Chờ đến khi mọi người đều ra khỏi phòng, trong lòng Hàn Đông Y khó nén nổi kích động, giọng nói giống như một cô gái nhỏ, chợt nhào vào lồng ngực Trần Gia Bảo, hôn lên mặt anh mấy cái chùn chụt, vui vẻ nói: “Gia Bảo, vừa rồi anh ngầu quá đi, khuôn mặt già nua của Lý Quốc Kiên căng lên như đít khỉ vậy, thật là hả giận mà!”

Trần Gia Bảo ôm eo Hàn Đông Vy, kéo cô về hướng mình, cười đắc ý nói: “Điều đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem anh là ai à. Chỉ là, một lần sa thải nhiều nhân viên cấp cao như thế, khoảng thời gian này e rằng em khá là bận rộn đấy.”

“Điều này cũng chẳng sao, trung tâm thương mại Hòa Bình là doanh nghiệp có tiếng tăm, mời chào vài nhân tài cũng rất đơn giản thôi.

Trần Gia Bảo đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, trầm ngâm nói: “Em để lại cho anh vài vị trí, anh muốn sắp xếp người vào.”

“Vâng, không thành vấn đề.” Hàn Đông Vy mặc dù khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, thở dài nói: “May mà có anh ở đây, nếu không thì, không biết được những người này sẽ còn gây ra bao nhiêu rắc rối cho em nữa. Nếu như anh mở một công ty, em đến đó làm giám đốc thì tốt rồi. Khỏi phải nói cũng biết đỡ lo lắng hơn bao nhiêu.

“Được thôi, đến lúc đó hai đứa mình vợ chồng đồng lòng, phát huy sức mạnh.” Trần Gia Bảo thuận miệng nói, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.

Cùng lúc đó, vẻ mặt Lý Quốc Kiên tối sầm, đi ra khỏi cửa trung tâm thương mại, Lý Nhật Anh cùng Vương Thanh Hà ở bên cạnh lập tức tiến lên.

“Bố, thế nào rồi ạ, Hàn Đông Vy có nhượng bộ hay không?” Lý Nhật Anh liền vội vàng hỏi.

Vương Thanh Hà hăng hái nói: “Nhất định là thế rồi, bố có quan hệ với ông Tạ tốt như vậy, Hàn Đông Vy kia chẳng là cái thá gì, dựa vào đâu mà không chịu nhượng bộ? Không bắt cô ta đứng trước mặt xin lỗi chúng ta đã là giữ thể diện cho cô ta rồi. Còn cả cái tên Trần Gia Bảo, anh ta còn dám đánh em, em nhất định phải hành hạ anh ta.”

Sắc mặt Lý Quốc Kiên càng lúc càng xây xẩm mặt mày.

Lý Nhật Anh không nhìn thấy, thở phào nói: “Thanh Hà nói không sai, chúng ta cũng quay về làm việc thôi.”

“Tổ sư mày.” Lý Quốc Kiên đột nhiên tát anh ta một cái.

“Bố, bố đánh con làm gì?” Lý Nhật Anh và Vương Thanh Hà đều giật mình.

Lý Quốc Kiên tức giận nói: “Bố mày bị đuổi ra ngoài. Trong phòng họp, trước mặt bao nhiêu người, Hàn Đông Vy và Trần Gia Bảo không giữ cho chút thể diện nào. Nếu không phải vì mày, bố mày có bị mất mặt như vậy không?”



“Bố, cả bố cũng bị đuổi ra ngoài sao? Hàn Đông Vy cô ta bị điên rồi sao, chẳng lẽ cô ta không sợ bị ông Tạ trách tội à?” Lý Nhật Anh hết sức kinh hoàng nói.

Mặt mày Lý Quốc Kiên xám xịt, nói: “Ông Tạ trách tội cô ta? Hừ, chúng mày không biết chứ, Trần Gia Bảo ở bên cạnh Hàn Đông Vy đó mới thật sự là nhân vật tai to mặt lớn. Không những quen biết với Tạ Hoàng Dương, mà Tạ Hoàng Dương còn vô cùng coi trọng anh ta. Hầu như là nói gì nghe nấy, ngay cả việc sa thải tao, Tạ Hoàng Dương cũng ngầm đồng ý.”

“Cái gì cơ?”

Lý Nhật Anh và Vương Thanh Hà hoàn toàn khiếp sợ, trong mắt bọn họ, Tạ Hoàng Dương chính là một ông lớn có máu mặt, một ngón tay thôi cũng có thể nghiền nát bọn họ.

Bây giờ, Trần Gia Bảo lại có quan hệ như thế này với Tạ Hoàng Dương, vậy mình làm sao có thể thả thù được?

Vương Thanh Hà vừa nghĩ tới việc mình đắc tội với Trần Gia Bảo, vẻ mặt hiện lên đầy sự sợ hãi, nghĩ thôi cũng sợ rồi.

Lý Nhật Anh không cam lòng nói: “Bố, chẳng lẽ cứ để như vậy sao?”

“Đương nhiên không thể để như vậy rồi.” Mặt mày Lý Quốc Kiên đầy phiền muộn, cười lạnh nói: “Mày đừng quên, cậu chủ nhà họ Tạ đang một mực theo đuổi Hàn Đông Vy, bây giờ, Hàn Đông Vy lại tìm Trần Gia Bảo đến làm bạn trai, mày đoán xem sẽ như thế nào?

Hai mắt Lý Quốc Kiên sáng rực lên, nói: “Đúng vậy, nhất định là Sao Hỏa đụng phải Trái Đất, với tính cách của cậu chủ nhà họ Tạ, cho dù ông Tạ có làm lá chắn cho Trần Gia Bảo cũng vô ích. Bố, chiêu mượn đao giết người này của bố thật là cao tay nha.”

Vương Thanh Hà cũng đắc ý. Hừ, Trần Gia Bảo, mày dám đánh bà đây, đến lúc cậu lớn Tạ trở về, xem mày làm sao còn dám lên mặt.

“Điều đó là đương nhiên, mày cho là tao ngu ngốc như mày sao? Mày yên tâm đi, trung tâm thương mại Hòa Bình, chúng ta nhất định sẽ quay lại.” Lý Quốc Kiên cười nhạt, rút điện thoại ra, bấm một dãy số, nói: “Cậu Tạ, tôi là Lý Quốc Kiên đây, tôi có chuyện này muốn nói với cậu…”

Chưa cả đến nửa ngày, tin tức giám đốc vừa nhậm chức của trung tâm thương mại Hòa Bình, Hàn Đông Vy, cùng một lần sa thải mười bốn nhân viên cấp cao, thậm chí có cả Phó giám đốc Lý Quốc Kiên đã được lan truyền ra khắp giới kinh doanh trong thành phố Hòa Bình. Rất nhiều những ông lớn trong giới kinh doanh đồng loạt thầm cảm thán đúng là thời Vua nào thì tớ nấy, cũng vô cùng khiếp sợ với thủ đoạn quyết liệt của Hàn Đông Vy.

Chỉ có điều bọn họ không hề biết rằng, tất cả những chuyện này đều là do một người trẻ tuổi tên Trần Gia Bảo chỉ đạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play