Sau khi trao một nụ hôn, Tống Văn buông Lục Tư Ngữ ra, vươn tay giúp anh cởi khoá bên hông áo chống đạn mà một tiếng trước cậu mới vừa dạy anh cách mặc thế nào, Lục Tư Ngữ hai tay phối hợp giãy ra khỏi xiềng xích kia, tiếp đó Tống Văn lặn xuống sâu hơn, giúp anh tháo ra sợi dây thừng cột tàu đang quấn vào chân anh.
Cả quá trình nhìn thì lâu nhưng thật ra chỉ vừa mới qua mấy chục giây, cơ thể Lục Tư Ngữ cuối cùng cũng có thể giãy ra, lần nữa lấy lại tự do. Anh cảm giác tay mình đã bị Tống Văn giữ chặt, tứ chi anh phối hợp dùng sức di chuyển, bơi lên khỏi mặt nước. Rào một tiếng, hai người gần như đồng thời đâm thủng mặt nước ngoi lên.
Trên mặt nước đã không còn là một mảng u ám như khi Lục Tư Ngữ chìm xuống nước nữa, mà khắp nơi đã được ánh sáng lấp đầy. Trong tai không còn là âm thanh ong ong như khi dưới nước nữa, mà thay vào đó là âm thanh đối thoại truyền đến từng tiếng.
Theo sự chuyển động của mặt nước, Lục Tư Ngữ mở to miệng hít thở luồng không khí quý giá, anh liên tục bị sặc, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Tống Văn đang kéo tay anh, giúp anh giữ thăng bằng cơ thể.
Trái tim trong lồng ngực nảy lên, anh còn sống! Lục Tư Ngữ cảm giác bản thân như xuyên qua địa ngục mà quay trở về thế giới loài người.
"Lên rồi, lên rồi......" Người trên bờ ai nấy cũng kích động.
"Mẹ nó, vừa nãy thật hù chết tôi......" Tất cả mọi người ai cũng khó có thể hình dung được một phút đồng hồ chấn động lòng người này.
"Còn không nhanh dùng dây thừng kéo bọn họ lên!" Thấy hai người đều trồi lên mặt nước, Điền Minh rốt cục cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cả bến cảng là một mảng ồn ào.
Người trên bờ quăng dây thừng xuống, đem hai người bọn họ cùng những cảnh sát vừa nãy xuống nước đều kéo lên hết. Sau đó là vài người xuống đem Tạ Giai Ninh bắt lên.
"Tư Ngữ, vừa nãy không sao chứ?" Phó Lâm Giang quan tâm hỏi anh.
Lục Tư Ngữ ho khan mấy tiếng, thấy nước trong khí quản đều bị ho ra hết anh mới đủ tỉnh táo để nói chuyện, giải thích nói: "Vừa nãy ở dưới nước...... Bị dây thừng cuốn chân. Giờ thì không sao nữa rồi......"
Anh miêu tả nghe nhẹ nhàng sơ sài nhưng chỉ bản thân anh mới biết được thời gian hơn một phút dưới nước vừa nãy mình đã cách cái chết gần bao nhiêu. Sau đó anh nghiêng đầu nhìn Tống Văn nói: "Là Tống đội tìm được tôi." Thời điểm nói những lời này, hai mắt Lục Tư Ngữ nóng lên, nước mắt gần như tràn khỏi mi, rồi anh cúi đầu xuống, đem vài giọt nước mắt mặn chát đang lăn dài trên má hoà vào nước biển đang nhỏ giọt từ trên tóc xuống.
Phó Lâm Giang nói: "Hồi nãy mấy người họ còn đang cởi quần áo thì Tống đội đã trực tiếp nhảy xuống rồi. Trên thắt lưng cậu ấy còn mang theo vết thương nữa, mà may thật, mặt biển lớn như vậy lại trực tiếp tìm được tới cậu."
Bắt được kẻ giết người, tất cả mọi người đều thở ra nhẹ nhõm, mặc dù lần này quá trình có hơi ngoằn ngoèo nhưng kết quả cũng coi như viên mãn, hành động chỉ còn thiếu một cái kết thúc mà thôi.
Không bao lâu sau bên cảnh sát biển cũng truyền đến tin tức, bọn họ đã chặn được chiếc tàu đánh cá cỡ trung kia ở giữa biển, người trên tàu cũng đã bắt được hết.
Trên bờ có cảnh sát bị thương, ngay sau đó đã có xe cấp cứu cùng xe hộ tống chờ một bên. Cảng biển buổi tối vốn đã lạnh, Lục Tư Ngữ còn ướt đẫm cả người, bị gió thổi qua càng lạnh hơn nữa.
Nhân viên công tác ở cảng đem đến vào cái thảm lông, Tống Văn không xử lý vết thương của mình mà cầm thảm cùng khăn lông trực tiếp đi tới bên cạnh Lục Tư Ngữ. Sắc mặt Lục Tư Ngữ đã trắng bệch, rõ ràng là lạnh đến đông cứng người.
Cho dù là người bình thường mà rơi xuống biển một chút thôi thì đã muốn mất nửa cái mạng, huống chi anh không lâu trước đây còn vừa bị bệnh nặng.
"Nhanh tìm một chỗ thay quần áo ướt đi anh, nước biển cũng chỉ có mấy độ......" Tống Văn không thèm để ý đến chuyện lau người mình mà đem thảm lông bao Lục Tư Ngữ lại trước, quấn anh kín mít nhìn cứ như một cái bánh chưng vậy.
Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn, thấp giọng nói: "Tống đội, cảm ơn cậu. Hình như...... Tôi lại thiếu cậu thêm một ân tình."
Tống Văn lòng đầy áy náy: "Là tôi không chăm sóc tốt anh."
"Cậu còn có vết thương đấy......" Lục Tư Ngữ nói chuyện, nhìn đến chỗ vết thương của Tống Văn, máu tươi chảy ra đã nhiễm đỏ một mảng áo.
"Không có chuyện gì lớn cả......" Tống Văn vừa nói vừa lấy tay che lại vết thương, "Vết thương nhỏ thôi, cũng không phải là không động đậy được mà."
Tuy Tống Văn nói vậy nhưng Lục Tư Ngữ biết rõ, vết thương thoạt nhìn vừa dài vừa sâu như vậy, lại còn ngâm qua nước biển, đau đớn này làm gì dễ chịu được chứ......
"Vừa nãy lúc ở dưới nước...... Cái kia......" Lục Tư Ngữ muốn nói lại thôi, anh nhẹ liếm môi một cái, nhưng mà đến giờ cảm xúc của nụ hôn nhẹ kia vẫn còn đó, chỉ cần nghĩ đến vài phút ở dưới nước khi nãy là anh liền cảm thấy cả cơ thể như được sưởi ấm, cả lỗ tai cũng đỏ ửng theo.
Tống Văn ho nhẹ một tiếng, nghiêng mặt sang chỗ khác: "Cái đó, chỉ là tình huống đặc thù dưới nước...... Tôi lúc trước, không phải cũng đã làm hô hấp nhân tạo cho người khác sao......"
Cho dù hiện giờ quan hệ của hai người rất tốt nhưng cũng không thể làm ra chuyện vậy được, chuyện dưới nước cứ tự nhiên mà xảy ra như thế. Tống Văn có thể cảm nhận được Lục Tư Ngữ cũng không bài xích, chỉ là cậu vẫn chưa rõ ràng được suy nghĩ của Lục Tư Ngữ, sợ anh nghĩ nhiều.
Nhìn cậu bối rối, Lục Tư Ngữ lại cảm thấy vô cùng thú vị, anh ở bên cạnh hiểu ý mỉm cười, im lặng nhìn cậu. Nếu không phải hiện tại có nhiều người thế này, anh thật sự rất muốn tựa sát vào cậu, chỉ cần ở bên cạnh Tống Văn thì tâm anh sẽ cảm thấy yên bình.
Lục Tư Ngữ còn muốn nói gì đó, nhưng lại hơi cong người xuống.
"Sao thế anh? Dạ dày không thoải mái sao?" Tống Văn kéo bàn tay lạnh lẽo của anh hỏi, cậu đã quá quen thuộc với tình trạng của Lục Tư Ngữ, biết đây là động tác khi cảm thấy khó chịu Lục Tư Ngữ mới làm.
"Không sao...... Tôi chỉ là......" Lục Tư Ngữ vừa nãy uống phải vài ngụm nước biển lạnh buốt, đến giờ cả người anh vẫn còn ướt đẫm lạnh lẽo, nước lạnh uống phải lúc nãy tựa như một con dao đang đâm từng nhát vào cơ thể anh.
Bệnh dạ dày lại kéo đến, đã bắt đầu đau râm ran, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra, nhưng vẫn còn trong phạm vi anh chịu được.
Tống Văn cũng mặc kệ xung quanh, mím chặt môi, không nói tiếng nào đã đứng thẳng bế anh lên đi đến chỗ xe cấp cứu, ai nấy ở hiện trường đều đang bận rộn công việc của mình.
Sau khi một màn này xuất hiện, mọi người bỗng im bặt đi, vài cảnh sát hình sự cùng nhân viên công tác ở cảng đang khắc phục hậu quả nhất thời đều an tĩnh lại.
Lục Tư Ngữ bị cậu làm cho cả kinh, tay chân luống cuống muốn xuống dưới, nhưng tay Tống Văn lại dùng sức rất lớn ôm chặt anh. Người này sao không có một chút bộ dạng nào của người bệnh vậy chứ?!
Lục Tư Ngữ chỉ đành nhắm chặt hai mắt nhận mệnh, giả vờ mình đã hôn mê bất tỉnh.
Anh là ngất xỉu rồi nên mới bị Tống Văn bế lên, đội trưởng đội hình sự giúp đỡ người bị thương trong đội...... Thế này nhìn qua bình thường hơn chút đúng không nhỉ......
Những cảnh sát bị thương trước đã lần lượt được đưa đến bệnh viện, trên xe cấp cứu ở hiện trường vẫn còn một vài bác sĩ cùng y tá phụ trách cấp cứu và băng bó. Tống Văn nói rõ tình huống của Lục Tư Ngữ rồi để cho anh lên chiếc xe tiếp theo cùng đến bệnh viện kiểm tra, tiếp đó cậu mới có thời gian xử lý vết thương trên eo của mình.
Bác sĩ thấy cậu vui vẻ nói cười còn tưởng rằng cậu bị thương không nặng, nhưng sau khi nhìn qua vết thương thì liên tục nhíu mày: "Ôi trời, vết thương của cậu sâu quá, máu chảy nhiều như vậy, cần phải phẫu thuật để khâu lại rồi, sau khi xuống nước lại càng dễ bị nhiễm trùng nữa......"
Tống Văn không quá để ý ừ một tiếng, xoay người lại nhìn Tạ Giai Ninh đã bị còng hai tay đang tạm thời nằm trên giường bệnh bên cạnh. Hắn thuộc về tội phạm quan trọng, sau khi băng bó đơn giản thì sẽ được chuyển đến bệnh viện đặc thù để tiến hành việc điều trị tiếp theo cùng bắt giữ.
Cuối cùng sẽ có pháp luật phán xử hắn, chờ đợi tên sát nhân điên cuồng chắc chắn sẽ là án tử hình.
Tống Văn nhìn về phía đối thủ của mình, trong khoảng thời gian gần đây bọn họ đều phải đấu trí với sự quấy nhiễu của tên hung thủ biến thái tàn ác này.
Tạ Giai Ninh thấy ánh mắt Tống Văn nhìn mình, đầu hắn cũng ướt sũng, miệng vết thương thì đang chảy máu thế nhưng giờ phút này hắn lại như không cảm giác được sự đau đớn nào, khoé miệng hắn nhếch lên: "Nếu không phải cảnh sát bọn mày bắt được tao thì sau này tao vẫn còn có thể giết người, đến lúc đó người chết không chỉ có bao nhiêu đó đâu." Hắn nhe răng cười, khiêu khích nói: "Cảm giác đó thật sự rất thoải mái, mày có biết loại cảm giác đó nó thế nào không......"
Lục Tư Ngữ nghe lời hắn nói, có phần chán ghét mà quay sang từ giường bên cạnh, cắt ngang lời hắn: "Tôi chỉ biết người như anh, chết là vẫn chưa đủ."
Tống Văn thấy tinh thần Lục Tư Ngữ còn tốt thì cũng yên lòng, cậu quay đầu trầm giọng nói với Tạ Giai Ninh: "Tôi không cần biết lạc thú của anh, tôi chỉ cần bắt được anh."
Xe cảnh sát cùng xe cấp cứu cuối cùng cũng rời đi, bến cảng rất nhanh đã khôi phục lại trật tự ban đầu, những chiếc tàu chở hàng cỡ lớn chậm rãi tập hợp, cùng nhau tách dòng nước tiến vào vị trí cập bến, đã có công nhân lái xe cẩu bắt đầu công việc thường ngày.
Đêm khuya đã đến, ở bến cảng bỗng đổ một cơn mưa to làm trôi đi những vết máu trên đất. Sáng sớm ngày mai, tin tức cảnh sát đã bắt được tên hung thủ biến thái sẽ được truyền đi......
Theo báo cáo của Cục cảnh sát Nam Thành: Vào lúc sáu giờ bốn mươi lăm phút tối qua, một nghi phạm họ Tạ đã dùng súng tập kích cảnh sát ở cảng Nam Thành, cảnh sát ngăn chặn không có hiệu quả nên đành phải nổ súng, tạo thành ba vết thương trên người họ Tạ gồm ở vai, xương sườn và ở chân, cuối cùng cũng thành công bắt giữ. Trong quá trình truy bắt có một số cảnh sát đã bị súng bắn bị thương, nhưng những cảnh sát này đã được đưa đến bệnh viện chữa trị kịp thời, trước mắt vết thương đã ổn định, không gây nguy hiểm đến tính mạng. Hiện vụ án vẫn đang được theo dõi tiếp tục điều tra làm rõ......
Đến tận lúc này, vụ án giết người liên hoàn ở Nam Thành cuối cùng cũng được phá, Nam Thành sau những tháng ngày bị bóng đen bao phủ rốt cục cũng đã thấy được ánh mặt trời.
Luôn phải có người bảo vệ thành phố này.
Bóng tối đã bị xua tan, tất cả cùng nhau nghênh đón bình minh.
Trước ngày nghỉ lễ Quốc Khánh 1 tháng 10, phân đội Hình sự của Cục cảnh sát thành phố Nam Thành chuẩn bị mở đại hội báo cáo tổng kết khen thưởng toàn chi đội.
Trong nửa năm qua Cảnh cục đã liên tục phá được nhiều vụ án hình sự, một số cảnh sát xuất sắc cần được tuyên dương, có một vài người mới gia nhập đội hình sự, cũng có một số thay đổi nhân sự.
Hội nghị lần này vô cùng quan trọng, thời điểm thông báo Cố cục đã nói, tất cả thành viên phải có mặt trừ khi có tình huống đặc biệt, không được nghỉ phép và phải mặc cảnh phục.
Sáng sớm ngày ba mươi tháng chín, Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn đang trong kì nghỉ bệnh nên lúc hai người thức dậy cũng không tính là sớm.
Chuyện đầu tiên Tống Văn làm chính là đi cạo râu, sau đó mới bắt đầu thay quần áo, cậu đã sớm được Cố cục thông báo nên biết trước mình sẽ được tặng thưởng, còn có tin tức tuyên bố cậu được thăng chức lên chi đội trưởng. Hai ngày trước Tống Văn cố ý bớt chút thời gian đi một chuyến đến Cảnh cục, lục lọi tìm bộ đồng phục còn để ở Cảnh cục mang về nhà.
Lục Tư Ngữ ngoại trừ ngày nhận chức sờ vào cảnh phục thì lâu như vậy rồi vẫn chưa từng mặc qua.
Cảnh phục của cảnh sát hình sự đương nhiệm là áo dài tay màu lam nhạt, bên dưới là quần màu đen, đi kèm với cà vạt đồng phục, nón cảnh sát cùng quân hàm.
Lục Tư Ngữ rất nhanh đã mặc xong quần áo của mình, anh vẫn có chút không quen với cách ăn mặc này. Nhìn thấy Tống Văn bên kia vẫn còn đang vật lộn với cà vạt bèn đi qua tiện tay giúp đỡ.
Tống Văn đang đau khổ lập tức nghiêng đầu tuỳ anh thắt, mình thì cúi đầu giúp Lục Tư Ngữ chỉnh quân hàm trên vai anh, lại chỉnh nón cảnh sát trên đầu, giúp anh đội ngay ngắn lại.
Lục Tư Ngữ liếm liếm môi, ngón tay thon dài lướt cực nhanh: "Hôm nay cậu là nhân vật chính, ngàn vạn lần không thể tới trễ. Hôm qua tôi đã làm xong sandwichs rồi, nếu xíu không kịp ăn sáng thì đem lên xe ăn đi."
"Không cần gấp, lái xe nhanh một chút thì nhất định sẽ không trễ đâu." Tống Văn vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Lục Tư Ngữ, cảnh phục màu lam nhạt càng tôn thêm làn da trắng như tuyết của anh, anh mặc cảnh phục vào thì lại càng eo nhỏ chân thon, trong lòng Tống Văn lập tức nhảy ra bốn chữ, đồng phục quyến rũ. Cậu mở miệng nói: "Không thể tưởng tượng được anh mặc cảnh phục lại hợp như vậy, nên cho anh mặc từ sớm để nhìn mới phải."
Lục Tư Ngữ nói: "Không phải bình thường không có cơ hội mặc sao?"
Tống Văn nói: "Anh biết không, hồi trước thời điểm Chu Hiểu mới đến, lão Giả đùa cậu ta, nói là cảnh sát mới tới từ bên dân sự cần phải mặc cảnh phục đi làm, lừa đứa nhỏ kia mặc cảnh phục tận một tuần."
Lục Tư Ngữ nâng mắt liếc nhìn cậu: "Vậy tôi có cần phải cảm ơn lòng tốt của các tiền bối không?"
Tống Văn: "Anh là đệ tử tôi tự mình dẫn dắt, ai lại dám dùng cái này để lừa anh chứ?"
Cà vạt đã thắt xong, quần áo cũng được chỉnh sửa ngay ngắn.
Hai người đi xuống lầu, vội vàng ăn sáng, lái xe như vũ bão một đường thẳng tới phòng hội nghị, khoá xe rồi đi vào, đúng lúc mọi người đều đã ngồi vào chỗ chuẩn bị bắt đầu cuộc họp.
Phòng hội nghị nhỏ tổng cộng có đến trăm chỗ ngồi, ghế ngồi đều là màu cà phê, vách tường xung quanh được xây dựng bằng vật liệu cách âm khiến cho lãnh đạo nói chuyện rõ ràng hơn, bên trên là một dãy đèn chiếu xuống sân khấu vô cùng sáng sủa.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ xuyên qua đám đông đến chỗ ngồi. Tống Văn được bố trí ngồi phía trước, Lục Tư Ngữ thì được sắp xếp ngồi cùng những người của đội một ở phía sau, ngoại trừ đội ba, Lâm Tu Nhiên cũng mang theo người của trung tâm giám định ngồi ở phía sau.
Chờ khi cậu cúi thấp người xuyên qua mọi người thì đã có người tin tức linh thông gật đầu chúc mừng cậu.
Ngay cả Điền Minh cũng cười nói với Tống Văn: "Tống đội trưởng sau này thăng chức rồi hãy chiếu cố ông anh tôi đây với nha."
Tống Văn cảm ơn lại từng người, cuối cùng cũng ngồi lên phía trên.
Hội nghị bắt đầu đúng giờ, đầu tiên là cục trưởng Cố bước lên bục phát biểu, vừa đến bục liền nói: "Ngày hôm nay sẽ diễn ra đại hội tổng kết khen thưởng của phân đội hình sự Cục cảnh sát Nam Thành, tất cả đều là người trong nhà, không có người ngoài nên cứ thoải mái đi, cũng không cần nghiêm túc như vậy đâu. Hôm nay tôi đến chủ trì hội nghị là để tổng kết công việc sắp tới, và tuyên bố thêm vào tin tức. Đầu tiên, xin cảm ơn tất cả những cảnh sát ở đây đã nỗ lực làm việc, cảm ơn mọi người đã giữ gìn trật tự ở Nam Thành, năm nay Cảnh cục chúng ta đã chọn ra được những cảnh sát xuất sắc, bên cạnh đó cũng có một vài bổ nhiệm thay đổi nhân sự......"
Sau khi tổng kết qua vài vụ án điển hình đã được giải quyết trong năm, Cố cục nói: "Trong năm nay, thành tích công tác của Tống Văn ở đội một vô cùng xuất sắc, có đóng góp to lớn vào sự nghiệp an ninh ở Nam Thành. Sau khi tôi báo cáo với lãnh đạo Tỉnh cục, được các ban ngành phụ trách phê chuẩn, quyết định bổ nhiệm đồng chí Tống Văn giữ chức Đội trưởng chi đội Hình sự Cục cảnh sát Nam Thành. Ngoài ra cậu ấy cũng được nhận khen thưởng Lãnh đạo cảnh đội xuất sắc, sau đây mời Tống Văn bước lên phía trước."
Tiếng vỗ tay vang lên trong một lúc, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Tống Văn, nhóm cảnh sát cũng bắt đầu thảo luận.
"Tống Văn này, sợ là chi đội trưởng trẻ nhất của tỉnh đúng không?"
"Đúng vậy, lần này là đặc cách cho trường hợp đặc biệt đấy, tôi chưa từng nghe nói ai còn trẻ vậy mà có thể lên làm chi đội trưởng cả."
"Tốc độ thăng chức thăng lương này cứ như là ngồi hoả tiễn vậy, không hổ là đệ tử ruột của Cố cục."
"Tuổi Tống đội so ra thì còn trẻ nhưng người ta năm trước chính là quán quân sát hạch của Cảnh cục, hơn nữa còn nhiều lần đạt thành tích đứng đầu đúng không? Chuyện tháp Nam Thành lần trước đó, cậu ấy dũng cảm đi lên tháo gỡ bom, cũng không có mấy người làm được đâu."
"Tôi nghe nói, mấy vụ án trước đây của đội hai đều là Tống đội giúp vẽ chân dung phát hoạ mới tìm được hung thủ, còn có vụ án liên hoàn vừa chấm dứt nữa, có thể phá án thì công lao của cậu ấy rất lớn đó."
"Cho nên chuyện cậu ấy thăng chức, Điền đội cũng không nói gì. Điền đội và Trình đội đều có tư lịch cao hơn cậu ấy, người ta thăng chức lên chi đội trưởng khẳng định là có chỗ hơn người rồi."
Tống Văn lách qua người bên cạnh đi lên sân khấu, nhận giấy khen từ tay Cố cục, Cố cục bảo cậu nói vài cậu, cậu bèn quay đầu nói: "Có thể phá được vụ án không phải là công lao của một mình tôi, đó là sự cố gắng của tất cả mọi người. Xin cảm ơn sự cố gắng nỗ lực của các bạn đồng nghiệp của tôi, sau này xin mọi người chiếu cố nhiều hơn, cùng nhau phá án. Hy vọng tôi có thể trở thành một tấm gương tốt, không làm nhục sứ mệnh này."
Vừa nói, ánh mắt Tống Văn vừa xẹt qua những đồng nghiệp bên dưới, cuối cùng thì dừng lại trên người Lục Tư Ngữ. Lục Tư Ngữ cũng nhìn cậu, ánh mắt hai người giao nhau. Tiếp đó Tống Văn khom người cúi đầu, bên dưới lại truyền đến một tràng vỗ tay.
Kế tiếp Cố cục thông báo về những thay đổi nhân sự khác, Phó Lâm Giang nhận chức đội trưởng đội một, đội trưởng Phó rốt cục cũng được chuyển chính thức, Lục Tư Ngữ giữ chức trợ lý chi đội trưởng, dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Tống Văn, còn có vài cảnh sát mới gia nhập đội cũng giới thiệu từng người.
Mặt khác còn công bố thêm một số giải thưởng, như là tiểu đội ưu tú, giải thưởng cảnh sát xuất sắc nhất linh tinh. Lục Tư Ngữ được giấy khen đội viên mới xuất sắc nhất, về ban ngành thì giải thưởng được trao cho Trung tâm giám định của Lâm Tu Nhiên.
Hội nghị dần đi đến kết thúc, Cố cục công bố sắp xếp công tác ngày lễ mùng một tháng mười cùng với công tác trọng điểm cuối năm của Cảnh cục, sau khi kết thúc thì mọi người tan họp.
Cố cục nhìn mọi người rồi khỏi, gọi Tống Văn lại: "Tống Văn à, vụ án lần này cậu làm không tồi, về sau tiếp tục cố gắng nhé. Cậu vừa mới thăng chức lên chi đội trưởng, hãy làm quen dần đi, sau này ba vị đội trưởng sẽ định kỳ báo cáo với cậu, trong công việc có gì không quen có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
Tống Văn nói: "Cố cục chú yên tâm đi, con cùng Phó Lâm Giang đã hợp tác bao nhiêu năm rồi mà, cũng rất quen thuộc với Điền đội, chỉ là bình thường con khá ít nói chuyện với Trình đội, nhưng anh ấy cũng là đội trưởng giàu kinh nghiệm ở đây, chắc không có chuyện gì đâu ạ."
Cố cục nhìn đệ tử tâm đắc nhất của mình, hài lòng gật đầu, mở miệng nói: "Đúng rồi, sự nghiệp của cậu đã thuận buồm xuôi gió rồi, vậy chuyện tình cảm cá nhân cũng phải nhanh chứ. Tôi nghe nói, Phó Lâm Giang cùng với cô gái trong vụ án của các cậu...... Tên gì ấy nhỉ, Mẫn gì đó vẫn còn qua lại với nhau, cậu cũng phải nhanh lên chứ.".
Truyện NgượcTống Văn không biết Cố cục vì sao lại đổi tới đề tài này, nghĩ đến chuyện Phó Lâm Giang cậu cũng không rõ ràng, nhìn gương mặt đầy bát quái của ông ấy mà nở nụ cười: "Con không phải đang nắm chắc sao?" Cậu tự cảm thấy mình đem ý nghĩ nhanh muốn theo đuổi Lục Tư Ngữ viết hết lên mặt.
Cố cục lại hỏi: "Vừa nãy cậu thấy Từ Du Du không? Chính là cấp dưới của Hứa đội được Tỉnh cục phái đến đấy."
Tống Văn sửng sốt, lắc lắc đầu, vừa nãy căn bản là cậu không hề chú ý đến người này, sau khi lên bục thì cũng chỉ nhìn những đồng sự trong đội, sau đó thì nhìn chằm chằm Lục Tư Ngữ.
Cố cục bày ra vẻ mặt bát quái: "Người ta công việc bận rộn vậy mà còn đặc biệt chạy tới dự hội nghị này, cậu đừng cái gì cũng không biết, chỉ cần cậu bỏ vào 1% tinh thần như lúc làm việc vào thì cậu còn có thể một mình đến giờ sao?"
Tống Văn kêu oan: "Không phải, Cố cục, chú hiểu lầm rồi. Hơn nữa công việc của con bận rộn lắm, trong đầu chỉ toàn là hồ sơ vụ án, tạm thời không có thời gian rảnh để ứng phó với cái này đâu. Còn nữa, Cảnh cục nhiều người như vậy, sao chú lại nghĩ rằng người ta tới là để nhìn con chứ."
Cố cục hừ một tiếng: "Mấy thằng nhóc các cậu còn trẻ nên cứ trì hoãn, sau này nhìn lại thì thời gian đẹp nhất cũng đã qua, ông già tôi đây không thúc giục nữa, cậu cứ nắm cho chắc đi."
Cả người Tống Văn đều suy sụp: "Cố cục à, chú vừa mới cho con thăng chứ lên chi đội trưởng, nếu lúc này mà lập tức có vận đào hoa thì không phải là không chừa mặt mũi cho chú sao? Tốt xấu gì cũng để cho con an tâm làm việc một thời gian đã chứ. Hơn nữa, con không có lòng dạ nào để yêu đương cả, lãnh đạo như ngài cũng đừng can thiệp nữa, tính tự giác của con hiện đang rất tốt, để cho con một mình đi."
Hai người nói chuyện xong, Cố cục ra khỏi cửa, Tống Văn vừa quay đầu lại liền thấy Lục Tư Ngữ đang dựa vào rèm cửa chờ mình, nhất thời cảm thấy bản thân có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, nghĩ phải giải thích với anh vài câu nhưng lại không biết nói từ đâu.
Lục Tư Ngữ thấy cậu đi lại bèn cầm tờ giấy khen xoay người đi ra ngoài, Tống Văn bước nhanh qua đuổi theo anh: "Ấy, anh nghe tôi nói đã, đều là tại Cố cục nói bát quái bậy bạ thôi, tôi với Từ Du Du cũng chỉ mới gặp qua có vài lần thôi, vừa nãy tôi cũng không phải có ý đó......"
Lục Tư Ngữ tròn mắt nhìn cậu: "Cậu sốt ruột gì chứ, tôi cũng có nói gì đâu, hơn nữa tôi biết cậu và Từ Du Du không có quan hệ gì. Cậu vừa mới thăng chức lên chi đội trưởng, hẳn là nên chăm chỉ làm việc, như bây giờ là rất tốt."
Tống Văn không biết anh đang ghen hay đang nói sự thật: "Không phải mà, cái đó chỉ là để ứng phó với Cố cục thôi, anh đừng tin là thật a. Công việc tuy quan trọng nhưng cũng không thể chậm trễ việc yêu đương đâu. Chẳng qua chỉ là phải tìm được người mà mình thích đã, đúng không." Sau đó cậu bỗng nhớ tới lời Tống Thành nói lần trước, cẩn thận thăm dò Lục Tư Ngữ, "À thì, Tết năm nay ấy, anh có sắp xếp gì không?"
Lục Tư Ngữ kì quái nhìn cậu: "Chi đội trưởng Tống vẫn còn mơ hồ sao? Bây giờ mới là quốc khánh mà cậu đã hỏi tôi tới Tết rồi?"
Tống Văn có chút không thể hiểu được anh đang nghĩ gì: "Cái đó...... Ý của tôi là, dù sao thì nhà anh cũng không có ai, nếu anh không có sắp xếp gì thì có thể cùng tôi về nhà ăn Tết được không?" Nói xong câu này, một người chưa từng run chân trước hung thủ lại căng thẳng chờ đợi câu trả lời của Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ lúc này mới như hiểu được ý của Tống Văn, anh hẳn là nghe hiểu được.
Thấy Lục Tư Ngữ không nói chuyện, Tống Văn lại giải thích thêm: "Thì cái đó, là ý của ba mẹ tôi, mẹ tôi sau khi đến đây một chuyến thì luôn nhớ mãi không quên cơm do anh nấu, còn kể lại ba tôi, ba tôi liền hỏi...... Có thể cùng nhau đón Tết hay không."
Lễ năm mới...... Người nhà...... Những từ này đã rất lâu rồi không hề xuất hiện trong cuộc sống của cậu. Lục Tư Ngữ theo bản năng muốn đồng ý nhưng lại có phần sợ sệt, lời nói đã đến môi rồi nhưng dù thế nào cũng không nói ra được thành lời. Chuyện đến lúc này, anh cũng đã hoàn toàn hiểu được tâm ý của Tống Văn, anh biết Tống Văn rất nghiêm túc, nhưng cậu càng nghiêm túc thì anh lại càng không dám tiếp nhận tấm chân tình này.
Anh sợ liên luỵ đến cậu ấy.
Sợ hơn là...... Đến giờ anh vẫn còn giấu diếm với cậu, sợ nếu một ngày Tống Văn biết được sự thật thì sẽ chán ghét mình.
Anh đứng đó rơi vào khó xử, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm thế nào mới tốt.
Tống Văn nhìn ra được bộ dáng tràn đầy tâm sự trong mắt anh, không biết bản thân có phải đã quá nóng vội rồi nên đã không lót đường cho tốt hay không.
Lục Tư Ngữ trầm mặc một hồi, cúi đầu nói với Tống Văn: "Cảm ơn Tống Văn, nhưng mà vẫn còn khá lâu, sau này rồi mình hãy nói sau nhé."
Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ, lại cảm thấy anh có chỗ khiến cho người khác đoán không ra, chỉ có thể chuyển hướng đề tài: "Chi đội trưởng sẽ có văn phòng độc lập, chỉ hai người chúng ta thôi, bên đó hẳn là sửa sang xong rồi, chúng ta qua nhìn thử đi."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu đi bên cạnh Tống Văn hướng đến phòng làm việc mới.
Anh cũng không dám hy vọng xa vời gì nhiều, chỉ cần như giây phút này, được ở bên cạnh cậu thì anh đã thoả mãn lắm rồi.
Cuối tháng 9 là thời gian cao điểm của dòng người về quê, trong phòng chờ VIP của đường sắt cao tốc, Trang Dịch đang gọi điện thoại: "Đúng, mọi chuyện đều là dựa theo lời nói lúc trước, tôi đã cố hết sức rồi. Lần này thật sự rất nguy hiểm, thời điểm anh thúc giục tôi cũng quá gấp rút rồi, nếu không phải lúc sau bắt được hung thủ thì tôi thiếu chút nữa đã thân bại danh liệt rồi."
Bởi vì anh ra đến trước nên đã đứng ở chỗ sân ga nơi tàu cao tốc sắp dừng lại, chờ khi tàu đến thì hành khách phía sau cũng lần lượt xếp hàng sau lưng anh ta.
Người bên kia điện thoại nói chuyện không hề khách khí: "Nhận tiền làm việc, đây không phải là bổn phận của anh sao? Giáo sư Trang cũng đừng quên là ai đã từng bước nâng anh lên đến trình độ này, là ai đã cho anh địa vị hiện tại." Người kia dùng giọng điệu cười châm biến nói, trong lời nói còn mang theo uy hiếp.
"Nhưng mà, tôi thật sự phải anh bằng con mắt khác xưa rồi nhé, lần đầu tiên khi bắt đầu suy đoán anh đã làm ra một lỗ hổng, sau này ở lần suy đoán thứ hai lập tức sửa chửa sai lầm này trên chương trình, sau lần này quả thật danh tiếng của giáo sư Trang tăng lên không ít nhỉ."
"Đó là do tôi may mắn." Trang Dịch nói chuyện, anh ta biết lời của người nọ là thật, bọn họ có thể nâng đỡ anh ta thì cũng có thể huỷ diệt anh ta.
Nếu không phải có cậu cảnh sát nhỏ kia đúng lúc phân tích ra chân tướng, còn để anh ta nhận công lao, vậy thì mọi chuyện tuyệt đối sẽ không hề thuận lợi như vậy.
Chỉ là trong lòng Trang Dịch vẫn còn nghi vấn, anh ta hít một hơi, không nhịn được mà hỏi ra miệng: "Tôi có chuyện vẫn không rõ, lần trước anh vì sao lại muốn tôi đem chi tiết vụ án này tiết lộ cho truyền thông thế?"
Theo góc độ của Trang Dịch là làm thế nào cũng không hiểu rõ được điểm này, những người đó chắc chắn không có liên hệ gì với hung thủ, vậy thì tại sao bọn họ lại muốn truyền thông vào cuộc tiếp thêm dầu vào lửa?
Người đối diện điện thoại vẫn cười nói: "Giáo sư Trang, anh từng nghe qua câu này chưa?"
Trang Dịch sửng sốt: "Câu gì?"
Trên sân ga, tàu cao tốc đang từ từ tiến vào trạm dừng, tiếng ù ù vang lên, tạp âm hơi lớn, Trang Dịch cầm điện thoại đặt sát vào tai mới nghe rõ được vài từ: "Người nói nhiều thì sẽ không thể sống lâu."
Trang Dịch vừa nghe xong liền cảm giác phía sau có người mạnh mẽ đẩy mình một cái, thân thể anh ta trong nháy mắt mất đi cân bằng, gần như là ngã vào đường ray tàu cao tốc, trong khoảnh khắc, Trang Dịch cảm thấy bản thân sẽ bị chiếc tàu này cán nát thành nhiều mảnh......
Chiếc tàu cao tốc gần như là sượt qua cơ thể anh ta, may mà ở thời khắc cuối cùng Trang Dịch đã đứng vững lại được. Tàu cao tốc sau đó từ từ dừng lại trước mặt anh ta.
Trang Dịch cảm giác được sau lưng mình toàn là mồ hôi lạnh, tay chân mềm nhũn, trái tim trong lồng ngực nhảy đến điên cuồng, anh ta nhìn lại điện thoại trong tay, đối phương đã ngắt cuộc gọi.
Đây là Nam Thành, nhìn bề ngoài thì gió êm sóng lặng, nhưng trong bóng tối những gợn sóng đã bắt đầu khởi động, toả ra luồng sát khí mạnh mẽ.
Mỗi người nhìn qua thì như đang thực hiện chức trách của mình, nhưng hoá ra đều là một quân cờ trên bàn cờ mà thôi.
Trắng đen lần lượt thay đổi, nhất thời nhìn qua thì quân trắng đang chiếm ưu thế. Thế nhưng một đốm đen đang âm thầm vây quanh, hoàn thành việc bố trí, chỉ cần quân đen hạ xuống thì sẽ ăn luôn vài quân trắng.
Thắng bại cuối cùng vẫn còn chưa biết được.
Trang Dịch mím môi, bước lên tàu cao tốc rời đi. Nếu có thể, đời này anh ta nghĩ cũng không muốn đặt chân lên thành phố này một lần nào nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đã xong vụ án thứ sáu, bộ truyện nhiều chương đã đi được một nửa chặng đường.
Tư Tư cái gì cũng hiểu cả, chỉ là vẫn còn một ít khúc mắc, hãy cho anh ấy thêm thời gian ~ Tống đội cố lên ~
Sẽ có hôn nè, ôm nè, ân ái nè. Sau vụ án tiếp theo sẽ hoàn toàn ở bên nhau.
Ps. Vụ án tiếp theo phỏng chừng là vụ án gọn gàng và ít chương nhất cả bộ truyện, vụ án tiếp theo sẽ là
《 Sát sư yến 》. Sau vụ án đặc biệt này sẽ vạch trần sự thực cuối cùng của vụ án 519.