Trước lúc nghỉ đông tiến đến, viện trưởng Vương liên hệ kỳ viện Trung Quốc, báo một lớp huấn luyện trong ngày nghỉ cho Tiểu Tuyết, đây là Tiểu Tuyết chủ động yêu cầu, cô bé là chí tất phải được đối với cuộc thi định cấp sang năm, muốn đạt được huấn luyện càng cao cấp. Ở kỳ viện Nam Tinh, trừ bỏ viện trưởng Vương, cô bé đã không tìm thấy đối thủ, mà viện trưởng Vương cũng không có khả năng mỗi ngày đều bồi cô bé chơi cờ, rất nhiều lúc cô bé đều là tự chơi cờ với bản thân.
Viện trưởng Vương xem như là tận tâm tận lực, tận khả năng sáng tạo điều kiện tốt nhất vì cô bé. Kỳ viện Trung Quốc ở Bắc Kinh, đường xá xa xôi, học phí, tiền sinh hoạt với lộ phí đều không rẻ, gia đình bình thường thì dù cho muốn bồi dưỡng một kỳ thủ như vậy cũng có chút không đủ sức, cũng may Diệp gia không thiếu tiền, Tiểu Tuyết muốn học, trong nhà là ủng hộ vô điều kiện.
Đương nhiên vẫn là Diệp Tuệ đi cùng Tiểu Tuyết tới Bắc Kinh, lần này thầy không đi, chỉ có hai chị em, người trong nhà đều lo lắng, phải có con trai đi cùng mới an toàn, Doãn Văn ồn ào muốn đi, Doãn Võ thì lại không có yêu cầu muốn đi mãnh liệt. Diệp Tuệ cũng không lo lắng an toàn, trên xe lửa vẫn là rất an toàn, trị an của Bắc Kinh chắc chắn là tốt nhất cả nước, lại nói, còn có Ngụy Nam ở Bắc Kinh đó, có điều cô vẫn là đồng ý để Doãn Văn đi cùng, đổ lại không phải là cần người làm bạn, mà là cảm thấy sở thích kiểu của Doãn Văn đây, liền cần nghe nhiều hiểu rộng, đi ra đường nhiều chút là có lợi, Bắc Kinh là kinh đô văn hóa nghệ thuật, đi cảm thụ bầu không khí một chút cũng rất tốt.
Thời gian đã tiến vào tháng Giêng năm 1986 dương lịch, lúc lạnh nhất trong một năm, có điều ở Nam Tinh còn không có cảm giác đặc biệt rõ ràng. Năm nay Diệp Chí Phi trừ bỏ in vải, còn đặt một số lượng lớn áo len dệt kim ở một nhà xưởng dệt len ở Đông Hoàn, bởi vì anh phát hiện người bên Quảng Châu giờ đã lưu hành mặc áo len dệt máy, mà không phải mặc áo len tự đan, bởi vì đường may của dệt máy đều đặn, còn có hoa văn xinh đẹp, màu sắc cũng đa dạng, trông phải phong cách Tây nhiều lắm. Mùa đông ở Nam Tinh không sai biệt lắm là cũng một hai cái áo len thêm cái áo khoác dày là có thể qua mùa đông, anh cảm thấy áo dệt kim ở Nam Tinh nhất định có nguồn tiêu thụ rất tốt.
Giá của một chiếc áo dệt kim là tương đương với phí dụng cần để đan một cái áo len, nhưng mà nó lại tiết kiệm thời gian rất lớn. Nói như vầy, người phụ nữ khéo tay đan một cái áo len cần ít nhất mười ngày nửa tháng, tốc độ chậm, thì một cái mùa đông cũng chưa hẳn đã có thể đan được một chiếc, giờ có áo len xinh đẹp có sẵn, giá cũng không đắt, ai không nguyện ý mua nha. Cho nên mùa đông năm nay, thành phố Nam Tinh lưu hành áo len dệt kim xinh đẹp. Diệp Tuệ phát hiện khứu giác thương nghiệp của anh cả đã rất mãnh liệt, người quả nhiên vẫn là cần rèn luyện một cách thích hợp.
Diệp Tuệ với Tiểu Tuyết liền mặc áo len dệt kim Diệp Chí Phi mang về từ Quảng Châu lên Bắc Kinh. Diệp Tuệ sớm đã biết được trình độ rét lạnh của mùa đông Bắc Kinh từ chỗ Ngụy Nam rồi, sớm đã làm công tác chuẩn bị, đuổi kịp làm một chiếc áo bông dày cho chính mình với Tiểu Tuyết, Doãn Văn là lâm thời quyết định đi, không có chuẩn bị áo bông, Diệp Chí Phi liền để cậu chàng lấy áo khoác quân đội mà anh mang về từ bộ đội.
Cho dù chuẩn bị coi như đầy đủ, nhưng sau khi đến Bắc Kinh xuống xe lửa rồi bọn họ vẫn là đông lạnh tới run lẩy bẩy, đều có thể nghe thấy tiếng răng trên răng dưới va chạm vào nhau, cũng may mà vào trong nhà liền ấm áp, có máy sưởi. Ngụy Nam biết được bọn họ muốn tới, nên để Diệp Tuệ gọi điện trước để anh xác định chắc thời gian của xe lửa, anh xin phép với trong trường rồi lại đi đón bọn họ.
Gặp mặt, Diệp Tuệ nhìn Ngụy Nam đội mũ bông quân đội, mặc áo choàng quân đội võ trang hạng nặng, liền không nhịn được mà cười, ngay sau đó, Ngụy Nam liền hái mũ mình xuống, úp vào trên đầu Diệp Tuệ: “Đội vào!”
Diệp Tuệ đỡ đỡ cái mũ che mất mắt: “Em không đội, để Tiểu Tuyết đội đi.”
Tiểu Tuyết rụt cổ, lớn tiếng nói: “Em không đội, em có khăn quàng cổ!” Tiểu Tuyết thật là có khăn quàng cổ, là Tiểu Vũ đan, năm trước 《Bến Thượng Hải》 phát sóng, toàn dân đều dấy lên làn sóng sôi nổi dệt khăn quàng trắng, Tiểu Vũ bình thường không có hứng thú với cái này chẳng biết thế nào lại hùa theo phong trào, dệt một cái khăn quàng cổ trắng, vốn muốn dệt cho chị với em mỗi người một cái, kết quả Diệp Tuệ nói chỗ bọn họ không xài được, chính cô trước nay cũng chưa từng mang, lần này Tiểu Tuyết lên Bắc Kinh, nhưng lại vừa khéo dùng tới.
Ngụy Nam nói: “Em cứ đội đi, ấm áp mà.”
“Đúng vậy, có sự quan tâm ấm áp của anh Ngụy Nam trên mũ.” Doãn Văn cũng vui đùa nói.
Diệp Tuệ giơ tay phát em trai một cái, đỡ mũ ngay ngắn lại, còn đừng nói, mũ tuy xấu chút, nhưng mà thật sự rất ấm áp. Ngụy Nam nhận lấy túi xách trong tay cô: “Đi thôi, dẫn bọn em đi ngồi xe.”
Tuy Diệp Tuệ cũng tìm được chỗ, nhưng mà có người tới đón đương nhiên là tốt nhiều, dù sao cô cũng không quá quen thuộc với Bắc Kinh, chỉ từng đến du lịch 2 lần, còn là Bắc Kinh của thế kỷ 21, hoàn toàn không giống với Bắc Kinh của những năm 80 của thế kỷ 20. Bắc Kinh của niên đại này, hết thảy đều có vẻ phong cách cổ xưa cũ kỹ, khắp nơi là ống khói cao lớn san sát, quay cuồng khói đặc dưới trời xanh, là tiêu chí phồn thịnh của nhà xưởng Bắc Kinh, sau này theo kinh tế phát triển, cái nhà xưởng này đều bị rút ra ngoài hết, trước giờ Diệp Tuệ chưa từng thấy bất kỳ một cái ống khói nào như vầy.
Bọn họ đi kỳ viện báo danh trước, lại đi vào nhà khách của kỳ viện mở hai phòng ở trọ. Tiểu Tuyết đông lạnh đến đều ít nói, vừa vào phòng liền vui vẻ, vừa ra khỏi cửa liền theo bản năng mà kháng cự. Doãn Văn cõng đàn ghi-ta của cậu chàng tới, vốn là lòng tràn đầy chờ mong, kết quả bị nhiệt độ không khí âm mười mấy độ đông lạnh đến cứng cả người, nào còn có thể hoạt bát nổi chứ. Diệp Tuệ nhìn bộ dáng mấy đứa nó mũi thì hồng hai mắt đăm đăm, không khỏi cảm thấy buồn cười, chờ thích ứng lại mới có thể có chuyển biến tốt.
Ngụy Nam nhanh chóng dùng thức ăn để điều động tính tích cực của bọn họ, dẫn bọn đi ăn vịt nướng Bắc Kinh nổi tiếng, vịt nướng gỗ cây ăn quả 8 đồng tiền một suất, còn có thể ăn hai kiểu. Vịt nướng tại chỗ được cắt thành lát thịt vịt mỏng manh, dùng bánh lá sen bọc lấy thịt vịt, đầu hành với củ cải que mà ăn, vừa thơm lại giòn, xương vịt thì nấu canh, mùa đông uống hai chén, thật sự là ấm lòng ấm dạ dày, lợi ích thực tế lại chú ý. Lần trải nghiệm ăn vịt nướng này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Doãn Văn và Tiểu Tuyết.
Doãn Văn rất thích ăn vịt nướng, cậu chàng ăn nhiều nhất, ăn xong còn không quên vỗ cái bụng tán thưởng: “Người Bắc Kinh thật hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể ăn được vịt nướng.”
Ngụy Nam không nhịn được cười: “Ai mà ăn vịt nướng mỗi ngày nổi chứ hả? Anh đây vẫn là lần đầu ăn đó.” Hiện tại anh không đi làm, liền không có nguồn gốc thu nhập, mặc dù có tiền trợ cấp sinh hoạt, nhưng cũng vẫn tương đương với không có thu nhập, anh phải tích góp tiền chờ lúc tốt nghiệp cưới Diệp Tuệ, cũng không dám xài bậy.
Diệp Tuệ cũng cười: “Không cần để ý nó, không đương gia không biết củi gạo dầu muối đắt.” Bữa tiệc này của bốn người bọn họ tốn hơn 10 đồng tiền mới ăn no, tuy rẻ hơn so với năm Văn Hinh mời bọn họ ăn cơm ở nhà hàng Quảng Châu không ít, nhưng mà với trình độ tiền lương không đến 10 đồng này đây, nhà ai cũng không chịu nổi ăn vịt nướng mỗi ngày, một tháng ăn một bữa cũng ngại xa xỉ đó.
Doãn Văn gãi gãi đầu: “Rất đắt sao?”
Diệp Tuệ nói: “Đương nhiên, mua một con vịt nướng tương đương với tiền sinh hoạt 10 ngày của em đó.”
“Đắt như vậy!” Doãn Văn líu lưỡi, “Vậy có phải người Bắc Kinh rất có tiền hay không?”
Diệp Tuệ nói: “Tiêu chuẩn tiền lương toàn quốc đều là thống nhất, có thể có tiền đi đâu? Bắc Kinh trừ bỏ ăn vịt nướng, cái khác vẫn là vô cùng rẻ.”
Cái đó là thật, mì sợi Bắc Kinh luận lạng mà bán, một lạng mới 7 phân, thêm một lạng phiếu gạo, giống như Diệp Tuệ với Tiểu Tuyết thì có hai lạng cũng đã đủ, ăn cơm thật sự đặc biệt tiết kiệm, lượng cơm ăn của con trai lớn, không sai biệt lắm phải gấp đôi. Bánh bao thì 5 phân tiền 1 cái, bánh bao nhân thịt thì 1 mao, kích cỡ đặc biệt lớn, con gái thì một cái liền bao no. Túm lại, người phương Bắc chính là đại khí, cái gì cũng lớn, so với phía nam tinh xảo là hai loại phong cách hoàn toàn bất đồng. Đến Bắc Kinh thì cảm thụ lớn nhất chính là lạnh, thật ra chính là lớn, là thể nghiệm đặc biệt mới lạ.
Tiểu Tuyết nộp học phí, ban ngày đi kỳ viện lên lớp, giữa trưa ăn ở kỳ viện, buổi tối Diệp Tuệ đón cô bé về nhà khách, cơ bản là không cần quan tâm. Diệp Tuệ liền đi dạo thành Bắc Kinh với Doãn Văn, đến 1 chuyến không dễ dàng, đương nhiên không thể lãng phí cơ hội, cho dù lạnh nữa cũng phải đi, đáng tiếc Ngụy Nam không thể đi cùng. Trường của Ngụy Nam đã cho nghỉ đông, nhưng mà bọn họ không giống với học sinh bình thường, còn chưa có nghỉ phép, còn đang tiếp tục lên lớp, có đôi khi còn phải tiến hành thao tác thực tế đi phá án và bắt giam, cũng không thể bồi Diệp Tuệ.
Những năm 80 đi ra ngoài cần khai thư giới thiệu, du lịch không phải nói đi là có thể đi, cứ việc mọi người hướng về Bắc Kinh không thôi, nhưng cũng không thể nói đến là đến, cho nên đầu năm nay du khách hơn phân nửa đều là chỉ có đi công tác học tập hoặc là đi thăm bạn thăm người thân mới có cơ hội tới, cho nên điểm du lịch rất ít người, nếu như không sợ lạnh, hoàn toàn có thể cẩn thận mà tham quan.
Diệp Tuệ với Doãn Văn đi dạo ở bảo tàng Cố Cung cả một ngày, còn chưa có xem xong, Diệp Tuệ có chút chưa đã thèm, Doãn Văn thì không quá muốn đến, cậu đến cùng vẫn là nóng nảy, không tĩnh tâm nổi đối với mấy thứ lắng đọng lịch sử gì đó. Lần này Diệp Tuệ không dung túng cậu chàng, thật sự là lôi kéo cậu lại xem thêm một ngày, có một vài thứ, là tích lũy được trong lúc không biết đến, có lẽ hiện tại nhìn thấy vô dụng, nhưng tương lai trong nháy mắt nào đó lại đột nhiên linh quang chợt lóe rồi dùng tới thì sao.
Trừ mấy cái đó ra, bọn họ còn đi leo Trường Thành vào đông và Hương Sơn, đi Di Hòa Viên và Viên Minh Viên vạn mộc điêu linh. Nếu như Doãn Võ hoặc là Tiểu Vũ ở đây, Diệp Tuệ chắc chắn muốn dẫn mấy đứa nó đi dạo Thanh Hoa và Bắc Đại, có điều nếu là Doãn Văn, cô cảm thấy vẫn là quên đi, dù sao nó cũng chả có tình kết danh giáo gì. Diệp Tuệ đến rạp hát lớn Trung Quốc xem một chút, mua vé vào cửa của mấy buổi biểu diễn âm nhạc và ca vũ kịch sắp tới, loại này hẳn là thích hợp với Doãn Văn nhất.
Đầu năm nay muốn nghe buổi biểu diễn vẫn là không có, nhưng mà ban nhạc Trung Quốc vẫn là có diễn xuất, còn có một vài đoàn ca vũ kịch diễn xuất từ nước ngoài đến trao đổi, có thể mua vé, thời gian vừa đúng, Diệp Tuệ đều mua, giá vé so sánh với trình độ giá hàng đầu năm này mà nói là rất đắt, nhưng Diệp Tuệ mắt cũng không nháy một chút. Quả nhiên, đây mới là cái Doãn Văn thích, lúc Diệp Tuệ lần đầu tiên dẫn Doãn Văn đi nghe nhạc giao hưởng đó, Doãn Văn nghe đến lệ rơi đầy mặt, Diệp Tuệ cũng là lần đầu tiên nghe diễn tấu nhạc giao hưởng tại hiện trường, cô chỉ là cảm thấy vô cùng rung động, cũng không có cảm động đến rơi lệ, đây đại khái chính là chỗ khác nhau giữa người ngoài nghề với người trong nghề.
Doãn Văn nghe xong nhạc giao hưởng trở về, trở lại nhà khách đóng cửa viết một đêm, sáng tác một ca khúc, ngày hôm sau lại hưng trí bừng bừng đi nghe nhạc kịch, chỉ ngủ 2 tiếng nhưng cậu tinh thần đến phảng phất đã ngủ cả đêm.
Sau này diễn xuất Diệp Tuệ liền không đi cùng cậu, một mặt là giá vé rất đắt, về mặt khác là cũng không nhất định có thể mua được 2 vé. Dù sao Bắc Kinh là thủ đô, kẻ có tiền phẩm vị lại cao vẫn là rất nhiều, đầu năm nay phương thức giải trí lại ít như vậy, loại biểu diễn âm nhạc như này vẫn là vô cùng được hoan nghênh.
Chính Diệp Tuệ thì lại ưng xem sân khấu kịch, lúc Doãn Văn đi nghe biểu diễn âm nhạc, cô lại chạy đến Nhân Nghệ xem hai buổi sân khấu kịch. Tiểu Tuyết tuy hâm mộ anh chị có thể đi những điểm du lịch đó du ngoạn, nhưng mà so sánh với chơi cờ, thì cái sức hấp dẫn này cũng không quá đủ. Bắc Kinh nhiều cao thủ cờ vây lắm, Tiểu Tuyết cũng có loại cảm giác như cá gặp nước, mỗi ngày đều đánh đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, y như đánh máu gà vậy, hoàn toàn không biết mệt mỏi.
Thời gian để Tiểu Tuyết học tập ở kỳ viện là 10 ngày, đợi đến khi chương trình học kết thúc, không sai biệt lắm cũng sắp ăn Tết, vừa lúc chạy về nhà ăn Tết.
Ngụy Nam cuối cùng cũng đuổi kịp vào hôm hết năm cũ đó mà được nghỉ, anh đi lại dẫn ba chị em Diệp Tuệ đi chơi, không khéo là Doãn Văn với Tiểu Tuyết đều không rảnh, Ngụy Nam không khỏi vui vẻ: “Đều là đứa bé tốt, biết sáng tạo cơ hội ở một mình cho chúng ta. Đi, anh dẫn em đi trượt băng đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT