Dựa theo trí nhớ, Đồng Tuyết Lục đi vào cửa lớn của sân chính.

Nhà họ Đồng sống cùng nhau ở sân sau, cả nhà điều là nhân viên cán bộ.

Ba Tống là cục trưởng cục dầu khí của Tổng cục hậu cần quân giải phóng nhân dân, còn mẹ Tống chính là người đứng đầu của liên đoàn phụ nữ. Những người khác trong nhà họ Đồng đều công tác chung đơn vị với nhau.

Gia đình như vậy ở bối cảnh hiện đại cũng rất có mặt mũi, chằng trách nguyên chủ mặt dày mày dạn không muốn rời đi.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy vui mừng vì không gặp phải đám bác gái trong suốt dọc đường đi.

Kết quả.

Mới vừa đi tới cửa sân chính, tiếng “cọt kẹt” của chiếc xe đạp phượng hoàng vang lên, dừng lại trước mặt cô không đến nửa mét.

Giống như vật cản ngăn đường đi của cô.

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu nhìn lên.

Đập vào mắt mình là một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi đang mặc quân phục, tóc thắt bím to, đứng ở cổng lớn tỏa sáng như ánh mặt trời.

Hình như khi đối phương nhìn cô thì hơi ngạc nhiên một chút, lập tức ánh mắt sáng rực lên: “Đồng Tuyết Lục, không phải mày bị đuổi khỏi nhà họ Đồng sao? Ha ha... Lúc trước không phải mày đã từng nói nhà họ Đồng không nỡ bỏ mày à?”

Sản phẩm của mày.

Sản phẩm tốt của mày đó.

Giọng điệu này không quá hả hê cho lắm.

Người trước mắt này chính là Phương Tĩnh Viện, em gái vị hôn phu của nguyên chủ tên là Phương Văn Viễn. Phương Văn Viễn lớn lên vừa đẹp trai lại lịch sự, nguyên chủ si mê anh ta điên cuồng, vì anh ta mà xém vào tù mấy lần.

Phương Tĩnh Viễn không muốn nguyên chủ làm chị dâu của mình nên không ít lần ở giữa chia cắt quan hệ. Mà nguyên chủ cũng không phải là người giỏi kìm nén sự tức giận nên hai người này thường xuyên giống như gà đen chọi nhau.

Tuy nhiên đó là nguyên chủ, Đồng Tuyết Lục không muốn làm chị dâu của cô ấy.

Cô nhìn Phương Tĩnh Viên một cách khinh thường rồi đi vòng qua người của cô ấy.

“...”

Cảm giác bị khinh bỉ ùa đến!

Lúc Đồng Tuyết Lục đi qua, Phương Tĩnh Viện đưa tay ra bắt lấy cánh tay của cô: “Đồng Tuyết Lục, mày bị điếc à, tao nói với mày mà mày không nghe thấy sao?”

Đồng Tuyết Lục dừng bước, ánh mắt rơi trên vầng trán của cô ấy.

Phương Tĩnh Viện rất mẫn cảm với cái đầu của cô ấy: “Mày nhìn cái gì vậy, mày muốn nói cái đầu của tao rất lớn đúng không?”

Đầu của cô ấy rất to, từ nhỏ Đồng Tuyết Lục đã đặt cho cô ấy cái biệt danh như vậy.

Cái gì mà cái xác não to, cây su hào, con nít đầu to, còn quá hơn gọi cô ấy là cá vàng đầu hổ.

Rất tức giận!

Người gác cổng cười toe toét nói: “Tiểu Lục cười cô là cái xác đầu to cũng không phải ngày một ngày hai rồi, không sai đâu, cô ấy có ý này đó.”

Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp trả lời: “...”

Đại gia, có thể đừng làm phiền tôi được không?

Mặt Phương Tĩnh Viện đỏ bừng lên: “Mẹ tao nói người có đầu to chính là người thông minh và có phúc khí, mày muốn còn không được đấy!”

Cô ấy cho rằng nhất định Đồng Tuyết Lục sẽ xéo xắt trả lời lại, ai ngờ một lúc sau chỉ thấy đôi môi đỏ mọng cong lên, bên khóe miệng hiện ra một cái lúm đồng tiền và nói: “Cô nói không sai, những người đầu to đều thông minh như nhau.”

Phương Tĩnh Viện: ???

Đồng Tuyết Lục này hôm nay bị cái gì vậy? Sức chiến đấu kém thì thôi đi, bây giờ còn khen ngợi cô ấy nữa là sao chứ?

Cô ấy giương cằm lên: “Mày đang có ý đồ gì đó đúng không? Đừng tưởng rằng nói vài câu tốt đẹp thì tao sẽ buông tha cho mày!”

Cô ấy và Đồng Tuyết Lục cấu xé nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng mà Đồng Tuyết Lục rất ranh ma, mỗi lần như vậy người bị mắng luôn là cô ấy.

Lần này Đồng Tuyết Lục bị đuổi ra khỏi nhà họ Đồng như vậy thì đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nên cô ấy sẽ không buông tha một cách dễ dàng như vậy đâu.

Đôi mắt của Đồng Tuyết Lục đang đánh giá khuôn mặt của cô ấy, từ từ nói: “Ngũ quan của cô rất đối xứng, coi như có tám phần xinh đẹp rồi, chỉ là kiểu tóc này không thích hợp với cô nên nhan sắc của cô giảm bớt hai phần.”

Phương Tĩnh Viện: ???

Nhất thời cô ấy không biết phản ứng như thế nào, nghĩ muốn lấy tĩnh chế động, để xem kế tiếp Đồng Tuyết Lục phun ra thêm cái gì.

Kết quả.

Đồng Tuyết Lục không nói gì cả!

Cô rút tay của mình về, rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Aaa, tức quá!

Đồng Tuyết Lục mang theo túi du lịch đến nhà ga.

Trở thành trà xanh nhiều năm như vậy, NPC công kích đã trở thành một loại kỹ năng bị động, nếu nhìn thấy sẽ không thể buông tha được.

Mặc dù Phương Tĩnh Viện có tính tình của cô cả nhà giàu có nhưng không phải loại người hư hỏng, quan trọng chính là thế hệ thứ hai của nhà quan chức.

Ba cô ấy chính là Bộ trưởng quân nhu Tổng cục hậu cần, chức vụ còn cao hơn cả ba Đồng, chức vụ như vậy dĩ nhiên chính là người muốn công kích.

Dựa vào ký ức trong đầu, Phương Tĩnh Viện là người thích ăn mềm không ăn cứng.

Tuy nhiên nếu so sánh hai người thì giống như cây kim với cọng rau, sử dụng sự đơn thuần và yếu đuối nhất định sẽ không có tác dụng đâu, tốt nhất là khiến cho cô ấy bị mắc câu.

Cô ném mồi xuống và chờ cá con đến cắn câu từ từ.

*** Đi đến ga mất nửa tiếng đồng hồ, còn đợi xe khách đến Huyện Duyên Khánh mất một tiếng nữa.

Những chiếc xe buýt ở Bắc Kinh pha màu trắng đỏ, lớp kính ở bên ngoài có một tầng bụi đất rất dày còn thiết bị bên trong cũ nát không thể chịu được, mùi hôi cũng khiến cho người khác bị sặc.

Sau khi lên xe, Đồng Tuyết Lục đưa ba xu tiền cho người soát vé đang vểnh mũi lên rất cao ngạo. Sau đó cô tìm được chỗ ngồi ở hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống.

Sau khi chuyển bánh, tài xế ngâm nga một bài hát rồi lái chiếc xe buýt vượt qua chiếc xe Maybach một cách rất phóng khoáng. Chiếc xe lắc lư kèm theo bụi đất trên suốt con đường đến Huyện Duyên Khánh.

Đồng Tuyết Lục thiếu chút nữa bị nôn ra, sau khi xuống xe, ngồi bên cạnh tảng đá một lúc lâu mới có thể đè nén cảm giác khiến người ta chán ghét này xuống.

Bên này vợ chồng nhà họ Đồng là một gia đình công nhân, trước khi ba mẹ Đồng qua đời thì họ chính là công nhân của nhà máy dệt Sao Đỏ.

Trên đường cô hỏi đường đi đến nơi mà gia đình mình đang sinh sống.

Nhưng tình cảnh của nhà còn bết bát hơn tưởng tượng của cô.

Có gần hai mươi gia đình sinh sống trong khoảng sân không được lớn cho lắm. Mỗi gia đình có ít nhất ba thế hệ cùng chung sống với nhau, còn có một số gia đình có đến bốn đời cũng sống một nhà.

Nói cách khác, có khoảng một trăm người sống trong cái sân nhỏ như vậy.

Có rất nhiều người sống ở nơi nhỏ như vậy, tất cả mọi thứ đều đặt ở nơi công cộng như vậy, nhìn vô cùng bẩn thỉu, chật chội và lộn xộn.

Trước khi xuyên qua sách, cô sống trong biệt thự một ngàn mét vuông, phòng vệ sinh còn lớn hơn những ngôi nhà trong này.

Đồng Tuyết Lục còn chưa vào ở đã đau đầu suy nghĩ có nên rời đi hay không.

“Vị đồng chí này, cô tìm ai?”

Đột nhiên sau lưng có một giọng nói rất lớn truyền đến.

Lúc này Đồng Tuyết Lục mới khôi phục lại tinh thần, khi cô quay người lại thì nhìn thấy một dì mặc áo màu xanh lam đang đứng ở sau lưng mình, đang bế một cậu bé khoảng ba tuổi.

Cậu bé bẩn thỉu đến mức không thể nào chấp nhận được, giống như lăn một vòng dưới bùn, còn có hai dòng nước chảy lòng thòng dưới mũi.

Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đang nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười tươi rói với cô: “Chị rất xinh đẹp!”

Bà dì nhìn thấy dáng vẻ của Đồng Tuyết Lục thì trong lòng thầm cảm thán, bà sống mấy chục năm rồi nhưng chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy. Nhìn làn da trắng mềm mại ấy còn mịn hơn cả đậu hủ non.

Chỉ là bộ quân phục, túi quân trang in dòng chữ “Vì dân mà phục vụ” cùng với túi du lịch in hình gấu trúc, tất cả điều này cho thấy thân phận của cô ấy không tầm thường.

Bà ở trong nhà lớn nhiều năm cũng chưa từng nhìn thấy người nào có người thân như vậy.

“Chào dì ạ, cháu tìm nhà của Đồng Đại Quân.” Đồng Đại Quân là tên ba của nguyên chủ.

Nghe được ba chữ “Đồng Đại Quân.” Bà dì lập tức nhìn cô từ đầu tới chân: “Cô là gì của Đồng Đại Quân?”

Đôi mắt màu xanh của Đồng Tuyết Lục rũ xuống, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: “Cháu là con của ông ấy.”

“Ôi ôi trời ơi!! Cô chính là người con gái bị nhận nhầm của Đồng Đại Quân?”

Giọng của dì đó trời sinh vang như cái loa kèn, khi bà ta hét lên, thì lập tức có mười mấy người chạy vào sân.

“Bà già hét cái gì vậy?”

“Mọi người mau đến đây xem đi, đây chính là người con gái bị nhận nhầm của Đồng Đại Quân!”

Có vài người phụ nữ nhanh chóng từ trong nhà chạy ra, vây quanh Đồng Tuyết Lục như đang xem động vật trong vườn bách thú, ánh mắt nhìn cô dò xét.

“Ôi, đây thực sự chính là con gái của Đồng Đại Quân, lúc trước từng nhìn qua ảnh.”

“Bà nói như vậy thì tôi thấy có vài phần giống Đồng Đại Quân đấy, nhất là cái mũi trộm này nè.”

“Con gái về muốn bái tế ba mẹ hay là về gặp em trai em gái? Ba mẹ ở bên kia đồng ý cho cô trở về sao?”

Đồng Tuyết Lục cảm thấy bên tai có hàng vạn con ruồi đang kêu và vây quanh cô, nhưng mà trên mặt cô không lộ ra sự thiếu kiên nhẫn nào.

Đợi các cô các dì hỏi xong thì cô mới nói rõ ra: “Cháu về đây để nhận tổ quy tông ạ.”

Cái gì?

Nhận tổ quy tông?

“Ai ôi!!!Con gái à, con đang nói đùa đúng không?”

“Nghe nói ba mẹ bên kia là quan lớn đấy, cháu thực sự muốn trở về với ba mẹ bên này sao?”

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc: “Cháu là con gái của nhà họ Đồng, tất nhiên muốn về đây để nhận tổ quy tông rồi, ngay cả ba mẹ thân sinh cũng không nhận thì có khác gì súc sinh đâu?”

Mấy người nhìn thấy cô ăn mặc thời trang như vậy, lớn lên lại trắng trẻo nên chắc chắn sẽ không về đây để chịu khổ, nhưng không ngờ cô lại nói ra những lời như vậy.

Lập tức bọn họ cảm thấy cô là một đứa trẻ ngốc không quên cội nguồn của mình.

Nhưng mà vẫn có người đưa ra câu hỏi: “Ba mẹ cô mất nửa tháng rồi, tại sao bây giờ mới về?”

Mọi người nghe xong lập tức nhíu mày: “Đúng vậy, vợ chồng nhà họ Đồng đã mất nửa tháng rồi, nếu con bé này hiếu thuận thì đã về đây sớm rồi!” ( truyện trên app T𝕪T )

Đồng Tuyết Lục nhíu mày, hai mắt lập tức đỏ bừng: “Chị à, không phải là tôi không muốn về, tôi vừa nghe chuyện ba mẹ gặp chuyện không may nên bị té xỉu, sau đó là bệnh nặng cho nên hai ngày trước mới xuống giường được, mọi người nhìn tay của tôi này...”

Nói xong cô kéo tay áo lên để lộ lỗ kim trên cánh tay, bởi vì làn da quá non nớt nên xung quanh lỗ kim bị bầm tím một mảng, nhìn hơi đáng sợ.

Khi mọi người nhìn thấy thì không còn hỏi thêm gì nữa.

Đây là một người có lương tâm, là một đứa trẻ tốt!!!

Không giống với Đồng Chân Chân chút nào. Đồng Đại Quân nuôi nấng cô ta nhiều năm như vậy, nói rời đi là rời đi ngay.

Đúng là không có lương tâm!

Đồng Tuyết Lục kéo tay áo xuống, rũ mắt xuống.

Lỗ kim là thật, máu bị bầm là thật, nhưng không phải vì đau khổ mà là vì nguyên chủ nghe được thân thế của mình nên cố ý giày vò bản thân khiến cho ba mẹ nuôi yêu thương cô.

Ai không thích người có lương tâm?

Thái độ của tất cả mọi người trở nên nhiệt tình với Đồng Tuyết Lục, đưa cô vào trong nhà lớn.

Từ những lời bàn tán xôn xao của mọi người, Đồng Tuyết Lục cũng biết thêm chuyện và những mối quan hệ của nhà họ Đồng.

Quê hương của hai vợ chồng nhà họ Đồng ở tỉnh Bắc Hòa. Năm đó hai người bọn họ cứu con của trưởng xưởng may nên được đưa đến Bắc Kinh làm công nhân. Ở trong đó, Đồng Đại Quân làm công nhân bốc vác trong xưởng sản xuất, còn mẹ Đồng làm công nhân dệt may tơ lụa.

Trong nhà có hai người làm công ăn lương, đối với những người nông dân mà nói đây là chuyện làm rạng rỡ tổ tông. Nhưng mà cuộc sống của hai vợ chồng cũng không được thoải mái cho lắm. Ngoại trừ việc phải nuôi sống bốn đứa con thì hàng tháng còn phải gửi tiền về quê ở Bắc Hòa.

Hai tháng trước, con gái lớn Đồng Chân Chân đột nhiên bị bệnh. Sau khi khỏi bệnh lại nói mình không phải con gái ruột của bọn họ, nói ba mẹ mình làm quan chức. Tiếp theo, cô ta còn mặc kệ lời khuyên nhủ của vợ chồng Đông Đại Quân dứt khoát bỏ nhà trốn đi.

Hai vợ chồng lo lắng không yên, vừa phải làm việc vừa lo tìm người. Sau khi tìm thấy lại biết được Đồng Chân Chân quả thật không phải con gái của bọn họ.

Điều càng khiến cho bọn họ khó chịu chính là, cả hai đứa con gái đều không muốn nhận bọn họ, không muốn về nhà!

Hai vợ chồng buồn bã quay về làm việc, không ngờ trên đường xảy ra tai nạn xe và cả hai đều không qua khỏi.

Đầu năm đi lại không tiện nên người trong nhà máy đã giúp đỡ lo việc hậu sự.

Đôi mắt màu xanh của Đồng Tuyết Lục khẽ đảo: "Nói như vậy là ông bà ở Bắc Hòa chưa biết tin ba mẹ cháu gặp chuyện không may ạ?"

Đứa bé uốn éo người ở dưới nách, bà dì đánh cái “Bốp” vào mông nó một cái: “Đương nhiên là biết rồi, khi xảy ra chuyện Gia Minh đã gọi điện thoại về đó rồi. Nghe nói không thể đi khỏi đó, chắc mất một thời gian nữa mới có thể đến.”

“Bây giờ Gia Minh đi học ở trường đúng không ạ?”

Đồng Tuyết Lục ngơ ngác một chút mới nhận ra Gia Minh chính là anh trai của nguyên chủ.

“Không, không còn đi học nữa!” Một người khác vội vàng cướp lời nói.

“Từ khi ba mẹ của cháu mất thì Gia Minh muốn chăm sóc em gái em trai nên đã ở lại xưởng để làm việc, cuộc sống cũng không dễ dàng gì.”

Không có ba mẹ rẻ như cỏ, cuộc sống tuổi thơ của anh lớn thực sự quá đau buồn.

Nhưng mà cũng phải nói, ông bà ở Bắc Hòa coi hai vợ chồng Đồng Đại Quân như gà đẻ trứng vàng.

Mỗi lần đi đến Bắc Kinh giống như cá diếc sang sông không còn một ngọn cỏ, lần này hai vợ chồng gặp chuyện không may, bọn họ làm sao có thể không đến được chứ?

Không nói đến tiền trợ cấp của chính phủ và đơn vị, chỉ cần hai người họ vẫn ở đó, có khả năng không thể thờ ơ với bất cứ điều gì họ nói.

Vì vậy...

Ông bà ở Bắc Hòa không phải không thể đi, mà là bọn họ hoàn toàn không biết tình hình ở đây!

Nghĩ đến tương lai Đồng Gia Minh chính là thiên tài mà người trong giới kinh doanh phải gọi bằng cụ, Đồng Tuyết Lục chớp mắt.

A! Cô hiểu rồi, có vẻ như ông chủ lớn tương lai chính là một người trắng đen phân minh.

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play