Hỏi xong nhân chứng, Tống Văn và Lục Tư Ngữ cùng nhau đi tới văn phòng pháp y ở lầu hai Cảnh cục, gần đây bởi vì phát sinh vụ án giết người liên hoàn khiến cho mọi người ai cũng đau đầu, pháp y bên này cũng bắt đầu phải tăng ca, đặc biệt vụ án vừa xảy ra sáng nay, đến buổi chiều đã cho ra báo cáo khám nghiệm tử thi.
Lúc này Lâm Tu Nhiên và những pháp y khác đã ra hiện trường, chỉ còn lại Đoan Ngọ ở lại giữ nhà.
Tống Văn cũng không cảm thấy mình là người ngoài, tự mình đi lấy ba báo cáo khám nghiệm tử thi xếp thành hàng ngang trước mặt, tiếp đó cậu mở từng tấm ảnh ra đối chiếu. Những ảnh chụp này cậu đã được xem qua trong cuộc họp buổi sáng, hiện giờ cậu định cẩn thận lật lại xem một lần nữa.
Lục Tư Ngữ cầm tư liệu của vụ án thứ nhất, im lặng ngồi một bên xem.
Đoan Ngọ đến lúc này mới ăn cơm trưa, ngồi bên cạnh rột rột ăn một tô mì gan heo, biến cả phòng pháp y ngập trong mùi thức ăn. Cậu ta thấy Tống Văn và Lục Tư Ngữ xem chăm chú bèn dịch ghế ngồi đến gần hai người: "Tống đội, em rất có hứng thú với hình sự phá án của các anh, đội anh luôn phá án vừa nhanh vừa chuẩn, nếu không anh cũng dạy em đi......"
Tống Văn đầu cũng không nâng, tiếp tục lật tư liệu trên tay, nói: "Cũng không khó như vậy, chút nữa cậu thử xin Lâm ca xem anh ấy chịu thả người không."
"Ấy, em chỉ đùa thôi." Đoan Ngọ vừa nói vừa cẩn thận nhìn xung quanh, xác định Lâm Tu Nhiên không có đột nhiên quay về, lúc này mới tiếp tục nói, "Tống đội, mấy nạn nhân này đều là thở không được mà chết, nguyên nhân tử vong đơn giản rõ ràng, thi thể do chính tay chủ nhiệm Lâm khám nghiệm, tư liệu này Điền đội đã lật qua rất nhiều lần, góc giấy cũng nhăn lại hết mà vẫn nhìn ra được điều gì mới."
Tống Văn lật tư liệu: "Nhìn không ra là do anh ta ngốc."
"Không phải...... Ý của em là, mấy cái này nhìn thêm một lần thì có thể phá án sao?" Đoan Ngọ hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Tống Văn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên liếc cậu ta một cái: "Cậu có biết cái gì gọi là đọc sách trăm lần cũng không bằng một lần tận mắt chứng kiến không? Tôi bây giờ đến xem tư liệu là bởi vì hai vụ án đầu kia chúng tôi không có ở hiện trường. Nếu như có ở hiện trường thì rất nhiều thông tin ở hiện trường đã khắc sâu trong đầu, hiện giờ chỉ có thể dựa vào việc đọc tư liệu để bù lại. Muốn phá án thì phải thuộc lòng những tình huống cơ bản này."
Nói tới đây, Tống Văn huých vào Lục Tư Ngữ bên cạnh, giọng nói không tự giác giảm bớt tám phần, dịu dàng hẳn lên: "Anh nhìn tấm hình này đi, tôi cảm thấy nạn nhân đầu tiên không quá giống với hai người còn lại."
Lục Tư Ngữ nghiêng đầu qua nhìn, Đoan Ngọ cũng sáp lại nhìn.
Đây là tấm ảnh chụp chi tiết vết thương trên cổ nạn nhân thứ nhất, ngón tay Tống Văn chỉ vào vết thương trên cổ. Cái cổ tái nhợt phù thũng, có rất nhiều dấu bầm màu đỏ, thoạt nhìn nghiêm trọng hơn so với nạn nhân thứ hai và thứ ba.
"À, lý do là vì thi thể của nạn nhân thứ nhất bị đặt ở đây đã hai ngày, thời điểm chúng em đến thì đã sưng phù thối rửa......"
Lời Đoan Ngọ còn chưa nói xong đã bị Lục Tư Ngữ cắt ngang, anh cầm tấm ảnh nhìn kỹ hơn, gật đầu nói với Tống Văn: "Đúng vậy, vụ án thứ nhất quả nhiên có bất đồng."
Đoan Ngọ nhất thời cảm thấy như bị vả mặt, thế nhưng cậu ta mở to hai mắt cũng không nhìn ra được điều gì khác thường: "Chỗ...... Chỗ nào bất đồng thế?"
Lục Tư Ngữ giải thích: "Tổng thể mà nói thì vết siết sâu hơn, rộng hơn, đều hơn hai lần sau. Vết thương như vậy có thể không phải do một lần siết, mà là nhiều lần siết cổ để lại, chỉ có điều sức lực mỗi lần không lớn, hơn nữa lúc đó thi thể đã sưng phù nên không thấy được rõ ràng."
Nói cách khác, vết đỏ này không phải là một lần hai lần mà là nhiều lần ở cùng một chỗ, bởi vậy mà vết thương hình thành rộng hơn, rõ ràng hơn.
Đoan Ngọ lật lật hai phần tư liệu còn lại, quả nhiên giống lời Tống Văn nói, cậu ta thật không ngờ hai người bọn họ nhanh như vậy đã có phát hiện, nghẹn ra một câu tán dương: "Tống đội, sức quan sát của anh tốt ghê......"
Tống Văn không rảnh trả lời lời khen tặng của Đoan Ngọ, cùng Lục Tư Ngữ thảo luận vụ án: "Vậy thuyết minh là, nạn nhân thứ nhất có thể không phải mất mạng vì một lần siết cổ mà có đến vài lần siết dẫn đến hôn mê, hung thủ đem cô ấy thành một món đồ chơi, siết cổ đến ngất xỉu chơi đùa một hồi, sau khi cô ấy tỉnh lại thì sẽ hành hung lần nữa. Hành vi như vậy có thể có đến ba bốn lần, tương đối mà nói, vụ án thứ hai thứ ba hung thủ ra tay lưu loát hơn."
Phương thức giết người thế này không thể nghi ngờ chính là tra tấn lâu dài, nạn nhân bị lặp lại tổn thương, vô cùng tuyệt vọng nhưng không thể giãy dụa, giống như đang ở giữa địa ngục chặt chẽ vậy. Có thể so với trực tiếp giết thì cô ấy còn thống khổ hơn nhiều.
"Chưa hẳn là cố ý." Lục Tư Ngữ mở to con ngươi, cắn móng tay suy đoán, "Có lẽ thời điểm ban đầu hung thủ không hạ quyết tâm dồn nạn nhân vào cái chết; có lẽ hắn đang hưởng thụ niềm vui của con mèo đùa vui con chuột; có lẽ người bị hại thứ nhất này khiến hắn nghĩ đến người nào đó, khơi gợi cho hắn gây án; cũng có lẽ còn có nguyên nhân gì đó mà chúng ta vẫn chưa biết."
Vụ án thứ nhất quả nhiên có đặc biệt, hung thủ này đến tột cùng là một người hung ác biến thái như thế nào? Lục Tư Ngữ càng ngày càng thấy hứng thú với hắn ta. Anh khép lại tư liệu nói: "Tôi muốn đến địa điểm xảy ra hai vụ án trước nhìn thử."
Tống Văn để Phó Lâm Giang đóng quân lại Cảnh cục, mình cùng Lục Tư Ngữ ngồi xe cảnh sát một đường đi thẳng đến địa điểm nạn nhân thứ nhất bị sát hại lúc trước. Đây là bờ sông nhỏ ở đường Hoa Sen, nơi này xung quanh được xanh hoá rất tốt, nói là sông nhưng thật ra chỉ là một con rạch rộng hai mét.
Hiện tại đã qua mấy tháng, dấu vết ở bờ sông đã sớm bị gió thổi mưa nắng mỗi ngày xoá sạch dấu vết, ban ngày thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua, còn xen lẫn mùi hoa thoang thoảng.
Đến chỗ, Tống Văn cầm ảnh chụp hiện trường ra đối chiếu một chút mới dám xác nhận chính là nơi này.
Hai người đi một vòng, Tống Văn hỏi Lục Tư Ngữ: "Anh có phát hiện gì không?"
Lục Tư Ngữ liếm môi trả lời: "Tôi đang tự hỏi một vấn đề, nạn nhân thứ nhất vì sao tuổi lại lớn hơn thế......" Anh trầm tư một lát, nhìn vào sổ ghi chép tự hỏi tự đáp, "Có lẽ...... Có liên quan đến tình yêu người mẹ trong tiềm thức của hung thủ."
Tiếp đó Lục Tư Ngữ làm ký hiệu. Hai người ở hiện trường làm mô phỏng đơn giản, tính toán thời gian và lộ trình gây án, kế tiếp thì trực tiếp chạy đến địa điểm hiện trường gây án thứ hai. Hai nơi này cách nhau không quá xa cũng không quá gần, đi ô tô thì ước chừng tốn khoảng hai mươi phút.
Tiếp theo là nơi thứ ba, bọn Tống Văn cho rằng cuộc tập kích lần thứ ba có lẽ nằm ở công viên nhỏ phía sau tiểu khu của Tằng Mẫn Nghi. Chỗ xảy ra chuyện tối qua, bên phòng vật chứng cũng đã tới, lúc này nhân viên công tác cũng chỉ mới vừa rời đi, trên mặt đất vẫn còn một số dấu vết ẩu đả lộn xộn cùng một hai vết máu, tất cả đều khớp với lời khai của Tằng Mẫn Nghi.
Cuối cùng là chỗ thứ tư, cũng chính là địa điểm Vương Hiểu Bồi bị sát hại, chỗ này bọn họ đã sớm nhìn qua.
Xung quanh địa điểm xảy ra vụ án của bốn người bị hại.
Xe Tống Văn đi theo hung thủ khắp thành phố một lần, đợi khi xong thì đã gần sáu giờ tối.
Hai người ngồi lại vào xe, Tống Văn khởi động xe nói: "Chúng ta về nhà đi, hồi sáng này anh cũng không được nghỉ ngơi tốt."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, cúi đầu nhìn bản đồ nghiên cứu, vẻ mặt vô cùng chăm chú: "Có lẽ hung thủ vô cùng quen thuộc với nội thành, thường xuyên đi lại trong thành phố, bởi vậy mà vị trí lựa chọn nhìn như tuỳ chọn nhưng thật ra đều là những địa điểm đến buổi tối thì sẽ cực kỳ yên tĩnh. Hắn có thể đã ẩn nấp ở gần đó một khoảng thời gian, chờ đợi nạn nhân phù hợp với sở thích của hắn tiến vào phạm vi công kích."
Tiếp đó Lục Tư Ngữ tìm kiếm mấy địa điểm xuất phát: "Giả thiết hung thủ xuất phát từ nhà, vậy thì hắn cần phải đi tới đi lui, đặc biệt là hôm qua. Hơn mười giờ tối lần thứ nhất hắn gây án thì thất bại, sau đó thì phải băng bó vết thương do bị chó cắn, rạng sáng hơn ba giờ lại xuất hiện ở một chỗ khác tập kích nạn nhân. Tôi đang băn khoăn không biết hung thủ đã sử dụng phương tiện giao thông nào để di chuyển giữa các địa điểm này."
Tống Văn suy nghĩ một hồi: "Theo miêu tả của nhân chứng thì trên tay hung thủ có vết chai, hiển nhiên là người lao động chân tay, quần áo của hắn cũng vô cùng bình thường...... Tôi nghiêng về hướng hắn không có ô tô hoặc phương tiện tương đương."
Lục Tư Ngữ gật đầu đồng ý: "Trước đây Điền Minh đã điều tra cameras theo dõi rất lâu, nếu hung thủ lái xe hoặc ngồi xe thuê thì sẽ bị phát hiện, để lại dấu vết...... Cho nên còn lại sẽ là xe đạp, xe bus đêm...... Sau khi bị chó cắn, căn cứ vào độ lớn nhỏ của vết thương thì suy đoán hắn bị thương không nhỏ, trong trường hợp này sẽ tạo thành khó khăn trong việc di chuyển cho hắn, cơ bản có thể loại trừ đi bộ cùng đạp xe."
Anh đang nói thì nhíu mày lại, "Còn về đồng loã chờ hắn gây án, lúc Trang Dịch nói cái lý luận kia tuy tôi thấy có phần có lý nhưng vẫn có chỗ nào đó có vấn đề."
Tống Văn vừa lái xe vừa trả lời: "Trước cứ theo manh mối đó tra tiếp đi. Tôi nghĩ rằng sức lực của Cảnh cục có thể sẽ không đủ, trở về tôi sẽ xin với Cố cục tiến hành điều tra nghe ngóng thông tin vụ án ở khu vực phụ cận."
Cậu tự hỏi một lát lại nói, "Cần phải lấy cameras theo dõi của xe bus đêm, lưu ý phòng khám hai mươi bốn giờ ở phụ cận, điều tra cần thời gian nhưng có thể sẽ có một ít kết quả. Chỉ có điều, cameras của xe bus đêm không rõ ràng đâu, cũng có điểm mù, chỉ có thể thử tra thử thôi."
Lục Tư Ngữ vẽ thêm một vòng tròn trên bản đồ, rõ ràng hung thủ không phải "Kẻ tập kích lén lút", hẳn phải là "Người chờ đợi săn bắt". Căn cứ vào "Giả thiết vòng tròn phạm tội" tiến hành vẽ bản đồ thì tỷ lệ rất lớn hung thủ đang ở trong phạm vi này.
Vòng tròn phạm tội chính là trong một loạt án kiện, nối khoảng cách xa nhất của hai vụ án thành một đường thẳng làm đường kính, lấy trung điểm đoạn này làm tâm, tạo được thành một chu vi hình tròn.
Mà trong phạm vi này có một toà nhà đang bị phá huỷ, một khu dân cư nghèo, một trạm cuối xe bus, vài khu dân cư, nhiều công trường, một cái chợ đầu mối nông sản rất lớn, còn có bến tàu duy nhất của Nam Thành.
Phạm vi vẫn là quá......
Tống Văn lái xe, Lục Tư Ngữ thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ vụ án, nhất thời hai người đều im lặng.
Bên ngoài đã gần hoàng hôn, đúng lúc cao điểm giờ tan tầm ăn cơm, người lớn tan tầm, đứa nhỏ tan học, người lớn tuổi thì chuẩn bị đi múa quảng trường, người người hưởng thụ niềm vui cuộc sống, cả thành phố đều là một mảng tốt lành yên bình.
Rất nhiều người không hề biết rằng, lúc này bên trong thành phố đang xuất hiện một sát nhân điên cuồng. Hắn ta cùng ăn một loại thức ăn, cùng uống một loại nước uống, cùng hít thở chung một bầu không khí với bọn họ.
Hắn có thể đang ẩn núp trong một góc nào đó của thành phố, có thể là người bán hoa quả ven đường, có thể là công nhân xây dựng đang vận chuyển sắt thép, cũng có thể là một người đàn ông đang ngồi ở lề đường.
Đã có ba người phụ nữ chết dưới tay hắn, có thể rất nhanh thôi, sẽ càng có thêm nhiều người bị hại nữa......
Bởi vì vụ án mà nỗi lòng của hai người đều trùng xuống, áp suất quá thấp, Tống Văn nhịn không được hỏi Lục Tư Ngữ, "À thì...... Buổi tối ăn gì vậy anh......"
"Đều được đều được." Tống Văn vội vàng gật đầu, chỉ mới nghe tên mấy món ăn mà nước miếng của cậu đã ứa ra, cậu lại bỏ thêm một câu, "Vụ án vẫn còn chưa phá, anh đừng vất vả quá, làm món đơn giản thôi là được. Hôm nay Cố cục đã lên tiếng, buổi tối tài liệu của Chu Hiểu đến thì còn phải tra thêm nữa." Cậu dừng một chút lại nói, "Dù sao, chỉ cần là anh làm tôi đều thích hết."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng: "Chờ khi phá được vụ án......"
Xe cảnh sát của hai người vừa mới tiến vào tiểu khu nhà Lục Tư Ngữ thì điện thoại của Phó Lâm Giang gọi đến, Tống Văn ấn loa ngoài, giọng của Phó Lâm Giang lập tức truyền đến: "Tống đội, bên này có chút tình huống. Người nhà của nạn nhân cuối cùng, chính là ba mẹ của Vương Hiểu Bồi, buổi chiều vừa mới xác nhận thi thể thì...... Bọn họ đã đem tin tức con gái bị sát hại nói cho phóng viên. Vừa nãy bên này có một nhóm phóng viên ào đến, nói phải phỏng vấn vụ án này." Anh dừng một chút, "Với lại, cái tệ hơn là có người đem chuyện cảnh sát nghi ngờ hung thủ có hai người trình bày phân tích ra rồi phát lên internet......"
Tống Văn nhíu mày, vụ án vẫn còn đang điều tra, đặc biệt về suy đoán hung thủ có nhiều người, tuy rằng hiện tại có suy luận của Trang Dịch, có một lời khai mơ hồ của nhân chứng nhưng vẫn không thể làm chứng cứ để kết luận, chuyện này làm sao người bên ngoài biết được?
Tống Văn hỏi: "Cố cục xử lý thế nào rồi?"
"Mắt thấy sự việc không che giấu được nữa, vừa nãy ông ấy đã triệu tập chúng tôi mở cuộc họp, Trang Dịch cũng có ở đó, chúng tôi đã nhanh chóng bàn bạc đưa ra phương án khẩn cấp. Sau đó Cố cục nghĩ ra một phương pháp, ông ấy nghe nói Trang Dịch chuẩn bị ghi hình một tiết mục, nên muốn Trang Dịch trong chương trình đó công khai tin tức cùng hồ sơ vụ án với công chúng, hơn nữa còn công bố bức phát hoạ của nghi phạm."
Trực giác Tống Văn cho rằng hành vi này rất mạo hiểm: "Làm vậy có thể sẽ khiến vụ án chuyển xấu đi, cũng sẽ làm cho người dân khủng hoảng."
Phó Lâm Giang nói: "Đúng vậy, ban đầu giáo sư Trang cũng không đồng ý, anh ta nói phân tích lần trước vốn chỉ là suy đoán, còn chưa có chứng cứ có thể làm bằng chứng, không nên bởi vì một chút ngôn luận liền lập tức công khai ra bên ngoài."
Tống Văn cũng hiểu được suy nghĩ này, lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Cố cục nói, bây giờ trên mạng đang rất ồn ào, truyền thông cũng đã biết, so với để cho truyền thông viết loạn thì không bằng chủ động nói cho bọn họ tình hình. Công khai hồ sơ phạm tội cùng là phương pháp điều tra phổ biến ở nước ngoài, công bố của truyền thông sẽ gây áp lực cho hung thủ, trong nước đã từng có án lệ như vậy. Ví dụ như vụ án nam sinh giết người trong ký túc xá gây khiếp sợ cả nước, hay là vụ án sinh viên đại học giết mẹ mình, cả hai đều công bố tin tức với truyền thông từ rất sớm, tố cáo của người dân cũng đóng một vai trò tích cực trong việc truy đuổi hung thủ đang chạy trốn."
"Giáo sư Trang đồng ý sao?"
"Cuối cùng thì anh ta bị Cố cục thuyết phục." Phó Lâm Giang lại nói, "Tóm lại, hiện tại cơ bản đã được định ra, lãnh đạo phía trên cũng đã ra chỉ thị, Cố cục bảo tôi và cậu chú ý."
Tống Văn ừ một tiếng, khách sáo thêm vài câu rồi cúp máy.
"Hiện giờ tình thế đã khuếch đại, che giấu cũng không phải là biện pháp." Lục Tư Ngữ ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói, lúc này càng úp mở thì càng gây tác dụng ngược, "Nếu ngăn không được thì cứ theo bọn họ thôi, hơn nữa làm như vậy cũng là chuyện tốt, người dân sẽ càng cảnh giác, cũng có thể giảm bớt phát sinh hung án."
Tống Văn nói: "Tôi hiểu, công khai tin tức sẽ có lợi với điều tra, có thể đưa đường dây nóng vào sử dụng, bố trí tiền thưởng, thử xem có thể có được thêm nhiều manh mối hơn không. Thế nhưng tôi sợ sẽ kích thích hung thủ."
Tổng thể mà nói việc này có lợi nhiều hơn hại. Chỉ là công khai tin tức thì sẽ tăng thêm rất nhiều nhân tố bất ổn, hiện giờ chỉ như là một canh bạc thôi.
"Cậu cũng đừng lo lắng quá." Lục Tư Ngữ nói, "Tin tức không công khai hung thủ sẽ không chấm dứt việc giết người. Sau khi công khai, cho dù hung thủ động hay không động thì đều lâm vào thế bị động. Chỉ có điều tôi cảm thấy......"
Anh nói tới đây thì muốn nói lại thôi.
"Anh cảm thấy cái gì?" Tống Văn nghe ra được hàm ý khác trong lời anh.
"Tôi cảm thấy...... Tiết lộ tin tức vụ án cho truyền thông, để lộ tình trạng điều tra của cảnh sát dường như là cố ý." Lục Tư Ngữ nhẹ giọng nói. Cũng chỉ là một cảm giác loáng thoáng của anh, không có chứng cứ thực tế gì, nhưng dường như có ai đó muốn làm cho vụ án này lớn hơn trên Internet và các phương tiện truyền thông.
Tống Văn hơi nhíu mày, đây là có người ở phía sau đang cố ý thao túng sao?
Trí nhớ cùng tinh lực của người dân có hạn, vụ án này đã nhanh chóng làm thay đổi hướng gió của Viện dưỡng lão Vu Sơn, của vụ tai nạn giao thông vào ngày lễ Giáng sinh trước đó.
Không có gì có thể hấp dẫn ánh mắt người dân bằng một hung thủ giết người liên hoàn bỗng nhiên xuất hiện.
Vậy thì đang có người ngấm ngầm chuyển dời tầm mắt của người dân sao?
Sự xuất hiện của Trang Dịch, không phải là ngẫu nhiên?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT