Đoạn đường từ bến xe đến khu tập thể rất dài, Đồng Tuyết Lục xách theo bao lớn bao nhỏ mệt như chó.
Cô rất nhớ những phương tiện giao thông hiện đại, đi đâu cũng dễ dàng và nhanh chóng. Xem ra cô phải nỗ lực để kiếm tiền mới được, cho dù tạm thời không mua nổi chiếc ô tô thì ít nhất cũng phải mua được một chiếc xe đạp để đi.
“Tuyết Lục, cháu về rồi sao?”
Thím Thái nhìn thấy Đồng Tuyết Lục bước vào trong sân, bà ấy hưng phấn gọi rất to.
Đồng Tuyết Lục gật đầu cười: “Đúng vậy đó thím Thái, cháu đến nhà của ba mẹ nuôi ở lại một đêm. Đáng lẽ bọn họ không để cháu đi sớm như vậy, nhưng cháu thật sự không yên tâm về hai anh em Gia Minh và Gia Tín.”
Trông vẻ mặt của thím Thái vô cùng vui mừng: “Có người chị như cháu thật sự là phước đức của hai anh em cậu ấy! Nhưng mà cháu trở về thì tốt rồi, nếu còn không về thì không chừng người ta lại nói này nói nọ!”
Đồng Tuyết Lục trở về chưa đầy một ngày thì đã đi, sau khi biết chuyện này có vài người đã suy đoán đủ kiểu.
Có người nói Đồng Tuyết Lục không chịu khổ được nên bỏ chạy, cũng có người nói cô quay về là để dẫn Đồng Miên Miên đi. Dù Đồng Miên Miên còn nhỏ nhưng dáng vẻ đã xinh đẹp, có rất nhiều người yêu thích cô bé.
Sau khi thím cả Thái nghe được, bà ấy đã tức giận đến nổi cãi nhau với mấy người đó ngay tại trận.
Bây giờ thấy Đồng Tuyết Lục trở về, sao bà ấy lại có thể không la lớn để vả mặt mấy người kia được chứ?
Ánh mắt của Đồng Tuyết Lục quét qua đám người trong sân: “Nơi này là nhà của cháu, cháu không về đây thì còn đi đâu được chứ? Chỉ là ba mẹ nuôi của cháu không nỡ để cháu đi, còn chuẩn bị cho cháu rất nhiều đồ để mang về. Thím nhìn hai tay cháu này, sắp xách không nổi nữa rồi!”
Tối hôm qua cô ở lại khu vực nội thành, một là vì giả bệnh mang Đồng Chân Chân đến nông trường để cải tạo. Hai cũng là vì muốn để người trong khu tập thể biết rằng, bốn chị em bọn họ không phải là những đứa trẻ mồ côi bơ vơ không ai giúp đỡ. Nếu như ai muốn bắt nạt bọn họ thì tốt nhất phải tự cân nhắc cho kỹ.
Thím Thái giống như đang đóng vai phụ trong Tướng Thanh, bà ấy đáp: “Ba mẹ nuôi của cháu đối xử với cháu tốt thật đấy. Cũng đúng thôi, nuôi từ nhỏ đến giờ cũng đã mười mấy năm, đó chẳng phải là giống con gái ruột rồi sao?”
Đồng Tuyết Lục cười gật đầu, sau đó cô mang đồ đạc vào trong phòng.
Cô đưa cho Đồng Miên Miên mấy gói mứt vỏ hồng và quả sơn trà, để cô bé mang đi tìm Trư Đản nhà bên cạnh chơi, còn cô thì nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị rửa tay làm cơm tối.
Nhà họ Đồng cho cô nửa ký thịt ba chỉ và khoai tây, cô định sẽ làm món khoai tây thịt kho tàu và sợi khoai tây chua cay.
Cô nhanh nhẹn rửa sạch thịt ba chỉ, luộc qua nước nguội một phút rồi vớt ra ngâm trong nước lạnh cho đến khi nguội hẳn.
Tiếp theo cô cắt khối thịt ba chỉ ra thành bốn, nghĩ thấy Đồng Miên Miên còn nhỏ cho nên cô cố ý cắt nhỏ hơn.
Trên đường quay về cô đã đến hợp tác xã cung tiêu để mua một ít hạt tiêu, cây hồi và một số loại gia vị khác.
Sau khi nồi nóng, cô cho dầu, gia vị, hành lá, gừng và tỏi xào từ từ trên lửa nhỏ. Chờ đến khi mùi thơm dậy lên, cô cho thịt ba chỉ vào lật cho đến khi lớp ngoài đổi màu. Sau đó để miếng thịt ba chỉ sang một bên rồi cho đường phèn vào.
Đường phèn rất dễ cháy dưới đáy nồi nên phải đảo liên tục, đảo cho đến khi đường kẹo lại thì cho xì dầu vào và bỏ thịt vào xào cùng cho đến khi chuyển màu đẹp.
Chờ đến khi mỗi miếng thịt ba chỉ đều được khoác một lớp áo màu đẹp thì đổ vào nồi ba chén nước, nấu bằng lửa lớn trước rồi mới đậy vung vặn nhỏ lửa lại.
Thật ra khi hầm thịt ba chỉ tốt nhất là nên dùng lửa nhỏ, nhưng nấu trên lửa nhỏ cần một tiếng đồng hồ mà bây giờ lại không đủ thời gian.
Một lát sau, mùi thịt thơm phức từ trong nồi bay ra.
Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp khu tập thể, khiến mọi người ở đây đều không kìm được mà nuốt nước miếng.
Mấy người lớn còn nhịn được nhưng bọn nhỏ thì không, bọn chúng chạy đến vây quanh trước cổng nhà họ Đồng thưởng thức mùi thơm này.
Có một đứa bé nhỏ hơn nằm xuống đất lăn lộn gào khóc: “Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt!”
Đứa bé còn nhỏ không hiểu chuyện thì thôi, quan trọng là ba mẹ của tụi nó càng không hiểu chuyện hơn.
Vợ của ông Lâm đi tới, cười toe toét để lộ hàm răng vàng nói: “Mỗi ngày con gái lớn như cháu đều nấu nhiều đồ ăn ngon đến vậy, chắc hẳn là nhà ba mẹ nuôi cháu rất có tiền đúng không?”
Đồng Tuyết Lục cười không đáp: ‘Có tiền cũng không liên quan gì đến thím đâu.’
Nhìn dáng vẻ cười mỉm của Đồng Tuyết Lục, vợ của ông Lâm càng được đà lấn tới: “Con gái lớn nấu thịt thơm quá, cháu nhìn đứa bé này thèm đến khóc luôn rồi kìa, đợi lát nữa cháu làm xong thì chia cho thím nửa bát nhỏ nhé?”
Thím cả Thái ở nhà bên cạnh nghe thấy lập tức nóng nảy, nhưng bà ấy còn chưa kịp mở miệng thì Đồng Tuyết Lục đã cười gật đầu: “Vâng.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vợ của ông Lâm vỗ đùi cười: “Con gái lớn, làm vậy mới đúng chứ, là hàng xóm thì nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Đồng Tuyết Lục cười rồi gật đầu: “Thím nói đúng.”
Vợ của ông Lâm cười đến mức miệng ngoác đến tận mang tai: “Ôi! Thịt này ngửi thơm lắm rồi, chắc hẳn là gần chín rồi đấy? Thím về mang chén tới nhé.”
“Thím chờ một chút.” Đồng Tuyết Lục lên tiếng gọi bà ta lại: “Thím đã về thì chi bằng tiện tay mang đến cho cháu năm ký gạo đi.”
Nghe được yêu cầu của cô, vợ ông Lâm ngay lập tức nổi giận: “Tại sao thím phải mang cho cháu năm ký gạo?”
Năm ký gạo đã là một tệ bốn hào ba xu, Đồng Tuyết Lục vừa mở miệng đã đòi năm ký gạo của bà ta, cô nghĩ mình là ai chứ?
Đồng Tuyết Lục ra vẻ uất ức: “Không phải thím đã nói là hàng xóm phải giúp đỡ lẫn nhau sao? Nhà cháu không có gạo, cho nên muốn xin thím.”
Cuối cùng thì thím cả Thái cũng tìm được cơ hội nói chuyện: “Ôi, khi mình muốn ăn thịt thì nói phải giúp đỡ lẫn nhau, quay đầu thì đã vắt chày ra nước. Cháu nói xem, sao lại có một số người mặt dày đến như vậy cơ chứ?”
“...”
Vợ của ông Lâm giống như gà bị bóp cổ, khuôn mặt của bà ta mặt đỏ bừng cả lên.
Vừa rồi trong khu tập thể có vài người nghe được vợ của ông Lâm định đi mang chén đến để lấy thịt, trong lòng bọn họ còn đang có vài dự tính. Bây giờ sắc mặt ai cũng đều ngượng ngùng.
Sau khi vợ của ông Lâm đi, Đồng Tuyết Lục lại tiếp tục chuẩn bị cơm tối, khóe miệng của cô nhẹ nhàng nhếch lên.
Muốn lợi dụng cô sao?
Không thể nào, cả đời cũng không thể.
Nhân lúc món thịt kho tàu vẫn còn đang hầm, cô gọt vỏ khoai tây rồi thái thành từng sợi. Kỹ thuật thái rau củ của cô rất tuyệt vời, từng sợi khoai tây có kích thước đồng đều, thím cả Thái ngạc nhiên khi thấy cô tỉa được như vậy.
Sau khi vợ của ông Lâm về nhà, bà ta càng suy nghĩ thì càng cảm thấy khó chịu. Tròng mắt của bà ta đảo quanh, sau đó bà ta liền bước ra ngoài đi đến nhà họ Từ.
Hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương vẫn chưa tan tầm, nhưng má Từ thì có ở nhà.
Một lúc lâu sau, thím Lâm bước ra khỏi nhà họ Từ, bà ta hung ác nhổ nước bọt về phía nhà của Đồng Tuyết Lục.
Hừ!
Con nhóc chết tiệt đó, chốc nữa nhà họ Từ không trả lại máy trạm, xem cô khóc như thế nào!
Đồng Tuyết Lục không biết được tính toán vụng trộm của vợ ông Lâm, cô cắt khoai tây thành từng khối rồi cho vào trong nồi đất, rồi lại vớt khoai tây sợi đang ngâm trong nước ra.
Sau khi dầu nóng, cô cho tiêu, gừng, tỏi, hành lá xào với lửa lớn cho thơm rồi cho khoai tây đã bào thành sợi vào xào chung, xào được một hai phút rồi đổ giấm chua vào nồi.
Trời chiều đã ngả về tây, người tan tầm lần lượt đi về nhà.
Vừa bước vào khu tập thể đã ngửi thấy một mùi thơm lừng, tất cả mọi người xôn xao cả lên:
“Mùi thơm này đến từ đâu vậy?”
“Thơm quá, cái này là mùi gì vậy?”
“Tôi ngửi thấy mùi thịt, còn có mùi chua cay đặc biệt!”
Bọn họ vô thức nhìn về phía nhà họ Đồng, vừa nhìn thấy bóng dáng của Đồng Tuyết Lục, trong lòng bọn họ không khỏi kêu rên.
‘Nước mắt’ của mọi người chảy ra từ khóe miệng.
Vào thời điểm này ai mà chịu được chứ.
Cuối cùng thì hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín cũng trở về, trong tay mỗi người ôm hai bó củi.
Nhìn thấy khói bếp lượn lờ trước cửa nhà, đôi mắt của Đồng Gia Tín sáng rỡ: “Tốt quá, cuối cùng thì đêm nay cũng có thể ăn cơm được rồi!”
Đồng Gia Minh ngước mắt liếc nhìn cậu ta: “Cuối cùng? Vậy trước đó em ăn cái gì?”
Trong miệng của Đồng Gia Tín đã tiết nước bọt không ngừng, cậu ta cười ngượng ngùng: “Anh hai, em hoàn toàn không có ý chê đồ ăn anh nấu dở như cho heo ăn đâu, thật đấy!”
Đồng Gia Minh: “...”
Đã nói thành cho heo ăn, vậy mà còn không gọi là chê sao?
Đồng Gia Tín không thấy được biểu cảm của anh mình, cậu ta nhanh chóng chạy về nhà: “Em gái, anh ba về rồi này!”
Nghe thấy tiếng động, đôi chân ngắn nhỏ nhắn của Đồng Miên Miên chạy ‘bịch bịch’ từ trong nhà ra ngoài.
Đồng Gia Tín nhanh chóng vứt củi khô xuống đất, giang hai tay đón lấy cô bé: “Em gái, anh ba rất nhớ em đó!”
Dường như Đồng Miên Miên không nhìn thấy Đồng Gia Tín, cô bé chạy thẳng qua cậu ta: “Anh hai!”
Đồng Gia Tín: “...”
Tình hình lại một lần nữa lâm vào thế khó xử.
Đồng Tuyết Lục thấy cảnh tượng này, khóe miệng của cô cong lên.
Thịt ba chỉ kho tàu vừa lúc rút nước. Cô mở vung ra, một mùi thơm nức mũi liền tràn ngập khắp sân.
Cái mũi của Đồng Gia Tín khẽ động, trong nháy mắt đã quên đi sự xấu hổ. Cậu ta nhanh chóng xuất hiện trước bếp lò, đôi mắt thì dính chặt vào nồi thịt kho tàu.
Thịt ba chỉ và khoai tây đều được hầm đến mềm tan, thịt mỡ óng ánh, da heo thì được áo một lớp dầu bóng loáng, thịt heo xào với nước đường tạo nên màu sắc mê người, nước hầm sền sệt thơm ngon.
Quá thơm!
Đồng Gia Tín nhìn thoáng qua Đồng Tuyết Lục, vẻ mặt nhăn nhó: “À, em mang khoai tây thịt kho tàu này ra giúp chị nhé?”
Giọng nói của Đồng Tuyết Lục nhàn nhạt: “Được.”
Đồng Gia Tín nghe vậy thì miệng ngoác đến tận mang tai, cậu ta bưng khoai tây thịt kho tàu lên cười ngây ngô: “Ăn cơm, ăn cơm thôi!”
Đồng Tuyết Lục mang khoai tây sợi chua cay đi theo phía sau cậu ta.
Sau khi vào trong thì cô lại chia khoai tây thịt kho tàu sang một bát khác, đang chuẩn bị mang qua cho thím cả Thái nhà bên cạnh thì lại nghe được hai anh em nhà họ Đồng đang nói chuyện trước cửa.
“Anh hai, anh yên tâm đi vừa rồi em đã giúp chị ấy bưng đồ ăn, hoàn toàn không bỏ mặc chị ấy!”
“Em đang giả vờ đối xử tốt với chị ấy, như vậy thì chị ấy sẽ ở lại nấu cơm giúp chúng ta. Anh hai, anh có thấy em vô cùng thông minh không?”
“Không thấy.”
“Tại sao lại không thấy chứ! Anh hai, anh nấu cơm khó ăn như vậy, nếu như em không đối xử tốt với chị ấy hơn, chị ấy mang Đồng Chân Chân chạy mất thì phải làm sao bây giờ?”
“Câm miệng!”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Nếu như Đồng Gia Minh là một người nhìn có vẻ ngây thơ nhưng bụng dạ lại đen tối, thì Đồng Gia Tín chẳng khác gì một con gấu trắng ngu ngốc.
Một con gấu trắng ngu ngốc như vậy mà còn muốn dùng thủ đoạn để đùa giỡn với cô?
Cậu ta thật sự đề cao bản thân mình quá rồi.
Đến lúc ăn cơm, Đồng Gia Tín giống như người bị bỏ đói ba ngày ba đêm. Lúc múc cơm còn dùng muôi ép cơm lại, sau đó rưới nước thịt kho tàu lên rồi bắt đầu ăn lấy ăn để.
Cơm trộn với nước hầm đậm vị, thịt kho tàu mềm rục, món ăn ngon đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.
Hu hu hu ngon quá!
Đời này cậu ta chưa bao giờ được ăn thịt heo ngon đến như vậy!
Vì để sau này cũng có thể được ăn những món ngon đến thế này, cậu ta quyết định sẽ đối xử tốt với Đồng Tuyết Lục hơn.
Cứ quyết định như vậy đi!
Tốc độ ăn cơm của Đồng Gia Minh cũng nhanh hơn vài phần so với ngày bình thường. Ngay cả Đồng Miên Miên cũng ăn đến cả hai má của cô bé phình to lên, trông giống như một chú sóc con đáng yêu.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Đồng Gia Tín bị đá đi rửa chén.
Đồng Tuyết Lục ôm Đồng Miên Miên ngồi cạnh bàn, lời ít ý nhiều nói: “Tôi đã mang hộ khẩu đi phê duyệt, ngày mai sẽ đến đồn công an để đăng ký hộ khẩu.”
Đồng Gia Minh đáp: “Ừ.”
Đồng Tuyết Lục hỏi: “Cho nhà họ Từ mượn máy trạm là sao? Đối phương là người có thể tin tưởng không?”
Giọng nói của Đồng Gia Minh trầm thấp, nặng nề: “Lúc ba mẹ xảy ra chuyện, đám người anh Từ đã giúp không ít việc.”
Đồng Tuyết Lục lại nói: “Vậy cậu, sau này cậu tính như thế nào? Muốn về trường tiếp tục đi học hay là vẫn ở nhà làm việc và trông em?”
“...”
Khóe miệng của Đồng Gia Minh giật mạnh: “Đương nhiên là muốn về trường học, nhưng mà...”
Thế nhưng cậu sợ mình sẽ không gánh nổi học phí, điều lo lắng nhất là bọn họ có thể bị mang về nông thôn!
“Không có nhưng mà cái gì cả, nếu cậu đã muốn quay về trường học vậy thì bắt đầu từ ngày mai đừng đi làm nữa. Hơn nữa, nhớ viết thư về Bắc Hòa. Đi thôi, bây giờ cậu dẫn tôi đến nhà họ Từ.”
Đồng Tuyết Lục không thể ý đến sự xoắn xuýt của cậu, vừa nói dứt lời cô đã nắm tay Đồng Miên Miên đi ra ngoài.
Đồng Gia Minh ngơ ngác nhìn một hồi rồi cũng nhanh chân đi theo sau.
Bên ngoài đã chìm trong bóng đêm, những con côn trùng không biết tên cứ kêu réo rắt trong góc.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của người phía trước, không hiểu sao lại khiến cho người khác có cảm giác ỷ lại.
Đồng Miên Miên ở phía trước quay đầu lại, đáng yêu vẫy tay với cậu: “Anh hai, nhanh lên nào!”
“Được!”
***
Ôn Như Quy từ phòng nghiên cứu khoa học trở về ký túc xá, cùng lúc đó Chu Diễm ở sát vách cũng bước từ trong phòng ra.
Nhìn thấy anh, anh ta toét miệng cười: “Hai hôm nay tôi bận đến mức chân không chạm đất, nghe nói ông cụ nhà anh giả bệnh để lừa anh về nhà xem mắt à. Thế nào, dáng dấp của cô gái kia có được không?”
Ánh sáng chiếu lên tấm lưng của Ôn Như Quy, khóe miệng của anh kéo lên rất nhẹ: “Không biết.”
“Nói như vậy có nghĩa là không nhớ sao?”
Ôn Như Quy “Ừ” một tiếng.
Chu Diễm nghe vậy liền suýt xoa, anh ta nói: “Cái bệnh mù mặt của anh thật sự rất kỳ quái. Nếu như không hiểu con người anh, thì còn tưởng rằng anh cố ý khiến cho người ta khó xử đấy.”
Ánh trăng từ trên mái hiên chiếu xuống, bóng hình cao lớn thon dài của Ôn Như Quy như hòa trong ánh sáng đó.
Đột nhiên, trong đầu của anh xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ cùng nốt ruồi câu hồn dưới làn da trắng như tuyết.
Lần theo ngói đỏ tường cao, khuôn mặt kia vô cùng rõ nét dưới ánh mặt trời.
Lời của tác giả:
Ôn Như Quy: Anh bị bệnh mù mặt.
Đồng Tuyết Lục: Không, anh không bị.
Đồng Gia Tín: Tôi đang ở Tào doanh nhớ nhung Hán, tôi vì miếng ăn chịu nhục...
Đồng Gia Minh: Câm miệng, người ngu xuẩn thì đừng lên tiếng!
From TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT