Cô ấy thật không ngờ rằng bí kíp bị thất truyền của kiếm tiên đã được đem ra đấu giá nhưng lại không có ai đếm xỉa đến mà trở thành một quyển sách rách nát. Lưu Ly càng không thể ngờ được rằng Trần Gia Bảo lại
không hề giấu giếm chuyện “Hồn nguyên kiếm kinh” với cô ấy. Chẳng lẽ Gia Bảo không hề biết chuyện sở hữu kiếm pháp của kiếm tiên chính là mơ ước của biết bao người trên thế giới này hay sao?
Đầu tiên Trần Gia Bảo sửng sốt, dường như không ngờ Lưu Ly sẽ hỏi như vậy. Sau đó anh nở một nụ cười dịu dàng ấm áp làm say lòng người nói:
“Bởi vì tôi tin cô, nếu cô muốn học thì tôi sẽ dạy cho cô.”
Bây giờ lại đến phiên Lưu Ly sững sờ, đường đường là bí kíp kiếm tiên đủ để thống lĩnh kiếm pháp của tất cả các Tông Sư mà Trần Gia Bảo lại
có thể nói dạy cho cô ấy một cách nhẹ nhàng như vậy sao? Lưu Ly tin rằng chuyện này với bất cứ ai cũng là tuyệt mật cho nên khi Trần Gia Bảo nói với cô ấy như vậy thì cô ấy cực kỳ cảm động. Hơn nữa nhớ lại lúc nãy
anh với cô ấy hợp lại cùng nhau đánh kẻ thù thì nhất thời trong lòng của Lưu Ly dâng lên một cảm giác khác lạ đối với Trần Gia Bảo.
Tuy nhiên nếu nói là Lưu Ly đã thích Trần Gia Bảo thì hãy còn xa vời
lắm, bời vì đối với một người thành tâm kính Phật như Lưu Ly thì muốn
làm cho cô ấy động lòng để thích một người thì đúng là muôn vàn khó
khăn.
“Nếu anh đã đạt được hồn nguyên kiếm kinh thì chứng tỏ anh và nó có
duyên. Có câu nói rằng quân tử không cướp những gì mà người khác yêu
thích, hơn nữa kiếm tiên kiếm pháp không phải là con đường mà tôi lựa
chọn nên ý tốt của anh tôi xin nhận là được.” Lưu Ly hơi cúi đầu, ánh
trăng chiếu sáng trên mặt hồ soi rõ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô ấy, trông thật sáng láng.
Tinh thần của cô ấy so với ban nãy đã thoải mái hơn rất nhiều, cô ấy
thả lỏng toàn thân rồi đung đưa đôi chân trắng nõn như ngọc của mình
dưới mặt hồ khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Trần Gia Bảo như bị hút mất hồn, anh chưa bao giờ nghĩ đôi chân của một cô gái lại đẹp đến mức này.
Vẻ đẹp của đôi chân ấy gọi là tinh linh cũng vẫn chưa đủ để diễn tả hết vẻ đẹp của nó.
Bỗng nhiên Trần Gia Bảo đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên cạnh Lưu Ly
nhưng vẫn duy trì khoảng cách ba mét. Sau đó anh quay nghiêng qua nhìn
Lưu Ly nói: “Bây giờ đã nói xong chuyện của tôi rồi, đến lượt nói chuyện của cô đi.”
Lưu Ly tò mò hỏi: “Chuyện gì chứ?”
Trần Gia Bảo nói: “Theo lý thuyết mà nói nếu dựa trên thực lực của cô thì không thể nào bị Liễu Thành Phùng đánh lén trúng mới phải. Hơn nữa
sau khi cô nhìn thấy xá lợi bị cướp đi thì lập tức ngất xỉu, mặc dù lúc
đó cô bị thương nhưng đó không phải là nguyên nhân chính khiến cô bị như thế. Cho nên điều đó gây khó hiểu cho người khác, thêm nữa là nếu tôi
và cô đổi vị trí cho nhau thì tuyệt đối sẽ không có phát sinh chuyện
ngoài ý muốn như vậy.”
Lưu Ly nghe vậy thì tái mặt, hai chân đang đung đưa nghịch nước cũng
dừng lại rồi cúi đầu khẽ tự trách bản thân: “Tôi biết là bản thân mình
tu hành chưa tới nơi tới chốn, kinh nghiệm đánh nhau với kẻ thù cũng
chưa nhiều nên không ngờ Liễu Thành Phùng sẽ đánh lén. Sau đó lại càng
không chịu được đả kích khi xá lợi bị cướp nên mới như vậy, nếu lúc đó
tôi vững tâm hơn thì nói không chừng chúng ta cũng sẽ không đến nông nỗi như bây giờ.”
Trước đó không lâu cô ấy mới bị người của Âm Sơn đánh lén, lần này lại bị Liễu Thành Phùng đánh lén.
Hai lần liên tục như vậy khiến Lưu Ly tức giận trong lòng.
Hai mắt Trần Gia Bảo sáng lên, không ngờ Lưu Ly lại có thể thừa nhận
mình kém cỏi đã khinh địch đến nỗi bị đánh lén như thế. Quả nhiên là
khiêm tốn nhún nhường rồi, vậy thì tiếp theo dễ xử lý thôi mà, vì thế
anh quyết định nhân tiện nói luôn: “Điều này tôi đã từng nói với cô rồi, đó là do cô rời xa hồng trần quá sớm mà không cọ xát với thực tế nghiệt ngã. Lúc bình thường thì cô có thể tĩnh tâm nhưng khi gặp sự cố ngoài ý muốn thì cô lại rối bời ruột gan, cho nên còn lâu cô mới có thể đạt tới trình độ tâm tĩnh lặng như nước được.”
Trần Gia Bảo biết rất rõ đây chính là thời điểm mà cả thể xác và tinh thần của Lưu Ly yếu đuối nhất, chính là thời cơ ngàn năm có một để
chinh phục Lưu Ly. Nếu không nắm chắc cơ hội này thì về sau sẽ không có
cơ hội lần thứ hai đâu.
Cơ thể mềm mại của Lưu Ly khẽ run lên, trong đôi mắt xinh đẹp ấy hiện lên vẻ mơ hồ: “Nhưng tôi đã từng được một vị phật sống thực hiện nghi
thức xối nước lên đầu, nói rằng tôi đã giác ngộ được toàn bộ phật pháp
nên không cần phải tôi luyện cọ xát trong thực tế nữa.”
Trần Gia Bảo cười nhạt lắc đầu nói: “Sai lầm rồi, cô chỉ mới hiểu
được đạo lý của phật pháp nhưng lại chưa lĩnh hội được nó. Ví dụ như
trong cuộc sống ai ai cũng biết đến đạo lý “ai chịu đựng được nỗi đau
khổ thì mới trở thành kẻ bề trên” nhưng mấy ai có thể làm được chứ? Rồi
lại có người nói “không màu mới là màu đẹp nhất” nhưng mấy ai có thể cảm nhận được chứ? Như người ta hay nói “học phải đi đôi với hành” thì mới
có thể lĩnh hội được điều mình muốn học, ngay cả Phật tổ cũng đã nói rồi “tất cả vạn vật trên thế gian đều có mối liên hệ qua lại lẫn nhau” đó
thôi. Có thể thấy rõ một điều từ chính bản thân cô, đó là khi xá lợi đã
bị cướp thì cô vẫn bị kích động nhớ mãi không quên đó thôi? Bởi vậy có
thể thấy được những gì mà cô từng giác ngộ chỉ là của người khác mà
thôi, chỉ khi nào tự bản thân cô trải qua và tự mình lĩnh hội thì đó mới phải là của cô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT