Ngày hôm sau, Diệp Tuệ và Ngụy Nam dẫn Doãn Văn, mang theo quà cáp đi bái phỏng một nhà thầy Quách. Cái này không khác với trở thành một bữa phòng âm nhạc nhỏ là mấy, thầy Quách Lương Xuyên, ái nhân của thầy, cô Trần Di, và Doãn Văn đều biểu diễn ca khúc mình thích, ngay cả cô bạn nhỏ Quách Gia Gia cũng vừa múa vừa hát biểu diễn mấy tiết mục, buổi tối hôm nay là khách và chủ tẫn hoan.
Hai vợ chồng thầy Quách phi thường thưởng thức tài hoa âm nhạc của Doãn Văn, đưa một ít kiến nghị chuyên nghiệp cho Doãn Văn, cô Trần càng là truyền thụ một vài kỹ xảo biểu diễn, cô biểu diễn trên vũ đài nhiều năm, kỹ xảo truyền thụ đều là do chính mình tích lũy tổng kết ra được. Thầy Quách còn cổ vũ Doãn Văn thi vào Học viện Âm nhạc, Doãn Văn nhận lấy cổ vũ gấp bội, tỏ vẻ muốn nỗ lực cho tốt mà học tập, tranh thủ thi được vào Học viện Âm nhạc.
Tiểu Gia Gia đặc biệt hợp ý với Diệp Tuệ, luyến tiếc để Diệp Tuệ về, còn dốc sức mà mời cô lần sau tới nhà chơi, Diệp Tuệ đáp ứng về sau khi tới Bắc Kinh lại qua thăm bé, cũng đáp ứng sau khi trở về sẽ viết thư cho cô bé, Gia Gia mới lưu luyến không rời mà chia tay với bọn họ.
Trong cuộc đời Doãn Văn chưa bao giờ có một ngày phong phú như thế, cùng nhau biểu diễn với thầy giáo của Học viện Âm nhạc và ca sĩ chân chính, thể xác và tinh thần chưa bao giờ cảm thấy sung sướng như thế qua. Trên đường trở về, cậu chàng còn liên tục say mê trong vui sướng và thỏa mãn vô biên. Diệp Tuệ không có đi quấy rầy cậu chàng, để chính nó đi dư vị đi, cái loại trạng thái này cô có thể lý giải, giống như là một giấc mơ đẹp, vào một khắc vừa mới tỉnh lại kia, đặc biệt không nguyện ý đi ra cái loại tư vị tuyệt vời này, cảm thụ trong nội tâm Doãn Văn hiện tại đây, áng chừng có thể dùng dư âm còn văng vẳng bên tai mà hình dung.
Một ngày này cũng là ngày huấn luyện cuối cùng tại kỳ viện của Tiểu Tuyết, sau khi huấn luyện kết thúc, bọn họ lưu lại Bắc Kinh hai ngày, dẫn Tiểu Tuyết đi tham quan mấy điểm du lịch nổi tiếng Bắc Kinh, lại mua chút đặc sản phương bắc làm quà cho người nhà, thế này mới dẹp đường hồi phủ. Lúc trở lại Nam Tinh, đã là 29 tháng 12 Âm lịch, trước ăn Tết một ngày.
Mặc dù có chút gấp gáp, nhưng tốt xấu vẫn là cả nhà đoàn viên. Tết năm nay của Diệp gia là náo nhiệt chưa từng có, cả nhà 9 miệng ăn, một người cũng không thiếu. Tiểu Thất đã học nói chuyện, cả ngày y y nha nha không ngừng, không biết là đang biểu đạt cái gì, trừ bỏ biết kêu rõ ràng ma ma ba ba, mơ hồ gọi anh chị, thì cái khác liền nghe không hiểu. Tính cách con bé hẳn là cái loại đặc biệt hoạt bát kia, cực yêu gần người, thường thường mở to đôi mắt to nhìn mi, bỗng nhiên liền nở nụ cười, lộ ra hai cái răng cửa nhỏ cùng lợi hồng nhạt, ý chí sắt đá cũng sẽ bị con bé ấm hóa.
Bé chính là hạt dẻ cười của cả nhà, trong nhà không có ai không thương bé, ba mẹ anh chị đều sủng ái đến không được, đứa bé gần 1 tuổi vốn là giai đoạn muốn học đi, nhưng mà có anh chị ở nhà, liền chưa từng để bé xuống đất. Vừa lúc Diệp Tuệ cũng nói là trên báo từng bảo học đi quá sớm không tốt cho sự phát triển xương của trẻ nhỏ, Lưu Hiền Anh cũng liền không cản các anh chị bế bé, vốn bà sợ mọi người quá chiều Tiểu Thất, không để mọi người cứ bế bé hoài.
Lúc ăn cơm tất niên, Diệp Thụy Niên nhìn người nhà âu yếm, vợ hiền lành, con trai anh tuấn soái khí, các cô con gái xinh đẹp đáng yêu, trong lòng đặc biệt thỏa mãn, hạnh phúc gia đình cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, ông cảm khái nói: “Về sau mỗi năm đều náo nhiệt như vậy thì hay rồi.”
Diệp Tuệ cười nói: “Ba, về sau sẽ chỉ càng ngày càng náo nhiệt nha.”
Diệp Thụy Niên uống một hớp rượu, nói: “Cái đó đổ lại là chưa hẳn, qua 2 năm con có thể phải đi nhà người khác ăn Tết rồi. Nhưng mà Chí Phi, chừng nào thì con dẫn bạn gái về? Qua Tết xong liền 25 rồi, kết hôn muộn tuổi đều qua. Nếu không để dì con đi tìm một chút, coi mắt thử xem?”
Diệp Tuệ không nhịn được mà xùy cười thành tiếng, đồng tình nhìn anh cô, bị giục kết hôn nha. Cặp song sinh với Tiểu Vũ Tiểu Tuyết cũng đều buồn cười nhìn anh cả, ngay cả bảo bối Tiểu Thất cũng “nha nha” mà kêu hai tiếng.
Diệp Chí Phi xấu hổ nói: “Ba, ba gấp gáp cái gì nha, thời điểm tới, tự nhiên liền kết hôn.”
Diệp Thụy Niên nói: “Tuổi con không nhỏ, việc này chính mình để tâm thêm chút, đàn ông mà, thích con gái liền phải chủ động mà theo đuổi một chút. Điều kiện này của con nói tốt cũng tốt, nói không tốt cũng không tốt, ngay cả một công việc chính thức cũng không có, lúc tìm đối tượng quả thật không dễ nói lắm.” Sau khi kỳ hạn ngừng lương giữ chức 2 năm kết thúc, Diệp Thụy Niên nghĩ tới bảo con cả về đi làm, nhưng mà Diệp Chí Phi hai lời chưa nói liền cõng túi đi Quảng Châu, việc này liền không giải quyết được gì, anh hiện tại xem như là hộ cá thể triệt để rồi. Dù Diệp Thụy Niên tiếc nuối nhưng cũng không có cách nào, có điều ông cũng có thể lý giải, từ giàu về nghèo khó, một lần là có thể kiếm được mấy ngàn trên cả chục ngàn, sau đó chạy về lấy tiền lương năm sáu chục đồng một tháng, ai cũng không chịu được, nhưng mà hộ cá thể đúng là không có ưu thế trên thị trường hôn nhân a.
Doãn Văn đưa tay đụng Doãn Võ ngồi cùng chỗ với cậu, làm cái mặt quỷ, Doãn Võ nhíu mày với cậu chàng một chút, đưa mắt ra hiệu.
Lưu Hiền Anh dùng chân đụng chồng một chút, nhắc nhở ông đừng có nói lung tung, còn có mấy đứa nhỏ vị thành niên ở đây nè.
Diệp Tuệ không nhịn được mà nói: “Ba, sao ba vẫn cứ là quan niệm cũ thế, anh trai con như vậy mà không có thị trường hơn công nhân bình thường à? Con gái muốn gả cho anh ấy chắc chắn là xếp từ chỗ này tới tận trên Nam Giang đi, mấu chốt là phải để anh con để ý nha. Lại nói, 25 như nào, 25 còn rất trẻ đó, ba hơn bốn mươi tuổi mới sinh Tiểu Thất, cũng không phải rất tốt sao?”
Diệp Thụy Niên mất hứng: “Con nói mê sảng cái gì đó? Tình huống này của ba có thể giống với anh con sao?”
Lưu Hiền Anh nhanh chóng đánh gãy ông ấy: “Được rồi được rồi, dùng bữa đi, tết nhất, tức giận cái gì hả. Tiểu Tuệ nói cũng không sai nha, kết hôn không phải là tìm một người hợp ý sao? Chả lẽ tùy tiện kéo một người trên đường cái rồi liền kết hôn à? Chẳng qua nếu Chí Phi còn không có cô gái nào hợp ý, có cần bọn dì lưu ý một chút giúp con không?”
Diệp Chí Phi nhanh chóng nói: “Cám ơn dì lý giải! Chuyện của con vẫn là không nhọc mọi người lo lắng, con tự biết tìm.”
Diệp Tuệ nhìn nhìn ba với dì, bỗng nghĩ tới, có phải có người tới làm mối cho anh cả không? Nhưng mà miệng anh cả cũng chặt, căn bản cũng không biết anh ấy với Văn Hinh phát triển được thế nào, năm nay cô cũng chưa đi qua Quảng Châu, sang năm cô nhất định phải đi Quảng Châu xem thử mới được.
Chờ cơm nước xong, lúc Diệp Tuệ và Lưu Hiền Anh cùng nhau dọn dẹp chén đũa trong nhà bếp, thì cô không nhịn được mà hỏi: “Dì, có phải có người giới thiệu đối tượng cho anh con không?”
Lưu Hiền Anh quay đầu nhìn Diệp Tuệ một cái, nở nụ cười: “Sao mà con biết?”
“Con biết ngay là như thế mà!” Diệp Tuệ nói, “Ai vậy?”
Lưu Hiền Anh nói: “Con gái nhà thân thích lão Trương cửa đối diện, làm người bán hàng ở trong cửa hàng bách hóa. Điều kiện của cô kia vẫn là rất không tệ.”
Diệp Tuệ cười: “Con cảm thấy cũng chỉ bình thường thôi.” Đầu năm nay người bán hàng trong cửa hàng bách hóa quả thật là một nghề thể diện, chỉ là một đám tự thấy tài trí hơn người, thái độ khinh mạn, hoàn toàn chả có ý thức phục vụ gì, Diệp Tuệ mới không xem trọng anh cô cưới như vậy, hơn nữa chắc chắn không có tiếng nói chung.
Lưu Hiền Anh từ chối cho ý kiến, một lát sau còn nói: “Vợ lão Trương còn nói giới thiệu đối tượng cho con kìa.”
“Hả?” Diệp Tuệ buồn cười, “Bà ấy không lộn chứ?”
“Cậu kia lái xe cho lãnh đạo trong thành, là bộ đội chuyển nghề trở về. Bọn dì trực tiếp cự tuyệt, nói con có đối tượng rồi.” Lưu Hiền Anh nhịn không được oán trách một câu, “Vợ lão Trương cũng thật là, giới thiệu đối tượng cho người khác chẳng lẽ không cần điều kiện tương đương sao? Chí ít cũng phải là sinh viên đi.”
Diệp Tuệ không khỏi cười: “Dì, Ngụy Nam trước đó cũng không phải sinh viên nha.”
“Tiểu Ngụy trước kia không phải là sinh viên, ấy là mấy đứa tự mình yêu đương. Xem mắt với yêu đương tự do là không giống nha, điều kiện nhà trai không bằng nhà gái, cái này nói rõ người ta xem nhẹ nhà gái đó.” Lưu Hiền Anh tức giận bất bình, Diệp Tuệ nhà bọn họ có điều kiện tốt như vậy, chỉ giới thiệu một tài xế cho! Tuy Diệp Thụy Niên cũng là tài xế, nhưng chính mình là điều kiện gì, Diệp Tuệ là điều kiện gì nào.
Chuyện này Diệp Tuệ xem như chuyện cười nghe qua rồi quên, cũng không có nhắc tới với Ngụy Nam, miễn cho anh nghĩ bậy.
Vào Tết Âm lịch Ngụy Nam lấy thân phận bạn trai của Diệp Tuệ chính thức tới cửa bái phỏng cha mẹ Diệp Tuệ, Diệp Tuệ cũng tới nhà Ngụy Nam thăm hỏi đáp lễ, ở địa phương không có tập tục đính hôn, loại này liền xem như là chính thức định hôn sự ra, chỉ chờ chọn một cái ngày lành mà kết hôn. Có điều hôn kỳ của bọn họ còn sớm, dù sao Diệp Tuệ còn chưa có tốt nghiệp. Nhưng mà hôn kỳ của Ngụy Hoa, em gái Ngụy Nam, còn sớm hơn bọn họ.
Ngụy Hoa đi làm được một năm rưỡi, vừa tốt nghiệp liền có rất nhiều người thu xếp giới thiệu đối tượng cho cô, người theo đuổi cô ấy cũng không thiếu, cô nàng xinh đẹp trẻ tuổi trước nay chính là đủ người theo đuổi. Ánh mắt Ngụy Hoa cao, chọn đến chọn đi, cuối cùng chọn bác sĩ, còn là bạn tốt Hương Vân của cô giới thiệu. Anh bác sĩ này là bánh trái thơm ngon trong văn phòng khoa của Hương Vân, trông không tệ, chỉ là dáng vóc lùn chút, vừa mới 1m7, y tá trẻ tuổi trong bệnh viện so kè muốn gả cho bác sĩ này, Hương Vân không muốn để đồng nghiệp mình bay lên đầu cành, rồi về sau tác uy tác phúc trên đầu mình, liền tìm một cơ hội giới thiệu Ngụy Hoa cho anh ta.
Chiều cao của Ngụy Hoa là 1m65, vốn có chút ghét bỏ chiều cao của bác sĩ kia, nhưng nghĩ đến bằng cấp khoa chính quy của bác sĩ cao hơn mình nhiều như vậy, loại ưu thế này bù lại cho chiều cao không đủ, liền nhận sự theo đuổi của bác sĩ, hiện tại đều đang đàm hôn luận gả.
Ngụy Quốc Thái có chút không quá đồng ý cho con gái kết hôn sớm như vậy, một phương diện là con cả còn chưa kết hôn, về phương diện khác là cảm thấy tuổi con gái không lớn, vừa mới 20 tuổi, hi vọng có thể ở bên mình lâu mấy ngày. Nhưng mà Ngụy Hoa kiên trì muốn kết hôn lập tức, bởi vì trong bệnh viện đang xây nhà phúc lợi, người có thể đuổi kịp mà kết hôn vào trước ngày 1 tháng 5 năm 86 đều có thể phân phối được một căn hộ hai phòng một sảnh, chỉ cần giao một chút tiền. Ngụy Hoa đã chịu đủ ngày tháng cùng sống trong căn hộ nhỏ với ba mẹ rồi, muốn có được căn nhà thuộc về mình sớm một chút, cho nên đáp ứng lời cầu hôn của bác sĩ, muốn thành hôn trước ngày 1 tháng 5.
Với góc độ của Diệp Tuệ, thật không tiện đi đánh giá cuộc hôn nhân này của Ngụy Hoa như thế nào, lúc trước Ngụy Hoa chính là gả cho bác sĩ này, người sau khi tới trung niên, theo chức vụ đi lên, bác sĩ Mã này liền bành trướng lên, dụ hoặc mà bác sĩ chịu quá lớn, trong bệnh viện nhiều nữ y tá, nữ y tá muốn thượng vị lại liền càng nhiều. Có đợt hai vợ chồng Ngụy Hoa nháo tới ly hôn nháo tới đặc biệt lợi hại, có điều sau này vẫn là không ly, chẳng biết thế nào lại hòa hảo, hơn nữa xem ra còn vô cùng ân ái.
Chỉ có thể nói, cuộc hôn nhân này của Ngụy Hoa không thể tính là viên mãn, chỉ có thể là hôn nhân của người thường, gập ghềnh, cuối cùng vẫn là làm bạn đến già, về phần là hạnh phúc hay là thống khổ, chỉ có chính cô ấy biết.
Diệp Tuệ không biểu hiện bất kỳ thái độ nào với hôn sự của Ngụy Hoa, đầu tiên là lúc Ngụy Hoa còn sống cũng chẳng có tiếc nuối gì đặc biệt lớn, cô ấy không cần cô tu chỉnh, tiếp theo là nếu như cô can thiệp, thì Ngụy Hoa cũng sẽ không cảm kích cô, ngược lại sẽ oán giận cô, cô tự mình chuốc lấy cực khổ làm chi. Cho nên cô làm như cái gì cũng không biết, chờ lúc Ngụy Hoa kết hôn, chính mình chuẩn bị một phần đại lễ là được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT