Trên bầu trời ở phía xa cuối cùng cũng bắt đầu hé ra những tia sáng đầu tiên, từ một mảng mực màu đen dần chuyển sang màu lam nhạt chỉ trong vài phút, trời đất bỗng chốc sáng bừng lên, cả thành phố tỉnh giấc.

Mặt trời sắp xuất hiện, ánh sáng mặt trời xua tan đi màn đêm tối tăm, mang theo ấm áp nhè nhẹ.

Lục Tư Ngữ ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra tình trạng thi thể.

Tống Văn ở bên cạnh nhìn xung quanh nói: "Hung thủ che hai mắt nạn nhân lại, có phải đây là biểu hiện của áy náy hay không anh?"

Trong tâm lý học tội phạm có một quan điểm, nếu nạn nhân có quen biết với hung thủ, hoặc là trong lòng hung thủ có áy náy xin lỗi thì thỉnh thoảng sẽ lật ngược thi thể lại, đưa phần gáy hướng lên trên, hoặc có khi sẽ dùng khăn giấy, khăn tay, quần áo che đầu và mặt nạn nhân lại, đặc biệt là hai mắt. Loại tình trạng này thường xuất hiện nhiều ở thi thể của phụ nữ, trẻ em hoặc người già.

"Đa số quan điểm tâm lý học tội phạm đều miêu tả như vậy, nhưng mà cũng có thể...... Đây chính là kí hiệu cá nhân của hung thủ." Pháp y vẫn chưa đến nên Lục Tư Ngữ ngồi xuống đảm nhận công việc của pháp y, trong lòng anh có dự cảm có thể đây không phải là lần đầu hung án phát sinh.

"Thủ đoạn hung thủ sạch sẽ lưu loát, trên cổ có vết hằn, xương Hyoid có lẽ đã gãy, đầu ngón tay có màu tím tái, là bị siết cổ đến chết, thời gian tử vong là hai tiếng trước, hung khí là......" Lục Tư Ngữ nói chuyện liếm môi một chút, ngón tay thon dài của anh chạm vào cổ nạn nhân, bắt đầu kiểm tra.

Trên thi thể tái nhợt vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể khó phát hiện, trên chiếc cổ như ngọc của cô gái lộ rõ dấu vết bị siết đặc thù, có chỗ rộng, có chỗ hẹp rất có quy luật, rõ ràng là vật có độ đàn hồi rất lớn, anh cẩn thận quan sát một lát, mở miệng kết luận, "Tất chân."

Nhắc đến hung khí này thì lại dẫn ra một ý nghĩa khác.

Kể từ khi được ra đời vào năm 1937, món phụ kiện mỏng và mềm này đã lập tức gây nên một cơn sốt, thậm chí nó còn trở thành biểu tượng cho sự gợi cảm của phụ nữ hiện đại. Có một nhóm người điên cuồng yêu say đắm nó, thậm chí có một thời gian nó còn nổi trội hơn cả nội y. Trong rất nhiều vụ án giết người liên hoàn nhằm vào phụ nữ, tất chân đã bị biến thành một loại hung khí.

Hiện giờ thời tiết ngày càng lạnh hơn, tất chân chắc chắn là một trong những lựa chọn để giữ ấm cho cơ thể, đặc biệt trong một số ngành dịch vụ, tất chân còn trở thành một loại đồng phục.

Tống Văn không tự chủ được sờ sờ cổ mình, sau đó cậu cúi đầu nhìn quần áo chỉnh tề của nạn nhân: "Vậy thì...... Hung khí là do hung thủ mang theo hay là của cô ấy mặc trước đó?"

Sau khi chụp vài tấm ảnh làm vật chứng, Lục Tư Ngữ nhẹ nhàng vén một góc áo của cô gái lên, lộ ra phần eo của nạn nhân. Trên cơ thể trơn bóng của cô có nhiều dấu vết xanh tím, còn dính đầy bùn đất, quần áo có lẽ là sau khi bị tập kích mới được sửa sang lại, anh trả lời Tống Văn: "Tất chân là được cởi ra từ trên người nạn nhân, hung thủ có lẽ đã đạt được khoái cảm trong lúc cô ấy giãy dụa, đây là điểm kích thích của hắn, hắn sẽ không thể bỏ qua bước này." Sau đó anh cẩn thận kiểm tra một lát, xác nhận tất không có ở hiện trường, mở miệng nói, "Tất là chiến lợi phẩm, có thể đã bị hung thủ mang đi rồi."

Các loại dấu vết trên người nạn nhân cho thấy cô khi còn sống đã từng phải trải qua tra tấn thảm thiết đến cỡ nào. Tình dục, điều đẹp đẽ nhất trên cuộc đời, cũng chính là nguồn gốc của tội ác.

Bị tấn công, xâm hại, rồi bị siết chết, đây là một quá trình dài, cô nằm trên cỏ liều mạng giãy dụa đến khi tử vong, hiện trường không có nhiều máu nhưng lại khiến cho người chứng kiến cảm thấy rùng mình, lạnh lẽo từ lòng bàn chân thông qua từng mạch máu xông thẳng vào cơ thể, chảy vào tim.

Mày Tống Văn càng nhíu chặt: "Có dấu vết ẩu đả và xâm hại...... Nhưng vì sao lại mặc quần áo lại cho cô ấy?"

Cậu đã gặp qua đủ loại hiện trường hung án, đa số nếu nạn nhân là nữ thì một phần quần áo sẽ không ngay ngắn, mà quần áo của nạn nhân nữ này lại chỉnh tề, hành vi như vậy rõ ràng không quá hợp lẽ thường, cậu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường thế này.

"Không những như thế......" Lục Tư Ngữ vừa nói vừa dùng ngón tay mang bao tay nhẹ khều quần áo trên mặt nạn nhân ra, ý bảo Tống Văn nhìn mặt của thi thể.

Dưới ánh nắng bình mình, đôi mắt cô gái mở to, hàng mi thật dài chiếu xuống tạo thành một cái bóng nhỏ, đồng tử của cô đã tối đen, bởi vì đã chết nên giãn đến cực đại. Miệng của cô hơi nhếch lên, môi được son một lớp son màu quả mơ. gương mặt được đánh một lớp phấn mỏng khiến cho khuôn mặt cô càng có vẻ diễm lệ. Khi quần áo được vén lên thì mùi ngọt dính trong không khí càng thêm rõ ràng.

Mọi người không khó để phát hiện sự khác thường của thi thể này, đây không hề giống một thi thể phải chịu nhiều đau đớn, khoé mắt cô không thấy được nước mắt, tóc cũng được chải lại gọn gàng......

Lục Tư Ngữ hít sâu một hơi: "Hắn ta có lẽ đã dặm lại trang điểm cho cô ấy......"

Phó Lâm Giang vốn đang ở bên cạnh thu thập vật phẩm bị rơi ra của nạn nhân, nghe xong lời này nhịn không được lòng đầy căm phẫn: "Đúng là biến thái!" Ngoại trừ hai chữ biến thái ra anh cũng không thể tìm được từ nào thích hợp hơn để hình dung hung thủ này. Đối mặt với một thi thể được trang điểm tỉ mỉ khiến trong lòng anh càng thêm khó chịu.

Cảnh sát chạy tới hiện trường ban đầu nói: "Chúng tôi...... Chúng tôi vừa phát hiện một số dấu vết ở bên kia. Bên cạnh còn có một tờ khăn giấy đã dùng qua và một cái băng gạc có máu bị bỏ lại. Giữa bụi cỏ có dấu vết lôi kéo giãy dụa, đó mới có thể là hiện trường đầu tiên của vụ án."

Tống Văn nghe xong thì ngẩng đầu hỏi: "Băng gạc có máu?"

Trên người cô gái không có vết thương rõ ràng, càng không có dấu vết của băng gạc băng bó, cậu rất nhanh đã ý thức được nói không chừng đây là của hung thủ, "Lâm Giang, anh qua đó nhìn thử xem, hung thủ có thể bị thương, lúc đánh nhau thì băng gạc đã rơi xuống."

Phó Lâm Giang theo phương hướng mà tìm kiếm, là một cái băng gạc lớn bằng một bàn tay bên trên có vết máu hình vòng cung, như là bị thứ gì đó kẹp bị thương hoặc do cắn bị thương, anh cẩn thận bỏ băng gạc vào túi vật chứng, cuối cùng ở bụi cỏ ven đường nhặt được một tờ giấy chứng minh thư, đối chiếu với người chết rồi nói: "Chứng minh thư của người chết."

Tống Văn nhận qua nhìn, nhớ kỹ tên cô gái, Vương Hiểu Bồi, cậu mở miệng nói: "Gọi cho Chu Hiểu, bảo cậu ấy tra thông tin của nạn nhân."

Phó Lâm Giang đáp lời, đi qua bên cạnh gọi điện thoại, một lát sau xoay người lại báo cáo: "Người chết là một nhân viên của một cửa hàng lẩu, đã thông báo với chỗ làm của cô ấy, Chu Hiểu đang liên lạc với người nhà của nạn nhân." Anh nói chuyện mà mắt hơi đỏ lên, "Mới hai mươi hai tuổi, lại chết thảm như vậy...... Hung thủ thật sự là súc sinh."

Tống Văn vỗ vỗ vai anh ta an ủi, đối với người nhà cùng bạn bè mà nói, cô gái vẫn còn đang ở độ tuổi thanh xuân này bỗng nhiên bị hại không thể nghi ngờ là một tin dữ, huống chi cô còn chết thảm như thế.

Vài người nói đến đây, ven đường lại xuất hiện một chiếc xe cảnh sát, Lâm Tu Nhiên cầm theo vali khám nghiệm bước xuống khỏi xe, anh sửa sang lại cổ tay áo âu phục nói: "Tối qua tôi ngủ ở nhà tang lễ, không ngờ sáng nay lại có vụ án xảy ra......" Nhà tang lễ cùng với vùng ngoại thành này như hai góc đối nhau, bởi vậy mà anh đến chậm hơn những người khác.

"Ừm, chúng tôi cũng vừa đến không lâu." Tống Văn khoát tay chào hỏi anh, Lâm Tu Nhiên gật đầu, lấy bao tay mang vào, khom người nhìn thi thể, vẻ mặt anh dần nghiêm túc lại, hít sâu một hơi, "Quần áo chính là thế này?"

Tống Văn gật đầu: "Đúng vậy, thời điểm tới chính là như vậy."

Lâm Tu Nhiên đứng thẳng người dậy: "Đây đã là vụ án thứ ba trong vòng nửa năm rồi, là án giết người liên hoàn."

Tống Văn quay đầu hỏi: "Hai vụ án trước là của tổ nào thế?"

Lâm Tu Nhiên nói: "Đều là của tổ hai. Cậu còn nhớ nữ nhân viên bán hàng Lý Linh tôi từng nói với cậu không? Đó là vụ án thứ nhất. Sau đó là một nữ giáo viên hai mươi tám tuổi bị sát hại. Tổ hai tra vụ án khác nhưng vẫn luôn truy theo hai vụ án này, thật không ngờ hung thủ lại ra tay."

Tống Văn còn ấn tượng, đó là thời điểm cậu, Lục Tư Ngữ cùng Lâm Tu Nhiên đi Lộc Ninh, Lâm Tu Nhiên có nhắc tới nạn nhân của vụ án đó, cậu nhíu mày hỏi: "Điểm giống nhau của ba vụ án này là gì?"

"Đều là nữ, bị sát hại vào ban đêm, bị tất chân siết cổ đến chết, quần áo che mặt." Lâm Tu Nhiên nhìn thi thể lại nói, "Hai thi thể trước cũng không được đặt chỉnh tề thế này nhưng đều được dọn sạch qua, chắc hẳn là cùng một án." Anh ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm, "Thời điểm xảy ra hai vụ án trước, hung thủ còn có một số hành vi che dấu thi thể, bởi vậy mà qua một thời gian thi thể mới được phát hiện, lần này dường như hắn không cần nữa."

"Thời gian và địa điểm gây án thì sao?"

"Vụ án thứ nhất là ở bờ sông đường Hoa Sen hơn ba tháng trước, vụ án thứ hai là ở bãi rác sau đường Tây Hưng nửa tháng trước."

Ba nơi tuy rằng đều thuộc khu phía đông Nam Thành nhưng cách nhau hơi xa, nghề nghiệp mấy cô gái cũng khác nhau, bởi vậy có thể suy đoán hung thủ là tuỳ tiện lựa chọn người bị hại phù hợp với ham mê của hắn.

Tống Văn nghe xong lời của Lâm Tu Nhiên thì cúi đầu trầm tư: "Người bị hại càng ngày càng trẻ, thời gian gây án càng lúc càng ngắn, càng không kiêng nể gì, hung thủ đang tiến hoá......"

Sắc mặt tất cả mọi người đây đều ngưng trọng lên, Nam Thành đã rất lâu rồi không có án giết người liên hoàn, hơn nữa tính chất lại ác liệt như vậy, còn là vụ án biến thái giết người nhằm vào phụ nữ.

Một khi quá trình phạm tội bắt đầu, nếu không phá án và bắt giữ thì hung thủ có thể sẽ lại gây án, uy hiếp đến nhiều người hơn nữa.

"Thời gian đang rút ngắn lại." Lục Tư Ngữ nghĩ nghĩ lại hỏi: "Thời gian bị sát hại thì sao? Có quy luật gì hay không?"

Lâm Tu Nhiên trả lời anh: "Vụ án thứ nhất là mười giờ tối, vụ án thứ hai là mười một giờ tối......" Sau đó anh ta cúi người cầm tay thi thể, cổ tay vẫn còn một chút độ ấm: "Thi thể này chỉ mới bị sát hại mấy tiếng trước, thời gian gây án ước chừng khoảng bốn giờ sáng."

Nghe xong tình hình trước đó, Phó Lâm Giang nhập ngừng: "Vậy xem ra đây là vụ án cùng án với đội hai rồi, chúng ta tra nữa không?"

Cảnh cục có quy định, một khi xác nhận vụ án có cùng nghi phạm gây án thì sẽ được hợp nhất, thuộc về tổ đã tiếp nhận vụ án trước đó. Mặc kệ là thế nào đều phải thông báo trước một tiếng để tránh có sự hiểu lầm giữa các đồng đội với nhau.

Tống Văn nhìn thi thể trên mặt đất, ra quyết định: "Chờ tôi gọi điện thoại hỏi Cố cục trước đã."

Nửa phút sau, Tống Văn tắt điện thoại nói: "Cố cục nói, vụ án này xem như là vụ án cần phải xử lý đặc thù, bảo chúng ta cùng đội của Điền Minh thành lập tổ chuyên án cùng nhau điều tra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play