Mặc dù biệt thự đã bị hư hại hơn một nửa nhưng vẫn có thể tìm được một căn phòng hoàn hảo, không bị sứt mẻ gì.
Trong lòng Hoàng Thiên Hạnh cảm thấy vô cùng ghen tị, mấy ngày qua cô cực kỳ lo lắng cho Trần Gia Bảo, đến bây giờ khó khăn lắm mới thấy
người mình yêu bình an trở về, lại còn tiếp tục phô trương sức mạnh tiêu diệt kẻ thù, san bằng mọi thứ giống như một vị thần làm cô cảm thấy vô
cùng ngưỡng mộ và cực kỳ yêu thương, chỉ muốn tìm anh để thổ lộ hết tấm
lòng mình.
Nhưng cô biết Hồng Liên dám đứng ra ngăn cản Ứng Kiến Hoa, có thể nói cô ta đã vì mọi người mà hi sinh bản thân nên mới bị thương. Chính vì
thế nên khi nhìn thấy Hồng Liên và Trần Gia Bảo đi cùng nhau, cô mới
không cảm thấy đố kị.
Còn Diệp Ngọc Trâm thì trưởng thành hơn Hoàng Thiên Hạnh rất nhiều,
thấy Trần Gia Bảo bình an quay trở về là cô ấy đã cảm thấy rất thỏa mãn
rồi. Nhưng không giống với Hoàng Thiên Hạnh và Hồng Liên, bây giờ Diệp
Ngọc Trâm vẫn không phải là người phụ nữ của Trần Gia Bảo nên trong lòng cô ấy lại cảm thấy khá tủi thân.
Lại nói về Trần Gia Bảo và Hồng Liên, mặc kệ ánh mắt với những tầng
suy nghĩ khác nhau của mọi người, hai người họ đi vào trong biệt thự,
tìm một căn phòng còn khá tốt rồi đẩy cửa đi vào.
Ngay lập tức có một mùi hương thoang thoảng ập đến. Căn phòng có màu
chủ đạo là màu hồng, tràn đầy hơi thở thanh xuân của một cô gái, hóa ra
đây chính là phòng riêng của Hoàng Thiên Hạnh.
Trần Gia Bảo nhún nhún vai, tiện tay xem mạch cho Hồng Liên. Sau khi
xem xong, anh cảm thấy yên tâm hơn hẳn rồi nói: “Mặc dù “Tước Vũ Quyền
Cương” của Ứng Kiến Hoa khá mạnh nhưng may mắn là cô không bị ông ta
trực tiếp đánh trúng mà chỉ chịu tác động bởi sức mạnh của ông ta nên
mới dẫn đến khí huyết trong cơ thể bị rối loạn mà thôi.”
“Vậy cô muốn tôi chữa trị cho cô thế nào? Có cần âm dương huyền khí, lửa nước giao hòa không?”
Đột nhiên Hồng Liên giãy ra khỏi bàn tay của Trần Gia Bảo, một bóng
đỏ chợt lóe lên, sau đó có một làn gió thơm mát thổi qua. Người cô ta đã ngồi lên trên giường từ lúc nào, đôi chân trắng nõn và mảnh mai bắt
chéo lên nhau bày ra dáng vẻ vô cùng quyến rũ, lẳng lơ, cái lưỡi như hoa tử đinh hương khẽ liếm đôi môi đỏ mọng. Cô ta nhìn về phía Trần Gia Bảo bằng ánh mắt quyến rũ, đầy gọi mời.
Ngay lập tức bầu không khí bên trong căn phòng bỗng trở nên cực kỳ ám muội.
Yêu tinh, đúng là yêu tinh rồi.
Mặc dù Trần Gia Bảo có nghị lực hơn người, nhưng cảnh sắc phơi phới
cứ bày ra trước mắt như thế này thì anh cũng không nhịn được mà cảm thấy bồi hồi nơi bụng dưới còn đôi môi thì vô cùng khô khốc.
Chẳng nhẽ lại đi làm cái loại chuyện không bằng cầm thú đấy à?
Ra quyết định chỉ trong nháy mắt nên sau khi hít sâu một hơi thì Trần Gia Bảo đi về phía Hồng Liên.
“Tới đây nào, để tôi yêu thương anh.” Hồng Liên cười một tiếng, dây
áo màu đỏ trên bờ vai của cô ta tự động trượt xuống làm lộ ra đầu vai
mịn màng, trắng như tuyết, tràn đầy vẻ quyến rũ.
Phụ nữ vốn là một sinh vật cảm tính. Lúc trước Trần Gia Bảo vì Hồng
Liên mà sống chết không rõ khiến trong lòng cô ta vẫn luôn cảm thấy áy
náy vô cùng. Lại thêm hôm nay, cô ta suýt chút nữa thì chết dưới chiêu
thức của Ứng Kiến Hoa nhưng cuối cùng lại được Trần Gia Bảo cứu thoát,
tìm được đường sống trong chỗ chết nên trong lòng cô ta lại càng tràn
đầy những cảm giác vô cùng khó tả hơn.
Huống hồ, vốn dĩ cô ta cũng đã có thiện cảm với Trần Gia Bảo từ
trước, cộng thêm lúc này tình cảm đang lên đến cao trào nên không biết
là vì đền ơn hay là vì muốn bù đắp, hoặc là vì cả hai nên Hồng Liên chỉ
muốn đem trao cơ thể của mình cho Trần Gia Bảo.
Thế nên bây giờ mới xảy ra cảnh tượng như thế.
Bấy giờ, Trần Gia Bảo đã đi đến trước mặt Hồng Liên, anh vươn tay khẽ đẩy một cái lên bả vai của cô ta.
Làn da mềm mịn trên vai và ngón tay của Trần Gia Bảo chạm vào nhau
trong nháy mắt khiến cả người Hồng Liên cảm thấy rung động. Ngay sau đó
cô ta ngả người lên chiếc giường mềm mại, cả người nóng phừng phừng. Cô
ta khẽ nhắm mắt lại, trong lòng thì tràn đầy vẻ mong chờ khó có thể giải thích được.
Một lát sau, bàn tay nóng như lửa của Trần Gia Bảo đặt lên bụng của Hồng Liên.
Hồng Liên khẽ lắc người ngay tức khắc, cơ thể của cô ta mềm nhũn ra như nước, bày ra dáng vẻ ham muốn đến cùng cực.
Thế nhưng cảnh tưởng về những nhiệt huyết điên cuồng mà tươi đẹp động lòng người lại không hề xảy ra. Hồng Liên chỉ cảm thấy có một luồng khí vô cùng lạnh lẽo tỏa ra từ bàn tay của Trần Gia Bảo, sau đó luồng khí
ấy xâm nhập vào cơ thể cô ta, chảy dọc theo kinh mạch, đi vào lục phủ
ngũ tạng khiến cơ thể của cô ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, suy
nghĩ cũng dần tỉnh táo lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT