên sân thượng, anh phát hiện được có một đầu lọc thuốc lá nhỏ rơi trên đất. Lục Tư Ngữ ngồi xổm xuống, lấy túi vật chứng trong túi ra, bỏ mẩu thuốc lá vào.
Lại nói đến bên ngoài, Tống Văn đã cùng Trình Mặc đi lên. Trình Mặc năm nay hơn bốn mươi tuổi, cũng là một lão đội trưởng ở Cảnh cục, anh ta vừa đi vừa nói: "Thật đấy, cô Đàm nhìn trẻ tuổi vậy thôi chứ là một giáo viên giỏi, một tấm gương tốt, là người vô cùng có trách nhiệm đấy. Người như vậy tuyệt đối không có khả năng giết người, hơn nữa người chết vừa là cô giáo lại vừa là đồng nghiệp của cô ấy, cô Đàm gầy yếu như vậy, dáng người nạn nhân lại hơi béo, việc này là không thể nào......"
Tống Văn đứng bên cạnh nghe mà mắt muốn trợn trắng lên. Nguyên tắc đúng là vậy, thế nhưng ngay trước mặt cậu mà còn muốn vì tình riêng mà làm việc trái luật, đây là không để chi đội trưởng cậu vào mắt sao?
Lục Tư Ngữ đi qua, biểu tình trên gương mặt thanh tú không chút thay đổi nào, anh cũng không gọi Trình đội, hoàn toàn coi Trình Mặc thành không khí, trực tiếp xin chỉ thị của Tống Văn: "Tống đội, vậy giờ bắt đầu thẩm vấn từng người một sao?"
Tống Văn nói: "Hỏi từng người một, nếu Trình đội đã đến rồi, vậy chúng ta sẽ bắt đầu hỏi từ cô Đàm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT