“Dù gì bây giờ nó cũng trong tay anh rồi, tuỳ anh muốn nghĩ gì thì nghĩ.” Lưu Ly quay đầu đi, xoay lưng lại với Trần Gia Bảo, khoé miệng nhếch lên một đường cong xinh đẹp. Cô ấy cũng không muốn việc tặng Ngũ Đế Ngọc Chi đi bị Trần Gia Bảo xem là giao dịch, vậy nên những lời Trần Gia Bảo đã nói vừa hay lại hợp ý cô ấy.

Đợi đến khi cô ấy quay đầu lại thì đã nghiêm trang hơn, tiếp tục nói: “Tóm lại, anh vẫn nên nâng cao tu vi mới được, nếu không đừng nói là đoạt lại phật cốt xá lợi giúp tôi được, chỉ sợ ba năm sau anh và Đạm Đài Thái Vũ quyết đấu sẽ bị cô ta đè bẹp.”

“Quyết chiến vào ba năm sau? Tôi nhất định sẽ không thua đâu!” Trong mắt Trần Gia Bảo ngập tràn vẻ tự tin.

Lưu Ly thích những người tự tin, mà Trần Gia Bảo lại rất tự tin, hơn cả thực lực của bản thân và sự tự tin đó phối hợp rất tốt, thế nên trong mắt Lưu Ly loé lên sự tán thưởng Trần Gia Bảo, khoé miệng nhếch lên ý cười: “Ngũ Đế Ngọc Chi có thể bổ nguyên khí, chân khí trong người anh bây giờ đã tiêu hao hoàn toàn, Ngũ Đế Ngọc Chi vừa hay chữa được, không những có thể chữa được thương thế của anh mà còn có thể giúp cho tu vi tiến bộ vượt bậc. Lúc này khó có được bốn phía yên tĩnh, sẽ không có ai đến làm phiền đâu, anh vẫn nên nhanh chóng dùng Ngũ Đế Ngọc Chi đi thì hơn.”

Khoảng thời gian trước nội công mục rữa trong người cô ấy cũng là một loại “khí”, nếu cô ấy dùng Ngũ Đế Ngọc Chi trong lúc đó, loại khí kia trong người cô ấy cũng sẽ tăng lên theo, không những trị được thương thế mà còn đốc thúc tử vong, vậy nên cô ấy mới giữ Ngũ Đế Ngọc Chi tới bây giờ.

Còn về việc rõ ràng cô ấy cũng mang trọng thương trong người, tại sao không dùng Ngũ Đế Ngọc Chi?

Bởi vì Lưu Ly đã tặng Ngũ Đế Ngọc Chi cho Trần Gia Bảo, với tính cách của cô ấy thì nhất định phải để Trần Gia Bảo dùng.

“Cũng được.” Trần Gia Bảo gật đầu, sau đó thở dài một hơi, nhìn Ngũ Đế Ngọc Chi trong tay mình nói: “Tiếc quá.”

“Tiếc cái gì cơ?” Lưu Ly tò mò.

Trần Gia Bảo giải thích: “Vốn dĩ với thuật luyện đơn của tôi, phối hợp Ngũ Đế Ngọc Chi với Côn Luân Chi mà tôi đã có được trước đó, có thể chế ra đơn dược có tác dụng mạnh gấp không chỉ mười lần so với Ngũ Đế Ngọc Chi. Nhưng mà thứ nhất là hiện giờ Côn Luân Chi không có trong tay tôi, thứ hai là trước kia tôi dùng lò chế “Huyền Dương Đơn” dẫn đến nổ lò, bây giờ chỉ có thể nuốt trọng Ngũ Đế Ngọc Chi, vì vậy mà cảm thấy đáng tiếc.”



Anh có thể đợi tới lúc tìm được lò chế thuốc thích hợp rồi dùng thuốc nhưng với tính cách lươn lẹo của Liễu Thành Phùng, không ai biết được gã có đuổi đến đây rồi giết người diệt khẩu hay không, vì vậy cần phải khôi phục sức lực để tự vệ.

Thế nên bây giờ Trần Gia Bảo không thể không dùng Ngũ Đế Ngọc Chi.

“Anh còn biết luyện đơn sao?” Ánh mắt Lưu Ly sáng lên, Trần Gia Bảo lại một lần nữa làm cô ấy mở mang tầm mắt, nụ cười nơi khoé miệng lại nồng đượm thêm vài phần: “Ngũ Đế Ngọc Chi vốn đã là báu vật khó tìm của đất trời, trên đời có bao nhiêu người muốn có Ngũ Đế Ngọc Chi mà không được, anh nuốt trọng thôi đã là may mắn lắm rồi, không có gì đáng tiếc hết.”

“Tâm trạng cô tốt quá nhỉ, nếu tôi còn than thở nữa, thế thì lại rách việc quá rồi?” Trần Gia Bảo cười nhẹ một tiếng, khoanh chân ngồi lên đất, xé Ngũ Đế Ngọc Chi thành nhiều mảnh nhỏ rồi đưa vào miệng.

Nhất thời, một cảm giác lạnh lẽo toả ra trong miệng, xuống cổ họng, theo đường kinh mạch mà vun đắp lục phủ ngũ tạng, tiến vào trong đan điền.

Giây tiếp theo, trong đầu Trần Gia Bảo đột nhiên nổ một tiếng sấm giữa trời xuân, cả lục phủ ngũ tạng, khí huyết kinh mạch đều lần lượt chấn động, thương thế trong cơ thể đang khôi phục với tốc độ thần kì.

Đồng thời, một luồng chân khí khổng lồ nhanh chóng tụ họp về đơn điền dưới, chốc lát sau chân khí vốn đã tiêu biến bây giờ đã khôi phục như cũ.

Thế nhưng, Ngũ Đế Ngọc Chi vẫn tiếp tục một cách thần kì, Trần Gia Bảo chỉ cảm thấy sau khi cơ thể đã hồi phục như cũ thì chân khí trong cơ thể vẫn tăng không ngừng, rất nhanh đã nâng đến một cảnh giới mới.

Lưu Ly ngồi ở một bên, trong mắt lấp lánh nét cười, với sự hiểu biết của cô ấy, tất nhiên có thể thấy rõ Trần Gia Bảo đã đột phá cảnh giới Tông Sư trung kỳ và đến cảnh giới Tông Sư hậu kỳ. Với trạng thái đỉnh cao bây giờ của Trần Gia Bảo, đã có thể thi triển “Liệt địa kiếm” một lần nữa, giờ đây cho dù có mạnh như Liễu Thành Phùng cũng chỉ có nước thất bại ra về.

Cũng không biết qua bao lâu, Trần Gia Bảo mới mở mắt, trong phút chốc mắt anh xoẹt qua ánh vàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play