Edit + Beta: ALice.

Bách Nhạc ở nhà tĩnh dưỡng vài tuần, thì Tịch Yếm mới đồng ý để cho cậu đến công ty. Đã gần một năm không đi làm, Bách Nhạc vậy mà lại cảm thấy có chút mới mẻ á. Nhưng mà lúc cậu đến công ty cũng đưa cả Mộc Mộc theo nữa, bởi vì đợi lát nữa sau khi tan tầm liền cùng Tịch Yếm dẫn bé đi xem nhà trẻ.

"Chào Bách tổng!"

"Bách tổng, đã lâu không gặp. Chúc mừng, chúc mừng nhé."

Mọi người xung quanh đều tự chào hỏi cậu, lúc ở thang máy Bách Nhạc vậy mà còn đụng phải Diệp Phi Phi. Hiện tại cô trang điểm càng ngày càng tinh xảo, đã hoàn toàn rút đi ngây ngô lúc trước, giơ tay nhấc chân đều là ý nhị của phụ nữ thành thục.

Cách lâu như vậy mới lại nhìn thấy, vẫn là Diệp Phi Phi chào hỏi cậu trước, Bách Nhạc cũng cười gật gật đầu với cô.

"Đây là con của anh sao? Lớn lên thật đáng yêu." Diệp Phi Phi không nhịn được mà duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của bé.

Mộc Mộc cũng không trốn tránh, cười tủm tỉm mà tùy ý cho cô nhéo, còn ngọt ngào gọi một tiếng "Đại tỷ tỷ."

Diệp Phi Phi giật mình, ý cười trên mặt cũng nhiều thêm vài phần, nói với Bách Nhạc: "Xem ra là một đứa nhỏ miệng rất ngọt."

Bách Nhạc cũng biết điểm này, thằng nhóc con này miệng ngọt dỗ cả nam nữ già trẻ đến xoay quanh. Mỗi lần chỉ cần một phạm sai lầm liền biết ủy khuất ba ba nhìn người ta, bạn vừa thấy bộ dáng nước mắt lưng tròng của bé liền không nỡ xuống tay đánh người.

Sau khi vào văn phòng, Diệp Tiêu Tư đem toàn bộ văn kiện chồng chất đặt ở trước mặt Bách Nhạc, làm lơ vẻ mặt hắc tuyến của cậu, mà đẩy đẩy mắt kính của mình.

"Tạm thời chỉ có như vậy thôi."

"Tạm thời á hả?"

"Đúng vậy."

Mộc Mộc ở trên sô pha bò tới bò đi, trong miệng nãi thanh nãi khí mà hừ nhạc thiếu nhi, cắt ngang hai người đang nói chuyện với nhau.

Diệp Tiêu Tư nhẫn nhịn, ngữ khí có chút đông cứng mà nói: "Còn có, đưa trẻ con đến chỗ làm việc, tôi cảm thấy có chút không ổn cho lắm."

Bách Nhạc không để bụng nói: "Này thì có gì đâu mà không ổn, đây là văn phòng của tôi, hôm nay cũng không có người khác ở đây mà. Hơn nữa, ba tôi mỗi ngày đều ngóng trông muốn được gặp cháu trai đấy."

Diệp Tiêu Tư nói: "Tôi không phải ý này, ý của tôi là có thể sẽ quấy rầy đến cậu làm việc."

Mộc Mộc ở một bên tựa hồ cũng đã nhận ra là đang nói mình, liền thở hổn hển hổn hển bước chân ngắn nhỏ bò xuống sô pha, mở ra đôi tay tựa hồ là muốn người ta ôm một cái.

Bách Nhạc ngẩn ra, vốn tưởng rằng là bé đang muốn mình ôm nhưng không nghĩ tới giây tiếp theo Mộc Mộc liền ôm lấy hai chân của Diệp Tiêu Tư, ngửa đầu nhìn hắn, mắt đen tròn xoe chớp chớp, nãi thanh nãi khí nói.

"Con sẽ ngoan ngoãn mà."

Diệp Tiêu Tư ngẩn người, hiển nhiên không dự đoán được bé sẽ nói như vậy, liền không có chút lực chống cự nào, lại có chút vô thố nói: "Không... Không phải."

Mộc Mộc lại rũ lông mi xuống, làm như có chút ủy khuất, "Con sẽ không quấy rầy đến ba ba, được hông?"

Diệp Tiêu Tư cho rằng bé muốn khóc, tức khắc liền luống cuống lên, "Chú biết rồi... Con đừng khóc."

Mộc Mộc vẫn cúi đầu: "... Cho nên có thể đừng hung ba ba của con, có được không nha?"

Diệp Tiêu Tư đã hoàn toàn nhận thua rồi, liền ngồi xổm xuống nhìn thẳng bé, "Không phải chú đang hung ba ba của con đâu, con có thể chờ ở trong văn phòng, chú tin chắc con sẽ ngoan ngoãn mà."

"Dạ!" Mộc Mộc ngẩng đầu, lại khôi phục bộ dáng cười tủm tỉm, chỗ nào còn vẻ đáng thương hề hề lúc trước nữa.

Sau đó, Mộc Mộc quả nhiên nói được thì làm được. Bách Nhạc ở một bên làm việc, tự bé liền ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha đọc sách báo. Đọc mệt rồi thì lại tự mình lấy giấy vẽ ra vẽ tranh, trên mặt đất đều là bút màu rơi rụng.

Nhân viên trong công ty cũng rất thích bé, có mấy nữ nhân viên cố ý đi vào đưa cho Mộc Mộc đồ ăn vặt mà trẻ con thích ăn. Lúc đóng cửa lại, còn có thể nghe được tiếng các cô đang đè nén hưng phấn mà nói chuyện với nhau.

"Tiểu thiếu gia thật đáng yêu!"

"Đúng vậy, khuôn mặt trắng trắng nộn nộn, thật khiến người ta muốn xoa bóp lắm luôn á."

"Tôi cảm thấy tiểu thiếu gia lớn lên không quá giống Bách tổng đâu, giống phụ thân của bé nhiều hơn một ít. Đặc biệt là đôi mắt kia á, không biết các cô đã từng thấy qua chưa?"

"Tôi từng thấy qua rồi nè, nếu nói như vậy, thì có phải phụ thân của bé cũng rất đẹp trai có phải không hả?"

Buổi chiều, Bách Nhạc vừa thấy là ba giờ đúng, liền định tan tầm mang theo Mộc Mộc đi tìm Tịch Yếm.

Việc trong công ty cậu cũng xử lí xong rồi, chỉ nói một tiếng với Diệp Tiêu Tư liền rời khỏi công ty.

Mộc Mộc biết là muốn đi tìm phụ thân, nên có vẻ cực kì hưng phấn. Bé còn mặc áo sơ mi caro, bên dưới thì mặc quần đùi, phong cách Anh quốc mười phần luôn. Bộ này là Bách Nhạc cố ý cho bé mặc, bởi vì lát nữa còn phải đi nhà trẻ nữa.

Tới trước cửa văn phòng của Tịch Yếm, Bách Nhạc ôm lấy Mộc Mộc, vừa định đẩy cửa ra, thì liền nghe được một giọng nữ mềm mại từ bên trong truyền ra.

"Tịch tổng, ngài muốn nghỉ ngơi một chút hay không. Tôi thấy ngài đã làm việc liên tục gần một ngày rồi."

Bách Nhạc vừa nghe liền cảm thấy có chút ý tứ, ngay cả tay đã vươn ra cũng ngưng lại giữa không trung, muốn chờ Tịch Yếm trả lời.

Quả nhiên, giây tiếp theo liền vang lên tiếng nói trầm thấp lãnh đạm của Tịch Yếm.

"Cô rất nhàn sao?"

"Tôi... tôi chỉ là..."

"Không cần đưa trà tới cho tôi, nếu như cô nhàn quá thì có thể đi tìm trưởng phòng, hắn sẽ sắp xếp công việc để cô không nhàn rỗi như vậy nữa."

Bách Nhạc nhịn không được mà nhếch nhếch môi, nghĩ thầm Tịch Yếm quả nhiên vẫn là tính tình kia.

Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên cửa bị người mở ra từ bên trong, suýt nữa thì đụng vào mũi của Bách Nhạc luôn rồi. Một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp xông ra từ bên trong thần sắc có chút nan kham, vành mắt đỏ hồng. Sau khi thấy Bách Nhạc, như là bị người khác phát hiện việc xấu hổ gì đó, liền không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt.

Sau khi cô gái kia rời đi, thì Bách Nhạc mới nhìn về phía trong văn phòng, vừa quay đầu liền đối diện với đôi con ngươi đen nhánh xinh đẹp kia của Tịch Yếm.

"Phụ thân!" Mộc Mộc nhìn thấy y xong, liền giãy giụa muốn xuống dưới.

Vì thế Bách Nhạc liền đặt bé ở trên mặt đất, nhìn Mộc Mộc bước chân ngắn nhỏ chạy tới trước mặt Tịch Yếm muốn ôm một cái.

Tịch Yếm một tay ôm Mộc Mộc lên, sau đó liền nhìn thoáng qua đồng hồ, trầm giọng nói: "Vừa lúc, đi thôi."

Bách Nhạc cười hì hì, vẻ mặt cà khịa: "Tịch tổng, không nghỉ ngơi trước một chút sao? Trà này còn chưa uống đâu nha." Nói xong, cậu liền hất hất cằm chỉ tách trà còn đang bốc khói ở trên bàn.

Tịch Yếm nhìn thoáng qua cậu, sau đó bất đắc dĩ mà xoa xoa thái dương: "Em học được loại ngữ khí này ở đâu?"

Bách Nhạc giả ngu giả ngơ mà a một tiếng.

Tịch Yếm hơi hơi nhíu mày: "Có phải là Ngô Hoa dạy em hay không?"

Bách Nhạc vội vàng lắc đầu, cậu cũng không thể bán đứng anh em được đâu ó.

Tịch Yếm lại híp híp mắt: "Vậy là Chu Luật?" Chu Luật chính là đại danh của Tiểu Chu Tử.

"Cũng không phải đâu mà."

Tịch Yếm thu hồi tầm mắt lạnh lạnh, sau đó tùy tay khép văn kiện ở trên bàn lại.

"Người phụ nữ kia mới tới, về sau cũng sẽ không xuất hiện nữa."

Bách Nhạc giật mình.

"Phụ thân, hôm nay con rất ngoan, không có làm ồn đến ba ba luôn nè." Mộc Mộc ở trong lòng ngực Tịch Yếm giật giật.

"Ừm, rất ngoan." Tịch Yếm rũ mắt nhìn bé, trong mắt còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Bách Nhạc cũng phục hồi tinh thần lại, cũng không hề cà khịa y nữa, mà là chính thức hỏi: "Anh thật sự bận xong rồi hỏ?"

Tịch Yếm gật đầu: "Đi thôi."

Bách Nhạc nhịn không được mà nhìn thoáng qua văn kiện ở trên bàn, chú ý thấy Tịch Yếm nhăn nhăn mày, lúc này mới nửa tin nửa ngờ mà thu hồi tầm mắt.

Khoảng cách từ nhà trẻ cho đến nơi ở hiện tại của bọn họ cũng không xa, chiếm diện tích cực lớn. Trên mặt đất trải thảm lót màu sắc rực rỡ, tổng cộng có ba tầng, vừa đi vào chính là đại sảnh rộng mở.

Mộc Mộc muốn vào chính là lớp mầm 2, lúc đi vào bạn nhỏ còn tò mò mà nhìn về bé. Mộc Mộc cũng không chút nào sợ người lạ, chỉ cười tủm tỉm mà nhìn mọi người.

"Có muốn chơi với các bạn một lúc hay không?" Có một cô giáo ngồi xổm xuống nói với Mộc Mộc.

Mộc Mộc gật gật đầu, sau đó đã bị cô giáo nắm tay đi về phía các bạn nhỏ khác.

"Tiểu Tiên, con đưa em chơi cùng, được chứ?"

Bị gọi tên chính là một bé trai nhìn qua cực kì an tĩnh nội liễm, nghe thấy cô giáo gọi mình, liền ngoan ngoãn gật gật đầu.

Mộc Mộc cười tủm tỉm gọi một tiếng "Em chào anh."

Tiểu Tiên ừ một tiếng cực nhỏ.

Bách Nhạc có chút không yên tâm lại đứng ở cửa nhìn vào, hiển nhiên là cô giáo đã thấy qua rất nhiều phụ huynh như vậy, cười nói: "Không có việc gì đâu, tôi thấy bảo bảo nhà cậu rất ngoan, sẽ không khóc nhè đâu."

Bách Nhạc đành phải gật gật đầu.

"Hơn nữa đây chỉ là thích ứng trước một chút mà thôi, có chuyện gì tôi đều sẽ liên hệ với hai người mà."

"Phiền toái cô giáo rồi." Tịch Yếm gật đầu trầm giọng nói với cô.

Lúc ra khỏi nhà trẻ Bách Nhạc còn lưu luyến không rời, không ngừng quay đầu lại nhìn. Cậu làm sao lại cảm thấy mình ngược lại biểu hiện giống như trẻ con rồi, ngay cả Mộc Mộc cũng còn chẳng khóc đâu.

Tịch Yếm như là đã nhận ra cảm xúc đang hạ xuống của cậu, mắt nhìn thẳng mà dắt tay cậu.

"Không có việc gì đâu."

Hai người liền ngồi ở trên ghế dài bên ngoài nhà trẻ, bốn phía đều là lùm cây. Tịch Yếm mở nắp bình nước khoáng trong tay ra đưa cho Bách Nhạc.

Bách Nhạc tiếp nhận uống một ngụm, sau đó lại cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: "Sắp tan học rồi."

Xung quanh đã xuất hiện không ít các bé trai bé gái mặc giáo phục tiểu học. Gần nhà trẻ này còn có một trường tiểu học quý tộc tư nhân nữa, cũng giống như nhà trẻ vậy, có thể học ở đây đều là không giàu cũng quý.

"Hình như Tiểu Húc cũng đang học tiểu học năm 2 ở đây thì phải?" Bách Nhạc quay đầu nói với Tịch Yếm.

"Phải không?" Tịch Yếm hứng thú thiếu thiếu, y đối với việc của người khác đều vẫn luôn thờ ơ.

(ALice: Chương cuối hẹn mọi ngừi vào tuần sau nhé. Hứa hẹn sẽ có pass đặc biệt nè ha ლ(╹◡╹ლ))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play