Bên Cảnh cục phân thành sáu tổ, cùng với mấy tổ tuần tra của đồn cảnh sát liên quan, tổng cộng có mười tổ tiến hành tuần tra vào buổi tối mỗi ngày. Mấy đội lúc trước nói tới nói lui nhưng đến thời điểm phải đảm nhiệm nhiệm vụ thì lập tức ngoan ngoãn hoá trang, một tổ cũng không do dự, chỉ có điều trình độ hoá trang phụ nữ có chút so le không đồng đều.
Sáu tổ của Cảnh cục dùng xe theo dõi chuyên dụng trong Cục, mỗi đêm sẽ làm nhiệm vụ ba tiếng từ mười giờ tối đến một giờ sáng, tuần tra qua lại ở những khu vực tối tăm trong góc ở nội thành.
Lúc này đã là đêm thứ tư ngồi xổm trông coi, trong nháy mắt đã là một tuần kể từ khi xảy ra vụ án lần trước.
Một tuần nay gió êm sóng lặng, thậm chí ngay cả cuộc gọi báo cảnh sát cũng ít hơn hẳn.
Hiện tại đã là mùa thu, đến buổi tối cả thành thị đều chìm vào bóng tối đen ngòm, nhiệt độ cũng dần hạ thấp.
Không khéo chính là chất lượng không khí hôm nay khá đáng lo, qua hơn mười giờ tối, trên đường đã xuất hiện một tầng sương mù trắng lờ mờ khiến cho tầm nhìn hạn chế lại. Dần về nửa đêm sương mù càng dày lên, cảnh tượng cách chỗ này hai mươi mét như đang hoà vào với sương mù, cả thành phố như trở thành tiên cảnh nơi trần gian.
Mấy ngày nay, cùng phối hợp hành động với đội một chính là Từ Du Du.
Cố cục nhổ lông dê nhổ đến trên đầu Hứa Trường Anh, nói là vụ án 519 mắt thấy đã biến thành vụ án dài nên cũng không vội trong lúc này, cứ như vậy mà đem đội viên nữ duy nhất bên kia qua bên này. Tính cách Từ Du Du hoạt bát nhanh nhẹn, chưa nói gì đã tiếp nhận nhiệm vụ.
Vì thế hiện giờ Lục Tư Ngữ cùng Từ Du Du phân công nhau đi đi lại lại trên đường, Tống Văn đang âm thầm trông nom, Chu Hiểu thì đang trong xe phụ trách theo dõi.
Xe tuần tra chuyên dụng của Cảnh cục là xe van loại nhỏ, phía sau đã được cải biến thành khoảng không để máy giám sát, ghế ngồi xếp thành một vòng xung quanh ba màn hình theo dõi. Lúc này Chu Hiểu, người đóng giữ trên xe đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi.
Lục Tư Ngữ đi lại một vòng, sau khoảng hơn một tiếng đồng hồ thì đến gõ gõ vào cửa xe.
Sau mấy ngày cuối cùng Chu Hiểu cũng thích ứng được với trang phục nữ của Lục Tư Ngữ, đã có thể thản nhiên mà đối mặt, không còn nhìn thấy anh liền mặt đỏ tim đập nữa. Cậu ta nhường chỗ cho Lục Tư Ngữ, để anh ngồi xuống bên cạnh.
Lục Tư Ngữ quấn chặt áo khoác ngồi xuống, trên gương thanh tú không có biểu cảm gì, cả người thoạt nhìn hơi uể oải. Gần đây anh khó có được khi không tái phát đau dạ dày cũng không cần uống thuốc giảm đau nữa, chỉ có điều trước đợt này anh đã bị Tống Văn dưỡng đồng hồ sinh học thành ngủ sớm dậy sớm, mấy ngày nay liên tục thức đêm khiến anh vừa qua mười một giờ thì đã bị cơn buồn ngủ đánh úp lại, mí mắt bắt đầu đánh nhau, chỉ đành vươn tay xoa xoa mi tâm.
Lúc này Tống Văn cũng quay trở lại, gõ gõ vào cửa xe, trên tay còn cầm theo cái túi nhựa.
"Vừa nãy bên đường nhìn thấy một cái cửa hàng tiện lợi 24h, nên ghé vào mua chút đồ ăn khuya." Nói xong Tống Văn đầu tiên đưa cho Chu Hiểu một ly lẩu Udon, lại lấy một hộp sữa nóng cắm ống hút vào đưa cho Lục Tư Ngữ, cuối cùng thì tự mình mở một Coca. "Mọi người chịu đựng thêm một chút. Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa, mà đến giờ vẫn không thấy động tĩnh gì, đêm nay có thể kết thúc công việc sớm một chút."
Chu Hiểu kỳ quái: "Đều nói là mười sương mù chín trời trong, sương mù lớn thế này còn có thể có mưa sao anh? Hôm nay dự báo thời tiết chắc không phải sai rồi chứ."
Tống Văn lắc đầu: "Cách nói này của người xưa là nói đến hơi nước, nhưng sương mù hiện tại là sương mù trắng tạo thành do ô nhiễm nghiêm trọng, hơn nữa cậu không nghe qua câu này sao, trời quang lâu ngày thì sẽ có mưa lớn. Tôi đoán đêm nay mưa là chuyện khó mà tránh khỏi."
Lục Tư Ngữ nhận hộp sữa cầm trong tay cúi đầu uống mấy ngụm, tinh thần tốt lên một chút, lạnh nhạt nói: "Chờ một chút đi. Người bình thường sẽ tránh làm việc khi trời mưa, nhưng loại hung thủ biến thái này sẽ không như thế, thậm chí thời tiết cũng sẽ trở thành một trong những nhân tố kích thích hắn. Hôm nay có sương mù dày, còn có mưa to sắp xảy ra, đây chính là thời tiết rất tốt để hành hung."
Theo lý thuyết, thời gian càng trôi đi thì khoảng thời gian sẽ càng dài ra, lần phạm tội tiếp theo của nghi phạm cũng đang đến gần hơn.
Tống Văn tựa vào bên cạnh Lục Tư Ngữ nhìn anh, người nọ cúi đầu, vài sợi tóc rơi xuống, khiến chiếc cằm nhìn có vẻ nhọn hơn. Tống Văn kỳ quái, rõ ràng đã là một người hơn hai mươi tuổi, vậy mà thời điểm uống sữa cái miệng nhỏ cứ nhấp từng ngụm nhỏ, nhẹ nhè cử động, thoạt nhìn cứ như là một đứa trẻ con vậy.
Hiện giờ Lục Tư Ngữ đang mặc trang phục nữ, cả người toát ra khí chất khiến người nhìn rung động không thôi, cậu chỉ cảm thấy người thế này nên được đặt trong lòng bàn tay, được đặt trong lòng để bảo vệ cho thật tốt.
Thấy Tống Văn nhìn chằm chằm mình, ánh mắt Lục Tư Ngữ khẽ chuyển động, đôi mi dài nâng lên, nghi hoặc nhìn lại Tống Văn.
Tống Văn vội vàng quay đầu uống một ngụm Cola, thiếu chút nữa là sặc, lon Cola hôm nay đặc biệt ngọt, lượng đường bên trong đã vượt quá tiêu chuẩn rồi.
Mấy người đang bổ sung năng lượng thì bỗng có người gõ cửa xe, kế tiếp là một cô gái tóc dài thò đầu vào: "Ôi, tôi còn ở bên ngoài chịu lạnh mà các người đã ăn rồi." Cô vừa vào xe liền lập tức gỡ bộ tóc giả xuống, đá đá chân Tống Văn, "Nhích qua chút nào, cho tôi vào với."
Người này chính là người đã đi theo đội một của bọn họ mấy ngày nay Từ Du Du. Hôm nay nhiệt độ ở Nam Thành hạ thấp, váy cô mặc lại không dài như của Lục Tư Ngữ, nửa đêm trên đường lớn đi lại gần một tiếng đã sớm đông lạnh thành đá.
Tống Văn bảo Chu Hiểu tăng điều hoà của xe lên lớn nhất rồi đưa cho cô một ly trà sữa nóng: "Bà cô ơi, đương nhiên là có mua cho cô rồi, làm sao có thể quên cô được chứ."
Từ Du Du nghiêng đầu ho khan vài tiếng: "Thời tiết này PM trong không khí chắc phải mấy trăm, vậy mà lại không thể mang khẩu trang......"
Mấy ngày nay cô cùng nhóm Tống Văn cũng đã quen thuộc nhau, cô nhìn Tống Văn, lại nhìn sang Lục Tư Ngữ đang co lại trong góc uống sữa, nhỏ giọng thì thầm: "Dựa vào đâu mà tôi là trà sữa, của cậu ấy là sữa chứ?"
Tống Văn nghĩ thầm, vị này thật khó hầu hạ, trà sữa còn đắt hơn sữa đấy. Cậu đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì Chu Hiểu ở bên cạnh đã đưa tay ra nói: "Con gái các cô không phải đều thích trà sữa sao? Nếu không thích thì đưa tôi."
Từ Du Du cản lại: "Đừng, tôi thích, nhưng uống trà sữa sẽ mập. Thật không hiểu đàn ông các người, vì sao lại phân biệt đối xử thế chứ." Nói xong thì giương mắt nhìn về phía Tống Văn.
Chu Hiểu nhìn nhìn Lục Tư Ngữ, lại nhìn qua Từ Du Du, lời nói nghẹn lại trong miệng, nhìn qua thế này, nếu không xét tới chiều cao thì hình như Lục Tư Ngữ còn hấp dẫn hơn, càng cần chăm sóc hơn......
Tống Văn mở miệng giải thích: "Dạ dày anh ấy không tốt nên không uống được cái đó, là một đội trưởng thì tôi phải quan tâm đến cấp dưới của mình chứ."
Từ Du Du lúc này không nói gì nữa, cúi đầu rũ mi hút trân châu trong trà sữa.
Tống Văn phát hiện, dường như từ lúc làm nhiệm vụ chung lần trước, Từ Du Du thường xuyên oán giận cậu, Tống Văn không thường tiếp xúc với phụ nữ nên có phần không đối phó được. Trong lòng cậu đoán không ra, cô gái này rốt cục là không thích nhìn cậu hay là thích cậu.
Lục Tư Ngữ hoàn toàn không chen vào câu nào mà lười biếng tựa vào ghế dựa, trên gương mặt thanh tú không có biểu cảm nào, uống xong sữa thì đưa cái hộp cho Tống Văn, Tống Văn cũng tự nhiên gom rác vào cái túi to.
Bên này Chu Hiểu cũng ăn xong lẩu Udon, đưa qua cái ly không: "Tống đội, giúp em vứt với."
"Ăn bữa khuya tôi mua còn muốn tôi vứt rác cho cậu? Có tay có chân, tự mình mà đi." Tống Văn nói xong thì đưa túi rác cho cậu ta, "Thùng rác ở ngay phía trước, hai mươi mét về hướng nam, cảm ơn."
Trong lòng Chu Hiểu nói thầm Tống Văn tiêu chuẩn kép, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm túi rác đi vứt. Một phút sau thì chạy trở về xe, chà chà tay: "Không phải em nói chứ, mấy buổi tối gần đây thanh tịnh hơn hẳn, bên tổ chống mại dâm hôm qua còn oán giận với em rằng từ khi chúng ta đi tuần tra thì bọn họ đã một tuần rồi không có việc gì làm."
Tống Văn nói: "Bên Điền đội bọn họ vào đêm đầu tiên tuần tra cũng đã bắt được một tên buôn lậu ma tuý, bên mấy người nằm vùng của đội phòng chống ma tuý cũng phản hồi lại mấy điểm lưu động đều đã rút lui hết."
Từ khi bọn họ mỗi buổi tối đều đi tuần tra cùng cắm chốt nằm vùng thì tỷ lệ tội phạm vào buổi tối ở Nam Thành cũng giảm xuống.
Chu Hiểu nói: "Quay về nên xin với Cố cục cho chúng ta thêm tiền tăng ca."
Tống Văn trả lời: "Nghĩ gì thế, hung thủ còn chưa bắt được đâu."
"Haizzz, không biết tăng ca thế này bao lâu nữa mới chấm dứt." Chu Hiểu duỗi thắt lưng, "Dưới hoàn cảnh này, hung thủ muốn ra tay cũng cần phải có hiểu biết cùng dũng khí."
Lục Tư Ngữ uống xong sữa nóng, cả người đã trở lại bình thường, anh mặt không biến sắc vòng tay qua thắt lưng Tống Văn, vươn tay gãi gãi mu bàn tay cậu, động tác kia cứ như chú mèo đang lười biếng duỗi chân ra.
Tống Văn lập tức hiểu ý, lúc ăn cơm chiều hôm qua Lục Tư Ngữ có nhắc đến anh muốn hỏi Hứa Trường Anh một chút tiến triển về đường dây của Cố Tri Bạch, anh cảm thấy nếu anh tự mình hỏi thì chưa chắc Từ Du Du sẽ nói. Hiện tại động tác này chính là đang thúc giục Tống Văn tới hỏi.
Tống Văn nâng mắt nhìn về phía Từ Du Du nãy giờ không nói lời nào: "Đội của cô gần đây còn bận không? Lần trước thấy các cô thẩm vấn Cố Tri Bạch, sau đó thì bị luật sư Hà chặn lại, còn gì nữa không?"
Từ Du Du hơi do dự, nhìn nhìn ba người trong xe, nuốt vào viên trân châu cuối cùng rồi đưa cái ly không cho Chu Hiểu.
Chu Hiểu nhất thời kêu oan: "Sao lại là tôi?" Nói thì nói vậy, miệng từ chối thẳng thừng nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn đứng dậy xuống xe, cầm ly trà sữa đi vứt.
Chu Hiểu đi giữa sương mù dày mà trong lòng thầm rơi lệ, sớm biết thế này là cậu ta đã đi theo bên Phó đội rồi, bên này sao mà vừa như bóng đèn vừa như giữa Tu La Tràng thế không biết.
Chờ Chu Hiểu ra khỏi xe Từ Du Du mới mở miệng: "Gần đây không tra theo phương hướng kia nữa, Hứa đội đã thay đổi hướng điều tra, đi thăm dò chuyện mười mấy năm trước, gần đây chúng tôi đều rất bận. Trông cậy vào thời gian ngắn có thể phá án là không thể rồi, nhưng mà phải nói là đã có được một ít tiến triển."
Lúc này Chu Hiểu đi bỏ rác quay trở lại, Từ Du Du cầm tóc giả đội lên đầu lại: "Tôi nghỉ ngơi cũng đủ rồi."
Tống Văn nhìn đồng hồ: "Mười một giờ rưỡi, mọi người nếu đã nghỉ ngơi xong thì bắt đầu đi, cố chịu đựng thêm một chút nữa."
Từ Du Du sửa sang lại váy, mở cửa xe: "Tôi tiếp tục ra ngoài đi tản bộ đây."
Lục Tư Ngữ cũng đứng dậy, xuống xe, Tống Văn kiểm tra trang bị, cuối cùng thì mò mẫm súng bên người rồi cũng đi ra ngoài.
Tuyến đường hành động của Lục Tư Ngữ là đi từ bên trái, Từ Du Du là bên phải, tuyến đường của Tống Văn ở chính giữa, ngăn cách với hai người bọn họ bởi một cái quảng trường cách đó 100 mét, vừa không dễ bại lộ, lại có thể phản ứng nhanh nhất.
Chênh lệch nhiệt độ trong ngày mùa thu đặc biệt lớn, đêm nay có sương mù, có mây, không có gió. Đêm càng khuya cả thành phố dần yên tĩnh lại, xung quanh là một màn sương mù thật dày, ánh đèn đường ở xa xa lộ ra giữa lớp sương trắng như là ánh sao mờ mờ ảo ảo.
Từ Du Du cầm chặt cổ áo, cúi đầu đi về phía trước, chỉ có điều qua mươi phút, sau khi đi qua bốn con đường thì dần bước vào một nơi yên lặng không tiếng động, xung quanh cực kì im lặng. Google ngay trang || TгЦмtгu уeЛ. V N ||
Bất thình lình trong tai nghe vang lên một tiếng, Từ Du Du bị doạ hoảng sợ.
Thanh âm Chu Hiểu bên kia truyền đến: "Ấy, bà cô, con đường này tầm nhìn quá thấp, cô đi chậm một chút, cameras lắc quá, tôi không nhìn rõ."
Từ Du Du xì một tiếng khinh bỉ: "Bà cô là để cho cậu gọi sao?"
Trong lòng Chu Hiểu đầy uỷ khuất: "Tống đội kêu được vì sao tôi không gọi được?"
Từ Du Du nói: "Bà đây bình thường đều dùng tốc độ này đi đường. Tiếng bà cô kia của cậu gọi khiến tôi quá già, gọi tôi là bác còn nghe được." Nói vậy nhưng cô vẫn thả chậm tốc độ lại. (C: Bà cô này hình như nghĩa là chị em của ông á)
"Tôi đây cũng không dám chiến tiện nghi của Tống đội...... Đúng, tốc độ này được rồi." Chu Hiểu vừa nói vừa điều chỉnh dụng cụ.
Cậu ta đang chăm chú nghe thì bỗng nhiên từ tai nghe giám sát của Lục Tư Ngữ truyền đến một tiếng thét chói tai của phụ nữ, tiếp đó hình ảnh trên màn hình theo dõi lay động kịch liệt.
"Đệt!" Chu Hiểu đang chỉnh tai nghe lên lớn nhất thì bị tiếng hét này đâm xuyên cả tai, vội vàng tháo xuống một bên tai nghe báo cáo với Tống Văn: "Tống đội, bên Lục Tư Ngữ hình như đã xảy ra chuyện!"
Tống Văn bên kia cùng một tần số đã sớm nghe được, trả lời cậu ta: "Tôi biết, đang đuổi tới đây!"
~ Hết chương 117 ~
C: Chúc mọi người valentine vui vẻ nha~~~
Tui buồn quá đi thôi, lỡ tay nhấn một nút thôi thế là bay luôn nguyên cái file lưu hình crush mấy năm nay, khóc hết nước mắt 🥺🥺🥺🥺.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT